Chap 4: An angel's heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: Trái tim thiên thần

Mỗi ngày, JaeBum đều nhắn tin với Rose, thỉnh thoảng sẽ hẹn gặp cô ta đi hẹn hò. Chuyện này được giấu kín như bưng, hai quản lí là Mark và YoungJae hầu như không biết gì hết. Họ chỉ nghĩ do dạo gần đây mọi việc đều thuận lợi nên chắc JaeBum vui hơn bình thường. Họ không hề biết đến sự tồn tại của cô gái kia, cô gái mà Im JaeBum yêu. Không phải ngẫu nhiên mà mọi chuyện xảy ra như vậy. Trước đó, Rose cũng đề nghị JaeBum giữ kín bí mật này, và anh cũng không muốn mối quan hệ này bị lộ ra, như vậy sẽ không thoải mái cho người yêu của anh. Im JaeBum không hề biết rằng anh đang lao vào hố sâu của chết chóc, bản thân anh có thể gặp nguy bất cứ lúc nào và đương nhiên YoungJae cũng không thể bảo vệ anh được.

Còn YoungJae, cậu vẫn rất chăm chỉ luyện tập, bồi đắp bản thân. Cậu còn phải cố gắng nhiều vì cậu là thiên thần mới sinh, dù mang trong mình sức mạnh đặc biệt nhưng kinh nghiệm làm thiên thần chưa có nhiều. Đa phần các thiên thần khác sẽ ở trên kia quan sát những thiên thần cấp cao làm việc rồi từ đó học hỏi tích luỹ kiến thức rồi mới được phái xuống trần gian. Cậu thì khác, mới chỉ ở trên đó có 1 tháng, cậu được phái xuống dưới này. Vì vậy, cậu phải học chăm chỉ hơn. Nhưng ở bên JaeBum gần nửa năm nay rồi, đến giờ cậu vẫn chưa phải xử lí một con quỷ nào. Những công việc thiên thần của cậu khi ở cạnh JaeBum chỉ đơn giản là cứu JaeBum khỏi những lúc nguy hiểm. Lần trước ở concert, suýt nữa JaeBum trượt chân ngã xuống dưới khán đài, cũng may cậu đứng từ cánh gà quan sát ra nên mới nhanh trí làm phép đỡ, chỉ khiến anh bị xây xước nhẹ. Rồi có lần đang đi trên đường về căn hộ của JaeBum, cậu có dự cảm chẳng lành bèn để ý bên ngoài thấy có một chiếc xe tải đang lao đến, cậu cũng làm phép cho chiếc xe tải ấy phanh lại nên không có thiệt hại gì. Mấy vụ tai nạn nhỏ nhặt ấy, YoungJae đều tự mình lo được, nếu không có chuyện gì xảy ra, theo như trong sổ tử thần thì JaeBum còn sống đến tận năm 84 tuổi, nên chắc cậu cũng chỉ cần lo cho anh đến tận đó, rồi cậu cũng biến mất luôn.

Lâu rồi, cậu không trò chuyện với JaeBum, chắc cũng khoảng được 1 tuần rồi, hôm nay cậu sẽ ra ngoài phòng mình, ngồi xem ti vi cập nhật tin tức một chút cho khuây khoả. Vừa mới bước ra, cậu nhìn thấy anh đang ngồi trước màn hình. Anh nhìn về phía cậu, gọi cậu lại ngồi cùng với anh. YoungJae ngoan ngoãn làm theo, mỉm cười:

- Lâu rồi không trò chuyện, hyung có vẻ tươi tỉnh hẳn lên đó.
- Có gì đâu, dạo này nghỉ ngơi nhiều, vô lo vô nghĩ, thoải mái là đương nhiên.
- Hyung đang xem gì vậy?
- Phim ma, em xem không? Ngồi một mình gặm nhấm 1 bộ phim cũng chán lắm, em xem cùng nhé.
- Được thôi, nếu anh muốn

