38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì chú ý tới hắn vừa đi qua xem máy tính bèn đi tới nhìn. Trên máy tính là những dòng mắng nhiếc sỉ nhục của cô gái này. Anh nhìn chồng tạp chí trên bàn, trên bìa đúng là Giang Mặc Thần, chẳng bị người vẽ bậy và chèn thêm rất nhiều từ ngữ mang tính vũ nhục.

Yến Thanh Trì yên lặng hít sâu, lại thở hắt ra. Anh cũng không quá hiểu tại sao cô gái này lại có hận ý lớn đến vậy với Giang Mặc Thần, anh nhìn sang tấm poster trên tường, đó là một cái người đàn ông tuổi xấp xỉ Giang Mặc Thần, cười rất tiêu sái, bên cạnh cò có một chữ ký rồng bay phượng múa: Lâm Khoa.

Anh cho rằng fans theo đuổi thần tượn đều là giống như những gì anh thấy ở trên Weibo, mỗi ngày đều cuồng nhiệt ủng hộ thần tượng, đếm ưu điểm ở trên người thần tượng để học hỏi biến bản thân thành người tốt đẹp hơn, không nghĩ tới còn có loại fans như này.

Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa, Yến Thanh Trì nghĩ, người cũng tìm được rồi, cảnh sát cũng đã báo, việc còn lại là chờ cảnh sát tới.

Anh chậm rãi thở hắt ra, nói với Giang Mặc Thần, “Tôi đi tìm trợ lý của anh.”

Giang Mặc Thần gật đầu.

Yến Thanh Trì đi ra ngoài mở cửa, ngoài cửa là từ đạo diễn đến nhân viên xếp bối cảnh đều đang chỉnh tề đứng, thậm chí bởi vì quá nhiều người, có vài người còn phải đứng ở dưới bậc thang.

Vương Hướng Hải và Lưu Ngải thấy Yến Thanh Trì bước ra bèn lập tức chạy đến hỏi thăm, “Có chuyện gì vậy?.”

Yến Thanh Trì nhường đường, “Hai người vào đi.”

Sau đó, anh nhìn về phía những người khác, “Mọi người giải tán đi, không còn chuyện gì nữa rồi.”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Anh chỉ hướng phòng ngủ cho Vương Hướng Hải và Lưu Ngải, bản thân anh lại không đi vào mà ngồi trên sô pha trong phòng khách. Sự phẫn nộ và nỗi kinh hách ban đầu đã đi qua, đến lúc này Yến Thanh Trì lúc mới có thể bình tĩnh, thế nhưng nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ hãi, anh vói tay vào túi áo muốn lấy gì đó ăn được để giảm bớt nỗi kinh hoàng trong lòng, nhưng túi nào cũng không có.

“Đang tìm cái gì?”

Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần đang tiến lại gần.

“Anh có gì ăn được không?” anh hỏi.

Giang Mặc Thần lục túi lấy ra vài viên kẹo giống lần trước, đưa cho anh.

Yến Thanh Trì bóc vỏ lấy kẹo, bỏ vào trong miệng, “Răng rắc” cắn.

Giang Mặc Thần ngồi xuống bên cạnh anh.

“Sự tình hôm nay, cảm ơn cậu.” Hắn nói.

“Không cần khách khí, dù có là Kỷ Tư Hưng đứng đó thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta bị thương.”

“Tốc độ phản ứng của cậu rất nhạy bén.”

“Cho nên?” Yến Thanh Trì quay đầu lại.

Giang Mặc Thần cười cười, “Có thể bảo Quản Mai báo danh cho cậu tham gia một liveshow liên quan đến vận động.”

Yến Thanh Trì cũng cười, không nói gì.

“Nhưng tôi vẫn thắc mắc, tại sao cậu khẳng định là do cô ta làm? Cậu không nghĩ tới có khả năng là tìm lầm người? Hoặc là cô ta chỉ không cẩn thận đụng vào thôi.”

