39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Mặc Thần phải quay đến tận hơn 10 giờ tối mới xong, Yến Thanh Trì cũng chờ tới hơn 10 giờ tối. Đạo diễn Vương thấy hắn chuyên nghiệp như thế, cố ý điều chỉnh những cảnh diễn còn lại tối nay của hắn sang ngày mai, để tối nay hắn có thời gian nghỉ ngơi. Giang Mặc Thần cũng nhận phần tình cảm này của ông, cùng trợ lý rời đi, trước khi đi còn dẫn Yến Thanh Trì theo.

Mọi người nhìn Yến Thanh Trì đang đi bên cạnh Giang Mặc Thần, thầm nghĩ vị này chăc là sắp được đổi đời rồi đây, thật là vận khí trời cho mà.

Giang Mặc Thần dặn trợ lý của Yến Thanh Trì về khách sạn trước, rồi để Vương Hướng Hải lái xe chở hắn và Yến Thanh Trì đến một khách sạn khác. Lưu Ngải thân là trợ lý của hắn nên cũng đi theo.

“Để làm gì?”

“Đến nơi sẽ cho cậu biết.”

Yến Thanh Trì thấy hắn không tiết lộ cũng không hỏi thêm, bắt đầu lên mạng lướt Weibo. Vừa mở Weibo lên anh đã bị dọa sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại. No.1 Hot search cư nhiên là …

Anh đờ đẫn click mở no.1, mất vài phút mới hiểu rõ đây là đang xảy ra chuyện gì. Trong lúc anh và Giang Mặc Thần đang ở trong phòng của antifans buổi chiều nay, có một bạn fans lặng lẽ tới thăm ban đã quay được cảnh Giang Mặc Thần suýt bị chậu hoa rơi vào người, sau đó đăng video này lên Weibo, hơn nữa còn tag đoàn phim với Nam Tranh vào, yêu cầu đoàn phim và công ty đưa ra được lời giải thích hợp lý.

Video này khiến nhóm fans Phòng Nhỏ của Giang Mặc Thần tức thì bùng nổ, ồ ạt vào Official Weibo của đoàn phim “Lạc Đường” chất vấn đây là có chuyện gì? Người phụ trách không thể để tâm hơn vào công việc được à? Xảy ra việc gì thì đoàn phim có phụ trách được không? Không biết là việc này có thể gây chết người à?

Mà một làn sóng khác lại đi mắng official weibo của Nam Tranh, hỏi công ty rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Có coi trong tính mạng của nghệ sĩ không thế? Quản lý đâu? Sao trong video không thấy được Quản lý? Trợ lý cũng chết hết rồi à? Sao phản ứng chậm như sên thế?

Ngày thường các tiên nữ ôn nhu luôn dạt dào tình cảm gào thét tỏ vẻ nam thần vất vả quá, nam thần thật là quá tốt đẹp, trong nháy mắt biến thân thành cuồng ma, mắng từ công ty tất trách, đến công ty chỉ biết bóc lột Giang Mặc Thần, luôn lợi dụng Giang Mặc Thần nâng đỡ tân nhân, cuối cùng bắt đầu điên cuồng đưa # Nam Tranh làm ơn coi trọng Giang Mặc Thần hơn #, # Nam Tranh làm ơn tôn trọng Giang Mặc Thần hơn # lên hot search.

Yến Thanh Trì dở khóc dở cười nhìn những bài đăng này, nếu để fans biết Giang Mặc Thần chính là Boss đằng sau của Nam Tranh, không biết là các cô sẽ có phản ứng như thế nào nữa. Anh nghĩ có lẽ các fans sẽ bắt đầu tag #Giang Mặc Thần làm ơn tự yêu quý thanh danh của bản thân#, hoặc là # Giang Mặc Thần, đừng tự hạ thấp bản thân#.

Anh lén nhìn sang người bên cạnh mình, vừa lúc bị Giang Mặc Thần bắt gặp, cho nên Yến Thanh Trì đơn giản là trực tiếp nhìn hắn, “Fans của anh hy vọng Nam Tranh hãy coi trọng và tôn trọng anh hơn kìa.”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ cười một cái, “Chuyện bình thường.” Hắn nói, “Fans chỉ có thể nhìn đến những chuyện được nổi ở bên ngoài, rất nhiều chuyện bọn họ không thể biết được, cho nên họ chỉ có thể nỗ lực tranh thủ quyền lợi cho thần tượng mình từ góc độ của bản thân mà thôi. Tuy rằng phương pháp hơi thô bạo nhưng họ đều mang ý tốt, điển hình là chuyện này, phỏng chừng bọn họ thật sự bị dọa sợ rồi.”

