☆, 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 5

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Trở lại căn hộ, Long Ngọc thoải mái tắm rửa, cũng nghiêm nghị cự tuyệt đề nghị của Nhã Diệc chà lưng cho cậu, Nhã Diệc đáng thương ngồi ở trên ghế nhìn thân ái nhà anh tắm, không dám giận không dám oán, nói như thế nào còn có thể nhìn mỹ nhân tắm rửa a, nếu như không cẩn thận đem thân ái nhà anh chọc giận, cơ hội này cũng không có!

"Thân ái, nước dưa hấu." Nhã Diệc cầm một chén dưa hấu nước đỏ tươi, giống như máu, đưa đến bên môi Long Ngọc, nhìn thân ái nhà anh híp mắt yêu nghiệt, cắn ống hút hút một hơi, hài lòng liếm môi, làm cho có một loại ảo giác, dường như trong chén không phải là nước dưa hấu mà là máu tươi.

Nhìn Long Ngọc như vậy, tim Nhã Diệc đều ngứa, đang muốn tiến tới hôn một cái, âm thanh nhắc nhở vang lên, báo cho anh biết có người tới thăm.

"Đi mở cửa." Long Ngọc nhạt nói, anh u oán nhìn thân ái nhà mình một cái, bất đắc dĩ đi mở cửa, trời đất bao la, lão bà lớn nhất.

Nhã Diệc trầm mặt đi mở cửa, khuôn mặt đen đến không thể đen hơn, hù dọa Phượng Giác cả kinh.

"Người nào đắc tội ngươi?" Phượng Giác đi trong phòng liếc một cái, "Tiểu Chân Nhi đâu?" Nhã Diệc không nói chuyện, chỉ là nhìn anh chằm chằm, cậu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Không phải chứ? Giờ là ban ngày mà ngươi cũng quá... đi."

Nhã Diệc chỉa chỉa cổ của mình, "Ngươi không biết xấu hổ nói ta sao?" Phượng Giác phản xạ che cái cổ, trừng anh một cái, nhất thời tâm tình anh tốt lên vài phần.

"Ca." Long Ngọc mặc quần áo tơ lụa xanh nhạt, quần tơ lụa màu lam đậm, trên tóc còn chứa vài nước ẩm ướt, Nhã Diệc đem người kéo đến trên ghế sa lon ngồi xuống, thuần thục tiếp nhận khăn tắm trong tay cậu vì cậu lau tóc, cậu cũng ngoan ngoãn tùy Nhã Diệc, ánh mắt lại nhìn Phượng Giác, đối phương tự nhiên không cần cậu mời đã ngồi xuống a, "Sao lại tới lúc này?"

"Cậu còn không biết xấu hổ nói!" Phượng Giác tức giận trừng cậu một cái, làm cho cậu không có minh bạch cậu ta làm sao vậy, "Ta cầm lá trà trở lại tìm các cậu, các cậu thì giỏi, đã sớm đi rồi!"

"Ca, ngươi không cảm thấy thời gian cầm lá trà quá lâu sao?" Long Ngọc cười mắt nhìn cậu ta, làm cậu ta chột dạ.

"Có bao nhiêu lâu?" Cậu ta sờ sờ cái cổ, "Chẳng qua là gặp được phụ thân nói một chút chuyện." Đương nhiên, cậu ta mới sẽ không nói, trước khi ra cửa bị tên Y kia đè xuống!

"Cưu Bàn?" Long Ngọc sửng sốt một chút, "Một mình hắn tới?"

"Làm sao có thể." Phượng Giác mất hứng bĩu môi, "Tên kia có thể yên tâm phụ thân một người đi ra sao."

Tên kia trong miệng cậu ta, là ma, Ma quân Xích Diễm, một tên từ tiên đạo rơi vào ma đạo.

Vùng xung quanh lông mày Long Ngọc cau lên, cậu cảm giác có điểm không đúng, nhưng bây giờ cũng không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy một loại bực bội được ở trong lòng cuồn cuộn không nói ra , có thứ gì miêu tả sinh động, nhưng chỉ là ra không được! Loại cảm giác không trên không dưới này rất khó chịu!

"Thân ái?" Nhã Diệc thấy sắc mặt cậu không ổn, khẽ gọi, cậu lắc đầu biểu thị không có việc gì, Nhã Diệc hôn một cái nhẹ lên trán của cậu, "Chớ lo lắng, tất cả có ta." Nhã Diệc cũng nhận ra có bất thường tới, thế nhưng loại này rốt cuộc là không đúng chỗ nào, lại nói không nên lời.

"Ừ." Long Ngọc đến bởi vì anh nói, trong lòng kiên định lên rất nhiều.

Khóe miệng Phượng Giác khẽ co rút nhìn hai người tú ân tú ái, sớm biết liền đem Y mang tới! Thực sự là quá đáng ghét!

"Gần đến Thúy Nhân thành, thời gian dừng lại sáu tiếng hai mươi bảy phút, thỉnh các vị hành khách chú ý thời gian khởi hành. "

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, nói cho mọi người sắp sửa đến thành phố thứ nhất, phổ biến thêm là do tàu cần tiến hành nạp thêm nhiên liệu , cho nên thời gian dừng dài một chút.

