Sample 2 (warning 18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Commission]
_____________

[ Kakucho x You ]

AU: Tội phạm x Sát thủ.

Warning 18+, có khả năng truyện sẽ chứa tình tiết bạo lực hoặc hơi tâm linh.

Commission thuộc về Lạc Tranh (FB) xin đừng repost hay mượn idea.

_

❛ Hiểu lầm thôi. Có thật sự là muốn trách em?❜

.

“Em nghĩ mình sắp ra rồi...”

Giọng T/b khàn đi trong thấy sau vài tiếng được người đàn ông gợi cảm mình yêu dày vò thân thể tới sức cùng lực kiệt. Có lẽ vì em đã kiệt quệ, đến mức câu nói vừa thốt ra là câu nói duy nhất trước khi “nhập cuộc” T/b có thể làm cho tròn vành rõ chữ.

Phải nói là suốt thời gian dài hẹn hò rồi làm tình đủ thứ kiểu, hầu như nơi nào của T/b cũng có thể dùng được và lỗ hậu cũng nằm trong đó dù thứ Kakucho nhét vào nhiều nhất cũng chỉ là ngón tay. Và bây giờ anh ta đang làm thế, đảo điên hai lỗ nhỏ một cách không thương xót. Anh cúi người cắn vào bả vai em như khi con mèo đực giữ lấy bạn tình của mình và miệt mài “chơi” T/b thật điên cuồng.

Thầm cảm thán khung cảnh trước mắt thật đẹp.

“Tuyệt thật, ah, điên mất thôi em yêu à.”

Kakucho thở dốc khi mông em dùng sức giữ lấy dương vật anh ta như ngăn đối phương đừng hòng thoát khỏi. Anh ngay lập tức trả đũa khi ngón tay trong lỗ hậu móc lên trên rồi khoáy đảo bên trong làm em ỉu xìu, tay chân bắt đầu quằn quại ngọ nguậy, rên đến mức lạc giọng như suýt tắt tiếng mà nước để rất xa giường nên Kakucho muốn xong thật nhanh.

Cả người em đang nằm sát vào đệm bỗng bị đối phương nhấc lên bằng một tay và kẹp cổ ép sát vào lòng anh. T/b không thể hoàn toàn ngồi thật thoải mái hoặc quỳ, vừa quỳ gối và mũi bàn chân đôi khi phải dùng lực để giữ thăng bằng mỗi lần Kakucho đâm vào sâu tận bên trong. Tay còn lại của anh ấy nhấn vào bụng dưới, có thể dễ dàng cảm nhận được dương vật anh ta đang trướng và gồ lên, T/b sung sướng tới mức rã rời và vì khó thở nên mới phải thít chặt lại. Cảm nhận sự hưng phấn da làn da, hơi thở ấm nóng và tiếng gầm bên tai, em cảm thấy chết ngay lúc này cũng thật đẹp đẽ quá đi mất...

“Hãy bắn cùng nhau.”

Anh thủ thỉ, bằng chất giọng trầm lắng. Dù trong lòng có hơi tiếc khi không thể đối mặt nhau, bởi phía trước lúc nào khi làm tình cũng ướt đẫm rất khiêu gợi.

“Ah... ưm, e... Ahhh... Em, em muốn... m... M- uốn, muốn ra... Kakucho...”

“Hãy “ra” một cách thật dâm đãng nào.”

Câu nói này như mệnh lệnh hoặc cách kích hoạt T/b lên đến tận đỉnh và thật sự em đã bắn ra thủy dâm ồ ạt như suối, Kakucho dù có đeo bao cao su vào thì vẫn cảm nhận được sự ướt át bên trong bạn gái và hai người cuối cùng cũng muốn ngưng lại. Đã quá đủ cho mệt đêm dài rồi, phải không?
Em thở hồng hộc thật mệt nhưng cảm nhận sự co giật bên trong từ dương vật làm em rùng mình, mà khốn thay hứng tình không nổi nữa rồi. Và em ấy bắt đầu nhận được vô vàn nụ hôn ân cần của Kakucho, điều mà cô nàng này luôn thích. Được hôn và âu yếm dịu dàng.

