18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn gốc của mâu thuẫn giữa nguyên chủ với Vệ Lam thật ra rất đơn giản: do nguyên chủ dở hơi tự mình tìm ngược. Một diễn viên không tên tuổi như nguyên chủ cùng idol đang nổi như Vệ Lam cùng tham gia một show truyền hình, mà showbiz vốn là nơi đội trên đạp dưới nên đương nhiên là từ người dẫn chương trình đến nhân viên đều quan tâm và chú ý đến Vệ Lam hơn.

Vì thế đã xảy ra việc chuyên viên trang điểm cho Vệ Lam hơn nửa tiếng, sau đó vội vàng quệt vài nét cho nguyên chủ. Thực ra việc này vốn là chuyện khá bình thường, nhưng nguyên chủ cố tình cảm thấy như thế là không công bằng, vì thế cậu ta bắt đầu nói xấu Vệ Lam với quản lý của mình. May mà cậu ta cũng biết thế lực sau lưng Vệ Lam rất lớn nên không dám nói gì quá đáng, chỉ nói Vệ Lam nhìn qua đẹp trai ngời ngời nhưng dung mạo thật chẳng ra gì, chỉ toàn nhờ trang điểm mới đẹp được như thế, bằng không trước khi quay còn phải trang điểm lâu đến thế! Chắc chắn Vệ Lam rất xấu, làn da xấu, lông mi xấu, mũi méo miệng lệch, chiều cao của cậu ta chắc chắn cũng là giả, phải nhờ giày độn đế mới được như thế, dáng người nhìn qua ục ịch chẳng ra sao.

Người quản lý thật sự không thể trái lương tâm để ủng hộ cho mấy lời của cậu ta, anh ta đang chuẩn bị khuyên nhủ thì lại nghe cậu ta nói, chờ mình nổi tiếng, nhất định phải bắt Vệ Lam ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ mình trang điểm xong, khiến cậu phải làm nền cho mình, mỗi ngày phải cung kính với mình.

Vệ Lam vừa từ WC ra liền nghe hết mấy lời nói của cậu ta, thầm nghĩ ai mà tưởng bở thế, dù cậu ta có nổi thật, chỉ cần tôi không thích thì chẳng ai dám bảo tôi làm nền nhé, khỏi bàn đến việc bắt tôi phải cung kính xưng hô với cậu.

Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ là người biết nhẫn nhịn, vì thế cậu lạp tức quay người đi đến trước mặt Yến Thanh Trì, hỏi cậu ta, “Cậu biết anh trai của tôi là ai không?”

Nguyên chủ sợ tới mức tý nữa thì quỳ sụp xuống. Vệ Lam thấy bộ dáng túng quẫn nhát gan của cậu ta cũng chả buồn so đo nữa, chỉ nói một câu, “Lần sau nhớ dùng não trước khi nói .” Rồi rời đi.

Bây giờ Yến Thanh Trì nhớ lại còn cảm thấy lúc đó Vệ Lam vẫn khá khách khí với nguyên chủ, cậu mới chỉ cảnh cáo ngoài miệng một câu thôi, thậm chí trong quá trình quay show cũng không làm cậu ta khó sử lần nào, sao bây giờ Vệ Lam vẫn nhớ tới chuyện này chứ.

“Chuyện ngày đó là lỗi của tôi, do tôi không biết lựa lời, có suy nghĩ không tốt về cậu, cho nên tôi rất xin lỗi.”

“Oa, lần này cậu ngoan thế.” Vệ Lam kinh ngạc, “Đổi tính rồi?”

Yến Thanh Trì cười xấu hổ, “Cho nên cậu có thể nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?”

“Muốn biết?” Vệ Lam mỉm cười.

Yến Thanh Trì nghĩ ngợi, “Không biết cũng được, nhưng đừng nói mấy câu như thế nữa, coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì, được không?”

