NT1 - CHƯƠNG PN TIỀN TRUYỆN 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại tiền truyện 3

Editor: Ken Le (Penguin)

Beta: Rosaline


"Ha ha, ta đúng là Thiên Thần a, đại ca bị lừa rồi!" Thiên Vũ ở bên kia ôm bụng cười to, bé đã chơi đến một đầu mồ đầy hôi.

"Các ngươi thật đáng giận a!" Khanh Nhi bị hai đệ đệ làm cho đầu óc choáng váng.

"Bây giờ tới bọn ta bắt ngươi nga, mười, chín, tám..." Thiên Vũ, Thiên Thần cùng đếm, vừa bịt mắt vừa nhẩm số.

"Ai nha, không xong!" Khanh Nhi lúc này mới nhớ tới nên chạy trốn, chính là trốn ở đâu mới tốt đây, trong cung băng người đến người đi rất nhiều, hơn nữa chỗ nào cũng trong suốt a, nên làm cái gì bây giờ?

"Điện hạ. Cảnh Đình Thụy một mực âm thầm bảo hộ bên cạnh Khanh Nhi hiện thân, hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng Khanh nhi, bay lên trên.

Thả người nhảy xuống, hai người thế nhưng lên tới đỉnh tháp băng.

Du khách tấp nập, hoa đăng đủ màu sắc, đảo mắt như dưới lòng bàn chân, tựa như trên đỉnh Ngân hà.

"Oa! Đẹp quá!" Khanh Nhi không khỏi sợ hãi nói.

"Ngài đừng lộn xộn, coi chừng ngã xuống." Cảnh Đình Thụy ôm chặt Thái tử trong lòng, một cỗ hương khí đánh úp lại, làm cho hắn không tự chủ được mà tim đập gia tốc.

"Ta biết. Bất quá... Thật đúng là làm cho người ta ủ rũ, Thụy Thụy, ta ngay cả chơi trốn tìm cũng bại dưới tay họ." Khanh Nhi ủ rũ nói, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Cảnh Đình Thụy.

"A, trò chơi thôi, vẫn là... Ngài còn nhớ lời thái phó nói không?" Cảnh Đình Thụy ôn nhu hỏi.

"Ân. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Lời Thái phó nói làm ta rất sợ hãi... Thụy Thụy, về sau, ta nhất định phải giết người sao?"

"Điện hạ, thái phó không phải là có ý này. Hắn là nói ngài sau này, sẽ có quyền lực cao nhất, tất cả mọi người sẽ nghe theo ngài, cho dù giết người... Cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm."

"Chính là, cho dù có bất đắc dĩ, ta cũng không muốn giết người." Khanh Nhi quay đầu, nhìn thiếu niên anh tuấn, suất khí trước mắt này, ta muốn mọi người đều sống tốt, đều vui vẻ giống hôm nay vậy!

"Điện hạ, nếu có người muốn giết ngài thì sao? Ngài cũng không giết hắn?"

"Ân. Thụy Thụy, ta không giết hắn." Khanh Nhi hai mắt xinh đẹp sáng ngời, còn thật sự nói.

"Điện hạ, ngài thật sự rất thiện lương... Như vậy đi, nếu đây là nguyện vọng của điện hạ, vi thần nguyện ý giúp người đạt thành." Ánh mắt Cảnh Đình Thụy sáng ngời nói.

"Thật sao? Làm như thế nào?" Khanh Nhi kinh ngạc hỏi. Ngay cả thái phó cũng nói, đó là vận mệnh của hắn, là ai cũng không thể thay đổi được.

"Sau này, nếu thật sự có chuyện như vậy phát sinh, có người không phục ngài, ta sẽ vì ngài giải quyết". Cảnh Đình Thụy tạm dừng một chút, nói, "Như vậy, ngài sẽ không phải giết người."

"Nga... Thì ra là thế!" Khanh Nhi mở to hai mắt, khờ dại nghĩ đến chỉ cần mình không làm đúng, sẽ không có người bị xử tử.

"Ân. Nhưng mà, ngài phải đáp ứng vi thần một điều kiện." Cảnh Đình Thụy nắm tay Khanh Nhi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái. Loại này chuyện này là phạm thượng, chỉ có khi chỉ có mình bọn họ mới có thể làm, nhưng là chỉ có thể đến đó rồi ngừng

"Điều kiện gì?"

"Chờ ngài sau khi lớn lên, phải làm người của vi thần". Cảnh Đình Thụy mỉm cười, "Như vậy, vi thần mới có thể giúp ngài xử lý đủ loại chuyện phiền toái."