.

“Đừng có nghịch bao cao su vừa dùng nữa, em muốn uống chúng à?” 

Kakucho nhăn mày vì bất lực khi nhìn thấy cô bạn gái biến thái đang mút liếm và nghịch ngợm với “bao áo mưa” anh vừa dùng, nó chứa đầy dịch trắng thế kia. Tay cầm cốc nước ấm truyền cho em, tiện cưỡm luôn thứ đó trong tay bạn gái rồi vứt cùng với đống bao cao su đã qua sử dụng trong thùng rác.

“Dạo này anh kỹ tính dùng bao cao su dữ quá ha, em quên mất mùi vị tinh dịch của anh rồi.”

Giọng em rất khàn và trở nên trầm đi, tông giọng này khiến em ấy trông có vẻ điềm tĩnh và lão luyện hơn. Nhưng nó sẽ nhanh chóng biến mất sau khi uống một cốc nước ấm vào bây giờ và nước chanh vào sáng mai, anh thầm nghĩ trong bụng cô nàng ấy nên trân trọng bản thân mình nhiều hơn và biết ơn nó.

“Vì lần trước nuốt tinh trùng xong không thèm súc miệng kỹ càng, em đã bị đau họng rồi đó nhớ không?”

“Ồ...”

Em cảm thán, dù anh ta là một tên tội phạm và tính cách rất ưa thích sự nề nếp có kỉ cương, trong môi trường làm việc hẳn còn kinh khủng nữa nhưng đối với bạn gái là T/b đây vô cùng chu đáo. Giống một người mẹ chăng?

‘Không giống lắm... Bố? Phải, là như một người bố, là do mình ở trước mặt Kakuchan quá là trẻ con đi?’

Trong lúc T/b đang đắm chìm bởi những suy nghĩ ngốc nghếch của mình, anh ấy rất yêu chiều đứng cạnh giường xoa đầu bạn gái thay vì khó chịu giục em mau uống hết nước. Nếu có, thì cũng chỉ là qua hành động xoa lưng đầy yêu thương và cẩn trọng đấy thôi. Song đột nhiên anh ấy có hơi đắn đo khi nghĩ đến việc muốn nói ra chuyện này...

“Mà, ngày mai anh sẽ tới một nơi khác để làm việc.” – Kakucho kiên nhẫn đợi em uống vơi đi cốc nước và nửa còn lại để mình dùng cạn.

Em liếm mép. - “Không phải ở Ueno nữa sao?”

Kakucho lắc đầu, rồi đặt cốc nước lên bàn sau đó rót thêm lần nữa gần nửa cốc, uống cạn rồi mới đáp em. – “Kokonoi bảo có thể thay đổi địa điểm công tác, chắc ngày mai anh sẽ đi.”

“Vậy à...”

Thấy em xụ mặt xuống, bí xị trông rất cưng nên đã đặt một nụ hôn phớt lên gò má em ấy và T/b liền khoái chí cười như một đứa con nít dễ dỗ dành. Nếu mà anh ta chả biết những việc đẫm máu em làm trước đó, chắc cũng không tin được người phụ nữ này có thiên phú làm một sát thủ đâu. Tuy nhiên vì sắp phải để mặt con bé này ở nhà một thời gian, chả biết ngắn hay dài nữa, nhưng có chút khổ tâm rồi.


“Đừng ủ rũ nhé, giờ để em bế em đi tắm nào.”

“Nhớ là phải dùng sữa tắm mới đó nha.”

“Tuân lệnh, tuân lệnh.”

Kakucho khom lưng xuống và lật chăn ra, em rướn người lên bá vào vai anh mặc cho người đàn ông này ra sức nhấc em ấy khỏi giường. Dù căn phòng có bật lò sưởi nhưng vẫn khiến em hơi khó chịu vì lạnh, hẳn rồi, trên người còn chả thèm mặc lấy miếng vải nào và bây giờ Kakucho phải phủ chăn mềm lên người T/b. Vào nhà tắm rồi sẽ thấy lạnh đấy.

