65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì không hề bất ngờ với cuộc điện thoại này, thậm chí đã có thể đoán trước, anh tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh ấn nhận cuộc gọi, “Alo.”

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Giang Mặc Thần đã chứng thực phỏng đoán của anh, “Quản Mai nói Nguyên Minh Húc muốn tham gia chương trình tạp kỹ kia của em, em đồng ý?”

“Ừ.” Yến Thanh Trì đáp.

Giang Mặc Thần không hiểu, hắn ngồi ở trên sô pha, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ với mong muốn biểu đạt ý nghĩ của mình rõ ràng hơn một chút, “Thanh Trì, anh không phải vì cậu ta mới nói chuyện, cũng không phải không tán đồng hoặc là không duy trì quyết định của em. Anh chỉ không hiểu, anh với cậu ta đã không còn liên hệ, trong tương lai chúng ta cũng sẽ không cần tiếp xúc với cậu ta, tại sao em lại đồng ý quay cùng đài với cậu ta? Đi gặp cậu ta? Không phải là anh đang trách em, anh chỉ không hiểu suy nghĩ của em thôi. Em cảm thấy tiết mục đó là công việc của em, có phải vì em vừa mới gia nhập, không muốn vì cậu ta mà đề điều kiện cùng tổ tiết mục? Hay là bản thân em cũng muốn gặp cậu ta, cho nên mới đồng ý? Em có thể nói suy nghĩ của em với anh không?”

Ngữ điệu của hắn rất hòa hoãn, Yến Thanh Trì có thể nghe thấy nỗ lực của hắn khi muốn biểu đạt ra, hắn không hy vọng anh hiểu lầm.

Anh thấp giọng cười, chậm rãi mở miệng, anh nói, “Giang Mặc Thần, anh không cần khẩn trương như vậy đâu, em không hiểu lầm, em cũng không để ý cái gì, em biết anh không phải vì cậu ta, cho dù anh không gọi điện thoại cho em, em cũng sẽ chờ đến buổi tối khi nói chuyện với anh mà nhắc tới chuyện này thôi. Chúng ta đã từng nói với nhau rồi mà, em sẽ không để anh phải nghe chuyện của em từ người khác, em vẫn nhớ rõ.”

Giang Mặc Thần nghe anh nói như vậy, bất giác thả lỏng, “Cho nên, vì sao em lại đồng ý?”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Nói thế nào được nhỉ, anh nói cũng có vài phần đúng, tiết mục này là công việc của em, em vừa mới tiếp nhận, không đạo lý cũng không muốn vì một người như cậu ta mà phải đề điều kiện với tổ tiết mục, huống hồ, cái vòng này cũng chỉ lớn như vậy, lần này em tránh không gặp cậu ta, chẳng lẽ ngày sau phải tránh cậu ta sao? Vậy chẳng phải là em sợ cậu ta à, nói một câu không dễ nghe, cậu ta không tư cách này.”

Giang Mặc Thần nghe, không nói gì.

Yến Thanh Trì tiếp tục nói: “Huống hồ, nếu lần này cậu ta quay tạp kỹ là vì nhiệt độ của tiết mục này, như vậy, cho dù hai chúng ta và nhà đài cũng không bị ảnh hưởng gì; nếu cậu ta là vì em mà đến, như vậy, cho dù lần này em đề điều kiện với tổ tổ tiết mục để từ chối cậu ta, cậu ta chắc chắn còn sẽ tìm con đường khác để gặp em. Cho nên, nếu vì em thì em cũng trốn không thoát, không vì em thì em không cần phải nhọc lòng, sao em lại phải phí công đề điều kiện vì cậu ta?”

Giang Mặc Thần trầm mặc một lcus, mới thấp thấp thở dài, “Sẽ cảm thấy không vui sao?”

“Không đâu, nhưng mà cảm thấy hơi phiền toái.”

“Nếu em sợ phiền toái, anh có thể khiến cậu ta không đi tham gia.”

