37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì không thể hiểu được, chỉ trong nửa tiếng mà sự tình đã phát triển tới Giang Mặc Thần và anh sẽ cùng mời Liêu Tư Bác ăn cơm.

Anh đi theo Giang Mặc Thần ra phim trường, dọc theo đường đi trong đầu chỉ có một vấn đề: Vì sao mình lại phải mời anh ta ăn cơm? Dựa theo tình tiết lúc trước thì anh mời mình ăn cơm mới đúng chứ?

Mãi đến khi bước xuống xe, vào nhà hàng, anh vẫn không thể giải đáp được thắc mắc của mình, chỉ có thể tự an ủi chính mình, thuyền đi đến cầu tự nhiên thẳng, nếu Giang Mặc Thần đã nói mời, vậy thì mời đi.

Yến Thanh Trì ngồi bên cạnh Giang Mặc Thần nhìn gọi món xong xuôi, nhân viên phục vụ lui ra ngoài, anh mới nhàm chán cầm lấy điện thoại định nhắn tin hỏi Giang Mặc Thần đây là có chuyện gì, nhưng mà anh còn chưa soạn xong tin nhắn đã nghe một tiếng “kẹt” – là tiếng ghế cọ xát sàn nhà, Yến Thanh Trì theo phản xạ ngẩng đầu, Liêu Tư Bác đã đứng lên, trong tay còn cầm một cốc trà. Đây là?

Trong lúc anh đang thắc mắc, Liêu Tư Bác đã lên tiếng, “Lần trước là tôi không đúng, tôi không nên tỏ thái độ không tốt với cậu. Hôm nay tôi lấy trà thay rượu uống bồi tội cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Yến Thanh Trì ngạc nhiên, Chuyện gì đang xảy ra thế? Chỉ trò chuyện có nửa tiếng thôi mà, chẳng lẽ Giang Mặc Thần đã dùng vầng sáng của nhân vật chính, dùng tình yêu hay là tinh thần trọng nghĩa để cảm hóa Liêu Tư Bác, làm anh ta quỳ xuống quy phục sau đó thấy rõ sai lầm của mình lúc đó sao?

Yến Thanh Trì cũng cầm cốc trà trước mặt rồi đứng dậy, cùng anh ta chạm cốc, “Lần trước tôi đã nói rồi, nể tình anh là bạn bè của Giang Mặc Thần, tôi tha thứ cho anh.”

“Cảm ơn.” Liêu Tư Bác nói xong, trực tiếp đem trà một hơi cạn sạch, còn giơ lên cho anh xem đáy cốc sạch sẽ.

Yến Thanh Trì thấy vậy cũng đem cốc trà uống hết, sau đó nói với anh ta: “Đừng khách sáo.”

Anh nói xong, ngồi xuống.

Liêu Tư Bác cũng ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Không khí chìm vào im lặng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, Giang Mặc Thần cũng bắt đầu mở lời dẫn dắt không khí, trên bàn mới xua tan được cảm giác gượng gạo.

Yến Thanh Trì im lặng ngồi bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện, thấy có hứng thú mới nói vào hai câu, không có hứng thú thì chuyên tâm dùng bữa, cũng coi như là hài hòa ăn một bữa cơm.

Dùng bữa xong, Liêu Tư Bác cùng hai người nói nói tạm biệt, sau đó trực tiếp lái xe rời đi.

Yến Thanh Trì chờ đến khi người đi rồi mới hỏi Giang Mặc Thần, “Giờ thì anh có thể giải thích cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đi?”

“Liêu Tư Bác có việc tới tìm tôi, hai chúng tôi hàn huyên một lúc, cậu ta cảm thấy có lỗi với hành vì ngày hôm đó của mình, muốn xin lỗi cậu, tôi liền thuận thế đưa ra lời mời cậu ta ăn một bữa cơm, cho nên cứ như vậy.”

“Anh nói là anh cùng tôi cùng mời anh ta ăn cơm?”

“Đúng vậy.” Giang Mặc Thần nhìn anh, “Hai ta là người một nhà, tôi mời còn không phải là chúng ta cùng mời à?.”

Yến Thanh Trì cười, lời ngụy biện này của hắn cũng có vài phần đạo lý.

Hai người trở lại phim trường, Giang Mặc Thần vừa mới thay quần áo ra thì nhận được WeChat từ Nguyên Minh Húc.

“Ngày mai tớ về nước, cậu có thể tới đón tớ không?”

