☆, 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 65

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Đoàn người lên đảo, lúc đi vào trong, Phượng Giác cố ý đi chậm một bước, kéo Long Ngọc qua một bên, "Cậu lại chơi cái gì?"

"Cái gì gọi là chơi." Long Ngọc liếc mắt nhìn cậu ta, "Con trai tốt như thế cho người khác ta đau lòng, ta xem ai còn dám nói ta tính là cái gì, ta chính là cha thân hai người này! Hừ!"

Phượng Giác coi như hiểu rõ, người này nha còn nhớ thù chứ! Thực sự là quá hẹp hòi! Chờ một chút! Không đúng! Khẳng định còn có chuyện gì!

"Cậu có việc giấu hai người kia!"

"Anh trai, cậu dám không hiểu rõ ta như vậy sao?" Long Ngọc lần thứ hai liếc mắt nhìn cậu ta.

"Mau nói." Phượng Giác cũng không muốn hiểu rõ cậu hiểu rõ như vậy, chủ yếu là hai người quá giống, mỗi lần đều là một đoán một chuẩn.

"Mẫn Vân không tính cái gì, chính là Mẫn Chính Thiên thì tương đối phiền phức, hắn chỉ sợ là muốn nhận Thiến Thiến trở về." Trong mắt Long Ngọc đầy âm hàn.

"Vì cái gì?" Phượng Giác sửng sốt.

"Bởi vì Tiểu Hồ Điệp là người của Minh giới, Mẫn Chính Thiên muốn thông qua khống chế Thiến Thiến tới khống chế Tiểu Hồ Điệp, cậu biết đó, huyết thống của nhân giới là đồ rất kỳ quái, Mẫn Chính Thiên cũng giỏi về lợi dụng chỉ huyết thống, mà điều tớ làm chỉ là cắt đứt chỉ kia của hắn!" Long Ngọc cười nhạt, Mẫn Chính Thiên không phải là giỏi về lợi dụng chỉ huyết thống sao? Vừa lúc Long Ngọc cậu biết làm sao cắt đứt đường chỉ này, chính là tìm chỉ huyết thống bá đạo tới thay, có liên hệ máu mủ hay không không quan trọng, quan trọng là phần tình nghĩa kia so với đối phương sâu hơn! Long Ngọc và hai người kia nhận thức đã lâu như vậy, làm sao cũng đều so với hắn trêu người hận có tình có nghĩa, cho nên chỉ cần bọn họ mở miệng gọi, trong lòng cũng chính là nhận, hắn cũng đừng nghĩ lợi dụng hai người này nhà cậu!

Phượng Giác bất đắc dĩ nhìn cậu, vươn một ngón tay khẽ chọt dưới trán cậu, "Tớ có lúc thật sự không nghĩ ra, Nhã Diệc tên kia rốt cuộc vừa ý cậu chỗ nào? Vừa lòng dạ hẹp hòi lại tùy hứng lại thích mang thù, cậu nói một chút cậu có cái gì tốt?"

Long Ngọc xoa xoa chỗ bị cậu ta chọt, "Tớ đương nhiên là có chỗ tốt!"

"Ví dụ như?" Phượng Giác nhướng mày một cái.

Long Ngọc bẻ ngón tay bắt đầu đếm, "Đầu tiên, tớ dáng dấp đẹp mắt."

Khóe miệng Phượng Giác giật một cái, thì coi như cậu thực sự là rất đẹp mắt cũng không có mình khen mình đi?

"Thứ hai." Long Ngọc lại bẻ ngón tay, "Tớ biết nấu ăn."

Khóe miệng Phượng Giác lần thứ hai vừa kéo, nấu ăn ai không biết nha! Dĩ nhiên đám sát thủ phòng bếp kia không đề cập tới cũng được!

"Cuối cùng." Long Ngọc mắt híp một cái, "Tớ là giết chóc, con hai vị chiến thần, là người duy nhất xứng đôi Nhã."

Lần này khóe miệng Phượng Giác không co rút, Long Ngọc nói ba điều chỉ có một điều cuối cùng mới phù hợp.