“Nếu vô tình làm rơi thì cô ta phải có một quá trình kinh ngạc, ví dụ như ló đầu ra xem hoặc là sững sờ tại chỗ, chứ không phải nhanh chóng kéo rèm trốn đi. Nếu tôi tìm lầm người thì khi tôi gõ cửa lâu như thế, lại còn tự ý tiến vào nhà cô ta, người bình thường sẽ cảm thấy sợ hãi, phản ứng đầu tiên là tìm cách tự bảo vệ mình, mà không phải tự mình ra ngoài đuổi người. Sở dĩ cô ta dám từ phòng ngủ chạy ra mà không cầm theo bất cứ công cụ bảo vệ nào, chính là bởi vì cô ta biết chúng ta không phải kẻ bắt cóc mà là bởi vì hành động vừa rồi của cô ta nên mới tìm tới cửa, cho nên cô ta mới có thể trực tiếp ra ngay sau khi chúng ta vào phòng, sau đó còn không ngừng đuổi chúng ta đi ra ngoài.”

“Thật không ngờ, ngoài phản ứng nhanh nhạy ra, tư duy của cậu còn rất kín kẽ.”

Yến Thanh Trì không nói gì, yên lặng bóc thêm một cái kẹo nữa bỏ vào miệng.

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng, “Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải những việc như thế này nhỉ?”

Yến Thanh Trì quay sang nhìn hắn, Giang Mặc Thần cười cười, “Nhưng đây không phải lần đầu tiên của tôi.”

Yến Thanh Trì hơi ngạc nhiên.

“Đây là antifan, antifan tồn tại bởi vì họ không thích cậu, ghê tởm cậu, cố tình bịa đặt thậm chí nguyền rủa cậu hòng thỏa mãn lòng căm ghét của họ. Đa số antifan chỉ dám nhảy nhót trên mạng, mắng vài câu thì thôi, dù sao thì ai cũng có cuộc sống riêng của mình, học sinh phải đi học, người trưởng thành cần làm việc, không có nhiều thời gian làm khó cậu đến tận cùng được. Thế nhưng có một vài anifan sẽ đưa ác ý của mình ra ngoài hiện thực, sẽ làm ra một vài hành động quá khích. Tôi từng một lần suýt bị ném đồ vào người, lúc ấy tôi còn tức giận và phẫn nộ, cảm thấy họ vô lý hết sức. Sau hiểu biết hơn, cũng thành thói quen.”

“Vì lý do gì mà họ lại căm ghét anh đến vậy?”

“Giống như fans thích ngươi có thể là vì gương mặt của cậu, thích diễn xuất, dáng người hay tài năng của cậu, thậm chí thích từng cậu nói, hành đông của cậu nữa, mà antifan cũng có thể hình thành từ những điều trên. Nói rõ hơn chính là nhìn cậu ngứa mắt, có một vài antifan sinh ra là bởi vì họ thần tượng một người khác, mà người đó lại cùng cậu có quan hệ cạnh tranh. Cho nên bởi vì quan hệ cạnh tranh giữa các thần tượng mà các fan sẽ ghét người còn lại. Lấy cô gái vừa rồi là một ví dụ, Lâm Khoa xấp xỉ tuổi với tôi, thế nhưng Lâm Khoa vẫn không thể nổi tiếng trong giới được, được đề cử vào giải Kim Quế  cho một bộ điện ảnh lần trước là tài nguyên tốt nhất mà Lâm Khoa đạt được trong mấy năm qua, cho nên cô ta hy vọng Lâm Khoa sẽ lấy được thưởng, đạt thành một cột mốc trong sự nghiệp. Phải biết rằng, nếu cậu muốn đạt được tài nguyên thì phải có cái gì ưu tú hơn so với những người khác, tỷ như nhân khí siêu cao, năng lực hút vé hoặc là diễn xuất tinh vi. Lâm Khoa không có hai cái đầu tiên, chỉ có diễn xuất không tệ lắm thôi, cho nên fans của cậu ta hy vọng cậu ta có thể lấy được giải thưởng, nhưng cuối cùng cậu ta lại không, bởi vậy tài nguyên năm nay của cậu ta vẫn không tốt lắm. Cho nên, người cầm được giải thưởng là tôi vô hình trung sẽ hình thành quan hệ cạnh tranh với cậu ta, mà fans của cậu ta cũng sẽ cho rằng nếu không có tôi thì giải thưởng sẽ đương nhiên thuộc vè Lâm Khoa, cậu ta sẽ đạt được một khởi đầu mới cho sự nghiệp.”

