~ Chương 21 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 21 ~

-Kiều Uy?

Anh Kiều hơi nhướng mày khi nghe thấy có người gọi tên mình, bởi vì một nửa gương mặt của Ân Hách vẫn còn chìm trong bóng tối nên gã chưa nhìn rõ được dung mạo của đối phương. Cho đến khi Đội trưởng tiến lên thêm một bước, gã mới sửng sốt hỏi lại như không tin

-Lý Ân Hách?

Thấy đại ca và người lạ kia nhận thức lẫn nhau, đám đàn em lúc này mới thả lỏng cảnh giác. Nào ngờ từ trong góc tường lại bước ra thêm một người, thái độ lạnh lùng, ánh mắt chán ghét quét một vòng xung quanh bọn họ.

Đông Hải kín kẽ kéo vạt áo Ân Hách, không muốn hắn tiếp tục nói chuyện với tên anh Kiều kia, quen biết loại người này có gì tốt đẹp chứ, thà rằng không nhìn mặt thì hơn.

Sự ghét bỏ quá mức lộ liễu, Kiều Uy chưa hiểu tại sao thì một đàn em đã nhanh chóng báo cáo với gã. Vừa rồi bọn họ có lời qua tiếng lại tiết lộ bí mật dẫn dắt thú biến dị đến các thành phố, hai người này hẳn là đã nấp trong góc tường nghe ngóng từ lâu, Ân Hách là Đội trưởng của Đội giải cứu, biết căn cứ C bị kẻ khác hãm hại sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Ấn đường Kiều Uy tức khắc tối đen, vốn gã còn muốn ôn chút chuyện cũ với Ân Hách, lúc trước hai người khá thân ở trường huấn luyện năng lực, chỉ là sau khi đại dịch xảy ra thì chí hướng khác nhau, hiện tại trở thành "kẻ thù" chính gã cũng có chút tiếc nuối.

Như đã nói Ân Hách sẽ không kéo Đông Hải vào trận chiến này, mặc dù hắn cũng rất muốn báo thù cho căn cứ tuy nhiên chưa phải lúc. Kiều Uy rất hiểu năng lực của Ân Hách, năm người bên gã miễn cưỡng có thể đánh tay đôi, nhưng như vậy chẳng được lợi ích gì, ngược lại còn tổn hại nhân lực, vì vậy liền đánh mắt cho đàn em lui ra, chủ động nhường đường.

Đội trưởng hơi bất ngờ, nhưng cũng không phí thời gian dây dưa nữa, trực tiếp kéo Đông Hải rời đi.

Cả hai vừa khuất bóng, đàn em của Kiều Uy lại nhao nhao, thay phiên nhau hỏi gã tại sao lại thả Ân Hách, hắn đã biết hết kế hoạch của bọn họ, lỡ như gây cản trở thì sao? Kiều Uy không trả lời mà quay ngược lại lầu trên, quyết định tối nay sẽ ở lại chỗ này.

Không đáp đàn em là bởi vì gã thật sự đánh không lại Ân Hách. Trên Trái Đất này có mấy dị năng giả có thể cùng người kia so tài? Tuy gã biết hắn nhất định ghi thù chuyện của thành phố C, nhưng mọi thứ đã được sắp xếp kỹ, giống như Kiều Uy không đủ sức một chọi một với hắn, thì Ân Hách cũng chẳng thể chỉ một mình phá hỏng đại kế hoạch của gã.

Người thừa kế Aether bị Đội trưởng kéo đi trong lòng vẫn còn khó chịu, nhờ Alva thông báo mà cậu biết anh Kiều cũng là dị nhân hệ không gian giống mình. Đã là không gian chẳng thể phóng ra lửa nước gió sét thì cậu có thừa sức để giải quyết hiểu không? Chưa từng thấy cậu dùng tay không đấm zombie à?

Ân Hách biết cậu đang nghĩ gì, kéo cậu đi vào một cửa hàng tiện lợi khác cách chỗ trước khá xa mới nắm tay cậu dỗ dành

-Kiều Uy trước đây là võ sĩ đấm bốc, em đừng coi thường anh ta.