Thế là cậu và anh cùng ngồi xem phim. So với anh, cậu nhát gan hơn nhiều, dù là thiên thần, nhưng nhìn thấy mấy thứ kinh dị cũng đủ làm cậu giật mình hoảng sợ. Cũng may là anh ngồi cạnh cậu nên cậu có thể tiện mà nấp vào anh che đi những cảnh phim đáng sợ. JaeBum bên cạnh có chút buồn cười, đứa trẻ này mọi khi bạo thế, nay mới nhìn thấy chút kinh dị mà đã sợ rúm ró, đáng yêu ghê. Mỗi lần cậu tóm vào người anh, anh lại xoa đầu an ủi: "Đừng sợ, anh ở đây, không đáng sợ đâu, chỉ là một bộ phim thôi mà". Giọng nói của anh vang lên, cậu như bị thôi miên mà nghe lời theo, trong lòng cũng bớt đi nỗi sợ mà thấy ấm áp lạ thường. Có lẽ dù cậu chỉ có một mình trên thế giới này, không người thân thích, không nơi nương tựa nhưng cậu còn có anh, người mà cậu cần bảo vệ và là người ấm áp nhất trên thế giới này mà cậu từng biết.

Bộ phim kết thúc, đôi tay nhỏ bé của cậu buông JaeBum ra. Đôi mắt cũng nhìn vào mắt anh tỏ vẻ hối lỗi, do cậu nhát gan cả mà. JaeBum không giận, chỉ đưa tay xoa cái đầu nhỏ nhỏ:"Không sao, có em mà bộ phim cũng thú vị hơn". YoungJae cảm động lắm, cậu làm phiền anh thế mà anh không giận là may lắm rồi. Cái bụng của cậu vang lên những tiếng reo "ọc...ọc...ọc" trong không gian im lặng. JaeBum lại cười:"Có vẻ như em đói rồi, chúng ta gọi gì ăn nhé". Mắt cậu bé sáng bừng, gật đầu lia lịa với JaeBum. Cậu nhìn ra ngoài trời rồi lại nhìn anh, nói:"Hôm nay chúng ta ăn ở tầng thượng được không ạ? Thời tiết khá đẹp mà trời cũng đầy sao nữa, sẽ rất thích hợp cho một bữa ăn ngon". Anh bĩu môi:"Lại thích hỏi anh về thiên văn chứ gì, hôm trước em hỏi chưa hết, hôm nay lại tiếp tục sao?". YoungJae nhìn anh với ánh mắt con cún và JaeBum biết anh thua rồi đành véo má YoungJae một cái và nói:"Lên trên đó bật đèn rồi chuẩn bị bàn đi, anh đợi người giao đồ ăn rồi lên sau". Cậu bé ngay sau đó nhảy chân sáo trên tầng thượng chuẩn bị đồ. Còn JaeBum ở dưới đợi người giao hàng rồi lên sau, dù sao hôm nay Rose cũng không nhắn tin vì bận công việc, buồn chán có người nói chuyện cùng là vui rồi, khỏi bàn cãi.

Choi YoungJae rất thích ngắm sao, chả biết lí do, chỉ cảm thấy ngắm sao làm cho mọi buồn phiền của cậu bay đi hết vậy, chỉ có thả mình vào những vì sao trên trời kia rồi nhìn nó lấp lánh trong màn đêm tăm tối. Những ngôi sao ấy giống như số phận của cậu vậy, rơi vào màn đêm khi chết, rồi lại biến thành thiên thần lấp lánh trên bầu trời và rồi một ngày kia, khi ngôi sao quá già và biến mất thì cậu cũng tan biến trong hư vô. Cậu cười buồn, người ta có một cái chết, mình có tận 2 cái chết lận. Đang mải mê ngắm sao, JaeBum đã ở sau cậu lúc nào, anh hét lớn:"Ngắm sao chăm chú quá mà không biết anh lên hay sao?". Cậu bé giật mình nhảy cẫng lên. Anh thích trêu YoungJae, thích vô cùng, cậu bé lúc nào cũng có những biểu hiện rất buồn cười, xua tan đi bao muộn phiền trong anh. Anh không thích thiên văn lắm nhưng vì cậu bé tò mò này mà anh đành phải tìm hiểu để giảng giải cho nó. Từ lúc nào đấy mà anh không biết, cậu trở thành một phần cuộc sống của anh, khiến anh quan tâm. Đôi lúc anh tự hỏi, giữa anh với cậu là tình cảm gì, là tình yêu hay chỉ là anh trai và em trai. Nhưng cô gái ấy xuất hiện, anh mới hiểu rõ tình cảm của anh, chỉ là anh quan tâm YoungJae như em trai. Anh yêu người con gái kia. Dù vậy đôi lúc trái tim anh vẫn có những nhịp đập lệch đi khi ở bên cậu, anh không nghĩ là do yêu, chỉ tự nói với bản thân là do cậu bé quá đáng yêu nên mới vậy. JaeBum, anh ta thật ngốc, toàn tự biên tự diễn một mình thôi.

