☆, 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 6

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Hai vị, cái này vừa nhìn chính là vỏ cát vụn, bên trong không có ngọc." Thanh âm già nua từ phía sau truyền đến, Long Ngọc ghé mắt, trong lúc vô tình thấy ông cụ già bày sạp biến sắc, Long Ngọc xoay người lại, thấy một lão đầu thân mặc quần áo tơ lụa màu xám, râu ria trắng bệch, mặt đầy nếp nhăn, trong tay cầm một cái tẩu lỗi thời, lão nhân này nhìn một cái ít nhất cũng phải 400 tuổi, hơn nữa còn là một người phi năng lực giả, nói như vậy không có khả năng lâu như vậy, có thể thấy được hắn dùng dược tề, pháp khí đặc biệt gì mới có thể sống lâu như vậy.

"Ai nói bên trong vỏ cát vụn không có ngọc." Long Ngọc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cầm hai khối đổ thạch suy xét trước tiên khai khối nào.

"Người bạn nhỏ, hai khối này không riêng gì vỏ cát vụn, còn là hình trứng ngỗng, không có ngọc, coi như là có cũng là xanh lá cây, nói không chính xác hay là bạch miên, bạn nhỏ nghe người ta khuyên ăn cơm no." Lão đầu cười ha hả nói, chỉ vào người bên sạp nói, "Khối này lại bất đồng, tuyệt đối ra ngọc."

Long Ngọc nhìn lại, là một khối đá đường vân, cao không đến một thước, dày không quá ba bàn tay, không khỏi cười lạnh, chủ sạp lập tức khẽ cười nói, "Vị thiếu gia này cần phải nghe Vũ lão, Vũ lão thế nhưng ở phương diện này là chuyên gia! Thiếu gia ngươi xem mười vạn như thế nào?"

"Mười vạn?" Long Ngọc khiêu mi một cái, "Mười khối cũng không muốn, phương diện này đừng nói bạch miên, ngay cả xanh lá cây cũng không có."

"Bạn nhỏ lời này nói như thế nào?" Vũ Trường Viễn ngậm cái tẩu ánh mắt mãnh liệt, bị người nghi vấn trong lòng cực kỳ bất mãn, chưa từng có người nghi vấn qua hắn như thế! "Thứ trong tay ngươi chỉ sợ là bạch miên!"

"Có đúng hay không, giải ra liền biết." Long Ngọc mắt lạnh nhìn hắn, ghét nhất tên già mà không kính, huống hồ! Người này cùng cậu ra vẻ già dặn cái gì! Người nào là bạn nhỏ a! A! "Ngươi nếu xác định như vậy liền tự mình mua lại đi."

"Ngươi!" Vũ Trường Viễn chưa thấy qua người không biết điều như thế, chính là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, nghe thanh âm của Long Ngọc như vậy, cũng không biết làm sao, đầu óc nóng lên, "Chờ mở đi ra ngươi cũng đừng hối hận!" Lúc đó liền đánh nhịp muốn khối kia.

Long Ngọc cười nhạt không nói, Nhã Diệc lại lạnh lùng mà nói ra một câu, "Vậy cùng giải ra đi." Lời nói kia, ánh mắt kia có bao nhiêu lạnh liền có bấy nhiêu lạnh.

Thời điểm Vũ Trường Viễn chính muốn nói gì, vừa vặn khối đá Long Ngọc để cho tiểu hài nhi tới giải ra được hoàng ngọc, hơi có chút tì vết, nhưng cũng là ngọc tốt khó cầu, vài người muốn mua, cùng nhau rùm bèn, đỏ mặt tía tai, tiểu hài nhi sợ chạy về trốn ở phía sau cụ già không dám ra, mấy người mua đuổi theo, lại cùng ông cụ nói giá tiền, vừa khuyên vừa uy hiếp, nháo đến làm cho ông cụ già chẳng làm sao bây giờ.

"Bảy trăm vạn, khối ngọc này, Khuynh Ngọc thu." Thanh âm nghiêm túc mà lạnh nhạt cắt đứt mấy người tranh cãi, thấy nam nhân tuổi còn trẻ lại giàu kinh nghiệm, mấy người không dám lên tiếng.

"Khối ngọc này sáng, màu sắc đều đều, chỉ có một chỗ có lấm tấm, bảy trăm vạn có chút ít, gia tăng thêm năm mươi vạn còn có thể." Long Ngọc xem thường, nam nhân tuổi còn trẻ giàu kinh nghiệm nhìn ánh mắt hắn có điểm đăm đăm, thẳng đến khi Nhã Diệc nặng nề ho khan một tiếng, mới thu hồi ánh mắt.