Đông Hải nghe xong càng thêm phẫn nộ, tức thì gạt tay Ân Hách ra xoay mặt sang chỗ khác, giọng nói hờn dỗi không che giấu vang lên

-Nghĩ em không thể thắng? Chính anh mới đang coi thường em.

Không ngờ đối phương cũng có lúc trẻ con như vậy, Ân Hách cưng chiều ôm cậu vào lòng, mặc kệ cậu phản đối hôn hai bên má cậu, kéo mặt cậu đối diện lại với mình, trong đáy mắt là muôn vàn quan tâm, từ tốn giải thích

-Anh sợ em bị thương. Dù em có tài giỏi thế nào anh vẫn sẽ lo lắng. Bởi vì anh yêu em, thương em, không muốn em xảy ra chuyện gì cả.

Lời thổ lộ kia quá mức chấn động, trái tim Đông Hải đập nhanh thêm một nhịp, quyết định không giận dỗi Ân Hách nữa. Quan trọng là Đội trưởng có suy nghĩ giống cậu, muốn tìm cách phá hỏng hành động tiếp theo của Kiều Uy, mất nhân tính dẫn thú biến dị tấn công các thành phố, cậu phải dạy cho bọn họ một bài học.

Hai người tạm nghỉ một đêm, sáng sớm mai liền xuất phát đến H thị. Lúc Ân Hách nhìn thấy ở bên lề đường có một chiếc xe đạp cũ thì mừng rớt nước mắt, tuy vẫn tốn sức để di chuyển như cũ nhưng vẫn tốt hơn đi bộ có biết không?

Thế là người thừa kế Aether được trải nghiệm cảm giác ngồi xe đạp, tuy Đội trưởng nhà cậu sức lực có thừa, là dị năng giả vô cùng mạnh mẽ, nhưng chở cậu đi từ sáng tới chiều cũng mệt muốn đứt hơi, khiến Alva hiếm có bộc lộ đồng cảm: "X thân yêu, có lẽ cậu nên giảm cân lại."

Không ngoài dự đoán Đông Hải lại nổi giận, tuy có người cùng phe Đội trưởng rất vui mừng, nhưng Alva cứ lập trường không vững chắc chẳng biết đang giúp hắn hay đang hại hắn nữa, bằng chứng là bàn tay của cậu đang ôm eo hắn lãng mạn nhẹ nhàng đã chuyển sang cào cấu rồi.

Để cứu vãn tình hình Ân Hách dốc sức đạp thật nhanh, nhân lúc đang nhàn nhã thả dốc cầu liền xoay đầu cười hiền với Đông Hải, gỡ gạc nói

-Không nặng chút nào, anh vẫn đạp xe thoải mái thế này mà.

Đúng lúc này có một chiếc xe hơi bỗng nhiên tiếp cận bọn họ, tốc độ rất chậm như muốn cùng Đông Hải và Ân Hách giao lưu. Người trên xe kia hiển nhiên là Kiều Uy, gã cũng đang trên đường đến thành phố H.

-Ân Hách hôm nay có nhã hứng đạp xe à?

Vốn dĩ gã cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng thật lòng gã rất tò mò. Nghe nói Lý Ân Hách là Đội trưởng tài giỏi của Đội giải cứu số 1, thế mà từ hôm qua đến nay gã chẳng thấy đội viên của hắn đâu, ngay cả Tiêu Phong trước giờ như hình với bóng cũng biến mất, đổi lại một người ngoại quốc mắt xanh kiệm lời.

Đông Hải thấy anh Kiều thì máu nóng lại dồn lên, khẽ nhỏ giọng giục Ân Hách đi nhanh. Đội trưởng thật sự rất bế tắc, bởi vì hắn không có cách nào đi nhanh hơn được không? Đây là thiết bị chạy bằng cơm mà, đâu thể so với xe hơi chạy bằng xăng kia chứ?

-Thời tiết tốt mà, đạp xe rèn luyện thể lực một chút.

