☆, 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 28

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lúc hai người đang ngọt ngào đút ăn cho nhau, thanh âm Phượng Giác cười dài truyền đến, "Rất ngọt ngào, quả nhiên là ao ước chết đám người bên ngoài!" Trêu đùa trêu ghẹo đi tới.

Tay bỏ đồ ăn của Long Ngọc chưa từng bỏ xuống, chỉ là nhìn cậu ta một cái, tiếp tục gắp đồ ăn cho Nhã Diệc, "Anh à anh là ước ao ghen tỵ hận? Y không phải ở bên cạnh anh sao, anh cũng có thể để cho người khác ước ao."

"Ngoài miệng không giữ cửa!" Phượng Giác liếc mắt trừng cậu, quay đầu lại liếc mắt Y cho y một cái cảnh cáo, chớ làm loạn!

Y vô tội cúi đầu xuống, y cái gì cũng không có làm có được hay không!

Nhìn là nói thêm gì nữa người thì xù lông, Long Ngọc thấy tốt thì thu, "Ăn sao?"

"Còn chưa đâu, không chỗ, muốn cùng các cậu ghép lại một bàn." Phượng Giác nói rồi đã cùng Y ngồi xuống.

"Được, ta nhờ người đổi nồi mới." Long Ngọc mở thực đơn ra đang muốn chọn đổi nồi, thực đơn đã bị Phượng Giác kéo đi qua.

"Cớ gì phiền toái như vậy, tớ nhìn cậu chọn nồi rất ngon, cũng không phải người ngoài, không cần thiết, thêm nước dùng và nguyên liệu thì tốt rồi." Phượng Giác nói chọn thêm nước dùng cùng nguyên liệu, lập tức tự động rót đầy nồi cộng thêm nguyên liệu.

Cái này nếu để cho Nguyễn Tuấn nhìn thấy tuyệt đối khóc cho Long Ngọc xem, hắn không phải là người ngoài, anh ruột em anh đây chính là người ngoài! A! Em không có lương tâm!

Để cho người khác nhìn tới, Phượng Giác không phải là muốn tiết kiệm một khoản tiền, hơn phân nửa sẽ cảm thấy cậu ta keo kiệt, Long Ngọc lại biết, giữa bọn họ không cần thiết chia rõ ràng như vậy, có thể ở trong một nồi nấu đồ ăn, mới là điều người một nhà sẽ có.

"Muốn ăn cái gì?" Long Ngọc theo cậu ta nghiên cứu thực đơn, hai người thê nô không tiết tháo phân biệt châm trà cho bà xã nhà mình, đều là một bộ dáng vẻ có vợ mọi việc đủ.

Hai người kia nghiên cứu trong chốc lát lại là chọn một bàn đồ ăn, cũng may số lượng nhỏ, mỗi phần chỉ có mấy miếng, dự định ăn trước rồi một lúc lâu lại thêm, Long Ngọc uống trà tiêu thực, lẩu vốn thì không no, số lượng lại nhỏ, lúc này cảm giác hơi no rồi, trong chốc lát thì tiêu hóa, hơn nữa cậu uống là trà tiêu thực, lúc này trong dạ dày cảm giác đã trống không, làm bạn cùng Phượng Giác bọn họ cũng có thể ăn chút.

"Rất náo nhiệt, tính thêm chúng ta một phần như thế nào?" Cưu Bàn thật vất vả lôi Xích Diễm đi ra ngoài, lúc tới phòng ăn nhìn thấy đầy rồi ban đầu nghĩ đổi nhà khác, nhìn thấy mấy tên này thì lại gần.

"Hoan nghênh." Long Ngọc mắt cười, chọn mở rộng bàn trên thực đơn, lập tức bàn bốn người biến thành bàn tám người, bàn vuông, vị trí nồi dàn hàng nhiều hơn vị trí hai người, lẩu đặt ở trong mặt bàn rất là tri kỷ, thuận tiện gắp.

Cưu Bàn hai người ngồi xuống, duỗi cổ liếc nhìn thực đơn cũng không đi lấy, "Lạc Tuyết, chúng ta muốn lẩu cà chua*, thêm xương bò." (có thể có người không biết, nói rõ ở đây, Lạc Tuyết là tự của Phượng Giác, xem là nhũ danh cũng có thể. )

*番茄锅 牛小排

"Muốn đồ ăn gì sao?" Phượng Giác chọn nồi, tự động tăng thêm nồi lên, bên trong là xương bò thơm ngào ngạt

"Con xem rồi chọn đi." Cưu Bàn không suy nghĩ với những thứ này, lấy chén đũa, Xích Diễm đã cho nguyên liệu nhỏ vào trong bát hắn, hắn mỉm cười, tâm tình tốt lên.

