19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giải quyết chuyện của Vệ Lam xong, Yến Thanh Trì đi theo Giang Mặc Thần lên thẳng lầu hai. Lầu hai yên tĩnh hơn lầu một, cách trang trí cũng thanh nhã hơn.

Giang Mặc Thần dừng lại trước một cánh cửa rồi đẩy cửa đi vào.

Yến Thanh Trì đi theo hắn vào một căn phòng khá rộng.

Căn phòng này có kết cấu gác xép, sảnh chính thiết kế theo kiểu phòng karaoke, bên cạnh có một cái thang dẫn lên phòng trò chơi trong nhà, có các trò chơi như bóng bàn, bi da…..

Khi hai người bọn họ tiến vào phòng, tiếng ca hát đột ngột dừng lại khiến không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Yến Thanh Trì nghe được tiếng một người nói qua microphone, “Giang Mặc Thần, không giới thiệu một chút sao.”

Giang Mặc Thần cùng Yến Thanh Trì thuận thế ngồi xuống ghế sô pha, “Đây là bạn đời của tôi, Yến Thanh Trì.”

Sau đó hắn bắt đầu từng giới thiệu người đang ngồi trên sô pha: “Đây là Liêu Tư Bác, Vu Hi Hòa, Nhậm Tự và Tôn Tầm.”

Yến Thanh Trì gật gật đầu, anh đã từng nghe qua bọn họ trong truyện gốc rồi, dù sao bọn họ cũng là bạn của Giang Mặc Thần. Liêu Tư Bác, Vu Hi Hòa và Nhậm Tự là bạn từ nhỏ với Giang Mặc Thần, đã làm bạn với Giang Mặc Thần từ hồi tiểu học, tuy rằng sau này khi Giang Mặc Thần tiến vào Showbiz thì họ ít giao lưu với nhau hơn, nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Trong bốn người thì Liêu Tư Bác được miêu tả nhiều nhất trong truyện, nguyên nhân đơn giản là vì anh ta có chút tâm tư mờ ám với tiểu thụ. Ngại với giao tình nhiều năm với Giang Mặc Thần nên anh ta không dám thể hiển tình cảm, nhưng vẫn luôn quan tâm và bất bình cho tiểu thụ bạch liên .

Khác với ba người còn lại, Tôn Tầm là bạn trong giới Showbiz của Giang Mặc Thần, hai người họ sau khi hợp tác trong một bộ phim thì chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhanh chóng trở thành bạn thân. Sau này, Giang Mặc Thần đưa anh đi gặp mặt bạn từ nhỏ của mình, Tôn Tầm hay nói lại hài hước cho nên anh dễ dàng dung nhập vào vòng bạn bè của Giang Mặc Thần, bắt đầu thường xuyên tụ tập đi chơi với họ.

Trước khi hai người đến, Vu Hi Hòa đang chơi xúc xắc uống rượu cùng với Nhậm Tự, lúc này nghe Giang Mặc Thần giới thiệu Yến Thanh Trì liền rất tự nhiên nói, “Giang Mặc Thần, cậu đúng là kẻ phản bội. Đã hứa sẽ độc thân với nhau, cậu dám trộm kết hôn trước thì thôi, còn dám đến tận bây giờ mới giới thiệu vợ cậu cho chúng tôi, phải phạt cậu uống một ly.”

“Đúng đúng, phạt rượu đi.” Nhậm Tự ồn ào nói.

Giang Mặc Thần thuận thế uống một ly, “Tớ cũng muốn sớm cho các cậu thấy lắm, nhưng mấy người các cậu có ai có thời gian rảnh đâu!”

“Chỉ cần cậu nói muốn giới thiệu đối tượng kết hôn của cậu, chúng tớ có vội chết cũng phải có thời gian đi nhá.”

“Ồ, hoá ra người mới xuống máy bay hôm qua không phải cậu ha, Nhậm tổng.”

“Cậu im đi.” Nhậm Tự thẹn quá hóa giận, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong đám này, cho nên cũng là người không nghiêm túc nhất. Vốn dĩ cậu còn nghĩ nhà mình có anh chị chống là ổn rồi, mình còn được chơi thêm mấy năm nữa, thế mà ông già một phát quăng cho cậu một cái công ty sắp phá sản đến nơi, nói trong một năm phải làm cho nó khởi sắc. Nhậm Tự uể oải vô cùng, mỗi ngày sầu lo đến rụng tóc vì khảo hạch cuối năm của ông già.

