NT1 - CHƯƠNG PN TIỀN TRUYỆN 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại tiền truyện 2

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


"Oa! Thật là lợi hại!"

Tuy rằng biết đèn hoa năm nay đặc biệt lớn, nhưng khi nhìn đến cái động lớn đó được là từ tám ngàn cái đèn lồng, Kha Vệ Khanh cùng với bọn nhỏ đều há to miệng, ngẩng đầu lên liên tục cảm thán.

"Đến đến đến! Người lớn mười văn, tiểu hài tử năm văn, vào bên trong có thể ngắm cảnh hai canh giờ, bảo đảm hài lòng!"

Có ba, bốn người thương nhân, đứng trước đền thờ mời chào khách nhân, trên thực tế, cũng không cần bọn họ tiếp đón, du khách đều bỏ tiền vào rương đựng tiền.

Sau đó đi qua cổng chào được làm bằng tre, thân cây cùng ván gỗ, tất cả hợp lại cùng nhau tạo nên một tòa thành trì, hai bên còn có cánh cửa điêu khắc thanh long cùng bạch hổ vào bên trong.

"Rất có ý tứ." Hoàng Dạ nói xong, lấy ra túi tiền, gọi một tiểu thương qua, "Bọn ta có sáu người, hai lớn bốn nhỏ."

"Cám ơn vị quan gia này, tổng cộng bốn mươi văn tiền." Tiểu thương nhiệt tình nói, đưa lại cho họ sáu khối mộc bài, đại biểu đã trả tiền.

"Cũng thật mới mẻ." Kha Vệ Khanh lật xem mộc bài điêu khắc tinh xảo nói, thương nhân hiện giờ càng ngày càng thông minh.

"Đương nhiên rồi, thiên hạ thái bình, vụ mùa lại trúng, mọi người cũng đều vui vẻ!" Tiểu thương cười nói, "quan gia mời ngài vào bên trong, này không khác gì cái hang lớn, còn có thể chơi trốn tìm. Rất thích hợp một nhà lớn nhỏ."

Hắn tựa hồ nhận định Hoàng Dạ là một vị quan lớn, đặc biệt nịnh hót, có lẽ là do hắn có khí độ của người là quan, Kha Vệ Khanh không khỏi nở nụ cười.

"Ngươi cười cái gì a? "Hoàng Dạ nắm chặt tay Kha Vệ Khanh.

"Ta đi bên trái." Kha Vệ Khanh lại đi qua hắn.

"Chúng ta cùng phụ thân cùng nhau." Thiên Vũ Thiên Thần đi theo.

"Trẫm..." Hoàng Dạ muốn đi theo Kha Vệ Khanh, nhưng Kha Vệ Khanh lại trừng mắt với hắn, thì ra Khanh nhi, Viêm nhi đã đi ở bên cửa Bạch Hổ, đã nóng lòng muốn đi vào.

"Vậy Trẫm cũng đi cùng bọn họ." Mỗi người lớn dắt theo hai hài tử, thật công bằng.

"Nghe nói có thể chơi trốn tìm, chúng ta nên thử xem." Kha Vệ Khanh cười nói, phỏng chừng phía sau là mê cung, một lúc lâu sau, nói là sẽ gặp ở phía sau.

"Một lời đã định." Hoàng Dạ gật đầu, mang theo Khanh nhi cùng Viêm nhi đi qua cửa Bạch Hổ.

Kha Vệ Khanh nắm tay Thiên Vũ, Thiên Thần đi qua cửa Thanh Long. Bên trong là một thông đạo được lót bằng ván gỗ, thất đâu bát chuyển*, lúc đầu hơi choáng váng, trước mắt đột nhiên có ánh sáng, đèn màu sặc sỡ, cùng với băng tuyết trong suốt, trong đêm tối lại xinh đẹp như trên thiên đình vậy.

*thất đâu bát chuyển: bảy xoay tám chuyển

"A! Là băng cung!" Đứng sừng sững trước mặt Kha Vệ Khanh là khối băng điêu khắc lớn, tạo thành hoa viên, còn có các loài động vật như tiên hạc, nai, thỏ, còn có cây cầu, có mái đình, đều giăng đủ loại màu sắc của hoa đăng, đẹp không sao tả xiết!