Long Ngọc cười mắt nhìn, lúc nghiêng đầu đang muốn cùng Nhã Diệc nói cái gì, khóe mắt nhìn thấy một người đi tới, sắc mặt hơi đổi một chút, "Dùng bữa cũng không để cho ta sống yên ổn." Nhã Diệc theo ánh mắt cậu nhìn lại, quả nhiên là Đinh Nhược đi tới, thằng nhãi này không biết có phải rất biết lựa giờ hay không, Liên Hoa vừa ly khai hắn đã tới rồi!

Hắn hôm nay đến không phải là người phục vụ, cũng không phải là làm thêm, mặc một bộ áo sơmi màu xám bạc, một quần tây đen thui, áo sơ mi bỏ vào trong quần tây, thoạt nhìn rất là có tinh thần, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, dựa theo tập tục của Ngọa Long gáy chừa lại một ít tóc dài, cùng thắt lưng, quấn vòng quanh dây cột tóc màu xám bạc, rộng chừng một bàn tay, để cho cả người hắn có chút hoà hợp không vào triều đại này, càng là nhiều hơn chút phong tình nước khác.

Ngọa Long đối với tóc lưu lại bao nhiêu, lưu lại dài bao nhiêu, buộc tóc là dây cột tóc hay là băng đô, dây cột tóc buộc rộng bao nhiêu, có phân định đẳng cấp nghiêm khắc, gia tộc hưng suy quyết định đẳng cấp của buộc tóc, cấp bậc cao nhất chính là Long Ngọc loại này, tóc dài chấm đất, buộc tóc vàng, ngọc, băng đô dài một tấc, những người khác chỉ có thể để tóc, không thể toàn bộ, Đinh Nhược cũng coi là trung thượng, có thể thấy được gia thế không tệ, lại chạy tới Phong Hành Hào trên làm thêm, để cho người ta không thể không cảm thấy hắn trong lòng có ý xấu.

"Cửu công tử, ghép bàn lại thêm ta một người này đi." Đinh Nhược mặt dày nói, đang muốn ngồi xuống, ghế còn chưa kéo đến tay, một tay lôi sau cần cổ hắn kéo người ra, không chút nào thương tiếc ném ra, để cho hắn thiếu chút nữa ném tới trên mặt đất, mới vừa nghĩ tức giận khiển trách đối phương, ngẩng đầu một cái thì chống lại đôi mắt đen nhánh, mắt như hồ nước lạnh băng, liếc mắt chống lại, chỉ cảm thấy lạnh.

"Nơi này cũng không có vị trí của ngươi." Giọng nam thờ ơ mà lạnh lùng, lại hết sức ôn nhu vì đồng bạn bên cạnh kéo ra cái ghế, để cho người ta ngồi xuống.

"Ngươi..." Đinh Nhược chỉ nói một cái chữ ngươi cũng không nói ra được, người này giống như là bươm bướm độc, toàn thân cao thấp đều tản ra độc phấn, lại để cho người ta mắt lom lom, nguyện ý vì anh ta mà chết, trên người của anh ta có một dòng linh khí, để cho thân là nửa yêu nửa Tu La như Đinh Nhược cảm giác thật thoải mái, nghĩ muốn tới gần.

"Nhìn đủ chưa!" Đồng bạn người đàn ông mắt lạnh nhìn Đinh Nhược, "Người của gia ngươi cũng dám đánh chủ ý!" Trợn mắt nghĩ đúng, huyết ngọc trên cổ tay người nọ phát ra hàn quang, trực tiếp ép ngực Đinh Nhược, hắn nhanh chóng né tránh, cũng không quay đầu lại trốn.

Cái loại cảm giác sẽ chết này quá kinh khủng!

"Tiểu Hồ Điệp, Thiến Thiến nhà ngươi lợi hại!" Long Ngọc trêu ghẹo nói, Thiến Thiến là tên thân mật cậu đặt cho Tất Thiến, phải biết rằng Tất Thiến có bao nhiêu chán ghét tên thân mật này, đáng tiếc cậu ta đánh không lại Long Ngọc nha!

"Chủ nhân quá khen." Quý Liễn đến là kiên trì cung kính, đến là Tất Thiến âm thầm véo Quý Liễn một cái, kết quả lòng bàn tay bị ngắt nhéo, đây là lại bị đùa giỡn!

"Ngồi đi, các ngươi làm sao tới?" Đinh Nhược bị ép đi, Long Ngọc trong lòng thoải mái rất nhiều.