Yến Thanh Trì tiếp tục lướt xuống phía dưới, phát hiện ra sau khi bạo nộ thì có fans bắt đầu đưa vấn đề anh trai cứu nam thần trong video là ai thế? Vấn đề này mau chóng được lan ra, sau đó có người chỉ ra Yến Thanh Trì trong bức ảnh hôm khởi quay “Lạc Đường”.

Tuy rằng Quản Mai và trợ lý Hà Phi đều biết tài khoản và mật khẩu Weibo của Yến Thanh Trì, nhưng anh vẫn đang tự quản lý tài khoản của mình, nội dung rất đơn giản, chỉ là một vài bức anh phong cảnh và status hàng ngày thôi. Status mới nhất được đăng lên vào buổi tối ngày tập diễn với Giang Mặc Thần: ‘Hôm nay ánh trăng tròn quá’ kèm theo là một tấm ảnh có ánh trăng.

Weibo này mau chóng bị fans của Giang Mặc Thần fans chiếm lĩnh, các fan bắt chước những lời này của anh mà bình luận xuống dưới:

“Hôm nay anh trai đẹp trai quá. Cảm ơn hành động đẹp trai của anh ngày hôn nay nha.”

“Cảm tạ anh trai đã đúng lúc đẩy Giang Mặc Thần ra, bắn tim.”

“Hu Hu, anh quá ngầu luôn, nếu không phải hôm nay anh ở phim trường thì nam thần của bọn em đã bị thương rồi. Đúng là công ty rác rưởi, # Nam Tranh hôm nay còn biết làm người không? Không! #.”

Yến Thanh Trì nhớ rõ hai ngày trước mình đăng status này lên Weibo thì bình luận mới có hơn mười cái, lúc này đã là lên thành mấy nghìn bình luận.

Mà cái video anh đẩy Giang Mặc Thần đã đạt được hơn chục nghìn chia sẻ và bình luận chỉ trong chớp mắt, tuy rằng về sau chủ tus đã bị xóa video, nhưng này cũng không gây trở ngại ngày càng có nhiều bình luận và chia sẻ có đề cập tới Yến Thanh Trì.

Ngay sau đó, sự tình càng được đẩy đến cao trào khi Giang Mặc Thần tự mình đăng Weibo cảm ơn, Yến Thanh Trì ngượng ngùng trả lời lại, hỗ động giữa hai người lập tức lên hot search, hơn nữa nhanh chóng chạy lên no.1.

Yến Thanh Trì nhìn bài post: Giang Mặc Thần (v): [Ngoài ý muốn luôn không thể tránh hết, may mắn là trong đoàn phim có cao thủ, hôm nay phải cảm ơn vị anh hùng đẹp trai @ Yến Thanh Trì, tôi vẫn ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.] Đăng kèm theo là một tấm ảnh hai người đang trò chuyện ở đoàn phim, ảnh chụp rất nét, lúc đó anh đang nhìn Giang Mặc Thần khẽ mỉm cười, thần sắc ôn nhu.

Sau đó, anh liền thấy được tài khoản Yến Thanh Trì (v) đang ở top bình luận, “Không cần không cần, chẳng qua là phản xạ thôi, cảm ơn anh Thần đã chăm sóc em ở đoàn phim, giúp đỡ em học hỏi được rất nhiều điều, sau này em sẽ tiếp tục cố gắng hơn [ thẹn thùng ].”

Yến Thanh Trì nhìn sang Giang Mặc Thần, “Tôi không nhớ là mình đã đăng cái này.”

“Quản Mai an bài, bài đăng trên Weibo của tôi cũng là do quản lý an bài trợ lý đăng lên.”