“Lúc này không đi, ngày sau cũng sẽ gặp thôi, tuy rằng dùng câu so sánh này không dễ nghe cho lắm, nhưng bã kẹo cao su dính đế dày, anh sẽ phải tự mình bóc nó ra, không thể chờ nó tự bong, không phải sao?”

“Không có gì là không dễ nghe,” Giang Mặc Thần nói, “Tự mình làm mọi việc trở nên khó coi, không thể trách người khác nói lời khó nghe.”

Yến Thanh Trì cười cười, không nói gì.

Giang Mặc Thần nắm điện thoại, trong lòng hơi phiền muộn, hắn thật sự không ngờ Nguyên Minh Húc sẽ đến chương trình tạp kỹ của Yến Thanh Trì, trong nước nhiều chương trình tạp kỹ như vậy, nổi tiếng cũng đâu phải chỉ có “Tới Chiến Đi!”, Nguyên Minh Húc sẽ lựa chọn chương trình này, ý đồ quả thực quá mức rõ ràng. Hắn đương nhiên biết Yến Thanh Trì sẽ không sợ Nguyên Minh Húc, cũng biết nếu Nguyên Minh Húc đối đầu Yến Thanh Trì, có lẽ cũng sẽ không dành được kể quả tốt lành gì, nhưng hắn vẫn không yên tâm, cho dù lý trí nói cho hắn biết rằng từ trước tới nay, Yến Thanh Trì không phải là người sẽ làm bản thân ủy khuất, nhưng hắn vẫn không muốn để Yến Thanh Trì phải một mình đối mặt với Nguyên Minh Húc, hắn hy vọng, lúc này, hắn có thể chắn ở trước mặt anh.

Giang Mặc Thần không thể diễn tả được tâm tình hiện tại của bản thân, tựa như hắn không biết bản thân là từ khi nào lại bắt đầu không muốn để bọn họ gặp nhau. Ban đầu lúc vừa kết hôn, Giang Mặc Thần còn nghĩ chờ đến khi Nguyên Minh Húc trở về, khi bọn họ tụ hội, hắn sẽ đưa Yến Thanh Trì, giới thiệu anh cho bạn bè của mình, cũng giới thiệu cho Nguyên Minh Húc. Lúc ấy, hắn rõ ràng vẫn nguyện ý để Yến Thanh Trì gặp mặt Nguyên Minh Húc.

Nhưng sau này, chậm rãi, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, hắn theo bản năng tránh để Yến Thanh Trì nhìn thấy Nguyên Minh Húc, cho nên khi Nguyên Minh Húc hẹn hắn gặp nhau, hắn đã không có nói cho Yến Thanh Trì. Hôm nay nghe được Quản Mai nói Nguyên Minh Húc muốn tham gia tạp kỹ của Yến Thanh Trì, hắn cũng vừa kháng cự vừa phiền muộn.

Hắn không muốn Yến Thanh Trì gặp Nguyên Minh Húc, không muốn để Yến Thanh Trì nói chuyện với Nguyên Minh Húc, hắn sợ Nguyên Minh Húc sẽ nói ra những thứ không mấy vui vẻ với Yến Thanh Trì, cũng sợ Nguyên Minh Húc làm chuyện xấu gì. Hắn sợ Yến Thanh Trì bởi vì hành vi của Nguyên Minh Húc mà phải chịu thương tổn, càng sợ anh cảm thấy khó chịu.

Trước nay Giang Mặc Thần đều cảm thấy bản thân không phải một người sẽ dễ dàng hối hận, từ nhỏ anh đã được cha mẹ giáo dục rằng nếu đã làm chuyện gì, gieo nhân gì, thì sẽ kết quả đó, hắn tự hỏi bản thân không thẹn với lương tâm, chưa từng xảy ra chuyện gì khiến hắn phải hối hận. Nhưng hiện tại, hắn hối hận. Hắn hối hận bản thân đã từng thích Nguyên Minh Húc, hối hận những trả giá mà mình đã làm lúc đó, hắn sợ hãi sự yêu thích và những gì hắn đã từng làm vì cậu ta, sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén mà Nguyên Minh Húc chĩa đến Yến Thanh Trì. Tựa như hắn sợ Nguyên Minh Húc nói với Yến Thanh Trì – cho dù chỉ nói như một lời trần thuật – nói, “Cậu biết chứ, anh ấy đã từng thích tôi.”