"Ừm, muốn đi thành Thiên Không, phi thuyền hạ cánh trên Phong Hành Hào, làm thuận gió." Quý Liễn nói, thuận tay chọn lẩu vịt, để cho Tất Thiến chọn đồ ăn thích ăn, "Vụn sao của Thành Thiên Không có thể làm đồ trang trí đồ uống ngọc thạch, giá cả cũng hợp lý, ta đi thu mua chút."

* 鸭汤锅

Quý Liễn từ sau khi "tỉnh lại", thì cùng Tất Thiến xử lý tiệm bánh Hạnh Phúc, thế nhưng chút thu nhập khẳng định không đủ nuôi gia đình, cho nên Long Ngọc thì treo một tên tuổi người giám định và thưởng thức hàng đầu của Khuynh Ngọc cho anh ta, lúc không có việc gì vừa cùng Tất Thiến du lịch, vừa thu thập chút ngọc thạch, hai việc không làm lỡ.

"Ừm." Long Ngọc gật đầu, cũng không nói cho bọn họ giới thiệu, đều gặp rồi, từng có một duyên gặp một hai lần, cũng cũng coi là người quen.

Bốn lẩu hình chữ nhật ghép lại cùng một chỗ, canh trong nồi sôi ùng ục, trong lẩu hải sản bỏ cá vược biển*, trong nồi canh nấm bỏ thịt gà, trong lẩu cà chua bỏ xương bò, trong lẩu vịt không cần nhiều lời, đương nhiên là có thịt vịt.

* cá vược biển 海鲈鱼

Cái này gà vịt thịt cá tính toán đầy đủ hết, mọi người chọn khẩu vị yêu thích nhúng ăn.

Lúc Quý Liễn nhìn thấy lẩu hải sản trước mặt Long Ngọc, ánh mắt không khỏi co rút xuống, Long Ngọc thấy thế tâm chơi đùa nổi dậy, gắp chả mực trong nồi lên đưa tới bên mép Quý Liễn, "Tới, Tiểu Hồ Điệp nếm thử."

Quý Liễn ngậm chặt miệng một bộ dáng vẻ thấy chết không sờn, chính là không mở miệng, Long Ngọc cùng đùa chó nhỏ giống nhau, ở trước mắt anh ta lắc lắc đũa, muốn bỏ vào trong miệng anh ta, anh ta thẳng hướng phía sau trốn, Long Ngọc cười tươi như hoa, cười đặc biệt yêu nghiệt.

Bốp! Phụ Úc Thịnh mặt đen lại, cứ như vậy bẻ đôi đũa trong tay, trừng mắt Long Ngọc, trong miệng nặn ra hai chữ, "Đê tiện!" Phong Tiễn Hành kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Tất Thiến thấy Quý Liễn bị Long Ngọc bắt nạt, thì chính mình đưa lên trước, muốn đi gắp chả mực kia, "Ngọc thiếu, Quý Liễn không thích ăn hải sản tươi, ta thay anh ấy ăn xong."

Đũa cậu ta không có gì, Long Ngọc né tránh, liếc mắt trừng, "Cần ngươi để ý!" Cậu ta còn muốn nói điều gì, Long Ngọc nhanh tay bỏ một chân gà nướng vào trong miệng cậu ta, kịp thời chặn miệng cậu ta lại, cậu ta giận mà không dám nói gì ngậm đùi gà nhìn Long Ngọc.

*只烤鸡腿

Con mẹ nó! Ngươi cho ta là Đoàn Nhi nhà Tư Thần hả! Một cái chân nướng gà thì thu mua ta! Ừm? Ừm! Mùi vị không tệ!

Quý Liễn im lặng nhìn Tất Thiến gặm đùi gà gặm đến thơm ngon, trên môi cong lên nụ cười cưng chiều.

"Đừng làm rộn, ăn cái gì." Phượng Giác cướp khối chả mực kia ăn hết.

Quý Liễn cũng đúng lúc múc chén súp vịt cho Long Ngọc, khều mấy khối xương khỏi thịt vịt, đưa qua, Long Ngọc cho anh ta một biểu tình coi như ngươi có lương tâm, thì không náo loạn nữa, tựa vào trong lòng Nhã Diệc uống súp nhẹ giọng vừa nói chuyện, Nhã Diệc nghe đáp lời, gắp nhúng đồ ăn đút cho cậu.

Một bàn tám người, bốn đôi, hai hai ngọt ngào, thường thường bắt chuyện vài câu lẫn nhau, một bữa cơm ăn đến cũng rất hài lòng, hẹn nhau đến thành Thiên Không tổ chức thành đoàn thể đi chơi với nhau.