"Đổ thạch của thành Thúy Nhân rất có tiếng tăm, đi cái nhà gọi Khấu Tử gì đi, chúng ta đi thử đại vận đi." Long Ngọc sờ tóc khô không sai biệt lắm, mở miệng cùng Phượng Giác nói.

"Đi nha, ta cũng mở mang tầm mắt một chút." Phượng Giác mỉm cười nói, thay vì nói thử đại vận không bằng nói là nhặt tiền, có Long Ngọc ở đây thứ tốt gì đều chạy không thoát, "Ta thay quần áo khác, một hồi gặp ở cửa Đông." Nói liền đi ra ngoài.

"Ừ." Long Ngọc gật đầu, nghiêng đầu hôn nhẹ người bên cạnh, "Nhã Diệc thay quần áo đi, chúng ta đi shopping."

"Hảo." Nhã Diệc cưng chìu gật đầu, tiếu ý trên môi vẫn không có lui ra.

Bởi vì đổ thạch mà thành Thúy Nhân mà nổi tiếng, đổ thạch nơi này cũng không phải chỉ có phỉ thúy, mà là cái gì cũng có, không biết là trời sinh như vậy, hay là sau này tạo thành, nhưng vẫn là lấy ngọc làm chủ, cũng có các loại bảo thạch, thủy tinh, thậm chí còn có hổ phách, cho nên nói đổ thạch của Thúy Nhân thành thực sự là cái gì đều có thể đổ ra, nghe nói đã từng đổ ra vàng, khiến người ta líu lưỡi.

Chợ Thiên Kỳ, nằm ở dải đất trung tâm của thành Thúy Nhân, diện tích ngàn mẫu, phần lớn đều là đổ thạch, cũng có địa phương chuyên môn giải thạch, cũng có một chút chỗ mổ ra đá tốt liền rao bán tại chỗ, còn có chút chỗ điêu khắc ngọc thạch, châu bảo đồ trang sức để người ta chọn.

Đổ thạch của Thúy Nhân thành có bảy hàng, nhưng hàng ngoài cùng hàng trong có thể nói là cách biệt một trời, có mấy khối chỉ trị giá chút tiền, có cái lại giá trị liên thành, có thể hay không chọn thứ tốt, nhất nhãn lực, nhì vận khí, một đêm đổ thạch chợt giàu cũng có, trong một tối táng gia bại sản cũng có cho nên nhiều lúc là giàu là nghèo, chỉ có trời mới biết.

Bốn người Nhã Diệc xuống phi thuyền liền có phi thuyền chuyên biệt đưa bọn họ đi trước chợ Thiên Kỳ, một cái phi thuyền nhìn vào biển người ta tấp nập, mấy người có chút giật mình nho nhỏ, không nghĩ tới nhiều người tới đánh cuộc như vậy!

"Cùng nhau, hay là tách ra?" Long Ngọc hỏi Phượng Giác.

Phượng Giác vừa định nói cùng nhau đi, đã bị Y cho kéo đến bên người, ngay sau đó nghe được đồng thời nói, "Tách ra đi dạo."

Long Ngọc và Phượng Giác đối với liếc mắt nhìn, đối với người đàn ông nhà mình hoàn toàn vô ngữ, đây là có ý muốn chiếm làm của riêng rất mạnh nha!

Không đợi hai người phát biểu ý kiến, đã bị người đàn ông nhà mình lôi đi, hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau, thoạt nhìn như là tư tưởng gặp nhau, hai người chỉ là không tiếng động cười, nắm tay ái nhân nhà mình, đi dạo hội chợ.

Bên trong hội chợ tất cả gian hàng lớn nhỏ các loại, đổ thạch lớn có cái dài hơn mười thước, nhỏ chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, Long Ngọc và Nhã Diệc đi một chút dừng một chút, càng là gian hàng nhiều người, con mắt Long Ngọc càng không nhìn, đến gian hàng rất ít người, cậu sẽ chọn chọn nhặt nhặt, chỉ chốc lát sau, đã chọn mấy khối đổ thạch, lớn nhất cao một thước chiều rộng nửa thước, Nhã Diệc thu vào trong không gian trữ vật.

"Thân ái, cái này không phải là ngọc đi?" Nhã Diệc nhìn chất thạch bằng đá liền nghĩ bên trong không phải là ngọc.

"Là hắc thủy tinh." Long Ngọc cũng không giấu diếm, "Không sai biệt lắm, cũng may ở trên đường không có va chạm, phàm là một cái va chạm là có thể mở ra, bên trong thế nhưng cả khối thủy tinh thụ." Cả khối thủy tinh thụ, đây chính là có thể gặp không thể cầu, huống chi còn là hắc thủy tinh a!

"Những thứ khác đâu?" Nhã Diệc cũng đoán được đồ vật bên trong không đơn giản, nếu không làm sao có thể vào mắt thân ái nhà anh.