“Em nhớ cái cảm giác khi tinh dịch của anh chảy ra khỏi “lỗ” của em...”

“Không còn sức thì đừng có gọi mời.” – Kakucho đỏ mặt, dù em ấy đang nũng nịu như mèo con đây thật sự là một con cáo già.

Song, tiếng khúc khích cười vang bên tai và em ấy tự dưng phát hiện được trên người đối phương có quá trời vết cào. Trông quyến rũ chết đi được.

“Nhưng mà... Hay em cắt bớt móng tay đi nhỉ?”

“Em không quen để móng ngắn vì bảo nó xấu mà? Rồi em sẽ đắp móng giả lên vào mai này ngay thôi.”

Sống với nhau lâu và thấu hiểu tới mức Kakucho nằm lòng em ấy luôn rồi, T/b bĩu môi vì bị dẫm guốc trong bụng nhưng đồng thời cũng thấy vui bởi bạn trai tâm lý quá đi. Kakucho chưa bao giờ ưu tiên bản thân hơn cả em.

“Em cào anh nát bấy luôn kìa?” – T/b xoa mái tóc dài của người yêu như muốn an ủi.

“Không sao cả.”

“Nhưng em muốn bấm móng.”

“Vậy sau khi tắm xong anh làm giúp em.”

Quần áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nước ấm cũng đạt mức độ vừa phải. Kakucho đặt em xuống rồi cởi quần ra, T/b đứng đó trố mắt ra nhìn vì có hơi chưa tin được thứ to lớn kinh khủng như quái vật đang lòng thòng gắn ngay háng đối phương, vừa rút ra đâm vào trong mình.

.

Sau khi kiểm tra đầy đủ mọi thứ cần thiết cho chuyến công tác sắp tới đây, Kakucho có nhiệm vụ phải lái xe nên anh ấy đã uống hết cốc coffee để rồi mình là người lên xe cuối cùng.

“Để cô vợ bé bỏng ở nhà có ổn không đó?~”

Chưa kịp ngồi êm mông, Haitani Ran ở ghế phụ đã vô cùng hưng phấn khi buông ra lời trêu ghẹo rồi chờ đợi phản ứng của anh. Tâm trạng hắn ta hôm nay tốt bất thường, Kakucho mong hắn có thể im miệng luôn thì càng tốt.

“Mày nên quan tâm đến em trai mày hơn đi.” – Anh chỉ hờ ngón tay về ghế sau, Rindou cũng mang tâm trạng không tệ. – “Lần này chỉ có tao và hai anh em bọn mày đến Saitama thôi nên làm ơn đừng làm gì để boss phải phàn nàn, hiểu chứ?”

“Được được~ Tao cũng theo chủ nghĩa hoàn hảo mà.” – Ran kê khuỷu tay lên bệ cửa sổ, tưởng rằng hắn sẽ cứ ngoan ngoãn như vậy rồi im lặng dõi mắt nhìn ra ngoài xe, nhưng chưa được quá 2 phút thì tự dưng cảm thấy buồn miệng muốn bắt chuyện với người bạn đồng hành bên cạnh. – “Này Kakucho, hôm qua tao đến Shinjuku tìm được một con hàng ngon lắm.”

Và tất nhiên cuộc trò chuyện này không hề có ý nghĩa gì cả. Anh biết Ran không phải người sẽ thích sự chia sẻ, hắn cực đoan và có phần ích kỷ, ngẫu hứng và nguy hiểm. Anh ấy dường như hiểu được đồng đội của mình cũng chỉ đang muốn nói, đơn giản vậy thôi.

“Thì sao? Mày biết tao có T/b rồi mà.” – Anh thắt dây an toàn, hoàn toàn không hề nhìn sang Ran và bắt đầu khởi động xe.

“Thôi đi anh hai, anh không nhớ T/b là sát thủ ư?”