Sau khi giải tán các nhà đi ngọt ngào đi, Long Ngọc trở về phòng điêu khắc, làm không phải thẻ kẹp sách khắc trước đó, mà là phân nửa phỉ thúy đế vương lục cắt xuống tới, mài ba hạt châu cỡ bụng ngón cái, một viên khắc hoa văn hoa bỉ ngạn, một viên khắc hoa văn vãng sinh, hai loại hoa này là giống nhau, nhưng hoa văn lại là ngược, một viên khác khắc lên hoa văn yên diệt, cắt tóc Nhã Diệc, cùng tóc mình bện cùng một chỗ, làm dây thừng kết tóc xuyên vào, chờ lúc cậu làm tốt đã đến thành Thiên Không, mà vòng tay cậu còn không có đưa đi ra.

Thành Thiên Không là một tòa thành thị biết di động, hàng năm hướng đông dời mười lăm dặm, năm thứ hai dời mười lăm dặm về phía Tây, nói cách khác nó là một tòa thành thị chỉ có thể di động tới lui, màu sắc chủ yếu thành phố là màu trắng, không có nhà cao tầng, một tầng phòng hộ thật dày bảo vệ thành thị không bị tập kích.

Nghe nói nơi này còn âm thầm noi theo chế độ quân vương, ở giữa thành có một tòa cung điện to lớn, chủ nhân thành phố thì ở bên trong đó, cư dân trong thành, không phải là Thần tộc thuần huyết thống, chính là Linh tộc huyết thống thuần, có thể nói người nơi này là mắt cao hơn đầu, cũng có thể nói bọn họ là ếch ngồi đáy giếng!

Long Ngọc thu vòng tay làm tốt vào trong túi, ra cửa trước chờ Nhã Diệc và Tiểu Tang bấm véo nhau xong tới phòng nghỉ cùng anh hội hợp, gần nhất Tiểu Tang là chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải báo, có thể thấy được tên kia là không thăng bằng, trả đũa đây mà!

Phòng nghỉ Long Ngọc chọn ly trà uống từ từ, chơi vòng tay trong tay, nghĩ làm sao cho Nhã Diệc, rất lâu chưa cho anh làm thứ gì, đều có chút ngượng ngùng, sớm biết vây đêm qua thì hẳn là ở lúc anh ngủ đeo vào trên cổ tay, bây giờ phiền toái, thực sự là đau đầu nha! Ngộ nhỡ Nhã Diệc không thích làm sao bây giờ? Hừm! Thật là phiền phức!

Nhã Diệc gần nhất bị Tiểu Tang tất cả mọi chuyện lớn nhỏ làm cho có chút nhức đầu, ngày hôm nay vẫn là một ít sự việc vụn vặt, nghe được phân nửa Nhã Diệc liền có chút không kiên nhẫn.

"Tiểu Tang." Anh cắt đứt báo cáo của Tiểu Tang, người đầu kia video dừng lại nhìn anh, "Những chuyện này không cần việc không kể to nhỏ nói cho ta, ta chỉ cần kết quả, còn có, ngươi nếu là cảm thấy không cân bằng, có thể báo sự việc cho Thời Vũ và Tư Thần để cho bọn họ đi làm, trừ khi việc lớn, đừng tới phiền ta!"

Đang nói hết, cũng mặc kệ Tiểu Tang hiểu rõ chưa, lập tức cắt đứt video, xoay người thì đi tìm Long Ngọc.

Thật vất vả đi ra chơi một chuyến cũng không thanh tịnh, thực sự là.

Đi tới phòng nghỉ, nhìn thấy Long Ngọc nâng trà lại uống không yên lòng.

Nhã Diệc đi tới ngồi vào bên người cậu, hỏi: "Thân ái, nghĩ tâm sự gì, làm sao nghiêm túc như vậy."

Long Ngọc theo bản năng cầm vòng tay trong tay thu vào, lúc này cũng không thể bỏ vào trong túi, trực tiếp đeo vào trên cổ tay tay mình, nhưng kích thước của vòng tay này là dựa theo cổ tay Nhã Diệc làm, Nhã Diệc mang sẽ vừa vặn, mà Long Ngọc mang sẽ lớn hơn một ít, lỏng lẻo treo nơi cổ tay, "Không việc gì, nhanh như vậy thì xong rồi? Tiểu Tang cuối cùng lương tâm bộc phát?" Cậu uống một ngụm trà phát hiện trà đã có chút lạnh, đặt chén trà xuống một lần nữa rót một chén, trước tiên rót một chén cho Nhã Diệc.

Nhã Diệc nhận lấy trà, nhìn chằm chằm cổ tay cậu.