Giang Mặc Thần trả lời cậu ta: Đang đóng phim, không đi được, Liêu Tư Bác nói cậu ấy sẽ đi đón cậu.

Nguyên Minh Húc ngơ ngẩn nhìn điện thoại của chính mình hồi lâu rồi mới trả lời lại: Vậy được rồi, đóng phim cố lên.

Giang Mặc Thần không trả lời lại cậu ta nữa, cất điện thoại vào túi quần.

Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần thay xong trang phục diễn rồi lại bắt đầu đối diễn với Triệu Tường, hơi bất đắc dĩ nâng má. Cảnh diễn này lấy bối cảnh ngoài trời, bối cảnh thường dùng nhất là bên ngoài trường học mà Chu Phóng đi làm và tiểu khu của nhà Mạnh Lạc.

Nhà của Mạnh Lạc ở trong một cái khu chung cư cũ chỉ có bảy tầng, không có thang máy, bậc thang còn khá hẹp. Cư dân của khu chung cư nhỏ này đa số đều là người có tuổi, thời còn trẻ bọn họ nơi này, già rồi cũng ở nơi này, con cái của họ lại thường dọn ra để ở vào chung cư hiện đại hơn.

Khu này công tác xanh hóa không tệ, trên của sổ của các hộ gia đình còn trồng hoa, thoạt nhìn rất sinh động và tràn đầy sức sống.

Hai ngày này đoàn phim tập trung vào quay chụp các cảnh diễn ở khu nhà của Mạnh Lạc.

Nhưng mà, đoạn diễn này không có quan hệ gì với Yến Thanh Trì mặc dù anh là người diễn vai Mạnh Lạc, nhưng Mạnh Lạc chỉ có một cảnh diễn ở tiểu khu thôi, cảnh đó còn đã diễn xong với Giang Mặc Thần từ mấy ngày trước rồi.

Yến Thanh Trì lấy tay vỗ ghế ngồi rồi thở dài, biên kịch vì che dấu plot twist của Mạnh Lạc, đoạn trước của bộ phim đúng là tốt công tốn sức thật, nếu không phải biết trước kết cục của cậu rồi, có khi anh cũng không thể đoán được một người mờ nhạt như thế cuối cùng lại thành hung thủ sau màn.

Anh nhìn Giang Mặc Thần đang đứng cổng khu chung cư nói chuyện cùng với Triệu Tường, ánh nắng từ mặt trời chiếu xuống làm nổi bật lên sự ôn nhu mà anh tuấn trên gương mặt của hắn. Sắc mặt của hắn rất nghiêm túc, ngữ điệu lại ôn hòa tạo cảm giác đáng tin cậy và thân thiện cho mọi người.

Triệu Tường đứng ở hắn đối diện, ôn nhu mà nhã nhặn lịch sự nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu đồng ý với phân tích của hắn, “Anh nói rất đúng.”

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Yến Thanh Trì là người phản ứng lại đầu tiên, anh vừa nhìn thấy chậu hoa rơi xuống là đã hô lớn“Giang Mặc Thần”, trước khi mọi người kịp nhận thức chuyện gì đã theo phản xạ vọt qua đẩy Giang Mặc Thần ngã sang một bên.

“Choang” một tiếng, một chậu hoa nhỏ rơi xuống rồi vỡ nát ở cách họ không xa, chỉ còn lại cây hoa bọc bùn đất, đóa hoa bị tàn phá khi rơi xuông mặt đường xi măng, đỏ đến mức khiến người ta chói mắt.

Yến Thanh Trì theo hướng chậu hoa rơi nhìn lên, mơ hồ thấy được bức màn của một căn hộ hơi giật giật, anh lập tức đứng lên, không nói lời nào mà chạy thẳng lên tầng lầu tương ứng.

Yến Thanh Trì chạy lên tầng sáu, nhớ lại vị trí của căn hộ vừa nãy rồi sau đó bắt đầu gõ cửa phòng. Anh gõ rất vội vã, lại gõ rất mạnh, thế nhưng mãi không thấy có người mở cửa.

Yến Thanh Trì tức giận, trực tiếp móc chìa khóa của mình trong túi ra, lấy dây thép mỏng mình vẫn treo trên chìa khóa. Đây là thói quen từ trước khi xuyên không của Yến Thanh Trì, bởi vào năm anh 14 tuổi, anh dùng một dây thép mở cửa phòng kho bị người ác ý đóng lại, cứu cứu một nữ sinh bị bắt nạt học đường đang bị nhốt ở bên trong.