"Kỳ thực ba điều này đều không phải là mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là, Nhã thích tớ, cho nên vô luận tớ là dạng tính cách gì, dáng vẻ ngoài gì, ảnh nếu thích thì phải tiếp thu toàn bộ, huống chi, tính cách bây giờ của tớ hơn phân nửa đều là ảng cưng chiều đi ra, ảnh dám không yêu tớ, tớ giết chết ảnh không chết!" Long Ngọc ngạo kiều hất đầu.

Phượng Giác toàn bộ người hết chỗ nói rồi, người này cũng quá tự tin rồi đó? Cậu ta chưa từng yên tâm Y qua như thế, Tiểu Chân Nhi làm sao thì cảm thấy Nhã Diệc với cậu ấy có thể mãi mãi không thay đổi?

"Thân ái có phải mệt mỏi hay không?" Nhã Diệc thấy Long Ngọc và Phượng Giác rơi ở phía sau, lập tức dừng bước đã đi tới, "Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Ta ôm em đi?"

Anh vẻ mặt ân cần, Phượng Giác trực tiếp im lặng, con mẹ nó! Này mới đi mấy bước nha! Mệt lông nha! Ngươi thê nô! Không chữa được!

"Tàm tạm, chẳng qua, nếu là có người nguyện ý, ôm cũng không sao." Long Ngọc nghịch ngợm nhún nhún vai, vừa mới nói xong thì bị người chặn ngang ôm lấy, vốn là ôm công chúa, cánh tay hướng lên run lên, từ ôm công chúa biến thành ôm búp bê, thì giống như với ôm trẻ con.

Thấy Long Ngọc bị Nhã Diệc ôm như thế, Phượng Giác hoàn toàn không phúc hậu nở nụ cười, "Nhã Diệc, ngươi đây là nuôi con trai hả?"

"Ta đến thật sự muốn từ nhỏ dưỡng thành, đáng tiếc không cơ hội này." Nhã Diệc rất là tiếc nuối nói, đưa tới Long Ngọc liếc xéo một cái, chân khe khẽ đạp cánh tay Nhã Diệc một chút, thân thể vừa trượt đi xuống, lại biến thành ôm công chúa.

"Đi thôi!" Long Ngọc đánh ngáp nho nhỏ, gối lồng ngực Nhã Diệc dự định bổ sung một giấc.

"Được." Nhã Diệc cưng chiều nở nụ cười, cúi đầu ở trên trán Long Ngọc hôn một cái.

Phượng Giác nhìn hai người cái dạng này, trong lòng đột nhiên cảm giác như vậy cũng rất tốt, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, một đôi trời đất tạo nên, cũng không tệ.

"Nghĩ gì thế? Mất hồn như thế?" Ngang hông Phượng Giác chặt chẽ bị giữ tới ôm ấp quen thuộc, khóe môi câu lên, lắc đầu.

"Không."

Y nhìn cậu ta, có chút nghi hoặc, đối phương lại ra ngoài dự liệu ở trên mặt của y hạ xuống một cái hôn, để cho y cả người sửng sốt một chút, Giác nhà y lúc nào học được chủ động?

"Đi." Phượng Giác cũng không tâm tư để ý tới người yêu bốc lên ngu đần nhà cậu ta, kéo y đuổi kịp nhịp chân mọi người.

Mấy người thấy Nhã Diệc ôm Long Ngọc, cũng không nói gì, chủ yếu là bọn họ biết, nói cũng là vô ích!

Mọi người đi ở trên đảo, hướng một cái miếu thờ vô cùng hẻo lánh đi đến, mà Long Ngọc lại ở trong lòng Nhã Diệc ngủ ngon ngọt, biết rất rõ ràng Nhã Diệc không có trái tim, mà cậu mỗi một lần đều gối lên trên ngực Nhã Diệc, trên môi mang cười, tựa hồ cậu vẫn như cũ có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ có lực kia.

Có lẽ thế gian này, thiên hạ này, chỉ có Long Ngọc một có thể nghe được nhịp tim của Minh vương.

