64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì không được ở nhà lâu lắm, bởi vì “Miên Miên” đã bắt đầu khởi quay.

“Miên Miên” là một bộ phim thần tượng vườn trường, cải biên từ một cuốn tiểu thuyết cùng tên bán rất chạy, nói về nữ chính Đường Miên Miên ngoài ý muốn gặp mặt với thiếu gia nhà giàu Nghiêm Hướng Minh có tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, sau đó tình cờ gặp lại Nghiêm Hướng Minh ở trường học, bắt đầu triển khai một câu chuyện tình yêu ngọt ngào. Trong chuyện, Nghiêm Hướng Minh xuất thân hào môn, kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình táo bạo, thành tích học tập không tốt, nhưng tâm địa thiện lương. Trong một lần về nhà muộn, cậu nhìn thấy có người khi dễ Đường Miên Miên, bèn thuận tay cứu cô. Đường Miên Miên được cứu, muốn báo ân, nhưng khổ nỗi Nghiêm Hướng Minh không cần cái gì cả, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ. Mãi đến khi cố vấn học tập nói với Nghiêm Hướng Minh, kỳ một cậu đã trượt quá nhiều môn, nếu kỳ hai thi lại mà không qua thì sẽ phải lưu ban một năm. Nghiêm Hướng Minh lo cha mẹ biết sẽ tức giận, lúc này mới nghĩ đến Đường Miên Miên, hy vọng cô có thể giúp mình học bù. Đường Miên Miên đương nhiên đồng ý ngay, hai người cứ như vậy dần dần tiếp xúc rồi yêu nhau.

Quyển tiểu thuyết này thực ra viết rất đơn giản, nhưng thắng ở chỗ tác giả đắp nặn nhân vật sinh động thú vị, tình yêu của hai người lại điềm mỹ mười phần, hoàn mỹ thỏa mãn tưởng tượng của nữ sinh về tình yêu học đường.

Yến Thanh Trì thủ vai nam hai của tiểu thuyết, cũng là nam hai của bộ phim này: Lận Nhất Ngang. Lận Nhất Ngang tính tình ôn hòa, văn nhã hữu lễ, anh cùng Đường Miên Miên lớn lên từ nhỏ, là anh trai hàng xóm mà Đường Miên Miên tin tưởng nhất, nhưng lại không sinh ra tình yêu với Đường Miên Miên như những cuốn tiểu thuyết khác. Anh thật sự chỉ coi Đường Miên Miên là em gái mình, tựa như Đường Miên Miên cũng thật sự chỉ coi Lận Nhất Ngang như anh trai. Cơ mà điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Nghiêm Hướng Minh vẫn nổi cơn ghen khi gặp mặt Lận Nhất Ngang, nhưng mà khác những quyển tiểu thuyết bình thường miêu tả nam hai và nam chính cứ hễ gặp nhau là vì nữ chính giương cung bạt kiếm, Lận Nhất Ngang rất thích Nghiêm Hướng Minh, anh có tâm thúc đẩy tình cảm của hai người, ở giai đoạn sau đã trở thành “giáo sư tình cảm” cho Nghiêm Hướng Minh, biến thành người giúp tình cảm của bọn họ thành hình, người hóa giải hiểu lầm cho bọn họ, là nhân vật có nhân thiết tốt chỉ sau nam và nữ chính.

Cùng ngày khởi quay, tài khoản của đoàn phim “Miên Miên” đã đăng ảnh khởi quay lên Weibo.

Yến Thanh Trì cũng đăng một bài thông báo khởi quay bộ phim mới lên Weibo. Anh có chú ý đến, bài đăng Weibo rất nhanh đã có fans like, share và bình luận, cổ vũ anh cố lên, Yến Thanh Trì đổi sang acc phụ để vào vào trang chủ Weibo của vài người trong top bình luận, phát hiện quả nhiên là CP fans Thành Trì và Phòng Ở Nhỏ, anh biết mà, hiện tại anh không có tác phẩm nào thì lấy đâu ra fans, quả nhiên vẫn là Giang Mặc Thần giúp anh thu hút chú ý.