“Đề xuất cho giải Kim Quế chỉ có hai người các anh thôi sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy thì bọn họ dựa vào đâu mà chắc chắn rằng anh không đạt được được giải thưởng là sẽ đến lượt Lâm Khoa mà không phải người khác?”

Giang Mặc Thần cười, “Cậu chưa từng thần tượng một ai đúng không?”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Tôi có không thời gian.”

“Cho nên cậu không hiểu, trong cái nhìn của fans, thần tượng của mình là tuyệt vời nhất, đáng giá được cả thế giới yêu quý, cũng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.”

Yến Thanh Trì im lặng nhìn hắn.

Giang Mặc Thần khẽ thở dài, “Làm thần tượng là một điều làm người vui vẻ, bởi vì cậu biết có rất nhiều người thích cậu, vô điều kiện ủng hộ cậu; nhưng làm thần tượng cũng là một việc khiến người ta gặp nhiều điều bất đắc dĩ, sau này cậu sẽ thấy nhiều hơn, có một số việc cậu sẽ cảm thấy tại sao phải làm đến mức đấy cơ chứ? Làm như vậy thì đạt được gì? Nhưng những việc này vẫn cứ không ngừng xảy ra. Ví dụ như cô ấy,” Giang Mặc Thần giương cằm chỉ hướng phòng ngủ, “Cậu có cảm thấy tôi nên hận cô ấy không? Tôi thậm chí còn không biết tên cô ấy, nói gì đến hận. Tôi có tức giận không? Đương nhiên là có, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ. Một người đang yên đang lành, tội gì phải vì loại chuyện này mà đeo trên lưng tội danh cố ý giết người chứ. Cái chết của tôi sẽ mang lại gì tốt đẹp cho cô ấy? Cô ấy sẽ trở nên giàu có, sống càng thêm vui vẻ chỉ vì tôi chết đi sao? Tôi với cô ấy, kỳ thật chỉ là hai người xa lạ thôi.”

Yến Thanh Trì không nói gì, anh cúi đầu muốn bóc thêm một viên kẹo nữa, nhưng còn chưa kịp chạm tới viên kẹo thì Giang Mặc Thần giúp anh xé giấy gói kẹo, đưa viên kẹo đặt vào lòng bàn tay của anh.

“Cậu không cần lo lắng.” Giang Mặc Thần nhẹ nhàng nói: “Những việc thế này, cậu sẽ không gặp phải đâu, tôi sẽ không để cậu phải trải qua chúng.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, nhìn chăm chú vào hắn một lát, sau đó giương khóe môi, “Giang Mặc Thần, anh đang quá coi thường tôi.”

Anh nói, “Là anh sẽ không gặp lại những chuyện như ngày hôm này, cho dù gặp được, tôi cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện gì.”

Trong đôi mắt màu đen huyền của anh, ẩn ẩn mang theo chút ý cười, rồi lại lộ ra kiên định. Giang Mặc Thần nhìn đôi mắt ấy, không biết vì sao lại thấy hơi thất thần.

Nhưng Giang Mặc Thần nhanh chóng định thần lại, mất tự nhiên cụp mắt, “Chuyện này là ngoài ý muốn, thế nhưng, cảm ơn cậu.”

“Anh nói cái gì?”

“Tôi nói là cảm ơn cậu.”