"Đều là vật nhỏ chút độ tinh khiết tốt." Long Ngọc nhún nhún vai, hiện tại cậu còn không có gặp phải món lớn vừa ý! Cái gì gọi là món lớn? Đương nhiên là ngọc rồi!

"Như vậy, tiếp tục đi đi." Nhã Diệc nắm tay cậu, từ từ đi về phía trước.

Đi một chút, phát hiện thật nhiều đổ thạch đều không vào được mắt của Long Ngọc, nói như thế nào đây? Chính là cấp bậc quá thấp!

"Nhã Diệc, đi qua nhìn một chút, nhà kia không tệ." Long Ngọc lôi kéo Nhã Diệc hướng đến một nhà gian hàng đi, chủ sạp là hai ông cháu, đổ thạch phủ đầy nước cùng than đen cùng cát vàng da vàng, loại đổ thạch này tỷ lệ ra ngọc tốt không cao, cho nên có rất ít người quan tâm.

Ông cháu thấy có vài người đến, ông cụ già lập tức bắt chuyện, "Hai vị nhìn, mỗi khối 500 nguyên, chắc giá." Nói thật, cái giá này tại trong đổ thạch có thể coi là thấp a, bây giờ đổ thạch mặc kệ có ngọc hay không, cái kia đều phải khoảng 700, giá vẫn là nhỏ, trước đó Long Ngọc mua khối đổ thạch có hắc thủy tinh kia, người bán mở miệng chính là ba vạn, Long Ngọc một đường ép giá cũng còn lại một vạn hai, tuy nói bên trong mở ra gì đó, có thể trở mình gấp mấy chục lần, nhưng Long Ngọc còn chưa muốn coi tiền như rác, huống chi người bán không phải là cái chủ tốt gì, cậu lại càng không có tâm tư làm việc thiện.

"Lão tiên sinh, đây cháu trai của ngài?" Long Ngọc cũng không vội mua, nhướng mi nhặt cùng lật đổ thạch.

"Đúng nha." Ông cụ già cười vuốt đầu đứa nhỏ.

"Thế nào tự mình mang theo cháu trai đi bày sạp? Con trai của ngài đâu?" Long Ngọc cầm một khối đổ thạch lựa ra bỏ qua một bên.

"Mấy năm trước đi rồi." Ông cụ già thở dài, "Hoàn hảo có cháu trai ở, ong cháu chúng ta cũng dựa vào lẫn nhau." Đứa nhỏ lanh lợi rúc vào bên người ông cụ già, sẽ ở lúc ông cụ già ho khan đưa đến ly nước, cũng có thể thấy được là một một cái đứa nhỏ tốt hiếu thuận.

Long Ngọc nhìn hai ông cháu vô cùng thân thiết, tâm tình tốt lên vài phần, đem tảng đá thay đổi một khối lấy ra, đơn độc thả, đối với ông cụ già mắt cười hỏi, "Năm trăm một khối thật không?"

"Đúng vậy." Ông cụ già tiếp nối quang điện, "Muốn khối này sao?"

"Không." Một chữ không của Long Ngọc, làm cho ông cụ già ngây ngẩn cả người, ông cụ nhìn về phía Long Ngọc, chỉ thấy Long Ngọc cười yêu nghiệt, "Ngoại trừ khối này, ta đều muốn a."

Ông cụ già lúc này là thật choáng váng, nghe được cậu nói tiếp, "Khối này không tính là quá quý báu, nhưng cũng có thể cho ông cháu các ngươi nửa đời sau áo cơm không lo, xem như là đáp lễ của ta." Lúc ông cụ già không có phản ứng kịp, Long Ngọc đã thanh toán hết, cũng vỗ vỗ vai đứa nhỏ, đem đổ thạch phóng tới trong tay nó, "Để thằng nhóc kia đi đem mở ra đi, vô luận người khác nói cái gì, đều phải từ từ mài, không thể cắt." Đưa đến hai nắm đổ thạch lớn nhỏ, tiểu hài tử cũng phải hai tay mới cầm được.

Tiểu hài tử liếc nhìn ông nội mình, thấy ông nội một lúc sau gật đầu, mới chạy đi giải thạch

"Vị tiên sinh này" ông cụ già chẳng biết nói cái gì cho phải, nhìn Long Ngọc Nhã Diệc hướng trong không gian trữ vật thu đổ thạch, chỉ để lại hai khối phi thường êm dịu, giống như đá cuội, một khối đá cát vàng, lớn cỡ ba nắm tay, có chút giống hình trứng, một khối đá cát đen, chỉ lớn chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, chỉ dày bằng hai ngón tay, một khối đổ thạch rất tầm thường.

"Hai khối này một hồi ta mở ra, còn dư lại để cho Tiêu Cảnh nhập sổ." Long Ngọc nhẹ giọng cùng Nhã Diệc nói, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng thấy thế nào cũng làm người ta yêu thương.

"Được." Đối với thân ái nhà mình, Nhã Diệc cũng chưa có từng nói khác.

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 04←


→Chương sau: Chương 06→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net