Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vài ngày sau đó, minjeong dường như thường tới lui bệnh viện để mang những gì jimin cần đến, mục đích cũng muốn xem tình hình sức khoẻ của cô như thế nào, thường thì người khác đi thăm bệnh luôn có một trạng thái vui vẻ niềm nở với người bệnh, nhưng trái lại minjeong luôn bị chọc tức bởi những câu nói đùa của jimin, có khi cả hai còn cãi nhau chí choé hết cả buổi trời.

như thường ngày, sau khi học xong ở trường, minjeong liền ghé vào một bách hoá ven đường để mua một ít thực phẩm về làm bữa cơm cho mình và ningning, về đến nhà nàng liền sắn tay áo lên bắt đầu vào bếp xào xào, nấu nấu. sống xa nhà cũng đã lâu, nên tài nấu nướng của minjeong cũng không tệ một chút nào, ningning còn phải công nhận điều ấy mà.

minjeong đang loay hoay với mớ đồ ăn trong bếp, thì tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên gần đó, nàng dừng lại cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của ningning.


"chị, hôm nay em đi sinh nhật hyewon, chị đừng chờ cơm em nha"

"ừ, chị biết rồi"

trả lời tin nhắn ningning xong, minjeong đặt chiếc điện thoại về vị trí cũ tiếp tục nêm nếm nốt món canh rong biển còn lại, nàng gật gù vì vị của nó quá vừa ăn, nếu không đam mê học kinh doanh chắc chắn nàng đã đi làm đầu bếp rồi.

hoàn tất việc nấu ăn, minjeong dành ra một phần cho ningning, vì khi dự tiệc tùng con bé ăn rất ít, đến khi về nhà thì lại than đói. phần còn lại minjeong xếp cẩn thận vào trong chiếc hộp lớn để mang vào bệnh viện cho jimin. bình thường nếu có ningning ở nhà, con bé sẽ kè kè theo để hỏi nàng về việc mang chỗ thức ăn này đi đâu, lại còn nghi ngờ nàng làm việc mờ ám gì đó. hôm nay con bé không có ở nhà, nàng như được thoát được sự tra hỏi của con bé, nếu minjeong mà nói mang cho jimin chắc chắn ningning sẽ đòi đi theo để gặp crush cho mà xem.

ở bệnh viện.

minjeong cầm chiếc hộp đựng cơm và thức ăn mở cửa bước vào trong phòng. nàng đặt chiếc hộp xuống bàn, ngó nghiên xung quanh để tìm bóng dáng jimin, từ khi nàng bước vào đã không thấy cô ấy đâu. minjeong đi đến cửa wc đưa tay gõ vài cái rồi lên tiếng hỏi:

"cô có ở trong đó không?" không có gì ngoài sự im lặng, minjeong liền gọi thêm lần nữa: "này, yu jimin"

vẫn không một lời đáp lại, minjeong đưa tay vặn nắm cửa, nó không khoá, nàng mở cửa nhìn vào trong, không có jimin ở đây.

"cô ta đi đâu rồi nhỉ?"

minjeong quay trở lại ngồi xuống ghế, suy nghĩ xem jimin có thể đi đâu được, hay là cô ấy đã xuất viện? cũng không phải, điện thoại jimin vẫn để ở đây, vả lại tay cô ấy còn chưa cắt chỉ thì làm sao có thể xuất viện. hay là jimin đi gặp người quen, nhưng từ khi vào viện đến nay nàng đâu thấy người thân hay người quen nào đến thăm cô ấy. không suy nghĩ nữa, nàng quyết định đi ra bên ngoài hỏi, chắc chắn sẽ có người thấy jimin đi đâu.

minjeong hỏi các cô y tá ở đây, cũng không ai thấy cô ở đâu, một cô y tá gần đấy liền gợi ý cho nàng hãy lên tần thượng của bệnh viện tìm xem, có thể jimin đã lên đó. nghe xong minjeong lịch sự nói lời cảm ơn cô y tá trước khi chạy đến chỗ thang máy để lên tầng thượng.

đúng thật là không khí ở trên đây rất thoải mái, khác xa với không khí đầy mùi thuốc ở trong phòng bệnh, jimin đứng tựa người vào thành lang cang, nhắm tịt đôi mắt lại để tận hưởng cái mát lạnh của cơn gió mùa thu, mái tóc đen dài dường như đã bị cơn gió làm rối cả lên, cô vẫn mặc kệ mà cứ tiếp tục cảm nhận nó. đôi bàn chân vô thức nhón lên cao như muốn làm điều thì đó, bất giác có một giọng nói vang lên từ phía sau kèm cái ôm chặt.

"cô không được làm như vậy đâu, tại sao lại dại dột như thế?"

"cô đang làm cái gì vậy?" jimin dường như bị giọng nói cùng cái ôm của minjeong làm cho giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ.

"không phải cô định nhảy xuống dưới sao, tuyệt đối là không được."

minjeong lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy eo jimin, dùng hết sức lực của mình để ngăn không cho cô làm chuyện dại dột đó, nàng không biết jimin đã gặp phải vấn đề gì mà lại có ý định điên rồ như vậy, nếu nàng không kịp thời đến thì mọi chuyện sẽ ra sao.

jimin ở phía trước cũng đang cố thoát ra khỏi vòng tay đang siết chặt của minjeong, cô chính xác là không hiểu minjeong đang nói những gì, cái gì mà tự tử? hiện bây giờ jimin không chết vì tự tử mà chết vì sắp ngạt thở bởi cái ôm quá chặt của minjeong.