Câu nói của hắn khiến đám đàn em của Kiều Uy bật cười, có người còn gan dạ chọc ghẹo hắn đang chở người yêu đi dạo phố hay sao, tựa đầu ôm eo tình tứ chưa kìa. Đông Hải không thèm nhìn bọn họ nên đã sớm nhắm mắt dưỡng thần, Ân Hách luôn điềm tĩnh cũng hiếm có nổi giận, tràn đầy ác ý muốn đánh người cướp xe.

Thấy nhóm của mình đã quá lời, Kiều Uy hắng giọng trách móc. Gã không ghét Ân Hách, ngược lại còn đã từng ngưỡng mộ, nên cũng không cho phép đàn em sỉ nhục người kia. Đã thăm dò đủ, Kiều Uy nói lời khách sáo chúc hắn buổi sáng vui vẻ rồi tăng tốc rời đi, gã suy đoán Ân Hách có lẽ đã lạc đội, hiện tại cố chấp đến H thị là muốn ngăn cản kế hoạch của gã, đáng tiếc đi bằng tốc độ đó thì còn lâu, huống chi bên phía hắn cũng chỉ có hai người.

Nghĩ như thế Kiều Uy càng hả dạ tăng tốc, để lại Ân Hách ở phía sau hít trúng một đống bụi, khói xe bay vào mắt suýt chút nữa chệch tay tái luôn rồi.

May mắn ông trời vẫn rất công bằng, để hắn đạp thêm chừng năm cây số nữa thì tìm thấy một chiếc Hummer, tuy không thể so sánh với việt dã đã nâng cấp trước đây nhưng ở tận thế cũng xem như cực phẩm.

Ngồi vào xe hơi tâm trạng của Ân Hách tốt hơn nhiều, Đông Hải ở bên cạnh nhìn hắn tủm tỉm cười, nhớ ngày trước hắn lạnh lùng mắng đội viên nữ của nhóm kêu ca khi chịu khổ, bây giờ đến hắn chẳng khác gì.

Tuy nghĩ vậy nhưng cậu cũng cảm thấy thương hắn, từ sớm đã ghi nhớ những hành động và lời nói của anh Kiều, quyết định sắp tới sẽ tận lực dạy dỗ gã, để người nọ biết dám bắt nạt Đội trưởng của cậu sẽ có hậu quả như thế nào.

Xe Hummer chạy băng băng trên đường, rất nhanh nhìn thấy đuôi xe của Kiều Uy. Đám đàn em thông qua kính chiếu hậu phát hiện, khó hiểu hỏi đại ca

-Sao lúc nãy anh không để em hủy chiếc xe đó đi, lưu lại cho bọn họ làm gì?

Kiều Uy hơi nhếch môi, con đường này bọn họ đi qua trước, hiển nhiên cũng nhìn thấy chiếc Hummer kia, còn tốt bụng giúp đổ xăng nữa kìa, liền giải thích cho bọn họ hiểu

-Để hắn đến kịp lúc tận mắt chứng kiến thành phố H thất thủ.

Đàn em vẻ mặt ngộ ra chân lý, đúng vậy, phải đi xe hơi thì mới đuổi kịp chứ, anh Kiều rất tự tin kế hoạch lần này sẽ thành công, mười Lý Ân Hách cũng không thể cản trở, vì thế có người đến xem càng khiến bọn họ cảm thấy thành tựu, nếu thêm màn cố gắng giải cứu nhưng không thành công thì sẽ kịch tính hơn.

Ân Hách không biết âm mưu của Kiều Uy, nhiều lần hắn tăng tốc muốn đuổi kịp người nọ nhưng vẫn không cách nào thu hẹp được khoảng cách. Gã giống như đang cố ý vờn hắn, khi thấy hắn bị tuột lại phía sau sẽ thả chậm tốc độ chờ hắn đuổi theo.

Đông Hải ngồi ở ghế phó lái quan sát, trên khóe môi ẩn hiện nụ cười khinh. Bản lĩnh yếu kém mà lại thích tỏ vẻ, đêm nay không hù chết Kiều Uy cậu sẽ tắm rửa nằm nghiêng ráo nước mời Ân Hách đến ăn luôn.