Yến Thanh Trì biết, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ nguyện ý nghe được từ trong miệng người khác, cũng không có nghĩa, sau khi nghe xong anh sẽ không cảm thấy khó chịu.

Giang Mặc Thần khẽ thở dài một hơi, hắn nói, “Thanh Trì, anh nghĩ rồi, quyết định vậy đi, anh sẽ tham gia kỳ mà Nguyên Minh Húc tham gia.”

Yến Thanh Trì không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời hơi ngạc nhiên, “Anh tới làm gì?”

“Không có gì, vốn dĩ anh đã cùng ký hai kỳ với tổ tiết mục, cho dù lần này không đi, lúc sau vẫn phải đi.”

“Nhưng anh không cần phải tới lần này mà,” Yến Thanh Trì cảm thấy đầu của mình bắt đầu đau nhức, “Vệ Lam còn nói cậu ấy cũng muốn đi đấy, đến lúc đó hai người các anh cùng nhau tới, em thấy kỳ đó thật sự muốn bạo, không bạo cũng quá có lỗi với nhiệt độ của hai người.”

“Vệ Lam đi làm cái gì?” Giang Mặc Thần tò mò.

“Cậu ấy đòi xem náo nhiệt, nhất định phải chính mắt chứng kiến khoảng khắc xuất sắc khi em chạm mặt với Nguyên Minh Húc.”

Giang Mặc Thần đỡ trán, “Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho anh trai cậu ấy, bảo anh ta trông em trai mình cho kỹ, đừng cả ngày nghĩ linh tinh nữa.”

Yến Thanh Trì cười, “Vậy Vệ Lam có lẽ sẽ bị anh làm tức chết mất thôi.”

“Theo anh thấy, Vệ Huân quá dễ dãi với cậu ấy, nếu đó mà là em trai của anh, anh đã sớm ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn.”

“Anh mới luyến tiếc làm thế, đó không giống với tính cách của anh.”

Giang Mặc Thần không tiếp tục đề tài về Vệ Lam nữa, hắn quyết định duy trì ý tưởng muốn tham gia kỳ tiết mục này: “Tóm lại, đến lúc đó anh sẽ đi.”

“Giang Mặc Thần……” Yến Thanh Trì vừa mở miệng đã bị Giang Mặc Thần ngắt lời, hắn hỏi, “Anh gọi em như thế nào? Em không cảm thấy em hẳn phải học tập anh sao?”

Yến Thanh Trì quả thực không nhịn được phải bật cười, nghe lời nói, “Vậy thì, Mặc Thần?”

Giang Mặc Thần “Hừ” một tiếng.

Yến Thanh Trì thấy hắn vừa lòng, lúc này mới thấp giọng nói, “Mặc Thần, anh nghĩ là bởi vì Nguyên Minh Húc tới, anh sợ em gặp được cậu ta sẽ cùng cậu ta sinh ra không thoải mãi?”

“Anh sợ cậu ta làm em không vui.”

“Không đâu,” Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói, “Không có nhiều người có thể làm em không vui, cậu ta không có tư cách này.”

“Em không muốn anh đến?”

“Không phải không muốn anh đến, mà là không muốn anh vì cậu ta mới đến.”

“Anh không phải vì cậu ta, anh……”

“Em biết,” Yến Thanh Trì ngắt lời hắn, “Anh là vì em. Nhưng mà, nó vẫn có liên quan tới cậu ta.”

“Anh ……” Giang Mặc Thần đang muốn giải thích rõ ràng tâm tình của mình, lại nghe được Yến Thanh Trì nói, “Anh có nghĩ tới tại sao cậu ta lại muốn gặp em không?”