Vũ Trường Viễn cười nhạt nhìn, tiểu tử này thật không biết trời cao đất rộng cùng người của Khuynh Ngọc tăng giá, đây không phải là muốn chết là cái gì! "Tô tiên sinh, đừng tìm người không hiểu biết chấp nhặt, ta đây có khối đổ thạch" hắn nói còn chưa dứt lời, Tô Mộc cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp móc ra, chi phiếu ra thanh toán tiền, chính theo lời Long Ngọc trả bảy trăm năm mươi vạn, Vũ Trường Viễn có chút sững sờ, đây là tình huống gì a?

"Thiếu chủ." Tô Mộc xong xuôi mới cung kính kêu Long Ngọc một tiếng.

"Tiến bộ không ít." Long Ngọc lãnh đạm nói.

"Tạ thiếu chủ khích lệ." Tô Mộc cẩn thận nói.

"Được rồi, cũng đừng để ý như vậy a, ta cũng không phải mãnh thú ăn thịt người." Long Ngọc nói như vậy, thế nhưng Tô Mộc cùng với trợ lý theo hắn tới trong lòng đều đổ mồ hôi ròng ròng, ngài so với mãnh thú còn đáng sợ hơn, đó là ăn tươi nuốt sống!

Vũ Trường Viễn vừa nghe Tô Mộc gọi Long Ngọc thiếu chủ, đã cảm thấy không tốt, mọi người đều biết, vị thiếu chủ kia của Khuynh Ngọc, vận tiền tài tốt vô cùng, hơn nữa chưa bao giờ bỏ qua cái gì!

"Cái này, cái này, còn có cái này, ngươi mang về cho Tiêu Cảnh, nhất là khối này, cẩn thận một chút, làm cho Tiêu Cảnh dùng dụng cụ giải từng chút từng chút, nếu như hắc thủy tinh thụ bên trong nứt một chút, xem ta có hay không lột da các ngươi!" Long Ngọc đem đổ thạch thu được đều ném cho đám người Tô Mộc, cũng uy hiếp một trận.

"Nhã thiếu" mấy người đáng thương nhìn về phía Nhã Diệc, trong mắt mấy người đều lóe chữ to, Nhã thiếu cứu mạng nha!

"Thân ái cần dao nhỏ gì, ta giúp thân ái chuẩn bị." Nhã Diệc hoàn toàn không thấy mấy người xin giúp đỡ, không có nguyên tắc cưng chiều Long Ngọc, làm cho mấy người muốn chết trong lòng!

"Đương nhiên là trực tiếp dùng móng vuốt!" Long Ngọc mỉm cười nói, mấy người nhìn ý cười của cậu đều cảm thấy phát lạnh.

"Chúng ta nhất định cẩn thận!" Một hơi đồng thanh nói.

"Ngoan." Long Ngọc ý cười mắt híp lại thành đường chỉ, quay đầu lại nhìn về phía Vũ Trường Viễn đã khôi phục thành mặt lạnh, "Không phải là muốn giải thạch nhìn kết quả sao? Đi thôi!" Câu nói vừa ra, Vũ Trường Viễn muốn chạy trốn đến chỗ khác, chỉ có thể kiên trì đi theo.

Địa phương giải thạch ở trên đài cao, cách mặt đất chừng mười thước, chủ ý này là sợ có người sinh sự, trên đài trăm máy giải thạch, từ tảng đá lớn đến hòn đá nhỏ, phân chia đều các loại.

Long Ngọc tìm một người thoạt nhìn rất chững chạc tới giải thạch, người giải thạch tiếng lóng trong nghề xưng là phác sư, ý muốn giải ra thứ tốt.

"Vị tài thần này trước tiên muốn mổ khối nào?" Phác sư đem người tới giải thạch vô luận nam nữ già trẻ xưng như nhau là tài thần.

"Trước tiên giải khối này." Long Ngọc đem đổ thạch da hoàng sa nhỏ bằng nắm tay tới. "Trước tiên mài hai đầu ở phía trên, thấy ngọc mới cắt a." Mở hai đầu trước sau đó mới cắt là phương pháp thường dùng, như vậy sẽ không lãng phí thứ tốt.

