☆, 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 29

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

"Sắp đến thành Thiên Không, chúng ta đi ra ngoài đi, muốn cùng Tiểu Hồ Điệp bọn họ cùng nhau sao?" Nhã Diệc chuyển đổi đề tài, ôm thắt lưng Long Ngọc thì đi ra ngoài.

"Ừm." Long Ngọc lên tiếng trả lời, tác dụng chậm mới phản ứng được, người này mới vừa rồi là đùa giỡn cậu đi! Đưa tay phải đi véo thắt lưng Nhã Diệc, bị đối phương bắt được tay, ở trên môi hôn lên, tức khắc không còn cách nào khác, tùy Nhã Diệc ôm hướng cửa ra khu chờ đi.

Bên trong khu chờ, những người khác đã đến, Cưu Bàn đang tiếp quang điện, vẻ mặt nhìn có chút hả hê, thấy bọn họ tới, lại nói mấy lời, cúp máy, lắc lắc quang điện trong tay liền hỏi Long Ngọc, "Tiểu Chân Nhi ngươi là làm gì Lâu Vô rồi á, Lâu Thính đều kiện cáo đến chỗ ta đây này."

"Ta nhưng cái gì cũng không có làm." Long Ngọc nhún nhún vai, "Ta còn không đến mức cùng một tiểu bối tính toán." Cậu và Lâu Thính là chỗ quen biết cũ, đối với cậu mà nói Lâu Vô tính là tiểu bối, đương nhiên cũng không loại bỏ ý tứ cậu chiếm tiện nghi Lâu Vô.

"Nga?" Cưu Bàn đưa ánh mắt dời về phía Nhã Diệc con thê nô kia, ý tứ kia là, không phải là cậu ấy, chính là ngươi rồi!

Nhã Diệc một đôi con ngươi xanh biếc vô tội nhìn Cưu Bàn, Cưu Bàn bị nhìn da đầu có chút tê dại, khóe mắt giật một cái quay mặt sang.

Hắn quả thực không có biện pháp tiếp thu Nhã Diệc giả trang vô tội, tuy rằng mặt anh hiện ra ở trong mắt thế nhân cùng bản sinh cũng rất thích hợp, chính là vừa nghĩ tới thân phận của anh... Thì không có năng lực tiếp thu.

Long Ngọc nhìn một màn này, nhịn không được cười đập Nhã Diệc một cái, "Anh hù sợ người ta."

Nhã Diệc vô tội chớp mắt, "Tuyệt đối không có!"

Cưu Bàn tính thế nào, đều tính toán không được người bên này.

"Hai người các ngươi!" Cưu Bàn liếc mắt trừng bọn họ mắt, "Mau thả Lâu Vô ra!" Lâu Vô bị kẹt ở trong giấc mộng đều đã mấy ngày, Lâu Thính suy nghĩ các loại biện pháp đều vô dụng, suy nghĩ một chút cũng liền hai người ở Minh giới kia có thể làm như vậy, lúc này mới tìm Cưu Bàn kiện cáo, chủ yếu là nếu là hắn trực tiếp cùng Long Ngọc nói, Long Ngọc nhất định sẽ gõ hắn một khoản, nếu là cùng Nhã Diệc nói, Nhã Diệc sẽ gõ hắn cả đời!

"Thả thì có thể, ngươi để cho Lâu Thính quản cho thật tốt, người của ta đừng động vào." Nhã Diệc nghiêm túc nói, trên mặt không có dịu dàng ngày xưa.

"Được, ta và hắn nói." Cưu Bàn yếu ớt nói, Lâu Vô đứa nhỏ chết kia! Biết rõ trêu không được, còn trêu chọc, một đứa trẻ trâu*!

*aka hùng hài tử

Nhã Diệc nhẹ khảy ngón tay xuống, "Được rồi." Nói xong hai chữ này thì tiến đến bên người Long Ngọc, đặc biệt không uy nghiêm ôm người làm nũng, "Thân ái nhìn cái gì vậy chứ?" Cưu Bàn cạn lời đi đánh quang điện cho Lâu Thính, những người khác chỉ là cười cái gì cũng không nói, bọn họ tương đối quen rồi.