"Oa! Hảo lớn nga!" Thiên Vũ buông tay Kha Vệ Khanh ra, lập tức chạy đến chỗ hoa viên kia, rất nhiều đứa nhỏ đang chơi bên trong, Thiên Thần cũng đuổi theo.

"Thật sự là có khác gì động tiên đâu." Kha Vệ Khanh cười cười, còn có một dãy tường thành bằng băng tuyết rất nguy nga, phỏng chừng ở đầu kia của tường thành, chính là thông đạo của cửa Bạch Hổ đi.

Tuy đi vào từ chỗ khác nhau, nhưng đi vào trung tâm thì sẽ chạm mặt nhau, nên tiểu thương mới nói là có thể chơi trốn tìm.

Kha Vệ Khanh nghĩ, 'đi dọc theo tường thành, bên dưới còn nghe được tiếng nước chảy từ băng, còn nuôi cá, rất sống động.'

'Nơi này như cung trăng vậy,' Kha Vệ Khanh ngẩng đầu, nhìn ánh trăng suy ngẫm, chỗ này Vĩnh Lân nhất định rất thích.

Vĩnh Lân là người đã báo cho Hoàng Dạ khi nhìn thấy Kha Vệ Khanh ở Thiên Sơn Thành. Hoàng Dạ vì vậy mà miễn tội chết cho hắn, khôi phục thân phận thân vương, nhưng hắn vĩnh viễn ở lại đất phong, không được triệu kiến thì không thể về, cũng không được phép vào cung.

Nhưng bây giờ đã khác xưa, có Tuyết Vũ bồi bên cạnh hắn, Vĩnh Lân có lẽ cũng rất hạnh phúc đi.

Kha Vệ Khanh cúi đầu, hơi nở nụ cười.

---------

Đất phong, Mục nhân thân vương phủ.

Vĩnh Lân hai tay giơ lên cuộn tranh, quỳ gối ngoài điện. Ánh trăng sáng sủa, hắn không khỏi nghĩ đến Kha Vệ Khanh cùng nhóm chất nhi tối nay sẽ trải qua như thế nào?

Hoàng huynh đãi yến hội, dù sao cũng là sanh thần của hắn, chẳng qua tiệc rượu nhiều, khiến người không dễ tiêu.

"Cạch."

Cửa điện mở ra, Tuyết Vũ một thân hoa y màu đỏ, phụng phịu đi vào.

"Vương gia, ngài biết sai rồi sao không?" Tuyết Vũ ngồi xổm xuống nhìn Vĩnh Lân.

Vĩnh Lân thu hồi tâm tư, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, lấy lòng nói, "Bổn vương không nên vẽ ngươi như vậy... Bất quá ngươi cũng thấy bức họa này rất đẹp không phải sao!"

"Vĩnh Lân!"

"Tuyết Vũ, là ngươi nói muốn ta họa ngươi a." Vẻ mặt Vĩnh Lân vô tội.

"Nhưng trong bức họa ta không mặc quần áo a! Đúng không! Ta rõ ràng có mặc quần áo khi ngươi vẽ a!" Tuyết Vũ xấu hổ nói.

"Bởi vì ngươi thật đẹp, ta nhịn không được liền ảo tưởng một chút... Ngươi mê người như vậy, bức tranh ra sao cũng không quan hệ a."

"Có quan hệ! Mặt ta không dày như ngươi!" Tuyết Vũ nâng tay đánh Vĩnh Lân một quyền.

"Đau quá!" Vĩnh Lân ôm đầu kêu lên, bọn hạ nhân đứng trong viện nghe thấy, lại chỉ cười, ai cũng không khuyên được.

"Tóm lại, ngươi đem bức đốt cho ta! Không nên để nó tồn tại! Rất dọa người!"

"Được rồi, ta nghe theo là được." Vĩnh Lân nói nhỏ, "Thật nhỏ mọn, rõ ràng để bên giường, chỉ có ta nhìn thôi..."

"Ngươi nói cái gì?" Nguyên bản Tuyết Vũ đã đứng lên, lại ngồi chồm hổm xuống.

"Không có, phu nhân."

