☆, 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 64

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Long Ngọc lẳng lặng chờ đợi kết quả của Lâu Vô, lúc Lâu Vô thu hồi tâm trạng, trên mặt tê liệt xuất hiện một tia khe nứt, khó có được trên mặt tê liệt có biểu tình.

"Làm sao?" Long Ngọc bưng ly trà lại không nhìn hắn, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, Nhã Diệc ở bên người cậu rót thêm nửa ly trà cho cậu, không phải là để cho uống, chỉ là dùng ấm tay.

"Ta đến là không nghĩ đến, một mặt thống khổ nhất nội tâm của nàng vậy mà không phải là ở luyện ngục các ngươi." Lâu Vô có chút không cách nào hiểu, năm đó đều tàn nhẫn đến quyết tâm đi hại con trai ruột của mình như vậy, những năm đó chưa từng hối hận áy náy, lúc này chút nhen nhóm cư nhiên sẽ cảm thấy nàng năm đó độc ác.

"Luyện ngục tính là cái gì, chẳng qua là nơi ngoài thân, cửa không quá nhất là bản thân mình, một mặt tối tăm nhất của nàng sợ là bởi vì Thiến Thiến dựng lên, cũng là bởi vì hậu quả xấu bản thân nàng chôn xuống." Long Ngọc so với ai khác đều hiểu thứ khúc mắc này, ngay cả cậu đã đều không qua được, cậu, hận Ngọc trang, hận Long Tĩnh.

Có người nói qua, có thích mới có hận, không hận chính là không thương, nhưng với Long Ngọc mà nói, trái ngược với Ngọc trang cậu cho tới bây giờ thì chưa từng có thích qua, chỉ là khi đó không đi hận cậu không biết sống tiếp thế nào, hận cũng thành thói quen, cũng liền không buông được, lắng đọng ở trong lòng thành một đạo khảm, cũng nhắc nhở cậu không nên tái phạm sai lầm đồng dạng.

"Kỳ thực, nhìn không ra cảm giác nàng người này thật đáng thương, nhưng, vừa nghĩ tới những thứ nàng đời trước làm đó, thì cảm thấy nàng hôm nay là trừng phạt đúng tội." Lâu Vô lạnh nhạt nói, trong thanh âm không có nửa điểm thương xót, "Kinh Mộng liên tục làm năm ngày, không điên cũng sẽ điên."

"Không cần liên tục làm, người điên không có phiền não với nàng quá mức dễ dàng, bản hậu muốn để cho nàng lúc nào cũng biết nghiệp mình tạo, ta còn muốn nàng thanh tỉnh còn sống." Long Ngọc mang thù quả nhiên không giả!

"Hiểu rõ." Lâu Vô gật đầu.

Long Ngọc ngáp nho nhỏ một cái, hai tay duỗi một cái Nhã Diệc tự nhiên ôm người đến trong lòng, mang người rời đi.

Trước tiên trừng phạt Mẫn Vân, ta nhìn Mẫn Chính Thiên có thể nhịn tới khi nào?

Chẳng qua quả nhiên là nghiệt duyên, năm đó vợ chồng, bây giờ anh em ruột, a!

Long Ngọc híp mắt thoải mái núp ở trong lòng Nhã Diệc, cười giống như một mèo trộm tinh, Nhã Diệc cúi đầu ở trên mặt cậu hôn một cái, anh thì yêu thích thân ái nhà anh, cái dạng gì đều yêu thích!

Trên hành lang Im lặng, đèn treo chiếu xuống cái bóng của hai người, trùng điệp chồng lên nhau, tựa như là vĩnh viễn đều sẽ không chia lìa vậy.

Phong Hành Hào, trên giường lớn một gian phòng khách.

Tất Thiến một thân áo đỏ ngồi ở bên giường, kinh ngạc nhìn một điểm nào đó trong hư không, mắt không có nửa điểm tiêu cự.

