27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ý chị là... CHỊ THÍCH MINJEONG!

Cô nhắm chặt hai mắt gắng sức hét lên, tới nỗi những người xung quanh đó quay lại nhìn. Nhưng khoảnh khắc xấu hổ cũng chả tồn tại lâu, họ lại tiếp tục quay trở về với công việc lưu giữ kỉ niệm trên máy ảnh của mình. Thời đại nào rồi, việc hai người phụ nữ thích nhau còn là một điều gì đáng chú ý chứ.

Không bị chê cười, Jimin như được tiếp thêm sức mạnh, cô càng can đảm hơn đưa bó hoa vào giữa ngực Minjeong chờ em đón lấy. Lại càng dũng cảm hơn nữa khi dám chủ động nâng bàn tay mềm mại kia tự ý điều khiển nó đặt vào bó hoa. Nếu em cảm thấy phân vân, chị sẽ giúp em!

Chướng ngại vật cuối cùng chính là sự sợ hãi những lời dị nghị bàn tán cuối cùng cũng được xoá bỏ, bây giờ chỉ còn khoảnh khắc thiêng liêng chỉ có cô và em này thôi.

- Jimin...

Em chợt cất lời, rồi khựng lại.

Ánh mắt cô tràn trề sự lo lắng trước những dấu hiệu tiêu cực ẩn sau những hành động của em. Gọi tên thật, hai tay bứt rứt đan vào nhau, ánh mắt không dám đối diện... Tất thảy những hành động như vậy không phải là đã trả lời rồi sao?

Không! Cô sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu bỏ cuộc, cũng phải nghe được câu trả lời phát ra từ chính khuôn miệng của em, dù có khiến cô đau thắt ruột gan đi chăng nữa.

- Minjeong à, em cứ nói đi.

Em rũ bỏ hi vọng cuối cùng của cô bằng cách buông thả cánh tay cho bó hoa rơi xuống, em cũng không biết rằng lúc đó cánh tay cô cũng không dùng sức nắm, bởi vì cô tưởng em đã giữ chặt nó rồi.

Đoá hoa oải hương rơi xuống đất từ độ cao 1m tuy chẳng to tát gì nhưng lại khiến nó nát vụn như thể vừa được cho vào máy xay.

- Trên đời này em chưa gặp ai tốt như Jimin cả. Chị chăm sóc cho em từng bữa ăn, giấc ngủ, những hôm em say mèm hoặc nông nỗi gây sự với ai, chị luôn là người đầu tiên xuất hiện bảo vệ em, luôn bao che cho lỗi sai của em. Đối với em em luôn coi chị như chị ruột...

Jimin sững sờ, nếu làm những việc tốt em vừa nói chỉ để đổi lấy hai từ chị ruột, cô thà làm bạn cùng lớp, hoặc cùng lắm là hai người xa lạ để có thể thoải mái đối xử với em vì tình ái chứ không phải gieo vào đầu em suy nghĩ đấy chính là tình cảm gia đình yêu thương ruột thịt.

- Chị! Em hiểu chị đang muốn nói gì... Chị xinh lắm, lại còn giỏi nữa, trong tương lai sẽ không bao giờ thiếu đàn ông tốt theo đuổi. Chị chưa nếm được mùi vị tình yêu bao giờ, làm sao chị có thể biết được nó tươi đẹp như thế nào chứ?

Cô rưng rưng nước mắt:

- Lần đầu tiên gặp em, chị đã biết đó là tình yêu!

- Chị, chị đừng cố chấp nữa. Em không có bờ vai rộng của một đứa con trai, cũng không có ý chí quật cường hay bản năng che chở gì cả. Đó không phải thứ mà một người hoàn hảo như chị cần. Tốt nhất chúng ta vẫn cứ làm chị em, vẫn có thể trải qua những khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Còn nếu chị bảo thích em, thì đó là cái thích của tình bạn, chị đã nhầm lẫn với tình yêu rồi!

- Em thì biết gì về tình yêu? Không phải em chỉ coi nó là trò chơi thôi sao?

- CHÍNH VÌ EM COI NÓ LÀ TRÒ CHƠI, CHO NÊN EM KHÔNG PHÙ HỢP VỚI CHỊ! - Em tức giận hét toáng lên.

Cô hít một hơi thật sâu, quẹt hết nước mắt nước mũi trên mặt để lại một vệt bóng lăn dài. Cố kìm nén cảm xúc nói ra những lời chân thật nhất vì có thể hôm nay cũng sẽ là ngày cuối cùng hai người nói chuyện với nhau.

- Chị chưa bao giờ có cảm xúc với đàn ông, cũng không biết vì sao mình lại yêu em như vậy. Chỉ biết là thứ tình cảm này quá đỗi mãnh liệt khiến em giật mình lùi lại, nhưng tại sao lại không cho chị một cơ hội trong khi chị có thể cho em thêm thời gian? Nhiều khi... chị rất ganh tị với những người đàn ông ngoài kia, không phải là cách họ được đối xử với em, mà là cách em hợp pháp hoá cho danh phận của họ. Một người cạnh em vài năm cũng không có quyền thơm lên má em như người quen vài giờ gắn mác người yêu. Có thể em sẽ sống làm bạn với người mình yêu cả đời được, nhưng chị thì không. Chị không muốn bị đối xử như chị ruột, càng không muốn nhìn em hẹn hò với chàng này chàng nọ hết quãng đời còn lại. Chỉ cần một câu đồng ý, năm năm hay mười năm, hai mươi năm, Yoo Jimin này vẫn sẽ đợi được!

Minjeong bất lực chốt hạ câu cuối:

- Chị à, em mãi mãi không thích chị được đâu. Bởi vì em là con gái...

- Bởi vì chị không phải là đàn ông.

Cô cắt ngang lời em, tuyệt vọng bước đi, để lại em đứng đơ ở đó hàng giờ với một đống cảm xúc hỗn độn như nếu đuổi theo chị ấy thì có khiến chị ấy hy vọng thêm không hay có thay đổi được tình hình không?

Chưa bao giờ Jimin dám giận em hay đối xử phũ phàng với em như thế, rời đi không một lời tạm biệt, đôi mắt cũng chả đoái hoài hình lại.

Trời đã tắt nắng, em cúi xuống nhặt từng bông oải hương vụn bỏ vào trong bó qua đã tuột nơ ôm về nhà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net