“Khó lắm.” Vệ Lam ngồi dậy, nhìn anh, “Tôi còn trông chờ vào cậu làm bạn trai của tôi đấy.”

Yến Thanh Trì thật sự không biết tên này trúng gió gì nữa.

“Thật không dám dấu diếm, tôi đã kết hôn rồi.”

“Cậu nói cái gì?” Vệ Lam kinh ngạc, “Cậu đã kết hôn, sao sớm như vậy?”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Cậu không hiểu được đâu, gia đình như chúng tôi ấy, cha mẹ yêu cầu là trong thời gian học không được phép yêu đương, nhưng tốt nghiệp đại học phải nhanh chóng kết hôn luôn, cho nên tôi hưởng ứng chính sách của gia đình, kết hôn rồi.”

Đúng là Vệ Lam không hiểu nổi, nhưng đúng là cậu cũng từng nghe có chuyện này xảy ra thật, “Thật?”

“Thật mà.”

“Nếu cậu dám lừa tôi thì cả đời không thể nổi tiếng được.”

“Nếu tôi lừa cậu, cả đời này tôi không nổi tiếng.” Yến Thanh Trì rất nghe lời nhắc lại.

Vệ Lam hơi tức giận, “Biết trước thì đã không thèm chọn cậu, trực tiếp chọn Giang Mặc Thần còn hơn.”

Yến Thanh Trì: “……”

“Cậu đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ muốn dỗi anh tôi một chút thôi, cho nên mới chọn một người vừa nhìn là không hợp mắt anh ấy nhất. Nếu tôi chọn Giang Mặc Thần, anh tôi có khi còn suy xét đồng ý liên hôn luôn ấy chứ, dù sao nghề nghiệp giống nhau, bối cảnh cũng tương đương.”

“Cho nên tất cả chuyện này chỉ vì cậu muốn chọc tức anh trai cậu thôi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy kéo tôi vào làm gì?” Yến Thanh Trì có chút dở khóc dở cười, “Nhỡ như anh cậu ngứa mắt với tôi rồi ra tay thì sao?”

“Anh ấy sẽ không giết cậu đâu, quá lắm cũng chỉ chèn ép cậu thôi, bản thân cậu là một tên mờ nhạt trong giới Showbiz thì còn sợ cái gì?”

Yến Thanh Trì nghẹn lời.

Vệ Lam nghĩ nghĩ, “Hơn nữa, anh tôi chỉ động kinh tạm thời thôi, có khi còn vứt ra một ngàn vạn bảo cậu chia tay với tôi, đến lúc đó cậu nói với hắn ‘em trai của anh chỉ đáng từng đấy tiền thôi sao’ làm anh ấy thêm một số không nữa, chuyện tốt thế còn gì .”

Yến Thanh Trì, “…… Tôi cảm thấy anh cậu sẽ không cho tôi một ngàn vạn bảo tôi chia tay với cậu đâu, chỉ có hỏi tôi ‘tay trái hay là tay phải?’ thôi ấy. Nếu tôi dám nói không chia tay, anh cậu sẽ bẻ cả đôi luôn.”

Vệ Lam nghe vậy, nở nụ cười, “Cậu có vẻ thú vị hơn trước kia nhiều.”

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, “Được rồi, việc riêng của hai anh em các người tôi không muốn xen vào đâu, tôi đi trước, cậu nhớ phải giải thích hiểu lầm này đến nơi đến với anh cậu.”

“Đừng đừng đừng mà,” Vệ Lam giữ chặt tay anh lại, “Tôi vừa mới nói cậu là chân ái của tôi ngay trước mặt ấy, bây giờ lại nói không phải thì mặt mũi của tôi vất đi đâu được, chờ thêm hai ngày nữa đi mà, hai ngày nữa tôi sẽ nói là tôi chán nên quăng cậu rồi.”

“Nhé?” Vệ Lam lấy điện thoại ra, “ kết bạn WeChat đi, cho tiện chúng ta phối hợp với nhau.”