Quý Liễn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tất Thiến một thân áo đỏ hơi sững sờ.

Từ lúc sau khi thức tỉnh trí nhớ của cậu ta, Tất Thiến cũng rất ít mặc đồ đỏ, thái độ dứt khoát như vậy giống như muốn từ nơi trên loại quần áo màu sắc này và nghĩ lại mà kinh trước đây cắt rõ ràng.

Chính là, trong hộc tủ nhưng lại luôn có một kiện áo chùng màu đỏ, giống nhau như đúc với năm đó ở Ngọc Duyên nhìn thấy người thiếu niên kia mặc.

Đối với chuyện này, Quý Liễn cũng không hỏi cũng không đề cập tới, bởi vì anh ta biết.

Không muốn mặc nữa, là bởi vì cậu ta nghĩ muốn quên những quá khứ đau buồn đó, vẫn như cũ giữ nguyên đó là bởi vì lúc ban đầu của lúc ban đầu, chính là Mạnh Thanh Y tao nhã sáng sủa tươi đẹp như vậy gặp được Quý Liễn một thân quạnh quẽ.

Chỉ là không có nghĩ đến, hôm nay, cậu ta cư nhiên mặc đỏ như vậy, chỉ là giữa mặt mày lại không thấy tí tẹo cười ngày ấy.

Quý Liễn đau lòng ôm lấy Tất Thiến toàn thân lạnh như băng, ở bên tai hắn ôn nhu nói: "Thanh Y, em nếu không thích, chúng ta từ đảo Túc Niệm rời đi nơi này."

Người phụ nữ kia xuất hiện ở Phong Hành Hào, nơi này không phải là chỗ của bọn họ, dù sao vẫn sẽ có lúc chạm mặt, tránh cũng không thể tránh.

Bọn họ nếu là rời khỏi, dĩ nhiên là không cần gặp lại.

Tất Thiến sau một lúc lâu mới lắc đầu, "Là lúc làm một kết thúc." Ánh mắt của cậu ta có chút thất thần, những quên mất đó là vết thương đau nhất đáy lòng, cậu ta cũng biết những vết thương cũ này nếu không đào đi, sẽ ở trong lòng hư thối rồi sinh sôi, nhưng nếu là đào đi sẽ rất đau, cậu ta vẫn luôn biết, sớm nên cắt đứt, nhưng lại sợ hãi, không dám đi đụng chạm, bây giờ đến là một cơ hội tốt.

"Chớ ép bản thân mình quá chặt, ta sẽ đau lòng." Quý Liễn ôm chặt cậu ta.

"Được." Tất Thiến cười yếu ớt nghiêng đầu ở trên mặt anh ta hôn một cái, "Ngọc thiếu nói, không yêu cho nên không hận, anh ở phía sau em, em thì ai cũng không hận, ai cũng không quan tâm."

"Đúng! Em chỉ quan tâm ta là đủ rồi." Quý Liễn bá đạo hôn lên môi cậu ta.

Tất Thiến nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn này.

'Chỉ cần không hận, chính là không yêu, anh không cần thiết bố thí hận của anh cho bọn họ, bọn họ còn không xứng.' giọng điệu đạm bạc của Long Ngọc quanh quẩn ở lỗ tai cậu ta.

'Ngọc thiếu không phải là cũng đang hận sao? Chẳng lẽ còn yêu?' Cậu ta lúc đó nghịch ngợm hỏi ngược lại.

'Ta chỉ là quen, không liên quan đến ái tình.' Long Ngọc một câu thói quen để cho trong lòng Tất Thiến đau nhói, "Cho nên, ta không hy vọng anh cũng quen."

Sẽ không, vĩnh viễn đều sẽ không, không hận cũng không yêu, bởi vì bọn họ không xứng!

Sáng sớm.

Long Ngọc nằm lì ở trên giường ôm chăn không chịu thức dậy, bởi vì lăn qua lăn lại đến rạng sáng mới ngủ, người nào đó không có ngủ no, cáu kỉnh khi thức dậy tương đối to lớn!