"Ân." Tuyết Vũ đứng dậy, đi vài bước, lại quay đầu lại nói, "đứng lên ăn bánh nguyên tiêu a."

"Được!" Vĩnh Lân cười làm lành. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng có biện pháp làm cho Tuyết Vũ thỏa hiệp, lại nói tiếp, hắn còn muốn làm hoa đăng có hình bức họa Tuyết Vũ sau khi điên loan đảo phượng, bộ dáng rất mê loạn.

"Ngươi đang cười cái gì? Quỷ dị như vậy!"

"Có sao? Mặt ta rất bình thường a. Có thể là do trời lạnh do đầu đông a."

"Ai. Thực chịu không nổi ngươi!" Nói như vậy, Tuyết Vũ vươn tay, chạm lên mặt Vĩnh Lân, khá hơn chút nào không?

"Ân.''' Vĩnh Lân khẽ mỉm cười, 'Không những mặt ấm đâu, trong lòng còn ấm hơn a.'

"Ta thích ngươi." Vĩnh Lân nói, thật sự.

"Ta cũng vậy." Tuyết Vũ trong thời điểm này sẽ không hàm hồ, hắn cũng thích Vĩnh Lân, đã vậy, thì nhất định phải nói ra, đem tâm ý của mình tinh tường truyền đạt cho đối phương biết.

Vĩnh Lân cầm hai tay trắng nõn của Tuyết Vũ, "Chúng ta đi ăn nguyên tiêu đi, ăn xong lại làm việc!"

"Làm việc?"

"Chuyện trên giường a, cảm thấy cũng nên cho ngươi sinh một đứa."

"Hỗn đản! Ngươi lại muốn nữa!" Tuyết Vũ xấu hổ đến nỗi hai gò má đỏ bừng, vẫn là bị Vĩnh Lân tha đi, tiếng cười, tiếng mắng, tiếng vui đùa ầm ĩ, cùng tiếng pháo hòa vào nhau. Năm nay, Tết nguyên tiêu ở Thân vương phủ, trên dưới đều vui mừng, suốt đêm suốt đêm...

---------

Triều đình thuận theo lòng người, quốc gia yên ổn, canh chức giai hưng, quả thật dân chúng chi phúc...

Có hai thư sinh tuổi không lớn đi ngang qua Kha Vệ Khanh, có thể là tới tham gia khoa cử mỗi hai năm một lần.

Không nghĩ tới trong ngày hội, còn có thể đàm luận đạo lý quốc gia, bất quá bọn họ thoạt nhìn thoải mái lại cao hứng, Kha Vệ Khanh trong lòng cũng như thế.

Nếu Hoàng Dạ còn chinh chiến, quốc gia cùng dân chúng không thể tu sinh dưỡng tức, cũng sẽ không có ngày hội như thế này.

Đại Yến thống nhất thiên hạ, không thể dựa vào vũ lực tùy tiện mà làm, nếu không sẽ phản tác dụng, dân chúng lầm than, Hoàng Dạ có thể hiểu được đạo lý này, không thẹn là minh quân đệ nhất thiên hạ.

Kha Vệ Khanh đối với bản thân có thể ở bên Hoàng Dạ, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Nhất là khi hắn rốt cục lấy hết dũng khí nói với Hoàng Dạ nguyên nhân thật sự mà năm đó Tiên đế tiêu diệt tộc Vu Tước, Hoàng Dạ thế nhưng nói, "Trẫm đã sớm đoán được."

"'Cái gì? Ngài biết?"

"Ân. Tuy rằng ngay từ đầu không nghĩ tới, nhưng liên hệ trước sau, liền hiểu được." Hoàng Dạ nói, "Phụ hoàng là người Vu Tước sinh ra, mà năm đó trong triều của Thái thượng hoàng, có một tể tướng tên Đổng Vô Thu, chính là người Vu Tước."

Hoàng Dạ tạm dừng một lát, còn nói thêm, "Phụ hoàng không tiếp thu được sự thật này, liền lựa chọn tiêu diệt thôn, kỳ thật hắn làm như vậy... Thực ngốc."

"A?"