"Hảo a." Khanh Nhi không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, bé ghét nhất là chuyện phiền toái.

"Vậy là một lời đã định." Cảnh Đình Thụy nghĩ, chẳng sợ về sau có cùng ba vị hoàng tử khác xung đột vũ trang hay không, hắn cũng thề sống chết bảo hộ Khanh Nhi.

"Thụy Thụy, ngươi xem." Khanh nhi đứng lên, lấy ra pháo hoa đã mua lúc trước.

"Muốn chơi bây giờ à?" Cảnh Đình Thụy mỉm cười hỏi. Vị thị vệ của Thái tử này nổi tiếng là mặt lạnh, chỉ có lúc này, mới có thể lộ ra nụ cười.

"Phải a." Khanh Nhi liên tục gật đầu. Cảnh Đình Thụy liền dùng đá đánh lửa tùy thân mang theo chạm một cái. "Xì xì xì!" Một chuỗi lửa khói màu xanh biếc nhanh chóng đốt lên, bay ra ngoài, nổ tung trên trời cao, là một đóa hoa mai rất đẹp mắt.

"Lần nữa! Ta mua rất nhiều a!" Khanh Nhi vỗ tay cười nói.

"Được."

Cảnh Đình Thụy tựa hồ cho tới bây giờ chưa bao giờ nói không với Thái tử, hắn vô cùng sủng Khanh Nhi, mặc kệ tương có gặp sóng gió gì, hắn cũng sẽ không buông tay.

Bởi vì một đêm này, hắn đã chiếm được, hắn đã đoạt được – hứa hẹn của Thuần Vu Ái Khanh.

Cả đời này, Cảnh Đình Thụy hắn, chỉ vì Khanh Nhi mà sống.

---------

Ở chỗ khác trong động, là hồ nước đóng băng. Cây cối bên bờ sông đều treo đèn lồng, lắc lư, như trời đầy sao, Kha Vệ Khanh chậm rãi bước trên hồ băng, mây khói lượn lờ, đủ loại màu sắc, đẹp đến nỗi làm người nín thở.

Viêm Nhi tìm được Thiên Vũ, Thiên Thần, bọn họ liền cùng nhau đốt pháo hoa bên hồ băng. Không lâu sau, Khanh Nhi cũng gia nhập, bốn đứa nhỏ cười ha ha, vô cùng sôi nổi, vui vẻ biết bao nhiêu.

Kha Vệ Khanh cũng an tâm, 'bọn nhỏ chơi trốn tìm đã xong, Hoàng Dạ vẫn chưa xuất hiện, rốt cuộc đã đi đâu a?'

'Chẳng lẽ đi tìm ta?' Kha Vệ Khanh nhớ lại vừa rồi, hắn đeo mặt nạ hổ do Viêm nhi cho, trong tay còn cầm đèn lông hình thỏ trắng mà Khanh Nhi đưa hắn.

Kha Vệ Khanh cũng mặc đồ như dân chúng bình thường, áo dài màu lam, đai lưng màu nâu, trên người không đeo thêm gì.

Bất quá, cho dù Hoàng Dạ có mặc trang phục dân thường, hắn nhất định sẽ nhận ra, bởi vì thập phần quen thuộc với thân hình của hắn...

'Chắc là tìm không thấy ta đi.' Không biết vì sao, biết rõ Hoàng Dạ không sai, nhưng trong lòng Kha Vệ Khanh vẫn có chút mất mác, chán nản.

Đến thời gian biểu diễn, một bên khác của hồ băng, một đoàn mặc quần áo đỏ dũng mãnh đi vào, đều là tráng hán mang mặt nạ động vật. Bọn họ nắm tay, người leo lên người, tầng tầng lớp lớp, trong chớp mắt, tháp La Hán thế nhưng cao tới tám, chín tầng.

"Thật cao!" Chung quanh vỗ tay như sấm. Đúng lúc này, Kha Vệ Khanh thấy Hoàng Dạ, trong tay hắn cầm áo choàng, còn có mứt quả ghim thành xâu, đồ chơi làm bằng đường.

Kha Vệ Khanh muốn gọi hắn, chính là lại đột nhiên im bặt, bởi vì Hoàng Dạ đang nhìn xung quanh, như đang tìm người.

'Hắn nhìn không thấy ta...' Kha Vệ Khanh nhịn không được nén giận trong lòng.

'Bởi vì người ở đây rất nhiều a.' Rất nhanh, Kha Vệ Khanh tự tìm ra cái cớ cho mình, không thể để hoàng thượng sốt ruột chờ, nên vẫn đi đến.