Trên đảo Túc Niệm có rất nhiều miếu thờ, đồng dạng cũng có rất nhiều tường đổ, những thứ kia là miếu thờ rách nát cuối cùng lưu lại hài cốt, bây giờ thế nhân từ lâu đã không thờ phụng thần minh, tín ngưỡng đổ nát, khiến cho thần minh biến mất, bây giờ ngược lại tồn tại ở trên đời này cũng không phải bất kỳ thần minh, Phượng Giác được xưng Lạc thần, nhưng bản chất cậu ta là ma, Nhã Diệc là Minh vương, được xưng là minh chủ anh cho tới bây giờ thì không phải là thần, Long Ngọc được Tu La xưng là "thần", nhưng chỉ là nửa Tu La nửa người.

Thế giới này từ lâu không cần thần minh!

Miếu thờ có thể để cho bọn họ nhóm người này đi, tự nhiên là miếu Lạc thần của Phượng Giác, thế gian này, cũng không có cái gì "thần" dám để cho bọn họ đi tế bái.

Long Ngọc vùi ở trong lòng Nhã Diệc, giống như một đứa nhỏ tự đắc một bước cũng không có đi, đi thẳng tới miếu Lạc thần, lúc này mới đột nhiên tinh thần chấn hưng từ trong lòng Nhã Diệc nhảy xuống tới.

Tồn tại của miếu Lạc thần cũng có mấy nghìn năm, phong cách nơi này cũng là thừa kế phong cách trước đây.

Ngói đỏ tường trắng, lâu vũ đình đài, thay vì nói là một tòa miếu không bằng nói là một tòa cung điện.

Phượng Giác cho tới bây giờ thì không thích náo nhiệt, người thi công miếu thờ bên này cũng biết, toàn bộ miếu thần lạc chỗ hẻo lánh, cũng không tập trung ở cùng nhau với miếu thờ khác, nếu như không phải là bọn họ tận tâm tìm tới, sợ là sẽ từ đấy đổ vào.

Cửa chính của miếu thờ là màu đỏ sậm, phía trên đóng cái đinh thật to, mỗi năm làm một tổ chức, tạo thành hình dạng hoa lê.

Hai cửa chính hình quạt đóng chặt, trên cánh cửa có tầng bụi bặm không tính mỏng, có thể thấy được cửa chính quạt này phủ đầy bụi bao lâu.

Trên cửa chính treo một khối biển cửa thật lớn, phía trên viết một chữ thật to.

Lạc.

Khối biển cửa kia so với chỗ cửa lớn dễ dàng tích bụi hơn, chính là lúc nhìn sang lại là sạch sẽ, không có một chút bụi bặm ở phía trên.

Y đứng ở bên người Phượng Giác, ngửa đầu nhìn khối bảng hiệu kia, hồi lâu lộ ra một nụ cười.

"Đã qua... Nhiều năm như vậy."

Phượng Giác cũng là mỉm cười, "Đúng vậy."

Bàn tay khẽ nâng, cửa chính đóng chặt ầm ầm mở rộng, vô số bụi bặm từ trên cửa đánh rơi xuống, dưới ánh mặt trời hiện lên tia sáng ánh vàng rực rỡ bay bay hất cao hạ xuống.

Bên trong cửa chính, mùi hoa lê trải mặt.

Vô số hoa lê trắng như tuyết ở trong sân nhà vui mừng nở rộ, im lặng mà không khoe khoang.

Gió nổi lên. Hoa lê tung bay, tán lạc hương thơm đầy đất.

Mắt Long Ngọc tức khắc sáng ngời, trong viện đối diện cửa viện là một cái ao, ao hình vuông nở đầy tịnh đế liên song sắc, phân nửa đen phân nửa đỏ, vô cùng kỳ lạ, hơn nữa loại tịnh đế liên này cư nhiên không có mùi thơm, trong viện chỉ có mùi thơm của hoa lê.

Trong ao cũng có sân thượng vuông vức, phía trên có chòi nghỉ mát lục giác, bàn đá băng đá, tựa như là dùng tới thưởng thức trà đánh đàn, rất phù hợp bố trí của miếu Lạc thần.

Đại điện cửa chính lớn thoáng mát mà mở ra, có thể nhìn thấy tượng thần Lạc thần cao trượng bên trong, cùng với từng loạt từng loạt đèn hoa lê.