"cô mau buông tôi ra, tôi sắp ngạt thở mất rồi"

"không được" nàng lắc đầu nhất quyết không chịu buông tay.

với chiều cao cả hai chỉ lệch nhau khoảng 2cm nên việc kiềm kẹp jimin đối với minjeong cũng không quá khó, huống chi đang trong tình thế nguy cấp thế này, lại không có ai, ai biết được nếu nàng buông tay ra jimin sẽ không nhảy xuống dưới, nàng không muốn gặp rắc rồi thêm với con người này đâu.

do cánh tay vẫn còn đau nên jimin không thể nào thoát ra khỏi minjeong ra được, cô thở dài bất lực nói với nàng.

"tôi chỉ là đang hóng mát, cô buông tôi ra được chưa?"

"thật không?" minjeong ngờ vựa hỏi cô.

"thật"

trông jimin lúc này chẳng khác gì một con mèo đang bị túm cổ bởi cô gái tên kim minjeong. sau cái gật đầu xác nhận chắc chắc, minjeong mới thật sự buông jimin ra. cô chống hai tay lên hai đầu gối, cố gắng hít thở để lấy lại lượng oxi đã cạn kiệt trong buồng phổi.

"cô ổn không?" minjeong khom người, khẽ hỏi jimin.

"cô nhìn tôi xem có ổn hay không"

sau khi cố định lại được nhịp thở, jimin đứng thẳng người lại, đưa tay chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân màu trắng mà mình đang mặc trên người, gương mặt xinh đẹp vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó, trông rất buồn cười, tưởng đâu cô sẽ tận hưởng hết bầu không khí trong lành và thoải mái, ai ngờ lại bị minjeong phá hỏng hết.

"tôi xin lỗi, chỉ là tôi cứ tưởng"

minjeong lí nhí nói, không dám ngẩn mặt lên nhìn jimin, mắt nàng cứ dán xuống đất như vừa gây ra chuyện, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nàng cũng đâu hề biết mục đích jimin lên đây chỉ để hóng mát.

"cô lúc nào cũng tưởng tượng, nếu tôi muốn nhảy thì tôi đã nhảy từ lâu rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ"

"cũng đúng" minjeong quay trở lại trạng thái bình thường, nàng đứng lựa lưng về phía lang cang khoanh tay trước ngực gật gù đồng ý với câu nói của jimin.

...

"dạo này con nhiều việc lắm sao?"

bà hwang ngồi xuống chiếc ghế salon lớn ở giữa phòng khách, đối diện là con trai bà yu jihoon đang chăm chú nhìn vào chiếc ipad để đọc tin tức thị trường, dạo này ông yu không thường xuyên ở nhà vì công ty gần đây phát sinh ra một số chuyện, mà nếu có về thì cũng chỉ là nữa đêm, rồi sáng sớm ông lại tiếp tục đi. là người mẹ, bà không thể không lo lắng cho con của mình được.

ông yu dừng hẳn việc xem tin tức, ông đặt chiếc ipad xuống bàn, đưa tay chỉnh gọng kính đang đeo, nét mặt từ căng thẳng chuyển về trạng thái bình thường, cất giọng trấn an bà hwang.

"chỉ là một số chuyện nhỏ, mẹ đừng lo lắng mà ảnh hưởng tới sức khoẻ"

"con làm gì thì làm, cũng nên để sức khoẻ một chút" bà yu thở dài nó thêm: "đặc biệt con phải để ý tới jimin"

với cương vị là một người mẹ, một người bà, bà hwang không thể không buồn lòng khi cứ phải chứng kiến tình cảm bố con của họ ngày càng xa cách.

"con bé dạo này thế nào rồi mẹ?"

đối với ông yu cũng rất khổ tâm khi đứa con gái duy nhất lại lạnh nhạt với mình hơn 10 năm qua, sau ngày vợ ông mất, jimin dường như không muốn tiếp xúc hoặc nói chuyện với ông ấy, bản thân ông yu cũng hiểu rõ nguyên nhân xuất phát từ đâu.

bà hwang tiếp tục thở dài than trách: "hai bố con nhà anh quả thật là giống nhau, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, mấy hôm nay con bé còn không về nhà, bà già này còn phải thui thủi một mình ở cái nhà này đến bao giờ đây"

ông yu nghe xong nét mặt có chút dao dộng, khoé miệng tự động cong lên nhẹ, ông biết là bà hwang thường giận dỗi trách móc, nhưng tất cả điều ấy là vì muốn tốt cho cả ông và jimin. phụ nữ lớn tuổi thường là như thế đấy, chỉ cần dỗ ngọt một chút sẽ mau nguôi thôi. ông di chuyển qua chỗ bà hwang, nắm lấy bàn tay đã nhăn theo vì thời gian mà vỗ về an ủi.

"thôi mà mẹ, sau này đợi jimin tiếp quản tốt tập đoàn, con chắc chắn sẽ ở nhà ăn cơm cùng mẹ mỗi ngày, được chứ?"

"nhưng con đừng áp đặt quá lên con bé, sẽ không tốt đâu"

bà hwang lo lắng nắm lấy tay ông yu, bà không muốn thấy bố con họ phải cãi nhau vì điều này.

"con biết rồi"

ông yu nâng tách trà lên và nhấp một ngụm, trong lòng không khỏi nhiều suy nghĩ, tập đoàn jm là một tập toàn lớn mạnh do ông của jimin ngày xưa cất công gầy dựng và khó khăn mới tồn tại mạnh mẽ đến ngày hôm nay, jimin lại là đứa con duy nhất, tập đoàn cần phải có người kế thừa, dù jimin có muốn hay không thì cũng không thể thay đổi được gì.

tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net