"Vì chuyện huyết thống mà lại đi giết chóc sao? Tất cả mọi người đều là con dân Đại Yến, cho dù là do ai sinh, thật sự nên phân chia rõ ràng sao?" Hoàng Dạ lắc đầu thở dài, "Đổng Vô Thu là muốn bảo hộ phụ hoàng rời khỏi cung đình, đáng tiếc phụ hoàng không hiểu tâm ý của hắn, đối với xuất thân của mình vẫn luôn canh cánh trong lòng, thậm chí trong lòng còn tràn đầy oán hận, sao phải khổ vậy chứ?"

"Bởi vì chú ý đến xuất thân của mình, nên họ Thuần Vu cả đời cũng không hiểu cái gì mới là yêu, hắn lòng dạ hẹp hòi, nghi kỵ tâm lại lớn, cho dù là đế vị, cũng không thấy hạnh phúc."

"Thôi, chuyện của bậc cha chú, trẫm quản không được nhiều như vậy." Hoàng Dạ nói, "Vệ Khanh, ngươi cũng đừng vì chuyện này mà muốn rời khỏi Trẫm."

"Ngài thật sự không ngại sao không?" Kha Vệ Khanh vẫn cảm thấy khó có thể tin.

"Vệ Khanh, nếu Trẫm không phải là hoàng đế, mà chỉ là dân chúng bình thường, hoặc là hai ta đổi thân phận cho nhau. Ngươi sẽ bởi vì Trẫm có thể sinh con, mà ghét bỏ Trẫm sao?"

"Đương nhiên sẽ không!" Nếu Hoàng Dạ có thể sinh con, hắn đại khái... Sẽ thật cao hứng đi.

"Vậy được rồi." Hoàng Dạ cười nắm chặt tay Kha Vệ Khanh, "Ngươi có thể sinh con, Trẫm cao hứng còn không kịp, cho nên đừng nghĩ miên man, Trẫm sẽ trừng phạt ngươi..."

"Trừng phạt? Lại là cái kia...Ta không cần!"

"Không được, Trẫm đang hưng trí, hay đến sau núi giả làm đi?" Hoàng Dạ một bộ mặt dày mày dạn, bọn nhỏ không phải còn chưa tan học sao.

"Không được! Không cần... Oa... Ngô."

Chuyện phát sinh sau đó, mỗi lần Kha Vệ Khanh nhớ lại, liền mặt đỏ tai hồng.

"Ha ha! Ta bắt được phụ thân rồi!"

Đột nhiên, một đứa nhỏ đeo mặt nạ hổ đánh tới, ôm thắt lưng Kha Vệ Khanh, cũng đánh gãy hồi tưởng làm hắn mặt đỏ tim đập.

"Viêm Nhi!" Kha Vệ Khanh cười khẽ, bắt lấy tay bé, "Con sao lại ở đây?"

"Con đến từ bên kia, phụ hoàng nói, nơi này rất lớn, tùy tiện cho bọn con chơi, còn mua mặt nạ cho bọn con." Viêm nhi tháo xuống mặt nạ hổ, nhét vào tay Kha Vệ Khanh, "Để phụ thân mang! Rất uy mãnh!"

"Được. Ngoan." Kha Vệ Khanh lúc này mới nhớ tới, muốn đi tìm Thiên Vũ, Thiên Thần. Nào biết bọn nó thế nhưng cùng Thiết ưng kỵ sĩ chơi trốn kiếm.

Bọn họ không phải là lần đầu tiên được Thiết ưng kỵ sĩ bảo hộ, hơn nữa đặc biệt thích Thanh Duẫn, Thanh Phữu, đại khái có lẽ đều do là sinh đôi, nên có cảm giác gần gũi đi.

Chính là đêm nay, huynh đệ Thanh gia không ở đây, bọn nhóc càng trêu cợt Thiết ưng kỵ sĩ nhiều hơn.

Bọn nhỏ chui tới chui lui dưới những lỗ băng tuyết, Khanh nhi bắt được Thiên Thần, kết quả Thiên Thần hét lớn, "Sai rồi, sai rồi, ta là Thiên Vũ!"

"Cái gì?" Khanh nhi buông lỏng tay, chỉ thấy hắn oạch một cái chạy đi thật xa.

←Chương trước: Chương 01 (PN)←

→Chương sau: Chương 03 (PN)→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net