Nhã Diệc ở sau khi gọi một lần bị tặng một quyền thì không còn có sáp lại, thì tính là Phượng Giác nhắn tin tới gọi bọn họ dùng bữa đều bị anh cự tuyệt.

Dù sao buổi chiều mới đến đảo Túc Niệm, Long Ngọc nếu muốn ngủ, vậy thì ngủ nhiều một chút.

Nhất là, đầu sỏ gây nên làm người nào đó không ngủ ngon.... Tự nhiên không phải là lẽ thường hiểu.

Long Ngọc không chịu dậy, Nhã Diệc dĩ nhiên là đến làm bạn, bằng không thì tính là cậu mệt đến lợi hại, cũng hoàn toàn ngủ không được.

Đôi chồng chồng hai người này, vẫn luôn ở trong phòng ngốc đến buổi chiều Phong Hành Hào cập bến ở đảo Túc Niệm, lúc này mới ở dưới liên hoàn gõ đoạt mệnh của Phượng Giác, chậm rì rì tắm rửa, thức dậy.

Đợi đến hai người xuống Phong Hành Hào, Phượng Giác chờ ở một bên mặt đều đen.

Hai người này, cư nhiên để cho cậu ta đợi tròn hai tiếng đồng hồ!

Long Ngọc miễn cưỡng đi xuống thuyền, thấy thế nào làm sao không có tinh thần, giống như chịu dằn vặt bao lớn vậy.

"Tổ tông, cậu đây cũng là làm sao vậy?" Phượng Giác nhìn dáng vẻ bé nhỏ tủi thân u oán kia của cậu mà nhịn không được trêu đùa.

"Còn không phải là bởi vì cậu." Long Ngọc tức giận lườm cậu ta một cái.

"Này! Tớ nhưng cái gì cũng không làm! Cậu muốn oán cũng hẳn là oán Nhã Diệc nhà cậu, liên quan gì đến tớ." Phượng Giác trả về cho cậu một cái liếc xéo.

"Cậu biết rõ tớ không thích miếu thờ, còn kêu tớ xuống, dụng tâm hiểm ác đáng sợ!" Long Ngọc trừng cậu ta.

Phượng Giác mới vừa muốn nói gì, đột nhiên nhớ tới cái gì, đảo Túc Niệm này vừa gọi đảo thần miếu, bởi vì nơi này thờ phụng rất nhiều miếu thờ, miếu thờ phần lớn đều là cầu xin cầu bình an phú quý các loại, hoặc là hóa sát cầu tường, Long Ngọc một người sát khí sát thần lớn như thế, tới đây cũng không phải là không thoải mái sao!

Nhã Diệc ôm Long Ngọc, từ phía sau lấy ra một vòng trang sức màu bạc, vòng trang sức treo ngọc bài màu tím, trên ngọc bài mơ hồ có khắc một ít ký hiệu, nhưng lại thấy không rõ lắm, hơn nữa mỗi một lần nhìn qua, ký hiệu bên trong cũng sẽ có chút biến hóa.

"Đây là cái gì?" Phượng Giác coi như là kiến thức rộng rãi, cư nhiên hoàn toàn không có nhận ra đây là cái gì.

Nhã Diệc nhàn nhạt cười, "Không có gì, bùa hộ mệnh cho thân ái nhà ta."

Long Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật này, nắm trong tay, mang nhiệt độ hơi lạnh, lại không lạnh tay một chút nào, ngược lại mà đặc biệt mềm mại, rất thoải mái.

Sau khi mang lên, áp lực dưới thân chợt giảm.

"Đây là..."

Long Ngọc nhìn vật trong tay, thật giống như người đứng ở bên cạnh cậu vậy.

Nhã Diệc tóm thắt lưng cậu, khẽ cười nói: "Vương bài của ta."

Vương bài.