Không biết vì sao suy nghĩ của bản thân đột nhiên lại lệch lạc, rất may là cậu đã kịp tỉnh táo dùng ý nghĩ hăm dọa Alva trước khi siêu não lại lỡ lời tiết lộ cho Ân Hách biết. Đều tại Đội trưởng hôm qua cứ động tay động chân với cậu, còn nói cái gì đã cầu hôn rồi thì phải làm các bước tiếp theo chứ.

Hai chiếc xe đi thêm nửa tiếng nữa thì đến thành phố H. Kiều Uy cho xe đỗ lại ở bãi đất trống cách cổng căn cứ hai trăm mét, trong khi Ân Hách thì chạy thẳng vào trong, báo tin cho dị năng giả đang canh gác.

Tin tức trụ sở sẽ bị một lượng lớn thú biến dị tấn công rất nhanh lan truyền ra. Đáng lẽ cấp trên sẽ không dễ dàng tin tưởng nhanh như thế, nhưng người đến là Ân Hách, thành phố C cũng vừa vặn đã thất thủ, đề phòng vẫn hơn là khắc phục, tất cả dị nhân H thị liền chuẩn bị vũ khí và tinh thần, sẵn sàng chiến đấu.

Bên trong bận rộn, bên ngoài Kiều Uy cũng không nhàn nhã ngồi chơi. Sở dĩ gã có thể dẫn thú biến dị đi nhiều thành phố bởi vì gã là dị nhân hệ không gian, hơn nữa còn là không gian đã được thăng cấp.

Đúng vậy, gã làm việc cho Chính phủ, là một trong những thành viên của đội quân cấp cao, được Tổng bộ cho "uống thuốc" đẩy mạnh siêu năng lực. Gọi là uống thuốc bởi vì Kiều Uy không hề biết thứ chất lỏng đó là do năng lượng hạch nóng chảy hóa thành. Tổng bộ muốn kiểm soát bọn họ nên sẽ không ngu dại để lộ bí mật thật sự của tinh hạch, chỉ nói rằng đây là thành phẩm nghiên cứu mới, ai muốn thăng cấp dị năng thì đều phải nghe lời, làm việc và hết lòng trung thành với Chính phủ.

Chuột biến dị lần trước tấn công thành phố C hiện đã được cấp dưới của gã tụ họp lại một chỗ, Kiều Uy mở cửa không gian quay về thành phố C, sau đó dẫn theo chúng đến thành phố H, đàn em của gã ở bên này chuẩn bị mấy miếng thịt tươi, ném mạnh về phía cổng căn cứ.

Thú biến dị ngửi thấy mùi thơm, hai mắt đỏ rực nhanh chân lao tới trước. Dị năng giả đứng ở tháp canh gác tức thì ấn chuông, âm thanh chói tai vang lên, lực lượng ở bên trong tràn ra, chủ động đánh giết thú biến dị.

Ân Hách luôn đứng ở trước cổng tất nhiên cũng tham gia, trước khi đi còn không quên tìm chỗ an toàn cho Đông Hải đứng nấp, dặn cậu tuyệt đối đừng ra ngoài, hiện tại năng lượng cậu suy yếu, đối phó zombie thú rất bất lợi.

Đông Hải không muốn hắn lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi đường vòng đến chỗ tháp canh gác. Tháp kia xây cao khoảng ba mét, đứng từ trên đó có thể nhìn bao quát xung quanh, dị năng giả canh tháp sau khi thông báo cũng đã xuống phía dưới nhập cuộc, nên không ai ngăn cản hành động của cậu cả.

Mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng số lượng chuột biến dị quá đông vẫn khiến cho thành phố H yếu thế. Dị năng của Ân Hách đã mạnh hơn lúc trước nhiều, mỗi một lần phóng lửa là thiêu rụi hơn chục con, đáng kinh ngạc là hắn bỗng nhiên kiểm soát được độ mạnh yếu của ngọn lửa kể cả khi chúng đã rời cơ thể, vì thế không còn tình trạng lửa cháy mãi chẳng dứt hay lan ra tứ tung, khiến nhiều thủy dị nhân quanh đó nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.