"Bản đồ Thành Thiên Không." Mặt Long Ngọc cọ cọ mặt Nhã Diệc, tay ở trên bản đồ chỉ chỉ, "Cái này không đi lên, kia không thể được, còn có cái gì huyết thống chứng thực, thật sự cho mình là cái gì chứ!" Trên bản đồ khu vực có thể hoạt động vô cùng nhỏ, để cho Long Ngọc nhìn thì khó chịu.

"Không bằng trực tiếp tiếp quản rồi hủy đi, mặc kệ lâu như vậy, bọn họ nhận thức không rõ tình hình." Phượng Giác cũng nhìn bản đồ bất mãn.

"Thu là có thể thu, nhưng." Quý Liễn liền nhìn bản đồ tay Tất Thiến, nhướng mày, "Đừng quên có một Hồi Mâu ở." Tất Thiến đưa tay xoa ấn đường cho anh ta.

"Đây chính là tông chủ của Linh tộc." Phượng Giác gật đầu, là có chút phiền phức, thành Thiên Không lúc đó có thể muốn hạ đặc quyền, trong đó có liên quan đến Hồi Mâu.

Long Ngọc không nói lời nào, ánh mắt xoay chuyển, trên môi câu ra một nụ cười tà ác, "Cùng lắm thì tàn sát hàng loạt dân trong thành, vừa là Tu La vừa là ma, ta nhiều người như vậy còn đánh không lại những tên nuôi làm biếng đó!" Dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi, há mồm chính là đánh giết.

Nhã Diệc cưng chiều hôn Long Ngọc một hơi, "Thân ái vui vẻ thì tốt." Như vậy, chỗ nào có chút ý kiến của bản thân mình, mọi người nhìn cạn lời một trận.

Bà xã nhà ngươi đều muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành, ngươi cũng không quản chút nào.

"Nhã Diệc, dầu gì cũng là người của cậu ngươi, ngươi còn động thủ thật." Cưu Bàn lý giải không sâu với Nhã Diệc, tiếp xúc cũng không nhiều lắm, lúc này nghe anh vừa nói như vậy, lại không quá tin tưởng.

Nhã Diệc nhàn nhạt cười, "Chỉ cần thân ái vui vẻ, thiên hạ này đều có thể phụ."

Một câu nói, lại không còn có người có thể cãi lại.

Ở trong lòng Nhã Diệc thế gian này không có gì có thể hơn được Long Ngọc, anh cả đời cũng chỉ vì một người này mà sống.

"Ngoan." Long Ngọc thành thạo ở mặt Nhã Diệc hôn một cái, lấy ra quang điện, gọi Hồi Mâu, cậu đương nhiên sẽ không làm chuyện tuyệt đối như vậy, "Hồi Mâu cho ngươi mười lăm phút, để cho thành chủ thành Thiên Không xử lý chuyện bên trong thành cho thật tốt, giao quyền hạn ra."

"Tiểu Chân Nhi, thành Thiên Không có đặc quyền." Hồi Mâu đầu kia thở dài.

"Ngươi còn có mười bốn phút ba mươi giây." Ý tứ của lời này thì không có thương lượng, nói xong cũng cúp quang điện, cậu chủ yếu là muốn để cho Hồi Mâu đi vấp phải trắc trở, làm người ở trên lâu như vậy, nói giao quyền thì giao quyền, có thể sao!

"Tốt rồi, chúng ta lên đường đi!" Long Ngọc hướng về phía nhiều người vung tay lên, "Chơi thoải mái!" Ý tứ kia chính là ngươi vùng cấm cái lông á nha! Gia sợ ngươi chắc!

Bao quát thành Thiên Không quy hoạch làm là dáng vẻ một đóa hoa sen, nếu là thành thị màu sắc đầy đủ hết cũng thì thôi đi, hết lần này tới lần khác chủ đạo lại là màu trắng, chí ít nóc nhà đều là trắng, từ trên nhìn xuống đi, toàn bộ một đóa hoa sen trắng! Long Ngọc có chút cáu kỉnh.

"Huy hiệu hoa của Thiên giới là thủy tinh bạch liên, Linh giới là thanh bích châu tuyết, màu trắng làm chủ cũng không việc gì kỳ quái, chỉ là đặc biệt khiến người ta ghét mà thôi." Phượng Giác nhẹ giọng an ủi Long Ngọc, so với hai loại trắng này, cậu ta vẫn là càng thích màu vàng trắng của ngọc bạch tuyết lê.