"Được a! Ngài nghỉ ngơi một chút, lập tức mở tốt!" Phác sư mời người qua chỗ nghỉ một bên để cho người ta dâng trà rồi bắt đầu giải thạch.

Bên kia, Vũ Trường Viễn cũng tìm xong phác sư giải thạch quen biết, không giống với Long Ngọc nơi đó từ từ mở hai đầu, hắn là vẽ xong đường rồi để cho trực tiếp cắt, máy giải thạch cỡ lớn, một dao mổ tia laze đi xuống, thấy trắng! Mặt Vũ Trường Viễn không đổi sắc, lại bắt đầu vẽ tuyến chuẩn bị cắt đao thứ hai.

Đao thứ nhất vào đổ thạch thấy bạch miên là chuyện thường, thường thường đao thứ hai mới thấy thúy.

Nếu nói bạch miên là chỉ trong ngọc thạch có ít tạp chất như sợi bông, tương đối vẩn đục, ra thanh hôi bạch, không giống với bạch ngọc trong suốt,, mà là rất đục cùng hỗn loạn, bất quá, loại bạch miên này xuất hiện ở trong đổ thạch phỉ thúy nhiều hơn.

Đổ thạch dưới đao thứ hai của Vũ Trường Viễn đi ra vẫn là bạch miên, trên mặt của hắn có điểm không kiềm được, vội vã thay đổi một góc độ mở lại, vẫn là bạch miên! Cái mặt này của hắn biến thành màu xám trắng, đổ thạch khai đao thứ ba, đao thứ ba còn không ra thúy, liền chỉ có thể nói rõ không có thúy, cho dù vẫn mở, chạy đến cuối cùng cũng bất quá ra là lớn hơn đậu nành một chút xíu.

Mười vạn không nói, lúc này thật là đánh mặt!

Hắn đang ảo não, liền nghe được có người hô, "Ra thúy a! Là thủy tinh loại sương liệt băng hoa!" Hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy khối kia của Long Ngọc mở hai đầu ra thúy, xanh biếc biến thành màu đen, nhất thời con ngươi hắn co rút lại!

"Sách!" Long Ngọc mất hứng nhìn ngọc thạch bị tách sạch sẽ, "Thế nào chính là sương liệt băng hoa! Sương liệt thì thôi, còn là băng! Tính sai, tính sai!" Bản thân bạch miên của khối đổ thạch kia dày có một ngón tay khiến cho cậu rất bất mãn, còn mở ra sương liệt băng, cậu lại càng bất mãn!

Nhắc tới sương liệt băng không bao nhiêu tiền? Thật đúng là thất lễ, trái lại rất đáng giá, nhưng loại ngọc thạch đáng giá này chỉ ở làm vật trang trí, mài điêu khắc không tốt, bởi vì vô luận điêu khắc thành cái gì đều sẽ cho người nghĩ giống như là bị ngã xuống, cho nên Long Ngọc không quá thích loại này.

"Thân ái mất hứng?" Nhã Diệc nhìn gương mặt thân ái nhà mình mất hứng.

"Vốn muốn cho Thời Vũ làm ngọc quan, nhưng nhỏ thế này không thích hợp không nói, sương liệt băng hoa điêu khắc ra xấu nha! "Long Ngọc bĩu môi.

"Thiếu chủ không bằng nhập sổ đi." Tô Mộc nhưng lòng tràn đầy vui mừng, này nếu như để trong tiệm không biết có bao nhiêu người cầu a!

"Đó là của ta." Long Ngọc nhàn nhạt liếc hắn một cái, cổ hắn mát lạnh, hắn có thể minh bạch ý tứ của Long Ngọc, không thích cũng là của ta!

"Thân ái không thích liền bỏ vào thủy đường là được rồi." Nhã Diệc không sao cả nói, mắt Tô Mộc đã trừng lão đại, hắn đã sớm nghe nói, trong thủy đường nhà thiếu chủ có các loại ngọc thạch, hắn lúc đầu còn không tin, hiện tại xem ra những ngọc thạch rất tốt ở trong mắt bọn hắn này nguyên lai đều là thiếu chủ không thích! Không thích liền nhập sổ nha! Bỏ vào thủy đường thật lãng phí nha!

"Cũng không phải không thể dùng." Long Ngọc nhìn ngọc thạch, trên môi câu ra một ý cười xinh đẹp, "Ta quyết định, đem cắt ra thành mười hai phiến, làm thẻ kẹp sách 'cảnh tuyết ngoài cửa sổ nhà'!"