“Được lắm, vậy từ giờ trở đi, dù tôi có nói cái gì thì anh cũng chỉ có thể nói đúng đúng đúng, em yêu, em nói rất đúng!’” Yến Thanh Trì nhanh chóng nói.

Giang Mặc Thần dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là bật cười, “Cậu thật đúng là……”

“Thông minh cơ trí.” Yến Thanh Trì nói tiếp.

Giang Mặc Thần không nói gì, chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi, thật đúng là đáng yêu.

Sau khi nói chuyện một lúc, hai người mới hòa hoãn được tâm lý áp lực từ chuyện vừa rồi. Giang Mặc Thần ra khỏi phòng giải thích tình huống cho nhóm đạo diễn, thuận đường trấn an những nhân viên khác. Đạo diễn sợ hắn trải qua sự việc này sẽ khiến tâm tình không tốt, đề xuất để hắn nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng Giang Mặc Thần từ chối, muốn tiếp tục tiến độ.

Cảnh sát tới hơi muộn, hỏi Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì một vài vấn đề, ghi lại khẩu cung, sau đó áp giải cô gái kia rời đi.

Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần cùng Triệu Tường bắt đầu đóng phim, chỉ cảm thấy mọi việc vừa xảy ra như một giấc mộng.

Tô Noãn lặng lẽ tiến lại gần chọc chọc anh, Yến Thanh Trì quay đầu xem cô, “Làm sao vậy?”

“Phản ứng vừa rồi của anh nhanh thật đấy, cực kì đẹp trai luôn!” Tô Noãn khen.

Yến Thanh Trì cười cười.

Tô Noãn hỏi, “Anh không bị thương chứ?”

“Không.”

“Vậy là tốt rồi.” Cô cong cong mắt, “Yến Thanh Trì, thời cơ nổi tiếng của anh đã đến rồi.”

“Sao?”

“Anh cứu Giang Mặc Thần, theo tính cách của Giang Mặc Thần thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ anh. Có được sự giúp đỡ của hắn thì nhưng ngày tháng nổi tiếng sẽ cách anh không xa đâu.”

Yến Thanh Trì đành phải tiếp tục cười cười, anh mơ hồ cảm nhận được từ khi anh bước ra ngoài, một số nhân viên của đoàn phim nhìn anh với ánh mắt là lạ, có kinh ngạc, có nghi hoặc, còn có cả hâm mộ. Anh còn không rõ họ hâm mộ cái gì, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu.

Bọn họ không biết mối quan hệ của anh với Giang Mặc Thần, nhưng sự việc này vừa ra, ngày sau sự chiếu cố của Giang Mặc Thần đối với anh sẽ trở nên hợp tình hợp lý hơn – mang ân cứu mạng, báo đáp một chút cũng không có gì lạ.

“Đúng rồi, anh ký hợp đồng với công ty nào?” Tô Noãn hỏi.

“Nam Tranh.”

“Oa?” Tô Noãn ngạc nhiên, “Anh đúng là được ông trời phụ hộ nha, cứu Giang Mặc Thần thì thôi đi, anh lại còn là nghệ sĩ của Nam Tranh, Giang Mặc Thần chính là nghệ sĩ đứng đầu Nam Tranh, hắn muốn giúp anh bay lên quả thực dễ như trở bàn tay vậy, Yến Thanh Trì, thời cơ nổi tiếng của anh đã đến rồi.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, thầm nghĩ đúng là được ông trời phù hộ còn gì, nếu không thì tại sao trong bao nhiêu người như vậy liền chọn trúng anh xuyên đến quyển tiểu thuyết này chứ. Anh nhìn Tô Noãn, “Cô thì sao? Cô đến từ công ty nào?”

“Quang Ngu.” Tô Noãn rất hào phóng trả lời, “Sau này có nổi cũng đừng quên tôi đấy nhé.”

“Được.”
Tô Noãn mỉm cười ôn nhu, không nói nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net