Long Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là Nhã Diệc cười tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi, hình như cho cậu chỉ là đồ đơn giản cực kỳ.

Chính là cậu lại biết, tầm quan trọng của thứ này với anh.

Này so với tâm bôi quan trọng hơn nhiều.

Tâm bôi, là trái tim của Nhã Diệc.

Vương bài lại là linh hồn của anh, mạng của anh.

Thế gian, chỉ một cái này, chỉ có Minh vương tại vị mới có vương bài, coi như là phân ra tới một cái mạng, giúp hắn ngăn cản một lần công kích hủy diệt linh hồn.

Đợi đến Minh vương thoái vị, vương bài sẽ dung nhập vào linh hồn, vương bài duy nhất lại sẽ từ tân vương bên kia một lần nữa thì đúc.

Bây giờ, anh đưa vương bài, cho cậu.

Không có một câu yêu sủng, vô cùng đơn giản, nói, đây là bùa hộ mệnh cho cậu.

Long Ngọc cẩn thận thưởng thức ngọc bài, mang ý cười trên mặt.

Môi Nhã Diệc dán ở bên tai cậu, "Thân ái, chớ có sờ."

"Làm sao vậy? Không thoải mái?" Tay Long Ngọc ngừng lại.

"Không phải." Anh lắc đầu, hạ giọng ở bên tai cậu nói, "Em sờ như vậy, để cho ta muốn đè em." Linh hồn bị tay nhỏ bé của người yêu vuốt ve không mấy người có thể chịu đựng được!

"Đồ lưu manh!" Long Ngọc liếc mắt trừng anh, đặt ngọc bài vào trong quần áo, dán da.

"Thật là trơn." Nhã Diệc đột nhiên tới một câu, Long Ngọc không phản ứng kịp, chờ hiểu rõ anh nói là gì gì đó, thở hổn hển liếc mắt trừng anh, một tên sói dê xồm!

Phượng Giác nhìn dáng vẻ của hai người, nở nụ cười, "Hai người các ngươi một thật đúng là ngọt ngào, chẳng qua, Nhã Diệc, ta nói ngươi cũng quá cẩn thận rồi, thì Minh hậu nhà ngươi như vậy, trên bao nhiêu thần phật phải tránh, ngươi còn phải dùng tới như thế bảo vệ hắn sao?"

"Ta không muốn lấy thân ái nhà ta đi mạo hiểm." Nhã Diệc lắc đầu, ôm Long Ngọc, anh là tuyệt đối sẽ không lấy mạng thân ái nhà anh đùa giỡn.

"Ngươi đúng là không lấy mạng cậu ấy vui đùa, nhưng sáu giới này bị cậu ấy lăn qua lăn lại thành dạng gì, hử?" Cưu Bàn lúc đi tới đang nghe được lời của Nhã Diệc, không lưu tình chen lời.

"Chỉ cần thân ái nhà ta vui vẻ, phá hủy sáu giới ta đều không ngăn." Nhã Diệc không có chút nào nguyên tắc nói.

Mấy người mắt vừa lộn, một thê nô không biết xấu hổ!

"Hu, có thể đi chưa?" Tất Thiến ghé vào trong lòng Quý Liễn, mắt buồn ngủ mông lung hỏi.

"Tiểu Hồ Điệp, ngươi lại làm sao bắt nạt vợ ngươi?" Mắt Long Ngọc cười cong cong nhìn Quý Liễn.

"Chính là vương làm sao bắt nạt chủ nhân, ta làm sao bắt nạt Thanh Y." Quý Liễn một bộ biểu tình học xấu.

Long Ngọc mắt vừa lộn, "Được nha ngươi! Học được trêu chọc cha thân ngươi!"

"Cha thân?" Quý Liễn sửng sốt, nhưng hỏi ra không phải là anh ta, mà là Tất Thiến bị giật mình tỉnh giấc trong ngực anh ta.