Từ ngày đó trở đi anh bắt đầu hình thành ở vòng chìa khóa treo dây thép mỏng, không phải vì kỷ niệm ngày trợ giúp người khác mà là để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Anh sợ có một ngày, người bị nhốt ở bên trong phòng kia sẽ trở thành chính mình, mà mình lúc đó không thể làm gì để tự cứu.

Nhưng mà không nghĩ tới, dây thép này còn chưa kịp dùng cho bản thân đã được sử dụng cho Giang Mặc Thần trước.

Yến Thanh Trì vừa cắm dây thép vào ổ khóa thì Giang Mặc Thần đã chạy lên dến nơi, hắn còn chưa định thần lại đã bị Yến Thanh Trì bổ nhào vào, sau đó nghe được âm thanh chậu hoa rơi xuống đất, đang chuẩn bị mở miệng lại thấy như chiếc lò xo Yến Thanh Trì bật dậy nhanh chóng. Giang Mặc Thần lập tức lên theo, kết quả vừa đến tầng sáu, còn chưa kịp cảm khái tốc độ chạy nhanh chóng quỷ dị của Yến Thanh Trì, đã thấy Yến Thanh Trì đang mở khóa một căn hộ rồi.

“Cậu……”

Hắn còn chưa kịp nói xong, Yến Thanh Trì đã mở được khóa, kéo cửa phòng ra rồi đi thẳng vào trong, Giang Mặc Thần vội vàng theo vào. Đến khi người của đoàn phim tất tưởi chạy lên đến nơi, nghênh đón họ là một tiếng “Rầm”, cánh của chống trộm cũ nát sập lại, nhốt bọn họ ở bên ngoài.

Yến Thanh Trì vào phòng, phòng khách không có ai, anh trực tiếp đi qua phòng khách định vào phòng ngủ, nhưng chưa vào đã nghe được tiếng bước chân.

Một cô gái trẻ tuổi ăn mặc áo ngủ, tay đang lau tóc tiến đến trước mặt họ, thần sắc hoảng loạn nói: “Anh là ai? Anh vào đây bằng cách nào? Anh đang định làm gì? Đi ra ngoài!”

“Cô đẩy chậu hoa xuống.” Yến Thanh Trì lạnh nhạt nói.

“Anh nói chậu hoa gì, tôi không biết, anh đi ra ngoài.”

Yến Thanh Trì trực tiếp đi vòng qua cô, nhìn xung quanh một vòng rồi đi vào phòng ngủ –  đó là nơi mà chậu hoa rơi xuống.

Cô gái kia thấy vậy, vội vàng tiến lên cản anh lại, nhưng chưa tới gần đã bị Yến Thanh Trì bắt lấy tay, vòng ra sau lưng cô ta ,còng hai tay cô vào sau lưng.

Cô ta đau đến mức kêu ra tiếng.

Yến Thanh Trì đẩy cô ta tiến vào phòng ngủ trước mặt, phòng ngủ rất bừa bộn, trên giường chất đầy nội y, váy và tất, có những gói bim bim và đồ uống chưa ăn xong được đặt ở trên tủ đầu giường, ngoài ra bên trên còn có một chiếc máy tính và mấy quyển tạp chí đặ bên cạnh, bức tường đằng sau máy tính có dán poster của một nam minh tinh.

Yến Thanh Trì đi thẳng tới bên cửa sổ kéo bức màn ra nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên, phía dưới của sổ không xa là một bồn hoa bị vỡ nát.

Yến Thanh Trì quay đầu, chỉ vào dấu vết còn lại của chậu hoa trên bệ cửa sổ, bình tĩnh mà lạnh nhạt mở miệng, “Đây là cái gì? Trên bệ cửa sổ còn lưu lại vết nước, cô vừa mới tưới hoa đúng không, hoa đâu?”

Cô ta đứng ở ngoài cửa, thân thể hơi run rẩy, “Hoa chết rồi, tôi đã vứt nó đi.”

“Ném đi đâu?”

“Anh hỏi cái này làm gì! Chuyện này không có quan hệ gì với anh cả! Đây là nhà của tôi, anh đi ra ngoài cho tôi!”

“Ném xuống dưới lầu đúng không,” Yến Thanh Trì bình tĩnh nói: “Cô muốn giết Giang Mặc Thần đúng không.”