Giang Mặc Thần không nói gì.

“Đương nhiên không phải đơn thuần muốn thấy em một chút.” Yến Thanh Trì cười, “Em trông như thế nào, xem ảnh chụp không phải là được rồi à, cậu ra muốn gặp em, còn không phải là vì anh?”

“Nhưng mà,” Yến Thanh Trì nhìn thẳng vào kính chiếu hậu bên trong xe, anh thấy được đôi mắt đen nhánh mà bình tĩnh của mình, cũng thấy được ích kỷ mà anh che dấu trong đó, “Nhưng mà, sao em có thể để cậu ta đạt được ước nguyện dễ dàng như vậy được?”

Yến Thanh Trì nghe thấy thanh âm ôn nhu lại kiên định của chính bản thân, “Em cũng có tính toán riêng của mình, em cũng ích kỷ, cho nên, tại sao em lại phải cho cậu ta nhìn thấy anh? Dựa vào cái gì mà em phải để cậu ta thấy anh? Làm sao em sẽ nguyện ý để cậu ta thấy anh chứ?”

Giang Mặc Thần ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới điều này, hoặc là nói, hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy để Yến Thanh Trì một mình đối mặt với Nguyên Minh Húc là không công bằng với Yến Thanh Trì, cho nên mới muốn đứng ở bên cạnh anh, thậm chí chắn trước mặt anh, không để anh phải chịu thương tổn, nhưng hắn không nghĩ tới, điều mà Yến Thanh Trì để ý lại là cái này.

“Bị em dọa rồi à?” Yến Thanh Trì nhẹ giọng hỏi hắn, “Có phải cảm thấy em như vậy là quá đáng?”

“Không.” Giang Mặc Thần ôn nhu trả lời anh, “Em chưa từng quá đáng. Anh chỉ đang cảm thấy bản thân suy xét không chu toàn, không nghĩ tới điều này.”

Yến Thanh Trì không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời không nói gì.

“Em nói rất đúng,” Giang Mặc Thần nói chuyện trước nay đều không nhanh không chậm, nhưng lại luôn mang theo một loại lực lượng khiến người khác an tâm, “Dựa vào cái gì mà chúng ta lại phải làm theo ý của cậu ta.”

Yến Thanh Trì chú ý tới, hắn nói là chúng ta, không phải anh, cũng không phải em, mà là chúng ta.

Anh nghe Giang Mặc Thần từng câu từng chữ mà nói rõ ràng, “Em là bạn đời của anh, đương nhiên là em có tư cách quyết định anh đi gặp ai, không gặp ai, bởi vì em là Giang phu nhân duy nhất.”

Yến Thanh Trì không tự giác cười, cúi đầu gẩy đẩy vật trang trí nhỏ trên xe.

“Thanh Trì.” Giang Mặc Thần gọi anh.

“Ừ?” Yến Thanh Trì nghi vấn.

“Anh đã nói là anh sẽ không có liên hệ gì với Nguyên Minh Húc nữa, cho nên, dù là xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không liên hệ với cậu ta nữa, như vậy, cũng chỉ có thể phiền em thay anh nói cho cậu ta: đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cậu ta xuất hiện ở trước mặt em, sẽ không có lần thứ hai. Nói cho cậu ta, người quý ở tự tôn tự ái, tự mình tôn trọng bản thân trước thì người khác mới có thể tôn trọng cậu, đừng khiến cho bản thân trở nên quá mức nan kham.”

Yến rõ ràng hơi sửng sốt, “Ừm” một tiếng, coi như đáp ứng.

“Còn có……” Giang Mặc Thần dừng một chút.

Yến Thanh Trì không nói gì, im lặng lắng nghe.

“Còn có,” Giang Mặc Thần thanh âm rất nhẹ, hắn nói, “Anh nhớ em.”

Tựa như những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ cây tùng, nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh, rơi vào trong lòng Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì hơi hoảng hốt, không tự giác hỏi, “Anh nói cái gì?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net