Nhưng, tháp La Hán biến hóa hình dạng, nhóm tráng hán một người lại một người nhảy xuống, làm thành một vòng tròn lớn, giơ hoa đăng lên cao, làm ra hình dạng yêu cầu cao độ, động tác xoay tròn hoa đăng, tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên bốn phía, Kha Vệ Khanh bị bọn họ vây quanh, không thể đi tiếp nữa.

'Không xong...' Đang đau đầu, thì có một người đột nhiên kéo ống tay áo của hắn, đem hắn cứu khỏi đám người tạp kĩ.

"Hoàng Thượng?" Hoàng Dạ có thể nhìn thấy ta sao?

"Ngươi nên gọi là phu quân, chúng ta không phải đang ở ngoài cung sao? Phải nhập gia tùy tục." Hoàng Dạ cười nói, nắm tay Kha Vệ Khanh.

"Ngài... Như thế nào biết là ta?" Kha Vệ Khanh nghi hoặc hỏi.

"Sao lại không biết? Đã sớm nhìn thấy ngươi." Hoàng Dạ cười xấu xa nói, "Thấy ta không để ý tới ngươi, nên lo lắng đi!"

"Đúng vậy!" Kha Vệ Khanh tức giận xoay người. Hoàng Dạ nâng tay lấy mặt nạ hắn xuống, "Khí tức của ngươi, bộ dáng của ngươi, cho dù nhỏ bằng đầu ngón tay, ta cũng sẽ nhận ra."

"Phải không?" Kha Vệ Khanh tò mò nhìn tay mình.

"Đúng vậy. Vô luận ra sao... Đều có ấn ký của ta, không phải sao?" Hoàng Dạ thuận thế ôm hắn, hôn tay hắn.

"Sẽ có người thấy a!" Kha Vệ Khanh đỏ mặt, nhanh chóng rút tay ra, hai nam nhân a...

"Ngươi cũng quá thẹn thùng rồi, tối như vậy, căn bản không ai thấy." Hoàng Dạ nói xong, đem áo choàng khoác lên người Kha Vệ Khanh.

"Cho dù không có ai, cũng còn ánh trăng a." Kha Vệ Khanh nói ra, "Ánh trăng tròn đầu tiên trong năm, cũng không muốn thấy có người tự phụ như thế."

"Nga? Lời này nghe xong rất có phong tình a." Hoàng Dạ suy nghĩ, đáy mắt lại lóe ra ý cười bỡn cợt.

"Hoàng Thượng!" Kha Vệ Khanh nhắc nhở nói, "Thời điểm không còn sớm, chúng ta nên trở về cung rồi."

Không thể trắng đêm tiêu dao bên ngoài, phải biết rằng trong Ngự hoa viên còn có một nhóm đại thần, chờ chúc mừng hoàng đế, cũng không thể làm khó Lý Đức Ý.

"Ngươi a, thật sự quá nghiêm khắc, bất quá... đúng là nên trở về." Hoàng Dạ lẩm bẩm nói, vẫn như cũ nhìn mọi người vừa múa vừa hát, tiếng hoan hô cũng tiếng cười vang vọng.

"Như thế nào, ngài không muốn?"

"Không, trẫm nhớ chuyện trước kia." Hoàng Dạ thu tầm mắt, một lần nữa nhìn chăm chú mặt Kha Vệ Khanh.

"Chuyện trước đây?"

"Ân. Đêm Nguyên tiêu năm đó, trẫm trước mặt mọi người tuyên ngươi thị tẩm, làm ngươi xấu hổ đi?" Hoàng Dạ áy náy nói, "Thực xin lỗi, đối với ngươi, trẫm đã làm rất nhiều chuyện không đúng."

Tức cảnh sinh tình, nhớ lại quá khứ, chuyện tốt đẹp cũng không nhiều, đủ loại chuyện hiểu lầm cùng ghen tị, làm hắn luôn khó xử Kha Vệ Khanh, thương tổn tâm hắn, vì thế, Hoàng Dạ nguyện ý trả giá hết thảy để bồi thường, chỉ cần Kha Vệ Khanh có thể tha thứ cho hắn.

"Vi thần..." Kha Vệ Khanh cúi đầu, hắn chưa từng quên đâu? Lúc đó hắn kinh hoàng, quẫn bách, không yên còn rõ ràng trước mắt, nhưng là, hắn nghĩ đến Hoàng Dạ hay nói giỡn với hắn, một đêm xuân tiêu, không còn duyên phận.

"Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài, cái đó... Vi thần cũng không để ý." Kha Vệ Khanh nói thật, xoay người, nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Dạ.