Karaoke vẫn đang mở, Giang Mặc Thần hỏi Yến Thanh Trì muốn hát bài nào không? Vu Hi Hòa còn thuận tay đưa bảng chọn cho anh.

Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, đưa bảng chọn cho Giang Mặc Thần, “Anh cứ hát đi.”

“Cậu ngại à?” Giang Mặc Thần nhỏ giọng hỏi anh.

Yến Thanh Trì không muốn bại lộ sự thật là mình mù âm nhạc, đành phải mỉm cười nói tránh, “Tôi còn chưa được nghe anh hát lần nào.”

Anh vừa dứt lời thì nghe một tiếng cười đầy khinh thường từ bên cạnh. Yến Thanh Trì ngẩng đầu, nhìn thấy Liêu Tư Bác đang cầm bảng chọn, dựa vào sô pha khẽ cười, “Xin lỗi nhé, tôi không nhịn xuống được, mấy lời cậu nói thật quá tởm.”

Giang Mặc Thần lập tức lạnh mặt.

Yến Thanh Trì nhìn anh ta, “Ồ” một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.

Chắc là Liêu Tư Bác không hài lòng với tiếng “Ồ” đầy hời hợt của anh, vì thế anh ta cố ý nói, “Cậu cảm thấy tôi nói sai à?”

“Liêu Tư Bác, cậu câm miệng lại cho tôi.” Giang Mặc Thần lạnh lùng nói.

“Ha, tôi đã nói gì đâu mà cậu đã phải vội vàng bao bọc cậu ta rồi?”

Giang Mặc Thần cạn lời, “Cậu phát bệnh à?”

“Tôi không phát bệnh, Giang Mặc Thần, cậu không nói lời nào đã kết hôn, cậu có còn coi chúng tớ là bạn không? Còn coi tớ là người anh em của cậu không?”

“Rồi sao?” Giang Mặc Thần hỏi anh ta, “Chẳng lẽ trước khi kết hôn tôi phải gọi điện cho từng người các cậu để hỏi xem tuổi này có hợp hay có nên kết hôn không à?”

“Ai nói cậu không thể kết hôn, nhưng cậu cứ thế tìm bừa một người kết hôn như này, vậy thì đối với cậu, đối với Nguyên Minh Húc,  hay thậm chí đối với cậu ta, có công bằng không?”

Nguyên Minh Húc tên của tiểu thụ bạch liên trong cuốn tiểu thuyết này.

Sắc mặt của Giang Mặc Thần trầm xuống, hắn nói, “Liêu Tư Bác, cậu câm miệng vào cho tôi.”

Liêu Tư Bác cười lạnh, anh ta quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, “Cậu cũng thế, hai người mới gặp nhau có mấy ngày, cậu cứ thế  tùy tiện kết hôn cùng một người xa lạ, cậu coi trọng điều gì ở hắn? Mặt hay là tiền? sao trên đời lại có người hạ tiện như cậu chứ?”

Giang Mặc Thần đứng phắt lên lên, duỗi tay chuẩn bị túm cổ áo của Liêu Tư Bác. Vu Hi Hòa cùng Nhậm Tự vội vàng ôm lấy hắn, vừa khuyên hắn vừa mắng Liêu Tư Bác, “Liêu Tư Bác, cậu uống nhiều quá phát điên à? Mau xin lỗi đi.”

Liêu Tư Bác khinh miệt cười, “Xin lỗi thì xin lỗi, tôi tự phạt mình một ly.”

Anh ta nói xong, cầm ly rượu của mình trên bàn một hơi uống hết.

Yến Thanh Trì nhìn anh ta, không nói gì.

Để giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng, Tôn Tầm cố ý lôi kéo Liêu Tư Bác, “Đi, đi đánh bi da với tớ, vừa nãy cậu bảo muốn chơi một ván còn gì.”

Liêu Tư Bác nhìn nhìn anh rồi, lại nhìn sang Giang Mặc Thần đang nổi nóng và Yến Thanh Trì không nhìn ra vui giận.

“Đánh cùng cậu không vui,” anh ta nhìn Yến Thanh Trì, chậm rãi nở nụ cười: “Chị dâu này, có biết đánh bi da không? Cùng tôi chơi một ván đi?”

Trong lòng của Vu Hi Hòa, Nhậm Tự, Tôn Tầm đồng thời chửi bậy “Mẹ …”, Vu Hi Hòa và Nhậm Tự ôm chặt lấy Giang Mặc Thần đang muốn nổi điên, chỉ sợ thả ra là đêm nay căn phòng này sẽ nhiễm máu của Liêu Tư Bác. Tôn Tầm vô lực nhìn trời, chỉ hy vọng Yến Thanh Trì không bị Liêu Tư Bác chọc giận, trúng kế của anh ta.