Thu được kết quả ngoài mong đợi, Ân Hách vui mừng xoay đầu tìm Đông Hải, để rồi hoảng hốt vì chẳng thấy cậu đâu. Với ý nghĩ cậu đã xảy ra chuyện khiến hắn không thể nào bình tĩnh, tức thì lui về phía sau dáo dác nhìn xung quanh.

Đúng lúc này đột nhiên có một chuyện kì lạ xảy ra, đó chính là tất cả chuột biến dị đồng loạt dừng động tác. Kiều Uy trợn tròn mắt nhìn hàng trăm zombie thú bất động, như thể có ai đó vừa dùng thuật thôi miên, làm cho chúng đóng băng.

Không chỉ Kiều Uy mà toàn bộ dị nhân có mặt ở đó đều hoảng sợ, rõ ràng mới giây trước vẫn còn rất đói khát, nhe hàm răng sắt nhọn nhễu nhão nước bọt nhào tới đây, ai biết đến giây sau liền trơ như tượng đá, bị tấn công cũng chẳng phản ứng hay phản kháng.

Thế mà chuyện đáng sợ còn chưa dừng tại đó, chuột biến dị yên lặng một phút cuối cùng cũng cử động, chúng đồng nhất hướng ánh nhìn về phía tháp canh gác, đối mắt với người ở trên đó vài giây, kế tiếp chợt quay đầu, nhắm thẳng hướng Kiều Uy chạy tới.

Bây giờ đến lượt Kiều Uy bất động, nếu chẳng phải đám đàn em ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở gã "Bỏ chạy đi đại ca" thì gã cơ hồ sẽ chôn chân tại chỗ cho tới chết.

Kiều Uy ngồi trên xe dùng hết sức đạp chân ga, nhưng đám thú biến dị ở sau lưng nhất quyết không tha cho gã, thậm chí còn thông minh tới mức chia thành nhiều nhóm nhỏ chạy đường hẻm, hòng chặn đầu xe tập kích cả trước sau.

Sự thay đổi đến choáng ngợp mục tiêu công kích này của thú biến dị không ai có thể lường trước, chờ mọi người hoàn hồn hướng mắt về tháp canh gác thì thanh niên tóc nâu ban nãy đứng ở đó cũng đã chẳng thấy đâu.

Ân Hách là người bừng tỉnh đầu tiên, nhân lúc mọi người không chú ý chạy về phía Đông Hải. Người khác không biết cậu nhưng hắn thì chẳng thể nhận sai, giây phút đám chuột biến dị hướng mắt về tháp canh gác thì hắn đã xác định đứng trên đó là X-Aether rồi.

Chuyện này là do Đông Hải làm? Mặc dù cậu từng nói muốn thuần hóa thú biến dị, chính hắn cũng tận mắt thấy cậu thu phục sói đỏ, sư tử rồi đến hổ, nhưng chẳng phải những lần đó đều cần tương tác trực tiếp sao? Hơn nữa số lượng cũng rất ít, trong khi đám chuột vừa rồi phải có đến mấy trăm con.

Đông Hải cười nhẹ khi nhìn thấy Ân Hách đón cậu ở bậc thang cuối cùng. Thỏa mãn nháy mắt với hắn, Đông Hải ghé sát tai người kia thì thầm một câu tương tự hắn từng nói với cậu

-Thấy em yêu của anh lợi hại chưa?

Ân Hách không biết dùng lời nào để diễn tả cảm xúc của hắn lúc này. Vui mừng có, tức giận có, nhưng nhiều nhất vẫn là lo lắng. Vui mừng vì hắn và cậu đã bảo toàn được căn cứ H, tức giận cậu không nghe lời hắn chạy lung tung, lo lắng cậu cứ trổ tài như vậy chẳng biết có ảnh hưởng gì đến dị năng hay sức khỏe không nữa.