Rindou rời mắt khỏi màn hình điện thoại, cách can thiệp có hơi cợt nhả một tí.

“Thì vụng trộm thế mới thú vị~”

Kakucho không muốn dính vào mấy cuộc trò chuyện không đứng đắn này dù anh ta nghe quen đến mức thuộc được nằm lòng gu bạn tình của thằng anh nhà Haitani rồi. - “Làm ơn tha cho tao đi. Phụ nữ đàn ông, là cái mẹ gì mày cũng muốn đút vào lỗ của người ta. Tao không ăn tạp như mày.” – Anh không cáu giận, càng không phải người sống cảm xúc đến mức sẽ đánh mất lí trí vì vài ba câu đùa bỡn.

Chỉ là không muốn nói tiếp, không muốn Ran tiêm nhiễm vào đầu mình loại tư tưởng sống méo mó y hệt hắn.

“Đừng hung dữ vậy chứ?” - Hắn bật cười. – “Nhưng mà đúng là một chuyện tình yêu nóng bỏng và tanh tưởi quá đi.”

“Anh hai.” – Rindou hắng giọng để ngăn anh trai mình không tiến xa hơn, những trò đùa được thốt ra bằng chiếc miệng lưỡi đầy cay nghiệt.

“Rồi rồi. Tiến đến club Saitama và vui vẻ một đêm nào.”

.

T/b vẫn còn nhớ câu cuối cùng Kakucho lưu lại trước khi rời khỏi nhà, chính là dặn dò em phải biết cẩn thận và thương xót cho chính bản thân, ‘không được làm điều dại dột dù công việc dồn ép em đến mức nào có hiểu không?’.

Hẳn khi đó anh còn kèm theo cả ánh mắt yêu thương chiều chuộng lúc đó, khung cảnh yên bình hiếm có trong cuộc đời của một sát thủ làm em nhớ mãi nhớ mãi, rồi nó cũng cứ lập đi lập lại vô vàn lần trong đầu đến mức khi một lần nữa thiếp đi bởi cái chạm đầy ấm áp và thân thuộc. Nơi khuôn mặt em đã từng bị vấy bẩn bởi máu vẫn còn cơ hội được ai đó vân vê bằng bàn tay to lớn, mang đầy tin cậy, yêu thương. Em đã mơ thấy, thấy anh xuất hiện trong giấc mơ và một lần nữa nói với em ấy câu này. Tới khi thức dậy, những chi tiết trong giấc mộng vừa nãy dù có ngọt ngào hay đắng cay em đều quên sạch sẽ như chuyện phủi bụi trên kệ cửa sổ đã đóng bẩn lâu ngày rất dễ dàng. Chỉ nhớ được mỗi câu nói của anh.

Trời đã lờ mờ sáng rồi. Và đêm nay sẽ là đêm em bắt đầu nhiệm vụ tại Saitama. Với mục tiêu phải tiếp cận cho bằng được người thừa kế của tập đoàn A và giết chết anh ta.

“Đúng là... Dù cho có là máu mủ ruột thịt cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được mà, thế giới này đúng là chó má.”

Em vuốt luồn tay vào tóc rồi cúi gằm mặt xuống, cổ tay chống vào trán, nét mặt vô cùng mệt mỏi.

Đôi lúc em sẽ vô cùng muốn chết đi chỉ vì phải chứng kiến sự độc ác của thời đại này, cách con người vì miếng cơn manh áo chì chiết nhau, đằng sau những tòa nhà chọc trời và những ánh đèn rực rỡ là những cuộc đời bất hạnh chả rực rỡ hoa mỹ là bao. Em chông chênh mỗi khi đứng trong vũng máu của một ai đó và nặng nề khi cầm lấy số tiền chẳng hề tinh tươm, những lúc đứng trên sân thượng một tòa cao tầng nhìn xuống mọi nơi trong bất kỳ thành phố, từng ngõ ngách em từng lướt qua, từng lưu dấu chân lại, thật sự chỉ muốn gieo mình xuống như một nghệ sĩ từng tỏa sáng rồi hết thời, tắt sáng.