“Sao nào? Cậu không dám đúng không?” Liêu Tư Bác khiêu khích.

“Đủ rồi đó Liêu Tư Bác, đi, tớ đưa cậu về nhà.” Tôn Tầm muốn kéo anh ta ra khỏi phòng.

Liêu Tư Bác khiêu khích xong thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều, theo lực đạo của anh đứng lên, thậm chí còn không quên kích thích lần cuối: “Nếu Minh Húc ở đây thì tốt, cậu ấy còn chơi một ván với tôi được.”

Yến Thanh Trì đột nhiên liền cười. Anh nhìn Liêu Tư Bác, đôi mắt đào hoa như lấp lánh ánh sao.

“Chơi bi da đúng không?” Yến Thanh Trì đứng dậy, “Tôi chơi cùng anh.”

Giang Mặc Thần quay đầu nhìn anh. Yến Thanh Trì thấy hắn nhìn qua, cười tươi với hắn, “Yên tâm đi, tôi biết chơi mà.”

Liêu Tư Bác cười nhạo, “Thế cơ” anh ta từ trên nhìn xuống dưới Yến Thanh Trì, “Cậu mới tốt nghiệp đại học đúng không, trốn học đi chơi hay gì mà biết chơi?”

Giang Mặc Thần thực sự hối hận khi hôm nay kêu Liêu Tư Bác đến, “Tôn Tầm, cậu đưa cậu ta về nhà đi.”

“Đừng, chị dâu cũng đồng ý rồi, cậu vội gì chứ?”

“Liêu Tư Bác, đừng nói với tôi cậu không biết trình độ chơi bi da của mình như thế nào, cũng đừng nói cậu không có chủ ý gì, cậu dám nói nếu Yến Thanh Trì thua thì cậu sẽ không trào phúng cậu ấy? Cậu dám nói chỉ muốn chơi một ván đơn thuần thôi?.” Nhậm Tự thực sự không hiểu hôm nay anh ta đang phát điên cái gì, mở miệng trào phúng.

“Cậu nghĩ nhiều quá đi? Tớ cũng đâu có cá cược cái gì với cậu ta đâu? Tý nữa tớ nhường cậu ta là được chứ gì.”

Nhậm Tự khinh miệt nhìn anh ta một cái, trong mắt tràn đầy trào phúng.

Yến Thanh Trì chỉ nhìn mọi chuyện. Thấy bọn họ cuối cùng cũng nói xong, đi lên cầu thang lên lầu trước, “Đi thôi.”

Giang Mặc Thần giữ chặt anh lại, “Cậu tính chơi cùng cậu ta thật?”

“Yên tâm, tuy rằng tôi bỏ chơi một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn còn cảm giác.”

Giang Mặc Thần thì thầm vào tai anh, “Đây không giống vẽ tranh, bi da là sở trường của Liêu Tư Bác, cậu ta chưa thua ai lần nào đâu.”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Tôi cũng chưa thua ai lần nào đâu.”

“Sao mà giống nhau được?” Quả thực Giang Mặc Thần không rõ tại sao anh lại trở nên ngu đột suất như vậy, rõ ràng từ lúc quen nhau tới giờ anh vẫn giả vờ thông minh rất tốt mà? Hắn muốn nhìn Yến Thanh Trì lộ ra sự ngu xuản thật, nhưng không phải lộ bây giờ!

Yến Thanh Trì vỗ tay hắn, “An tâm, tin tưởng tôi.”

Giang Mặc Thần còn muốn nói nữa thì nghe thấy tiếng hừ lạnh từ bên cạnh, “Ghê tởm.”

Yến Thanh Trì nghe vậy quay đầu nhìn về phía Liêu Tư Bác, thấy được sự chán ghét rõ rệt trong mắt anh ta. Anh mỉm cười với Liêu Tư Bác, sau đó kéo cánh tay đang giữ anh của Giang Mặc Thần, hôn “chụt” một cái, quay đầu khiêu khích nhìn Liêu Tư Bác.

Liêu Tư Bác bị hành động của anh tức đến nghẹn cả cổ, ném xuống một câu, “Không biết xấu hổ”, rồi đi đến chỗ bàn bi da.

Nhậm Tự không nhịn được phì cười.

Yến Thanh Trì nhìn gương mặt đang đờ ra của Giang Mặc Thần, “Yên tâm, tôi nắm chắc mà.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net