Yến Thanh Trì thoát ra Weibo, lên mạng xem bình luận về “Miên Miên”, toàn bộ là khen ngợi. Công lao chủ yếu thuộc về tác giả nguyên tác và Vệ Lam, khi “Miên Miên” năm đó còn đang ra chương mới đã từng có người hỏi tác giả, nếu quyển sách này được quay thành phim thì ai là người thích hợp nhất để diễn Nghiêm Hướng Minh? Lúc ấy tác giả đã trả lời: Vệ Lam. Sau này phát hành sách, tác giả vẫn luôn hết lòng đề cử Vệ Lam, Vệ Lam vốn là một đường tiểu sinh của giới giải trí, thiên vương nhân khí, cho nên biên kịch liên hệ với cậu sớm nhất, quản lý nhìn thù lao đóng phim và kịch bản, nói với cậu, “Nhận đi.”

Vệ Lam liền “Ờ” một tiếng, đồng ý.

Vậy nên tin tức đầu tiên mà đoàn phim thả ra chính là nam chính do Vệ Lam thủ vai, tác giả trực tiếp đăng Weibo tỏ vẻ giấc mộng bao lâu đã thành, duy trì Vệ Lam và đoàn phim, fans của tiểu thuyết cũng cực kỳ hài lòng, khắp nơi tuyên truyền cho đoàn phim, vườn trường kịch được cứu rồi! Cho nên, cho dù mới là ngày khởi quay thôi, đoàn phim mới đưa ra tin tức của nữ chính và các nhân vật khác, fans truyện cũng đã mãnh liệt khắp nơi bàn luận về phim rồi.

Cũng nhờ phúc của Vệ Lam, bởi vì vừa lòng nam chính, dẫn đến fans truyện cũng rất vừa mắt cả nữ chính và Lận Nhất Ngang. Nhìn anh Lận nhà của chúng ta xem, đẹp trai biết bao, khí chất thật tốt nha, thoạt nhìn ôn nhu với ấm lòng biết bao, còn về việc không có danh khí hay là  không nổi tiếng, vậy nhất định là bởi vì tôt tiết mục vì muốn đóng phim cho tốt, cho nên mới không chọn những diễn viên uổng có nhân khí mà không có diễn xuất, diễn anh Lận của chúng ta nhất định là diễn viên chuyên nghiệp tốt nghiệp chính quy.

Mà khi fans truyện tra ra Yến Thanh Trì tốt nghiệp chính quy thật, lập tức càng kiên định với tín niệm của mình, mọi người nhìn xem! Quả nhiên là chính quy!

Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, cuối cùng, cũng chỉ có thể an ủi bản thân rằng fans truyện thấy vui vẻ là được rồi, mọi người vừa lòng là được.

Bởi vì Yến Thanh Trì ký với “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” trước “Miên Miên” nên Quản Mai đã sớm thương lượng với đoàn phim, từ 15-25 mỗi tháng, Yến Thanh Trì sẽ rời đoàn phim đi quay“Tới Chiến Đi!”. Đoàn phim cũng vui vẻ đồng ý, dù sao thì “Tới Chiến Đi!” đúng là rất nổi, nếu Yến Thanh Trì có thể bạo hồng nhờ “Tới Chiến Đi!”, người được lợi kỳ thật là bọn họ.

Gió nhẹ ấm áp, ánh nắng tươi sáng, Yến Thanh Trì cùng Vệ Lam chính thức bắt đầu quay cảnh đầu tiên.

Cảnh này là khi Nghiêm Hướng Minh đến tìm Đường Miên Miên mượn đồ, lại được Lận Nhất Ngang báo lại rằng Đường Miên Miên có việc đi ra ngoài, hơn nữa nhờ anh đem đồ cho cậu. Nghiêm Hướng Minh sinh ra ghen tuông trong lòng, vì thế nán lại nói chuyện với Lận Nhất Ngang vài câu.

Yến Thanh Trì mặc một chiếc sơ mi trắng, quần jean, đưa chiếc túi đang cầm trong tay cho Vệ Lam, “Đây là Miên Miên nhờ tôi đưa cho cậu.”