Long Ngọc đi tới trước cửa chánh điện cũng không có đi vào, mà là đứng ở ngoài cửa, hai tay hợp thành chữ thập, hướng về phía bên trong muốn lạy, mắt Phượng Giác cấp bách nhanh tay kéo cậu.

"Tổ tông! Cậu đừng! Giảm thọ!"

Long Ngọc liếc mắt nhìn cậu ta, khóe môi nhất câu, thân thể cong đã bái xong rồi, thần tượng ánh vàng lóe lên, sau đó lờ mờ đi xuống, mặt khác vẻ mặt Phượng Giác tốt hơn rất nhiều, màu da thiên tái nhợt có chút hồng nhuận, giống như là đột nhiên nhận được những linh lực đã từng, lại giống như là vũ linh chi lực phượng của cậu ta trở về, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Biến hóa của Phượng Giác tất cả mọi người để ở trong mắt, lại không có bất kỳ người nào hỏi vì cái gì, có lẽ nói bởi vì cái gì.

Long Ngọc hướng về phía Nhã Diệc nháy mắt mấy cái, kéo cánh tay người cười tủm tỉm nói: "Nhã, chúng ta vào đi vòng vòng."

Nhã Diệc gật đầu, bị kéo đi lên hành lang cửu khúc.

Cưu Bàn cũng bị Xích Diễm mang rời khỏi, Tất Thiến mờ mịt nháy mắt mấy cái, không đợi cậu ta hiểu rõ này làm sao đột nhiên đều đi, Quý Liễn đã dắt tay cậu ta, đi về phía bên đường mòn thông hướng vườn hoa kia.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ trước tượng thần chỉ để lại Phượng Giác và Y.

Y nắm tay Phượng Giác, nhẹ giọng hỏi: "Hài lòng sao?"

Phượng Giác nhàn nhạt cười, tựa như bạch ngọc lê hoa chỗ cao nhất Tuấn Lăng, mang thuần trắng không thuộc về trần gian.

"Hài lòng, làm sao sẽ không vui."

Từ nay về sau, cậu ta chỉ có bạn, chỉ vì một người bên người này mà sống.

Cậu ta sớm đã là ma, không phải là thần nên được cung phụng che chở muôn dân, bây giờ cắt đứt thần cách, không thể tốt hơn.

Y nhìn thấy mặt mày khoan khoái của cậu ta, trong mắt cũng mang theo nụ cười ôn nhu, thần hay là ma y thì chưa từng quan tâm qua, chỉ cần là cậu ta, y thì muốn.

Từ lúc lần đầu ở dưới cây lê nở đầy hoa lê nhìn thấy Phượng Giác ngủ say, y thì mất tim.

Phượng Giác ôm cầm nhẹ nhàng nhảy lên sân thượng, hướng về phía Y vẫy tay.

"Ta vì anh gảy một khúc."

Trong hành lang Cửu khúc, hai người đang uống trà nghe được có tiếng âm thanh truyền đến.

Khúc tiếng xứng tiếng kiếm quanh quẩn ở trong miếu thờ, hỗ trợ lẫn nhau, hoàn mỹ đến cực điểm.

"Ừm." Long Ngọc nheo lại mắt, "Tiếng đàn của anh trái em, tiếng kiếm của tên Y kia, đến thật đúng là xứng."

"Vốn người cũng rất xứng đôi." Nhã Diệc cười nói.

"Vẫn cảm thấy Y với anh trai em thiếu một chút như vậy." Long Ngọc bĩu môi.

Nhã Diệc nở nụ cười, nếu là nói Phượng Giác tới nói, anh xứng Long Ngọc có phải hay không cũng là thiếu một chút như vậy chứ?

"Ta nói Tiểu Chân Nhi, ngươi thật đúng là được!" Cưu Bàn kéo Xích Diễm đi tới, "Ngươi cũng không sợ có cái gì sơ xuất! Thật đúng là dám lạy xuống phía dưới, cũng không nhìn một chút ngươi một sát khí lớn như thế, con ta chịu được hay không!" Cưu Bàn này tới tính nợ! Làm sao nói cũng là hắn nuôi lớn!