- JaeBum, hyung có tin vào thần tiên không? Có thể họ đang ở trên kia nhìn anh thì sao?
- Thôi, cho hyung xin, thần tiên làm gì có thật. Mấy cái đó chỉ có trong chuyện cổ tích thôi, ngoài đời khắc nghiệt hơn nhiều, không có phép màu đâu.
- Hyung thực sự không tin à? - YoungJae buồn
- Uhm, không tin đâu.
- Em đang đọc một câu chuyện, nói về thiên thần, cậu ta xuống dưới trần gian bảo vệ cho một người, bỗng một ngày cậu ta cảm thấy trái tim mình khác đi khi gặp người đó, cụ thể là đập nhanh hơn, cậu ta tự hỏi không biết đó là gì. Hyung, hyung có biết không? Em mới đọc đến đó thôi - YoungJae gặng hỏi
- Haizzz, đứa em ngốc nghếch này, đó là tình yêu chứ sao. Khi yêu, hình ảnh người đó sẽ trần ngập trong đầu ta, trái tim ta cũng đập không kiểm soát khi bên cạnh người đó. Tình yêu là thế đấy. - JaeBum giải thích kĩ càng cho cậu em nhỏ
- Thế hoá ra, cậu trai kia đã yêu người đó rồi sao? - YoungJae ngỡ ngàng hỏi, cậu có lẽ đã...
- Điều này còn phải hỏi à?
- Hyung, thế giờ bỗng dưng có một thiên thần nói yêu anh, anh nghĩ thế nào?
- Để xem nào, hyung cũng không chắc lắm, sẽ từ chối chăng. Người kia là thiên thần, anh là người bình thường, hai người vốn ở hai thế giới khác nhau, khó có thể ở bên nhau. Mới cả hyung tìm được điều làm hyung cười mỗi ngày rồi, không thể yêu người khác được nữa đâu - anh cười hiền với cậu

Câu trả lời vừa rồi của anh như đâm một nhát dao vào trái tim của cậu. Có lẽ cậu không còn cơ hội rồi. Tình cảm đơn phương này có phải nên chấm dứt rồi không?

- Hầy, em hỏi mấy điều linh tinh quá đấy. Muốn biết được câu chuyện thì đọc tiếp đi, cứ hỏi hyung hoài à.
- Hyung, hyung nói là hyung tìm thấy điều làm hyung cười mỗi ngày rồi. Liệu đó có phải người mà anh yêu? Cho em xem mặt được không?
- Thằng bé này, cứ vội, sau này anh sẽ giới thiệu sau, còn nhiều thời gian mà. Thôi, muộn rồi, chúng ta ăn xong rồi cũng nên dọn đồ xuống nhà thôi, ở trên này lâu về đêm nhiều gió lạnh, không tốt cho sức khoẻ tí nào. Đi xuống thôi.

YoungJae nhìn bóng anh khuất dần trên cầu thang. Đôi mắt cậu đỏ hoe nhưng không có rơi được nước mắt. Tình cảm của cậu với người đó, giờ làm thế nào? Câu trả lời ngay ở đó rồi nhưng cậu không thể bỏ được. Trong sách thiên thần có nói: một khi thiên thần đã yêu ai thì sẽ yêu người đó cả đời. Sao cậu phải khổ thế này? Yêu ai không yêu, yêu chính người cần bảo vệ. Và rồi cậu sẽ từ bỏ tình cảm này thế nào khi ngày ngày vẫn nói chuyện, vẫn nhận được sự quan tâm chăm sóc của người kia, ngày ngày vẫn ở bên bảo vệ người kia? "Im JaeBum à, trái tim em đau, mỗi khi nhìn thấy anh giờ đây là một cực hình với em. Em phải làm thế nào bây giờ?" Giọt nước mắt đớn đau trong suốt rơi ra từ đôi mắt cười của cậu. JaeBum à, hôm nay anh làm tổn thương cậu ấy, liệu anh có biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#2jae #got7