Như là cảm ứng được cảm xúc của Ân Hách, Alva nhanh chóng thay chủ nhân giải thích tình huống đã xảy ra.

Trước đây khi nhìn thấy thây ma người sợ hãi thú biến dị, động vật các cấp săn tinh hạch lẫn nhau thì Đông Hải đã nảy ra một giả thuyết: thây ma cấp cao có ảnh hưởng trực tiếp đến thây ma cấp thấp. Nói đơn giản, zombie yếu sẽ cảm ứng được sự tồn tại của zombie mạnh và không dám đến gần, từ đó hình thành thứ gọi là "uy áp", trong một số trường hợp đặc biệt như của cậu có khả năng giao lưu với thú biến dị thì uy áp này còn một công hiệu nữa chính là ra mệnh lệnh.

-Cho nên vừa rồi là em điều khiển chúng rời đi?

Ân Hách đã kéo cậu đi ngược dòng người vào phía bên trong căn cứ, bởi vì tháp canh gác hiện đang bị rất nhiều người vây quanh, ai cũng muốn biết thanh niên đã đứng trên kia là nhân vật nào, tại sao chuột biến dị kì lạ như thế đồng loạt nhìn cậu rồi bỏ đi.

-Cũng có thể nói như vậy.

Đông Hải nhỏ giọng đáp lại. Uy áp này cậu cũng mới phát hiện ra gần đây thôi, nhớ đến việc Alva tiết lộ các thây ma cấp cao có thể dùng ngôn ngữ riêng để kết nối với nhau giúp cậu nảy ra sáng kiến này. Ban đầu cậu cũng không chắc chắn lắm hiệu quả và cách thức sử dụng, nhưng cái gì cũng phải có lần đầu, cho nên tìm chỗ hơi cao một chút để tiện trao đổi ánh mắt với đám chuột kia rồi thử nghiệm.

Biết Đông Hải có thể giao lưu được với thú biến dị đã là cú sốc đối với Ân Hách, bây giờ còn thêm tin cậu điều khiển được chúng khiến Đội trưởng chỉ muốn ngã quỵ luôn. Rốt cuộc năng lực của Đông Hải mạnh đến mức nào, có điều gì mà cậu không làm được hay không?

Chắc là không, kẻ đã bị zombie cắn như hắn cậu còn cứu sống được thì trên đời này Ân Hách không nghĩ ra việc gì có thể làm khó cậu nữa. Nhưng mà...

-Sử dụng uy áp kia có gây hại cho cơ thể của em không? Nếu như có thì từ bây giờ không được phép dùng nữa!

Ân Hách nghiêm túc nắm hai vai cậu, mặc dù tình huống vừa rồi rất khẩn cấp, nếu không có Đông Hải căn cứ H tám phần sẽ thất thủ, nhưng hắn không muốn cậu cứ liều mình. Đông Hải đối với hắn rất quan trọng, cậu vì hắn hi sinh hắn đã không chịu nổi, nếu vì thêm nhiều người khác không liên quan mà chịu thiệt thì Ân Hách sẽ vô cùng tự trách bản thân. Là do hắn vô dụng, hắn không có năng lực xử lý nên mới khiến Đông Hải đứng ra gánh vác mọi thứ.

-Em không sao, uy áp này là đặc quyền của thây ma cao cấp, chờ anh hấp thụ thêm nhiều năng lượng hạch cũng có thể sử dụng.

Đội trưởng hiện giờ đã là "Người bất tử", cho nên cũng nghiễm nhiên biến thành thây ma cấp cao, chẳng qua so với Đông Hải hắn vẫn còn rất yếu, nên chưa cảm nhận được thứ gọi là uy áp kia. Chờ hắn sau này cũng kết nối được với thú biến dị, hắn sẽ biết làm sao điều khiển chúng.

Biết mình trong tương lai có thể ra lệnh cho zombie cũng không khiến Ân Hách cảm thấy vui, hắn thật lòng không yên tâm Đông Hải, cho nên liền hướng cậu đề nghị

-Nhưng anh muốn được sử dụng ngay, dùng uy áp lên em.