"Làm sao vậy? Bản hậu đảm đương không nổi cha thân các ngươi?" Mày Long Ngọc nhướng lên, liếc mắt nhìn với hai người, bọn họ có thể nói cao trèo không lên sao? Long Ngọc nhìn bọn họ, làm sao nói coi như là nhìn lớn, trong lòng hai nhỏ này nghĩ như thế nào cậu có thể đoán được hơn phân nửa, "Nhanh lên một chút! Kêu một tiếng! Ta còn không có nghe Tiểu Hồ Điệp kêu ta đâu! Thiến Thiến ngươi gả vào cũng phải đi theo gọi! Mau gọi!"

Hai người thật sự mắt choáng váng, liếc mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì a?

Choáng váng cũng không chỉ Quý Liễn và Tất Thiến, ngay cả Phượng Giác và Cưu Bàn bọn họ đều trợn tròn mắt.

Cha thân?

"Chủ nhân, ngài đây là..." Quý Liễn không giải thích được nhìn Long Ngọc, không biết trong hồ lô cậu muốn làm cái gì.

Cha thân gì gì đó, không gọi ra miệng a.

Long Ngọc tựa vào trong lòng Nhã Diệc hai tay bắt chéo ở trước ngực, lười biếng nói: "Ta để cho các ngươi gọi, các ngươi ngoan ngoãn gọi thì tốt rồi, nào có nhiều chuyện như vậy như thế."

Trán Quý Liễn và Tất Thiến trượt xuống vô số hắc tuyến, lời này... Nghe làm sao quỷ dị như thế a.

Nhã Diệc câu môi cười, không thể không nói thân ái nhà anh có lúc tiềm chất sơn đại vương.

"Gọi không? Không gọi mà nói, ta để cho Nhã và ngươi ngủ một phòng, này thuộc về ta!" Long Ngọc bá đạo túm Tất Thiến qua đây.

"Thân ái không nên giận lây." Nhã Diệc cảm thấy bản thân mình rất vô tội.

"Chủ nhân, ta còn muốn sống thêm hai năm đấy." Quý Liễn cũng không dám lưu lại ở trong phòng với Minh vương rơi trong bình dấm chua chua lên trời, sẽ tai nạn chết người!

"Ta là vô tội! Đừng kéo ta vào." Tất Thiến cảm thấy mình nếu là một phòng với Long Ngọc sẽ bị cậu trêu đùa chết!

"Ta mặc kệ! Các ngươi nếu là không gọi, ta để cho các ngươi ra riêng!" Long Ngọc tùy hứng hất đầu, nắm Tất Thiến không tha.

Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể tim miệng không đồng nhất, từ trong miệng nghẹn ra hai chữ.

"Cha —— thân —— "

Hai người này không rõ không nguyện ý Long Ngọc nghe rõ ràng, chẳng qua cậu mới mặc kệ những thứ này, gọi lần đầu tiên, bọn họ cũng đừng nghĩ quỵt nợ, sau này có rất nhiều thời gian để cho bọn họ quen.

"Ngoan, cha thân mang bọn ngươi đi mua thức ăn ngon ha ha." Long Ngọc cười tủm tỉm kêu người này, vẻ mặt biểu tình ông chú già biến thái dụ dỗ đứa nhỏ, hoàn toàn không có chỗ có một chút hài hòa với gương mặt xinh đẹp của cậu.

Quý Liễn và Tất Thiến hai người đã không lời chống đỡ, chỉ có thể khóe miệng giật một cái, lấy yên lặng tiêu cực chống lại.

Nhã Diệc sờ cằm, lòng nói, nháy mắt thì nhiều hơn hai đứa con trai cảm giác thật đúng là.

Rất vi diệu a.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Minh vương đã viết xong, meo meo, bây giờ thì còn dư lại đổi mới.

Muốn định chế mau ấn xuống dấu móng tay của các ngươi! Chúng ta liền có thể chuẩn bị bìa ngoài!

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net