Cơ mà bây giờ, em lại tha thiết được nhìn thấy ánh sáng của một ngày mai, của bình minh trong vắt của sáng mai liệu có khác với ngày hôm qua, có như những bông hồng nở rộ trên bầu trời. Hay hoàng hôn có lộng lẫy bao phủ sắc màu đầy hoài niệm lên toàn thành phố, dù sự ấm áp ấy thật giả tạo bởi nó cũng chỉ là một mảng màu phủ lên mắt người.

Em tha thiết muốn được một lần nữa nhìn ngắm thời đại qua đôi mắt của một kẻ đang yêu.

Em tha thiết điều ấy. Được nhìn thấy những điều tốt đẹp của thế giới. Như nụ cười của một cậu bé khi đạt được điểm cao, chú mèo ưỡn người hưởng thụ ánh dương trên mái nhà, bà cụ chống gậy lom khom dắt tay một đứa trẻ cũng vui cười, cả gia đình quây quần bên bữa cơm tối, đứa trẻ bị sốt được mẹ chăm sóc đang dần khỏe mạnh, hoa lá nhảy nhót như thể xuân đến và gió gửi lời thì thầm về tâm tư ai đó gửi đến người nọ.

Tay em vô thức mờ mịt chạm vào nơi bên cạnh mình đã chả còn vương lại tí nào hơi ấm, T/b cảm thấy buồn vì khi thức dậy anh chả còn bên cạnh mình nhưng thật hạnh phúc khi kí ức ấm áp của hai người đều đang lấp đầy trái tim cô độc của em.

“...Mình nên ăn sáng trước khi ra khỏi đây. Trước kia nhịn đói hoặc thói quen sinh hoạt bừa bãi đã chính là lối sống của mình từ đó đến giờ, mình cứ vô âu lo theo đuổi mãi kiểu sống đó đến khi anh ấy xuất hiện và chấn chỉnh mọi thứ.”

Bây giờ em không thể bắt đầu một ngày mới nếu không nạp một thứ gì đó phù hợp cho bữa sáng, hoặc ít nhất là ngon lành. Không chỉ riêng bữa sáng đó đâu, cả một ngày cũng sẽ đi toi luôn.

Vừa định bước xuống giường, một cuộc gọi đến vang khắp cả căn phòng khiến cô nàng vừa khó chịu nhưng lại rất mong đấy là từ Kakucho gọi đến. Và em đã đúng. Có chút luống cuống và hồi hộp khi cầm vào điện thoại, động tác bấm nút nghe thành thục và nhanh nhẹn vì chẳng muốn đối phương phải chờ lâu. Khóe môi em khẽ kéo lên, thành một nụ cười hạnh phúc. Bởi cảm giác này cứ như hồi mới yêu nhau vậy.

‘Ngay cả bây giờ vẫn mới mẻ như lần đầu.’

Giọng nói trầm ấm của Kakucho mỗi sáng đều lắng xuống, thật trầm. Bình thường nghe trực tiếp đã cảm thấy rất hay, còn có thể làm T/b chợt hứng lên chỉ bởi giọng nói ấy và hiện tại lại đang nghe qua điện thoại, vẫn cực kỳ hay, vẫn khiến trái tim người phụ nữ này đập thình thịch. Mang tai em đã đỏ lên rồi.

“Chào buổi sáng.”

Lại là giọng điệu hơi khàn, có chút lúng túng. Em hắng giọng một cái rồi đáp. – “Chào... Anh, anh đã tới điểm công tác rồi sao?”

“Gần đó thôi, đồng đội của anh đang nán lại nơi người ủy thác và chắc là sẽ tiếp sức bằng bữa sáng. Tối nay sẽ phải họp với sếp. Em thì sao? Cơ thể vẫn ổn chứ?”

“Ah...” – T/b nghịch ngón chân của mình. – “Em cũng đang chuẩn bị ăn sáng, còn mình mẩy thì nói không ổn là em nói dối.”