"Cậu ấy lúc bị róc linh vũ ta đều chịu được, cắt đứt một thần cách mà thôi có cái gì chịu không nổi? Cậu ấy một không hộc máu, hai không ngất, anh trai ta đều không ồn ào chứ! Ngươi kêu to cái gì nha!" Long Ngọc liếc mắt hắn, năm đó lúc Phượng Giác bị róc phượng lân đào linh vũ Long Ngọc chịu liên lụy, cậu đều không nói gì, Cưu Bàn bây giờ đụng tới tính làm gì nha!

Cưu Bàn bị lời của Long Ngọc nghẹn một chút, nói như vậy không sai, chính là, hắn đây không phải là đau lòng con trai nha!

Còn muốn phân biệt vài câu, còn không có mở miệng thì bị Xích Diễm túm trở về, người này đều không biết thần kinh làm sao có thể to như thế, nói thêm gì đi nữa chọc giận Nhã Diệc, đủ hắn ăn một bữa.

"Phượng Giác không có việc gì." Nhã Diệc nhàn nhạt nói. Bảo vệ Long Ngọc vệ ở trong lòng ngực mình.

Thì tính là biết Cưu Bàn không thể thế nào Long Ngọc, anh vẫn là không thích người khác hùng hổ hăm doạ với thân ái nhà anh.

Cưu Bàn trừng mắt Nhã Diệc một cái, có Minh vương ở thực sự sẽ không để cho Phượng Giác có việc, đến, đấu chẳng qua hai người này, hắn im miệng!

"Không phục nói tiếp nha, ta nghe." Long Ngọc còn đi lên đổ thêm dầu vào lửa.

"Tiểu Chân Nhi, ta nếu là Nhã Diệc, tuyệt đối bỏ ngươi!" Cưu Bàn cắn răng nói.

"Đầu tiên ngươi không phải là Nhã nhà ta, lần này coi như xong, thiên hạ này chỉ có ta hưu ảnh!" Long Ngọc ngạo kiều nâng cằm, biểu tình kia rõ ràng chính là khinh bỉ, "Thì ngươi còn xứng so với Nhã nhà ta!"

"Đừng cản ta, ta muốn bóp chết tiểu tử thúi này!" Cưu Bàn nổi giận, giơ nanh múa vuốt, Xích Diễm ôm thắt lưng hắn không buông tay.

"Còn không biết người nào bóp véo chết đâu!" Long Ngọc nói đưa tay ở trên trán Cưu Bàn bắn một cái, kéo Nhã Diệc rời khỏi hành lang, Cưu Bàn người lớn như vậy lần đầu bị người búng trán, tức khắc tức sùi bọt mép, tóc đều muốn đứng lên.

"Long Ngọc! Ngươi một thằng khốn nhỏ! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Xích Diễm vội vàng kéo hắn đi, tốt tốt, tính tình này càng lúc càng lớn.

"Hừ!" Long Ngọc quay đầu lại hướng Cưu Bàn hất cằm khiêu khích, "Có bản lĩnh ngươi qua đây nha!"

Chỉ tiếc Cưu Bàn còn nói cái gì đó đã bị Xích Diễm kéo tới chỗ khúc quanh, nhìn không thấy người, đương nhiên hắn là có thể hướng trở về, chẳng qua hắn trước tiên phải từ trong miệng Xích Diễm chạy trốn, bị hôn tay mềm chân mềm, là không thể quay lại!

Cưu Bàn đến bây giờ đều không nghĩ ra, rõ ràng lúc ban đầu hắn mới là công! Hắn mới là công a!

Cái hố cha này, rốt cuộc là chuyện gì a!

Làm người khởi xướng Long Ngọc sớm cười tủm tỉm nắm tay Nhã Diệc, đi trở về sân nhỏ lúc ban đầu.

Đứng ở cửa hành lang nhìn Phượng Giác nghiêm túc đánh đàn, xuyên thấu qua bởi vì kiếm khí của Y đều hạ xuống hoa lê, Phượng Giác như vậy, mới thật sự là thần.

Thì tính là thành ma, cắt đứt thần cách.

Vẫn như cũ không cách nào phai mờ cậu ta sinh ra, cùng là bản chất của thần.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: =-= ta tự mình nhìn không thấy văn của mình...

Đây là ta rút, hay là Tấn Giang rút!

Cào tường

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net