"Ừm, ta biết." Long Ngọc gật đầu một cái.

Thủy tinh bạch liên của Thiên giới, cái gọi là thánh khiết. Thanh bích châu tuyết của Linh giới, cái gọi là trong sáng. Hai thứ này cuối cùng không so được đóa hoa khác của ba giới.

Huyết sắc mạn đà la yêu hoa của Yêu giới, như mặt trời chiều nhuộm máu. Phương la của Tu La, tím tươi xinh đẹp che trời hai mặt trời đồng quy. Bỉ ngạn vãng sinh của Minh giới thì không phải nhiều lời, yên diệt kia nhưng phá vỡ thiên hạ.

Có lẽ đây chính là vì cái gì Thiên giới Linh giới tự nhận quân tử, vĩnh viễn cao cao tại thượng, giam cầm linh hồn của chính mình. Yêu giới Tu La đều chỉ là tiểu nhân thật sự, chỉ cần sống hào hiệp, có gì không thể!

Yên diệt phá vỡ thiên hạ, Long Ngọc nghĩ đến cái này nở nụ cười xuống, liếc mắt nhìn lén Nhã Diệc, ta là phương la, người này không phải là yên diệt sao, vì ta lật đổ thiên hạ.

"Nhã Diệc, thích sen trắng sao?" Long Ngọc thu hồi ánh mắt không nhìn tới anh, không để ý hỏi.

Ai nói qua, trên đời này xứng nhất là đen trắng xứng, trắng lại phải làm sao vậy hiểu rõ đen? Chỉ có cùng đen giống nhau mới có thể lý giải, ví dụ như tím.

"Sen trắng?" Nhã Diệc nở nụ cười, "Minh giới không có quan hệ gì với trắng."

Cho dù mẫu hậu anh là công chúa Linh giới, Minh giới cũng cho tới bây giờ đều không thuộc về màu trắng, mà anh cũng chưa từng đối với kia màu sắc kia chú ý qua.

Vương bào Minh vương của Nhã Diệc, từ lúc ban đầu bắt đầu thì màu đen.

"So với màu trắng vừa đụng sẽ bẩn, ta vẫn là yêu thích màu sắc đậm, ví dụ như, tím của thân ái, đỏ của bỉ ngạn."

Màu trắng, quá mức dễ vỡ, cũng không thích hợp người như bọn họ vậy.

"Nói càn, hoa vãng sinh không phải là trắng sao!" Long Ngọc liếc anh một cái.

"Thân ái, hoa vãng sinh vốn không có màu sắc, Minh hậu đến xác định màu sắc của nó." Nhã Diệc nhẹ giọng ở tai cậu vừa nói, "Huống chi nó cho tới bây giờ thì không phải là trắng." Vãng sinh vô sắc, mà vãng sinh bây giờ không phải là trắng, mà là xanh nhạt*, bởi vì lúc Long Ngọc đến Minh giới mặc chính là một kiện áo chùng màu xanh nhạt, đặt ở Minh giới có lẽ đó chính là trắng, mà đặt vào trong Thiên giới Linh giới, kia là xanh nhạt, trắng trong lam nhạt, một món quần áo màu trắng kia của Long Ngọc, ở Minh giới nhìn là trắng, mà đặt vào trong trắng mà nói, vậy thì không phải là trắng, xanh nhạt, đỏ trắng, xanh trắng, tím trắng, trắng vĩnh viễn là vai phụ, Long Ngọc mặc đồ trắng đẹp mắt, không phải là bởi vì mặc vào sẽ trong sáng sạch sẽ, mà là cậu sẽ nhuộm trắng thành màu sắc đặc biệt thuộc về mình, cho nên Nhã Diệc yêu thích, bởi vì là thân ái nhà anh.

*xanh nhạt 月白

"Cũng không biết là ai nói, em mặc đồ trắng đẹp mắt." Long Ngọc nở nụ cười xuống, liếc anh.

Trắng sao? Quả nhiên không phải là màu sắc thích hợp với cậu.

Nhã Diệc không hề nguyên tắc cười khẽ: "Thân ái mặc cái gì đều dễ nhìn."