“Tôi có thể lựa chọn phương án cậu cứ diễn, còn tôi làm như không thấy không?”

“Thế thì chờ không ai thấy cậu luôn đi.” Vệ Lam mỉm cười, “ Lịch sử đen của cậu chắc không ít đâu nhỉ.”

Đâu chỉ không ít, dùng chữ “nhiều” còn không miêu tả hết ấy chứ.

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ thở dài, kết bạn với WeChat Vệ Lam, sau đó quay về chỗ Giang Mặc Thần.

“Cậu không quay lại à?”

“Không, hôm nào gặp lại sau.” Vệ Lam nói xong, quay đầu chạy như bay về hướng khác.

Yến Thanh Trì lại quay về chỗ Vệ Huân và Giang Mặc Thần đang đứng.

Giang Mặc Thần nhìn đồng hồ đeo tay, “Bốn phút.”

Yến Thanh Trì cạn lời, không ngờ hắn căn giờ thật, “Anh bấm giờ thật?”

“Cậu nói mất có ba phút thôi.”

Yến Thanh Trì chợt nghĩ đến một cái quảng cáo nổi tiếng của cố hương, ‘ba phút, bạn có thể làm gì?’.

Chả làm được gì, ba phút còn chưa giải quyết dứt điểm chuyện của Vệ Lam kia kìa!

“Vệ Lam đâu?” Vệ Huân hai người bọn họ rời đi cùng nhau nhưng quay lại chỉ có Yến Thanh Trì, bèn mở miệng hỏi.

“Chạy rồi.” Yến Thanh Trì trả lởi hắn.

“Hai người quen biết nhau?” Vệ Huân vừa hỏi, vừa đánh giá anh.

“Cũng coi như quen biết.”

“Người yêu?”

“Đương nhiên là không phải!” Yến Thanh Trì vội vàng phủ nhận, “Tôi đã kết hôn rồi.”

Vệ Huân giương mắt nhìn sang Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại.

“Vậy thì tại sao Tiểu Lam nói em ấy thích cậu?”

“Việc này thì anh nghe chính cậu ấy giải thích đi.” Yến Thanh Trì vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, mở file ghi âm mà anh vừa ghi trộm ra, đưa cho Vệ Huân.

Chiêu này của anh khiến cho Vệ Huân phải liếc mắt hơi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó mau chóng nghe xong đoạn ghi âm.

Quả nhiên là giống với suy đoán của hắn, mọi chuyện chỉ là vì muốn chọc giận mình. Vệ Huân đau đầu, đem điện thoại trả lại, “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.”

“Nếu lần sau Tiểu Lam còn làm phiền cậu, cậu có thể trực tiếp liên hệ với tôi.” Hắn nói xong, lấy một tấm danh thiếp từ trong lồng ngực ra đưa cho anh.

Yến Thanh Trì duỗi tay nhận, nhìn qua một lượt nội dung trên đó.

“Được.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Vệ Huân nói xong liền mang thuộc hạ của mình rời đi luôn.

Yến Thanh Trì thấy hắn đi rồi, đem tấm danh thiếp đưa cho Giang Mặc Thần.

“Làm gì?”

“Anh cầm đi, đây là một mối quan hệ khá tốt đấy. Hơn nữa, tôi không định tiếp xúc thêm với anh ta.”

“Tại sao?” Giang Mặc Thần hỏi anh.

Yến Thanh Trì cười, “Bởi vì tôi chỉ là một người bình thường, mà Vệ Huân không phải là người bình thường.”

Trong mắt Giang Mặc Thần hiện lên ý cười. Hắn cầm lấy tấm danh thiếp trong tay Yến Thanh Trì, “Cho nên, cậu cần giữ khoảng cách với anh ta và Vệ Lam thì hơn.”

Yến Thanh Trì ra dấu OK, “Yên tâm đi, tôi hiểu phải làm gì.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net