Giang Mặc Thần giật mình nhìn về phía cô gái bên cạnh, thân thể cô ta càng run rẩy mạnh hơn, hốc mắt bắt đầu đỏ lên quát tháo Yến Thanh Trì: “Anh đi ra ngoài, đây là nhà của tôi, anh còn không ra là tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Đúng lúc lắm, tôi cũng đang định báo cảnh.” Yến Thanh Trì nói xong, lấy ra điện thoại ra để gọi 110.

Cô ta mở to mắt sợ hãi nhìn hành động của anh, sau đó lập tức vọt qua muốn cướp điện thoại từ anh.

Yến Thanh Trì còn chưa kịp ra tay, Giang Mặc Thần đã ngăn cản cô ta lại từ phía sau.

Hắn nhìn người không ngừng giãy giụa trước mặt, mãi đến lúc này vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, “Sao cô lại muốn giết tôi?”

Hắn cho rằng đây chỉ là một sự việc ngoài ý muốn, cô ta ngoài ý muốn đụng vào chậu hoa suýt nữa khiến mình bị thương, kết quả, thế nhưng là cố ý.

Cô ta bị hắn áp chế, quay đầu hung hăng trừng hắn hốc mắt cảu cô ta đỏ rực, trong mắt có nước mắt, chân tay không ngừng dãy giũa, gào thét kêu buông tay.

Yến Thanh Trì đã gọi được 110, cô gái nghe thấy anh nói “alo”, dường như điên cuồng mà giãy giụa, cô ta gào lên, “Anh không thể làm như vậy, anh sẽ huỷ hoại tôi mất, tôi không muốn vào tù, anh không thể làm như vậy!”

Yến Thanh Trì bình tĩnh trần thuật lại tình huống thuật, tắt máy điện thoại.

“Anh báo cảnh rồi, anh báo cảnh rồi.” Cô ta si ngốc nói.

“Đúng vậy, tôi đã báo cảnh.”

“Chết tiệt, chúng mày đều là đồ chết tiệt! Sao mày lại có thể làm như vậy! Sao lại có thể báo cảnh!” Cô ta gào khóc.

“Cô có ý định giết người, sao tôi lại không thể báo cảnh.”

“Tao không muốn giết hắn, tao chỉ muốn dạy cho hắn một bài học thôi, tao chỉ muốn hắn cũng phải trải qua suy sụp cực khổ, tao sai ở chỗ nào chứ.”

Yến Thanh Trì cười lạnh, “Cô nghĩ mình là thượng đế à?”

“Tao không phải, nhưng hắn ta cũng không phải, dựa vào đâu mà hắn có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, dựa vào đâu mà hắn muốn gì được nấy cơ chứ. Hắn ta đã nổi tiếng đến vậy rồi, có được nhân khí còn chưa đủ sao! Tại sao vẫn muốn nhận thêm giải thưởng! Lâm Khoa chẳng có gì cả, không có nhân khí, không có tài nguyên, lấy được giải thưởng là hy vọng duy nhất của anh ấy, chỉ cần lấy được giải thưởng là anh ấy sẽ có nhiều tài nguyên hơn. Tất cả là tại hắn ta! Tại hắn ta hết! Vì Lâm Khoa không lấy được Kim Quế nên nửa năm nay anh ấy không có thêm tài nguyên nào! Trên đời này mọi người đều phải trải qua khó khăn, dựa vào đâu mà hắn ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hắn ta hẳn phải chịu chút khổ ải mới đúng!”

Giang Mặc Thần sửng sốt, hắn không tự giác quay đầu, thấy được dòng chữ còn chưa soạn xong trên một trang web ở máy tính: hôm nay Giang Mặc Thần có chết không? Không chết! Kẻ điên hôm nay đã điên chưa? Điên rồi! Minh tinh của mình cái dạng gì, mấy kẻ điên chúng này thực sự không thấy nhột trong lòng à, từng lên giường với bao nhiêu nam nữ minh tinh ngón tay của hai bàn tay đều không đếm hết, có được nhiều tài nguyên đến thế thì cũng không biết là kim chủ nào bỏ được nhiều tiền như vậy để ‘nâng đỡ’, đúng là quá hâm mộ!

Hắn nhìn cô gái đang điên cuồng giãy dụa và mắng nhiếc này, không biết vì sao, trong lòng lại sinh ra cảm giác bất đắc dĩ và đau buồn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net