Giang Mặc Thần thấy Yến Thanh Trì vẫn còn đờ ra bèn kiên nhẫn giải thích, “Video này là ngoài ý muốn bị người đăng lên, như vậy liền phải tranh thủ tối đa hóa lợi ích của nó, cho nên thuận nước đẩy thuyền dùng để tạo thế cho cậu. Hơn nữa, có chuyện này và video này, sau này tôi có giúp đỡ cậu cũng sẽ có một lý do hợp lý, hiểu không?”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Còn hot search?”

“Đương nhiên là mua, nhưng khi người tìm hiểu nhiểu hơn thì nó đã hot search thật rồi.”

Yến Thanh Trì ngửa đầu về phía sau, “Các anh sống mệt mỏi thật đấy.”

“Có ai sống mà không mệt.” Giang Mặc Thần nhìn anh, “Có thế này đã thấy mệt mỏi rồi?”

Yến Thanh Trì thở dài.

Giang Mặc Thần cũng dựa lưng xuống ghế, đâm đâm bờ vai của anh, “Yên tâm đi, những chuyện thế này không khiến cậu phải nhọc lòng, cậu chỉ cần yên tâm đóng phim đóng kịch là được, còn lại không cần cậu phải lo.”

“Vậy đúng là cảm ơn anh nhiều.”

“Không cần khách……” Giang Mặc Thần nói đến một nửa, đột nhiên phản ứng lại, “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói là cảm ơ……” Chữ ‘ơn’ sắp ra khỏi miệng thì Yến Thanh Trì mới ý thức được, nháy mắt thu nó lại, “Tôi nói đây chính là điều anh hẳn phải làm!”

Giang Mặc Thần hừ lạnh.

Yến Thanh Trì hỏi hắn, “Anh hiện tại phải nói cái gì nhỉ?”

Giang Mặc Thần không nói lời nào.

“Chưa qua 12h đêm đâu Giang tiên sinh à, anh phải tuân thủ quy tắc trò chơi chứ?”

Giang Mặc Thần cạn lời, “Rồi rồi, đúng đúng đúng.”

“Còn nửa câu sau đâu?”

Giang Mặc Thần nhìn Tiểu Lưu cùng Tiểu Vương đang cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính mình, sau đó ghé sát vào tai Yến Thanh Trì thì thầm: “Em yêu, em nói rất đúng.”

Yến Thanh Trì vừa lòng, “Này còn tạm chấp nhận được.”

“Cậu cứ chờ đấy, tốt nhất đời này cậu phải cầu mong mình không cần cảm ơn tôi.” Giang Mặc Thần ngứa mắt bộ dáng tiểu nhân đắc chí của anh, buông lời đe dọa.

Yến Thanh Trì mới không sợ hắn, “Được nha, hai chúng ta cùng chờ xem.”

Tiểu Vương cuối cùng cũng dừng xe trước cửa một khách sạn, mọi người nối đuôi nhau đi vào.

Giang Mặc Thần đi cửa vip nên được trực tiếp vào thang máy, Yến Thanh Trì hơi ngạc nhiên, “Anh không lấy thẻ phòng à?”

Giang Mặc Thần lấy ra một tấm thẻ trong túi áo, quơ quơ.

“Động tác này là có ý gì đây?”

“Đây là khách sạn nhà tôi mở, tôi có phòng riêng.”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Thành phố nào cũng có?”

“Cậu đoán xem.”

“Hâm mộ.”

Giang Mặc Thần đưa tấm thẻ màu vàng trên tay cho anh, “Này, cho cậu.”

“Còn cần trả lại không?”

“Dù sao cậu chỉ có thể dùng nó để thuê phòng với tôi thôi, nên là không cần.”

“Sao anh có thể chắc chắn là tôi sẽ không dùng nó thuê phòng với người khác chứ?” Yến Thanh Trì khiêu khích.

Giang Mặc Thần cười, “Lấy thẻ của tôi để thuê phòng với người khác ở ngay trong khách sạn của tôi? Thiếu niên, đang chơi đùa với lửa đấy à?”

Yến Thanh Trì bị mấy chữ cuối cùng của hắn chọc cười, “Không chơi.” Anh từ chối nói.

“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra.

Yến Thanh Trì ra khỏi thang máy, sau đó liền cắm thẻ vào ổ trên gian phòng đối diện,  anh mở cửa, thuận tay bật đèn. Căn phòng rất rộng lớn, trong điệu thấp lộ ra xa hoa.