Vệ Lam thủ vai Nghiêm Hướng Minh đưa tay ra nhận, mở ra nhìn qua, quả nhiên là vở ghi mà Đường Miên Miên đã nói sẽ đưa cho cậu, cậu nhìn nam sinh trước mặt, có chút để ý mở miệng, “Anh là ai? Anh có quan hệ gì với Đường Miên Miên?”

Lận Nhất Ngang khẽ cười cười, vẫn ôn nhu như cũ, “Tôi là hàng xóm của cô ấy.”

“Chỉ là hàng xóm?”

“Ừm,” Lận Nhất Ngang nghĩ nghĩ, “Cũng coi như có nửa là anh trai đi.”

Nghiêm Hướng Minh cười lạnh một tiếng, anh trai gì đó mới là ái muội nhất.

Lận Nhất Ngang thấy tính trẻ con mà cậu không tự giác biểu hiện ra, đang tức giận nhìn mình, bèn hỏi, “Cậu có quan hệ gì với Miên Miên?”

“Tôi với Đường Miên Miên……” Nghiêm Hướng Minh nói được một nửa, đột nhiên ý thức được bản thân gọi cả họ tên Đường Miên Miên chẳng phải là không thân cận cô hơn so với Lận Nhất Ngang gọi Miên Miên sao, vì thế sửa lời nói: “Tôi với Miên Miên là bạn bè.”

“Chỉ là bạn bè.”

“Tôi còn ân nhân cứu mạng của cô ấy.”

“Ồ,” Lận Nhất Ngang nhớ ra, “Là cậu à, Miên Miên cũng từng nói với tôi về cậu, cảm ơn cậu.”

Nghiêm Hướng Minh nghe vậy, chỉ cảm thấy Đường Miên Miên sao lại thân cận với người trước mặt như vậy chứ, cái gì cũng nói với anh ta, cậu không tự giác bĩu môi, liếc Lận Nhất Ngang một cái, rời đi.

“Cut.” Đạo diễn hô, “Không tệ, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

“Cậu cũng không tệ lắm nhỉ.” Trong lúc chờ đợi đổi bối cảnh, hai người ngồi ở khu ghế nghỉ ngơi dành cho diễn viên, Vệ Lam khen ngợi.

Yến Thanh Trì nhìn cậu, “Cậu cũng vậy.”

“Đương nhiên rồi,” Vệ Lam rất tự tin, “Lần trước tôi thua cậu chỉ là nguyên nhân nhân thiết thôi, cái tính cách an tĩnh nội liễm, trầm mặc không nói lời nào đó quả thực làm khó tôi.”

Yến Thanh Trì cười cười, xác thật, tính cách như của Mạnh Lạc không thích hợp với Vệ Lam. Mấy ngày nay cùng nhau đóng phim cũng đã có thể nhìn ra rõ ràng, Vệ Lam thật sự thích hợp với nhân vật có tính cách phi dương, ương ngạnh và khí phách hăng hái, cậu thậm chí sẽ không tự giác đưa vào nhân vật một phần tính trẻ con, khi cậu chọc giận người khác lại vẫn khiến người đó cảm thấy cậu đáng yêu, nhịn không được muốn xoa xoa đầu của cậu, tha thứ hành vi vô lý của cậu.

Đây là ưu thế trời sinh của Vệ Lam đối với những nhân vật có nhân thiết như vậy, anh không thể học được. Đồng dạng, Mạnh Lạc của anh, Vệ Lam cũng không học được.

Yến Thanh Trì đang nói chuyện với Vệ Lam thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh lấy xem, là Quản Mai.

“Alo.”

Quản Mai do dự một chút, “Chị có việc muốn bàn với em một chút.”

“Chị nói đi.”

“Chị vừa mới từ đạo diễn bên tổ tiết mục của “Tới Chiến Đi!” biết được một tin, Nguyên Minh Húc là một trong những khách quý tuyên truyền của kỳ tiếp theo, em…… Để ý không?”

Yến Thanh Trì không ngờ lại là chuyện này, hỏi: “Chị với Giang Mặc Thần thấy sao?”

“Không sao, chị chỉ muốn trưng cầu ý kiến của em trước, nếu em không muốn, chị sẽ phản hồi lại với đạo diễn, không cho Nguyên Minh Húc tham dự.”