Không còn bộ dáng thiếu niên ngây ngô, trên người Hoàng Dạ bây giờ, chính là sự thành thục khiến tim người khác đập thình thịch không thôi.

"Hoàng Thượng, ta thích ngài, mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, tâm ý của vi thần, cũng sẽ không thay đổi..."

"Vệ Khanh!" Đối mặt với Kha Vệ Khanh thẳng thắn như thế, Hoàng Dạ cực kỳ cảm động, đột nhiên hai mắt tỏa ánh sáng, nói "Chúng ta đuổi hết mọi người ở đây đi đi? Sau đó... Lại sinh một tiểu công chúa!"

"Ngài đang nói bậy bạ gì đó." Kha Vệ Khanh mặt đỏ tai hồng, "Ta đã ba mươi hai tuổi..."

"Có sao đâu, vẫn còn trẻ a, không sinh thì thật đáng tiếc! Nếu chúng ta có nữ nhi, còn xinh đẹp giống như ngươi vậy..."

"Nếu lại là nam nhi thì sao?" Kha Vệ Khanh cười nói, một đám này thôi cũng đủ khiến họ đau đầu.

"Trẫm mặc kệ, nam nhi cũng muốn". Hoàng Dạ ôm thắt lưng của Kha Vệ Khanh, "Hay là sinh một đôi long phượng luôn đi! Đêm nay Trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi, đừng lấy cớ công sự bận rộn mà trốn tránh Trẫm!"

"Còn không phải do ngài chưa hoàn thành..." Kha Vệ Khanh nhỏ giọng nói thầm. Bị Hoàng Dạ làm cho không xuống giường được, kết cục chính là công vụ chồng chất.

"Trẫm đêm nay sẽ tiết chế một chút." Hoàng Dạ cười nói, "Ngươi về sau nói cái gì, trẫm đều đáp ứng ngươi."

"Thật sự?"

"Ân."

'Dù sao trẫm sẽ luôn có biện pháp, cho ngươi vừa khóc vừa nói tiếp tục', Hoàng Dạ nghĩ như vậy, cười đến càng mê người.

"Vậy trước tiên buông ra." Kha Vệ Khanh nói.

"Vì sao? Trẫm muốn ôm ngươi." Hoàng Dạ hiển nhiên không muốn buông.

"Bởi vì bọn nhỏ đều đang nhìn a!" Kha Vệ Khanh đỏ mặt cúi đầu, "Mau buông ra!"

Hoàng Dạ quay đầu lại, quả nhiên, bốn đứa con không biết từ khi nào đã chạy tới, cười hì hì nhìn bọn họ.

"Sinh nhiều, quả nhiên cũng rất phiền toái a." Hoàng Dạ cảm khái nói, không tình nguyện buông tay ra.

"Phụ hoàng, mứt quả là cho con sao?" Khanh Nhi cũng không để ý nhiều như vậy, ánh mắt đen lúng liếng nhanh chóng nhìn chằm chằm mứt quả trong tay Hoàng Dạ.

"Ta cũng muốn!"

"Được, được, mỗi người đều có phần." Hoàng Dạ đem hai phần mứt quả, hai cây hồ lô ngào đường phân cho bọn nhỏ.

"Hồi cung." Kha Vệ Khanh cười dài nói. Lúc nãy, trên trời vang lên một tiếng nổ, là pháo hoa trong hoàng cung.

Một chùm lửa khói bay thẳng lên trời, rồi tán ra như cây bồ công anh, bay lả tả xuống trong bầu trời đêm, giống như tuyết rơi vậy. Đây là lúc long trọng hoa lệ, toàn bộ người dân trong hoàng thành đều có thể thấy. Vì thế, hoa đăng, lửa khói, cùng bầu trời đêm hoà lẫn vào nhau, đem hoàng thành chiếu sáng như ban ngày.

Trong quang cảnh tuyệt vời này, Hoàng Dạ nắm chặt tay Kha Vệ Khanh, mang theo nhóm hoàng nhi, chậm rãi hồi cung.

Năm mới, ý nghĩ mới, còn có sinh mệnh mới, Kha Vệ Khanh không biết, hắn trong mùa hè năm nay thật sự hạ sinh một tiểu công chúa phấn điêu ngọc mài, gọi là Kha Nhu, Hoàng Dạ cực kỳ vui sướng, lại đại xá thiên hạ. Đại Yến mưa thuận gió hòa, quốc sự vững vàng...

Tình yêu của hai người tích lũy từng ngày, trải qua sóng gió gian khổ, bạch đầu giai lão, cuộc đời này cũng không uổng!

←Chương trước: Chương 02 (PN)←

→Chương sau: Chương 01 (NT2T)→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net