Có chút quở trách giận lẫy trong tông giọng nhưng đấy chỉ là một lời đùa ngầm thôi, nhưng vẫn làm Kakucho cứng họng khiến em bật cười. Dù sao nhớ lại đêm qua đúng là quá nồng nhiệt rồi đó.

Anh ta ho khan. – “Được rồi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh nên em chỉ cần hâm lại thôi. Nhớ không uống nước ấm và pha một cốc nước chanh đi.”

Đáng ra như những người bình thường, cặp đôi bình thường, em sẽ buộc miệng hỏi địa điểm anh dừng chân hoặc đích đến là nơi nào vì có lẽ đó là chuyện những người yêu nhau có thể thoải mái chia sẻ. Nhưng với T/b và anh có chút khác biệt, em không thể hỏi và anh cũng không muốn trả lời. Ngược lại cũng thế. Họ đều chỉ mong chờ đối phương bày tỏ tùy tâm hoặc tự thân tìm hiểu, nhưng chả ai trong họ chọn vế sau cả.

Có lẽ Kakucho và em đều hiểu thân phận không mấy hiển hách, sạch sẽ của cả hai, điều đó phần nào đều là tốt cho cả hai mà thôi.

Nên em ngó lơ chuyện đó và khúc khích cười khi buông ra một câu đùa nhạt nhẽo.

“Đồ ngốc, nếu anh ở đây ngay lúc này thì anh sẽ phải làm điều đấy cho em.”

“Chứ còn ai khác làm cho em à?” – Kakucho nói ra như một lời hờn dỗi làm cô nàng muốn cười nhưng không dám.

Trong lúc Kakucho thao thao bất tuyệt, dặn dò đủ điều giống một người mẹ lo lắng vì khi đi xa phải bỏ bảo bảo nhỏ nhắn ở nhà một mình. T/b đã nhanh chóng vào bếp tìm một bữa sáng thanh đạm, rót một cốc nước ấm và vụng về gọt một táo sau khi rửa.

“À còn táo, anh chưa gọt cho em-“

“Ổn mà, em giỏi dùng dao lắm.”

Dùng trong nhiệm vụ, rồi ám sát người khác bằng đủ loại dao đầy nhuần nhuyễn. Phải. Nếu là thế thì em thành thạo chúng vô cùng nhưng bây giờ “đối tượng” là một quả táo đấy? Vì phải thích nghi với sự chăm sóc của Kakucho mà bây giờ gọt một quả táo cũng lóng ngóng, hậu đậu.

‘Ờm... phải cắt thế nào ta? Hình như từng thấy Kakucho cắt đôi ra, cắt phần hạt không ăn được rồi thôi hả?’

Không nên vội trách em, bình thường T/b toàn ăn ngoài hoặc nấu vài ba món đơn giản lấp đầy bụng cho qua ngày, trái cây ăn cũng chả bao giờ cần gọt vỏ cứ đưa vào mồm cắn phát đến khi chỉ còn hạt. Cũng chả biết táo khi gọt vỏ ăn sẽ ngọt hơn, cá khi chiên bỏ muối vào mới không bị bắn dầu.

Đúng là mọi thứ đều rất mới mẻ đối với em ấy, giống như một chú gà con bập bẹ mới vào đời. Phải nhìn mọi thứ theo một góc nhìn màu hồng hơn, T/b một chút cũng không thấy quen tí nào.

Làm em nhớ đến có một vị đại tẩu từng chạm mặt ở Thượng Hải có nói rằng, “từ lần cuối gặp nhau, bây giờ em trông thật khác. Giống như một con người bình thường và khi yêu vào sẽ rất khờ dại, rất kì lạ đúng không?”. Thật sự, rất đúng.

Bỗng giọng Kakucho truyền đến rất gấp gáp.