Lời này là ngụ ý: "Anh muốn em tuyệt đối nghe lời anh.", Đông Hải nghe thấy liền bật cười, đứng yên trong vòng tay của hắn, mặc kệ hắn ôm cậu giữa thanh thiên bạch nhật, cấp cho Ân Hách thêm đặc quyền

-Được, trong một vài trường hợp, cho phép anh dùng uy áp lên em.

Ân Hách chỉ đợi có thế liền siết chặt tay, nhấc bổng cậu lên xoay vài vòng. Đông Hải bây giờ rất chiều chuộng hắn, những thứ trước đây hắn không dám làm đều có thể làm, đây cũng là một trong những đặc quyền hấp dẫn hắn thu được sau khi đi dạo xung quanh một vòng quỷ môn quan.

Nếu là trước đây Đông Hải nhất định sẽ lườm hắn, còn bây giờ cậu chỉ cười, hai người lạc vào thế giới riêng, hạnh phúc đến mức không phát hiện có một nam một nữ đang dùng ánh mắt hiếu kì xen lẫn sửng sốt tiến về phía này.

Cho đến khi người đàn ông trung niên với giọng nói chẳng thể quen thuộc hơn ở phía bên phải gọi đầy đủ họ tên của hắn thì Ân Hách mới choàng tỉnh. Hắn xoay đầu lại, hai mắt mở to, nhìn cặp vợ chồng cũng đang kinh ngạc không kém đánh giá Đông Hải đang đứng cạnh hắn từ đầu đến chân, sau đó chốt hạ

-Tiểu Phong, con phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao?

Hỏi câu này là bởi vì ngoại trừ Tiêu Phong, Ân Hách trước giờ chưa từng thân mật với ai như thế. Ôm ấp xã giao hắn cũng có, nhưng để ôm chặt và phấn khích xoay vòng như trẻ con thì vẫn là lần đầu. Đại dịch xảy ra chỉ mới hai tháng, sao con trai của họ lại thay đổi nhanh thế được?

Đông Hải không hiểu hai người kia nói gì, nhưng từ những đường nét trên gương mặt, cộng thêm Alva thông báo bọn họ đều là hỏa dị nhân liền nhanh nhạy thấu triệt vấn đề, phi thường ngoan ngoãn cúi đầu

-Chào hai bác, cháu là X-Aether.

Cùng lúc đó như để xác thực suy đoán của cậu, giọng của Ân Hách cũng vang lên

-Ba, mẹ, sao hai người ở đây?

Ba Hách và mẹ Hách vẫn chưa thể dứt mắt khỏi Đông Hải. Đứa nhỏ này cao ráo đẹp trai, da trắng mắt xanh còn lễ phép, tuy chưa nhìn ra là dị nhân hệ gì nhưng nhất định cũng không tầm thường, thảo nào con trai mình lại thân thiết đến thế.

Lúc tận thế xảy ra ba mẹ của Ân Hách đều đang ở quê. Nếu chẳng phải vẫn còn lo lắng đứa con trai đang làm binh chủng đặc công đã ngoài ba mươi mà vẫn chưa kết hôn thì hai người phỏng chừng sẽ trốn lên núi ở ẩn, chứ chẳng phải đi khắp mọi nơi hỏi thăm tìm bạn gái cho hắn.

Chẳng biết đám trẻ bây giờ đang suy nghĩ gì nữa, Tiểu Phong rất tốt cũng chẳng chịu kết hôn, khiến người làm ba mẹ nuôi như ông bà lại càng thêm gánh nặng.

Nhưng mà đó đều là trăn trở trước tận thế, hiện tại đại dịch bùng phát, còn sống đã là tốt lắm rồi, quản làm gì chuyện chúng nó lấy vợ sinh con, tìm được người mình thích vốn đã không dễ dàng, cho dù là đồng tính luyến ái ông bà cũng chấp nhận.

Có ý nghĩ này là bởi vì rất nhiều lần ba mẹ Hách nghe tin đồn về con trai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net