Giang Mặc Thần thuận tay đóng cửa, hỏi anh, “Thấy thế nào?”

“Không tồi.”

Sau đó, Giang Mặc Thần từ phía sau kéo anh một cái, xoay người để mặt anh đối diện với mình, hỏi anh, “Có muốn chơi lửa không?”

Yến Thanh Trì dựa vào trên tường lắc lắc đầu, “Không chơi nha.”

“Không nghĩ lại một chút xem?”

“Trong sáng lên Giang tiên sinh, chúng ta đã đồng ý giữ mình trong sạch rồi, sao anh cứ mau quên chuyện này thế, chưa già đã mất trí rồi sao?.”

“Lâu như vậy rồi, nên giải phóng đi.”

Yến Thanh Trì lắc đầu, “Giang tiên sinh, người trưởng thành cần phải phụ trách với phát ngôn của chính mình, đã nói là chướng mắt thân thể của tôi cơ mà? Hiện tại thì anh tài xế đã không được phép lên chiếc siêu xe này.”

“Siêu xe?” Giang Mặc Thần không nhịn được cười, “Lúc này rồi mà cậu vẫn không quên khen chính mình à?”

“Tôi chỉ đang đơn thuần trần thuật sự thật, tôi có phải siêu xe hay không, người khác không biết chứ anh còn không biết sao?”

Giang Mặc Thần không cãi được, hắn nhớ lại khoảng thời gian lái xe của mình, không thể không nói, đúng là hài lòng.

“Không lái thật?”

“Không cho mở xe đâu”

“Không đổi ý?”

Yến Thanh Trì ngẫm nghĩ, “Trừ khi hôm nay tôi được làm tài xế.”

“Thiếu niên, cậu không còn là chơi với lửa nữa rồi, cậu đang dẫn lửa thiêu thân đấy.”

“Cũng còn phải xem đốm lửa là anh có đốt được không đã.”

Sau đó, Yến Thanh Trì đã bị Giang Mặc Thần khiêng lên rồi ném lên giường.

Có lẽ là bởi vì lâu lắm không ‘lên đường’ nên lúc này Giang Mặc Thần kéo dài khá lâu. Yến Thanh Trì cười nhạo hắn, “Tôi, Giang Mặc Thần đây dù có chết, có từ nơi này nhảy xuống cũng không bước lên chiếc siêu xe như cậu. Ây dà, ghê chưa!”

“Thôi đi, thủ thân như ngọc cho nhau là cần tình yêu, hai chúng ta có cái vật này à?”

“Không có đã thế này rồi, nếu là có, tôi sợ là sẽ trên chết ‘trên đường’ mất.”

Giang Mặc Thần cười vỗ vỗ mặt anh, “Yên tâm, cậu vẫn sung sức lắm, không dễ dàng chết ‘trên đường’ như vậy đâu.”

“Yên tâm,” Yến Thanh Trì cười tủm tỉm, “Nếu tôi có chết cũng phải lôi kéo anh đi cùng.”

“Có vẻ hai ta vẫn còn tinh thần, không bằng thêm vòng nữa đi.”

Sau đó là một vòng dài dòng khác.

Yến Thanh Trì chờ hắn từ ‘từ dốc xuống’, ‘ra cửa xe’, là lập tức xốc chăn, “Tôi đi tắm rửa, đường núi chắn rào rồi, anh an phận chút đi.”

Giang Mặc Thần cũng xốc chăn, “Tôi đi với cậu.”

“Không cần,” Yến Thanh Trì mắt lé liếc hắn, “Ai biết được anh có đi thêm một vòng nữa trong phòng tắm hay không, trong lòng tôi, anh đã không còn tý danh dự nào nữa rồi, hiểu không?”

“Thảm như vậy sao?” Giang Mặc Thần hấp hối giãy giụa.

Yến Thanh Trì cười lạnh, “Anh phải nói cái gì ấy nhỉ?”

Giang Mặc Thần nhìn đồng hồ, “Đã qua 0 giờ rồi.”

“Cho nên?” Yến Thanh Trì trừng hắn.

Giang Mặc Thần không còn cách nào khác, đành phải thuận theo nói: “Đúng đúng đúng, thân ái em nói rất đúng.”

“Thế còn tạm chấp nhận được.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net