“Không cần thiết đâu,” Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói, “Cái này vòng chỉ lớn được như vậy, chẳng nhẽ em còn có thể cả đời không thấy cậu ta.”

“Em nghĩ kỹ rồi?”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Chị trịnh trọng nói với em như thế, khiến em có cảm giác như là em sợ cậu ta.”

“Chị không có ý này.”

“Em biết,” Yến Thanh Trì nói, “Cảm ơn chị.”

Quản Mai thở dài, “Vậy chị tắt máy trước, em cứ yên tâm đóng phim đi, hai ngày nữa chị sẽ đến phim trường.”

“Không sao đâu, chị cứ vội việc của chị đi, em ở phim trường cũng không có việc gì quan trong, chị không cần lo lắng.”

Quản Mai ứng thanh, cúp máy.

“Làm sao vậy?” Vệ Lam nhìn anh, “Cậu phải gặp ai à.”

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn cậu, thấy Vệ Lam bày ra vẻ mặt tò mò, anh nâng tay chống cằm ung dung nhìn Vệ Lam, nhìn mãi đến mức Vệ Lam cũng phải ngượng lên, mới nói, “Nhìn như này, vẫn là cậu khá đáng yêu.”

“Vô nghĩa, tôi đương nhiên đáng yêu.”

“Ở bên cậu còn rất an toàn nữa.”

“Đương nhiên, ở dưới mí mắt của tôi mà muốn bày trò, là cảm thấy con đường làm minh tinh của hắn ta quá bằng phẳng à?”

Yến Thanh Trì liên tục gật đầu, “Cho nên, lần sau có diễn bộ phim nào thì, nhớ tìm tôi nhé.”

“Sao, cảm thấy tôi đáng tin cậy hơn Giang Mặc Thần?” Vệ Lam liếc xéo anh, “Cậu khá tinh mắt đấy. Không phải,” Vệ Lam đột nhiên phản ứng lại, “Cậu rốt cuộc phải gặp ai thế?”

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, “Nguyên Minh Húc.”

“Hử?”

“Cậu ta muốn tham gia một kỳ “Tới Chiến Đi!”.”

Vệ Lam kinh ngạc, “Cậu ta?” Cậu nhìn Yến Thanh Trì, “Cậu ta chuyên môn đến tìm cậu hay là muốn đến tiết mục gia tăng nhiệt độ?”

“Ai mà biết được?”

“Vậy cậu định chính diện nghênh chiến cậu ta?”

Yến Thanh Trì nhìn về phía cậu, “Chẳng lẽ tôi còn sợ cậu ta?”

Vệ Lam vỗ đùi, “Làm tốt lắm,” cậu nói, “Tôi thích nhất đấu trường giữa tân hoan với cựu hoan, cậu ta đến kỳ nào? Tôi cũng đi!”

Yến Thanh Trì cạn lời, “Cậu đến hóng hớt hay gì?.”

“Phải xem diễn chứ.” Hai mắt Vệ Lam tỏa ánh sáng, “Sự tình cẩu huyết như thế này, không xem ở khoảng cách gần thì tôi sẽ nuối tiếc cả đời mất.”

“Cậu là nam mà sao lại hóng hớt như thế, cậu như vậy fans của cậu có biết không?”

“Cậu quan tâm các cô có biết hay không làm gì, dù sao trận diễn giữa cậu với Nguyên Minh Húc tôi nhất định phải đến xem, cậu cố lên nha, đừng khiến tôi thất vọng.”

Yến Thanh Trì quả thực không có cách nào với cậu, anh thở dài, một sự việc vốn dĩ không mấy quan trọng lại bị Vệ Lam nháo thành như vậy, lập tức khiến anh đau đầu.

Nhưng mà anh cũng không đau đầu được bao lâu, bởi vì điện thoại của anh lại vang lên, Yến Thanh Trì cúi đầu, trên màn hình hiện lên ba chữ Giang Mặc Thần.

Anh đứng lên, nói với Vệ Lam một câu, “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Sau đó đi vào xe bảo mẫu đỗ cách đó không xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net