"Được." Nhã Diệc thê nô không có nguyên tắc gật đầu.

Khóe miệng Tô Mộc co rút, phí của trời a! Quá phá của!

"Tài thần, khối này còn mở không?" Phác sư chen vào nói, chỉ khối đá da cát đen kia!

"Mở, từ từ thôi." Long Ngọc nói xong ngồi trên ghế, tiện tay lấy giấy bút bắt đầu vẽ, sân nhà mình lập tức được vẽ đi ra, chia làm mười hai bộ phận, suy nghĩ một chút, tính toán dùng màu gốc trúc phiến làm khung thẻ kẹp sách, màu sắc thật phù hợp với bên trong nhà cậu, quay về điêu khắc thành hình dạng cửa sổ là được, cho nên một mảnh ngọc sẽ rất mỏng rất mỏng!

Nhã Diệc nhìn thiết kế của cậu rất thích, tính toán trở về làm một hộp chuyên môn đựng thẻ kẹp sách để trên bàn, thời gian cần sử dụng có thể cầm, ừm, dùng cây trúc là được!

Hai người nghĩ hết sức thống nhất, không khỏi làm cho người khác câu cảm thán, cảm tình thật tốt!

Đột nhiên, phác sư khai thạch a một tiếng, ngay sau đó một tiếng lại một tiếng kinh hô truyền đến.

"Đầy! Phình lên a!"

"Thủy chủng thủy tinh!"

"Đế vương lục!"

"Một khối đế vương lục lớn như vậy!"

"Đây bao nhiêu năm không thấy!"

"Người nào vận khí tốt như vậy nha!"

Long Ngọc uống hớp trà từ từ, nhìn phác sư thận trọng đưa ngọc thạch về, trong lòng thư thái vài phần, khối này đến cùng cậu phỏng đoán như nhau, không có gì ngoài ý muốn, cậu cầm lấy ngọc thạch đặt ở trước mắt, đều không có nửa điểm tạp chất, sáng giống như thủy tinh, lại càng giống như đôi mắt của Nhã Diệc và Thời Vũ nhà cậu, tay cậu ở trên ngọc thạch ra dấu, tính toán chia ra làm hai, một cho con dâu tương lai, một chính mình giữ lại chia ra làm hai chơi đùa, chẳng qua, con trai mà biết, hơn phân nửa sẽ đến cướp.

Cậu chuyên tâm nghĩ, Nhã Diệc cũng chuyên chú nhìn mặt của cậu, một màn rất tốt đẹp lại bị người không có mắt quấy rầy!

"Vị thiếu gia kia, khối ngọc thạch kia của ngươi bán cho ta thế nào, ta ra mười triệu!" Một thương nhân cao giọng hô, theo tiếng la của hắn, một tiếng lại một tiếng nâng giá hô lên, từ mười triệu đến tám nghìn vạn cũng không có dừng lại, dù sao ngọc thạch cấp bậc đế vương lục là phi thường khó có được, giá cả lúc này, sau khi sau khi bảo dưỡng một cái, có thể tăng lợi lên gấp bội! Cơ hội tốt như vậy có mấy người sẽ bỏ qua!

"Không bán." Long Ngọc mở miệng từ chối, điều này làm cho người kêu giá không nghĩ tới, muốn nói gì uy hiếp, Long Ngọc bình thản nói một câu làm cho mọi người im lặng, "Có thành kiến đến Khuynh Ngọc tranh luận đi."

Nhưng cũng không có thể phủ nhận, mấu chốt để cho bọn họ im lặng là ánh mắt băng lãnh hầu như có thể trực tiếp giết chết người của Nhã Diệc, tựa như nói, dám lên tiếng liền diệt các ngươi!

Ngay cả Tô Mộc đều nghĩ, thật đáng sợ, lạnh quá nha!

==========================

*Bạch miên (Bạch: trắng, miên: bông): Mặt đá trắng xóa. Nếu cắt thạch từ giữa mà ra bạch miên thì gần như khối đá đó sẽ không có phỉ thúy.

*thủy chủng thủy tinh = Thủy tinh chủng: trong suốt, thông thuần không tỳ vết. Màu nồng và đều, tinh thể rất nhỏ khó mà thấy được. Ánh sáng chiếu vào sẽ thấu vào rất sâu và rộng, độ phản quang lớn. Đây là chủng phỉ thúy cao nhất.

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 05←


→Chương sau: Chương 07→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net