"Nhìn cái gì chứ?" Long Ngọc không được tự nhiên nâng vòng tay lên sờ sờ giấu đến trong tay áo, tâm trạng ảo não, không thích cũng đừng nhìn như thế nha! Sớm biết rằng thì không làm cho anh rồi!

Nhã Diệc cũng không có thấy rõ ràng Long Ngọc giấu cái gì, chỉ là hiếu kỳ tiếp tục hỏi: "Thân ái, trên tay giấu cái gì, là đưa ta sao?"

Long Ngọc miệng bĩu lên, "Ai nói em giấu đồ, ánh mắt gì đó, bị Tiểu Tang dằn vặt hoa mắt đi."

Nhã Diệc nháy mắt mấy cái, không rõ nguyên do nhìn bà xã nhà mình, anh giống như không có chọc cậu đi, thế nào thấy không quá cao hứng.

"Đi thôi, đi ngoài cửa cùng anh trai bọn họ hội hợp." Long Ngọc nói đứng dậy, vòng tay kia thật là lớn, từ trong tay áo cậu trượt ra, thiếu chút nữa rơi xuống đất, cũng may cậu nhanh tay ôm lấy, nhưng mà cứ như vậy, vòng tay hoàn chỉnh lộ ra ở trong mắt Nhã Diệc.

Dây chuỗi màu tím đen, anh liếc mắt liền nhìn ra kia là dây kết tóc, ba khỏa hạt châu màu xanh biếc khổ bụng ngón cái cũng xâu cùng một chỗ, trình tự là bỉ ngạn yên diệt vãng sinh, hoa văn tinh tế, trơn tru, vừa nhìn chính là tỉ mỉ mài qua, anh hứng thú nhìn thân ái nhà anh, thân ái nhà anh chẳng lẽ không biết ý tứ vòng tay này.

Duy nhất cuộc đời này, đầu bạc không rời nhau.

"Thân ái, đây là cho ta?" Trong mắt anh cười tràn đầy.

"Mới, mới không phải đâu!" Long Ngọc không được tự nhiên quay mặt chỗ khác, nắm chặt vòng tay.

"Có thật không?" Nhã Diệc nhướng mày, tay ôm thắt lưng Long Ngọc, cố định người ở trong ngực của mình, "Vậy thân ái là... Định cho người nào."

Một câu nói, đã mang theo khí tức nguy hiểm.

Trong lòng Long Ngọc thầm mắng, tên này biết rõ còn hỏi!

Ngoài miệng lại không một chút nào nhường, "Em làm gì cần phải cho người ta, chính mình mang không được sao?"

"Hừm." Nhã Diệc cằm chống đỡ ở đầu vai Long Ngọc vai, có chút khổ sở nói: "Thân ái chính mình mang cũng không việc gì không thể, chẳng qua vi phu cảm thấy, cái này vẫn là ta mang thích hợp hơn một ít."

Nói rồi vòng tay kia đột nhiên từ trong tay Long Ngọc bay ra, Nhã Diệc cười tủm tỉm ôm người chuyển một vòng, duỗi trên cổ tay đi ra đã đeo vòng tay kia lên.

Không lớn không nhỏ, vừa vừa vặn vặn.

Nhã Diệc mím môi cười, trêu tức hướng về phía Long Ngọc nhướng mày, còn nói không phải là cho anh.

Long Ngọc liếc anh một cái, chu mặt, "Không thích chớ miễn cưỡng a!"

"Làm sao sẽ không thích chứ." Nhã Diệc ôm cậu cọ cọ, "Thân ái nghĩ như thế nào khắc ba cái hoa văn này?" Dáng vẻ biết rõ còn hỏi để cho Long Ngọc rất muốn đánh anh một trận.

"Tùy tiện khắc mà thôi." Long Ngọc không có vấn đề nói, trời biết cậu suy nghĩ bao lâu mới quyết định ba cái hoa văn này! Đều trách Nhã Diệc không có việc gì vẽ cái ảnh gì nha! Dáng vẻ chuyên chú kia để cho tim cậu đập không tốt! Một lúc xung động thì khắc!

Nhã Diệc thấy Long Ngọc xấu hổ, cũng không ở trên chuyện này hỏi nhiều, dù sao đồ cùng người đều là của anh, làm gì cần phải truy cứu đến cùng.

Chẳng qua, Long Ngọc thật sự sẽ xấu hổ sao? Trời biết...

Thế gian này ngoại trừ Nhã Diệc sẽ có loại ý nghĩ này, đại khái không ai sẽ có.

Sát thần xấu hổ, ngẫm lại đều không khoa học!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net