Bên cạnh răng mấy người bị đau đến muốn rớt.

Phượng Giác kéo Long Ngọc qua đây, nói: "Không phải là phải đi xuống sao, đi nhanh lên đi." Theo xu thế này xuống phía dưới, bọn họ hôm nay là không cần nghĩ tới đi thành Thiên Không.

Long Ngọc câu môi cười, "Anh à, đi thôi."

Nhã Diệc và Y liếc nhau, cũng không trở ngại hai người giao lưu tình cảm, hai người nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau bọn họ, một đám người cuối cùng coi như là xuống phi thuyền.

Còn không có tiến vào thành thị đã bị nhân viên tiếp khách cản lại, không khách sáo lấy ra mấy áo bào trắng, thanh âm cũng không khách sáo, "Thay."

Long Ngọc ghét bỏ liếc mắt nhìn, nâng một mày, "Quy củ thật lớn."

"Quy tắc của bản thành, xin các vị hãy tuân thủ." Nhân viên tiếp khách mặc áo bào trắng dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói.

"Bản thiếu không mặc quần áo người chết." Long Ngọc một câu nói đem người thành Thiên Không đều mắng sạch.

"Vừa hạ giá vừa xấu, không mặc." Phượng Giác lắc đầu, vẫy vẫy ống tay áo màu xanh, ngay cả Cưu Bàn luôn luôn yêu thích trắng lần này đều nói không, từ lâu là một bộ xanh thẳm, tôn người lên vài phần ôn hòa.

Long Ngọc càng là nổi bật chói mắt với màu tím mực, hoa văn dệt đỏ tươi, làm sao đều không hợp với thành thị này, giống như là một thanh kiếm ra khỏi vỏ, lộ ra sắc nhọn!

Nhã Diệc vẫn như cũ một thân đen, ung dung thản nhiên đứng ở bên người Long Ngọc, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa, chỉ là lại làm cho không người nào có thể coi anh trở thành là một người ôn nhuyễn thật sự để đối đãi.

Nhân viên tiếp khách thành Thiên Không luôn luôn được nâng đến cao cao tại thượng, lúc nào gặp được chuyện như vậy, người trước đó đi vào chính là đều đổi quần áo, một đám này cư nhiên không để cho bọn họ mặt mũi, quả thực lẽ nào có lý đó!

"Không đổi cũng đừng đi vào, thành Thiên Không không chào đón các ngươi." Nhân viên tiếp khách kiêu ngạo hất cằm lên, giống như lời hắn nói chính là thánh chỉ vậy.

Long Ngọc cười nhạo một tiếng, người đã đi tới trước mặt tiếp khách, móng nhọn trong tay hiện, huyết sắc lam nhạt.

Mới vừa rồi còn ở đó tiếp khách vừa kéo hai vạn tám nghìn dặm, đã ở dưới vuốt cậu hóa thành một luồng hồn phách.

Sáu giới trừ nhân giới ra, mấy giới khác thân thể chẳng qua là thể xác chân chính, bị thương thân thể sẽ đau, xác thực sẽ không nguy hiểm.

Nhân viên tiếp khách kia thấy Long Ngọc lại dám động thủ, lập tức bị giật mình, hồn phách chạy đi hướng trong trung tâm trong thành phố.

Nhã Diệc hừ nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ nhúc nhích, sợi hồn phách kia thì hóa thành một tia khói xanh, hoàn toàn biến mất ở trong không khí.

Động tác kia nước chảy mây trôi, không thấy một tia chậm chạp chút nào.

Để cho mấy người bên cạnh cùng đi âm thầm chắt lưỡi, quả nhiên, đây mới là mặt mũi thực của Nhã Diệc đi!

Ôn tồn lễ độ gì gì đó, quả nhiên đều là gạt người!

"Nhìn tới thành Thiên Không này là chờ phải bị đổi chủ." Khóe môi Long Ngọc cong lên cười nhạt tàn khốc.

Cậu chính là đã nói với Hồi Mâu, để cho hắn thông báo những người đó, nếu bọn họ không hợp tác muốn tìm cái chết, cậu cần gì phải nương tay khách sáo.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhã Diệc Không ôn nhu, manh sao ~

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net