“Đừng để bị thương nhé... Anh xin lỗi về điều đó, à, họ quay lại rồi nên anh phải đi đây. Em nhớ ăn uống cẩn thận và-“

“Và không được đặt mình vào nguy hiểm phải không? Vâng vâng, anh cũng cẩn thận.”

Nụ cười của em tắt đi khi tiếng cúp máy vang lên, căn nhà từng mang sự ấm áp thân thuộc tới nỗi em mặc định nó là tự nhiên, là vốn có. Bây giờ khi căn phòng đã được trả về sự im ắng như trước kia, em mới nhận ra vốn đây mới là sự vốn có của nơi này.
Không ngờ chỉ cần vắng người kia và người nọ buộc phải ở lại một mình, hơi ấm con người sẽ vơi đi một nửa nhưng trong trường hợp của T/b, em dường như không xem mình là con người hay ít nhất là người bình thường nên hơi ấm người cõi dương, người bờ gần tuột xuống phần âm.

“Trước tiên, cắt táo ra đã.”

.

Buổi trưa, trời nắng chói chang tới mức T/b phải nhăn mày. Em ấy siêu siêu ghét những ngày trời “đẹp” thế này vì vận động nhiều, ra mồ hôi rất bẩn và cả các tia nắng độc hại cứ như muốn thi nhau đốt chay da thịt em.

Và bây giờ em phải lên đường tới Saitama để kịp lịch trình của mình, về kế hoạch tiếp cận con trai nhà tài phiệt nọ.

Điện thoại nằm trên đầu tủ giày lên bởi tin nhắn từ một người bí ẩn, với nội dung vỏn vẹn một câu, tuy cục mịch nhưng vào thẳng trọng tâm. “Chuyến taxi số 14 đã đến điểm hẹn”. Thoạt nhìn qua bằng mắt thường thấy chả khác gì một tin báo từ ứng dụng phương tiện, nhưng nó được cài sẵn một phần mềm viruss sẽ tự xóa sạch mọi dấu vết sau khi T/b nhấp vào ô “đồng ý”. Em không lấy làm lạ vì nó chính là một ám thị từ những người đồng đội đã gửi đến.

Không ăn mặc sang trọng, không tạo sự nổi bật, em ngụy trang giấu đi khí chất chết chóc khác thường của bản thân một cách hoàn hảo nhờ công được rèn giũa suốt bao năm. Ra khỏi nhà rồi và rẽ đến một con ngõ khác để tìm tới chỗ đỗ xe, quả nhiên có một chiếc taxi nhưng linh cảm cho thấy nó có vẻ huyền bí. Nếu là người bình thường chắc chắc nhìn vào cũng không muốn chứ bước lên thì quá là nguy hiểm rồi.

Qua kính chiếu hậu, T/b nhìn thấy tài xế vẫn như bao người tài xế khác, mặc đồng phục, đeo khẩu trang, tay đặt lên vô lăng hờ hững giống như đang chờ đợi.

Song, hai người chạm mắt nhau và cậu ta gõ ngón tay lên tục lên vô lăng theo một quy tắc chứ chả phải gõ gõ cho vui, giống như đang ra ám hiệu mã morse vậy. “Chúng ta là đồng đội”. Và T/b hiểu ngay lập tức. Em không vội không chậm tiến đến và mở cửa xe bước vào, trước đó còn mở điện thoại lên giả vờ như kiểm tra biển số.
Vừa đặt mông xuống và thắt dây an toàn lại, người tài xế phía trước, dù em nhận ra có thể đó là người của tổ chức nhưng cậu ta thì vẫn muốn xác nhận lại.

“Cho hỏi quý khách muốn tới điểm nào?”

“Quán rượu Nhị Thập số 8/7 Nerima.”

Đấy là một loại ám hiệu chỉ về việc bọn họ đẻu đang có cùng một điểm đến ở Toda, một nơi có chi nhánh khác của Nhị Thập. Vì ở Nerima làm gì có quán rượu nào số 8/7 đâu. Nếu là người bình thường hẳn cậu ấy sẽ hỏi lại, nhưng vị tài xế này chỉ im lặng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net