Chương 42: Ngốc lăng trong giây lát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hành Quân cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó, đó là một cánh cửa bí mật, bên trong chắc chắn là mật thất, và đương nhiên có khả năng bên trong sẽ có báu vật.

Trong khi Bạch Hành Quân cố hết sức phá cửa, Bạch Cửu U và Vân Hủy đã đi tới một chỗ khác, nơi này cách Bạch Hành Quân không xa, dường như ở đây cũng có một cánh cửa bí mật, nhưng cánh cửa này lại bị lộ ra bên ngoài, nhìn nó...không có gì đặc biệt cả, trên cánh cửa cũng không có linh khí.

Vân Hủy và Bạch Cửu U đứng cùng nhau, Bạch Y cũng ở bên cạnh nhìn.

"Ba, mẹ, bên trong này có cái gì thế?"

"Không biết, đi vào mới biết được." Bạch Cửu U trả lời, sau đó, hắn liếc mắt nhìn Vân Hủy, bắt đầu phát lực.

Cánh cửa bí mật nhìn có chút tàn, nhưng Bạch Cửu U và Vân Hủy hai người liên thủ phát lực, vậy mà cánh cửa này vẫn không bị sao!

"Ba, con tới giúp ba!" Bạch Y nói, cũng bắt đầu phát lực ra. Có ba người hợp lực, cuối cùng cánh cửa cũng bị oanh ra một cái động. Sau đó, Bạch Cửu U và Vân Hủy thuận thế đạp xuống, cánh cửa đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Bạch Cửu U và Vân Hủy cùng nhau tiến vào, Bạch Y cũng đi vào theo. Mà lúc này, cái mâm tròn mà lúc trước Bạch Cửu U thu hồi bỗng nhiên nóng lên, tự động bay ra từ trong túi trữ vật của Bạch Cửu U.

Sự cố này làm bọn Bạch Cửu U đều giật mình. Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên bay ra một cục đá đen, cục đá kia lơ lững ở giữa không trung rồi biến thành một chìa khóa màu đen, nó chủ động cắm vào phần nhô ra.

Khi chìa khóa được gắn vào chỗ nhô ra, trên mâm tròn chợt phát ra ánh sáng rồi biến mất, từ bên trong phiêu ra hai chữ, trực tiếp chỉ ở giữa lông mày Bạch Y.

"Vân Ê."

Bạch Cửu U và Vân Hủy đều sững sờ.

"Vân Ê?" Bạch Y lẩm bẩm hai từ này, đột nhiên hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, "Ba, mẹ, vì sao con lại muốn khóc nhiều như vậy khi đọc hai chữ này, con nghĩ, con nghĩ đây là tên của con?"

Vân Hủy và Bạch Cửu U liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Bạch Cửu U chậm rãi mở miệng: "Sao ngươi nghĩ đây mới là tên của ngươi?"

"Vân là họ của ba, cũng là tộc họ. Vân Ê, là tên của con. Cha, phải không?" Tiểu hài tử ấp úng nhìn về phía Vân Hủy, giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, "Con, con vì cái gì lại nói như vậy?"

"Vân Ê, đó là một cái tên hay. Không gọi là mẹ nữa à?"

Tiểu hài tử cúi đầu, "Mẹ, là lịch kiếp...Cũng không phải thật. Cha, gọi là cha mới đúng... Còn có phụ thân." Mấy lời cuối cùng đều là nói với Bạch Cửu U.

"Ngươi nguyện ý gọi ta là phụ thân?" Bạch Cửu U cười nhướng mày.

"Ân, phụ thân, cha. Gọi như thế mới đúng, thế giới kia...... Cho là ta cùng cha lịch kiếp thế giới đi, có lẽ, chỉ là ta lịch kiếp thế giới, bởi vì cha ở nơi đó hơi thở thực đạm thực đạm, kia, không phải cha."

Bạch Cửu U và Vân Hủy không hiểu đứa nhỏ đang nói cái gì, nhưng họ phảng phất hiểu. Hai người lần nữa liếc mắt nhìn nhau một cái, Vân Hủy nhàn nhạt nói: "Người tu chân chú trọng duyên pháp, ngươi xuất hiện ở đây, cái mâm tròn này cũng như thế. Hẳn ngươi và mâm tròn đều có liên quan, Vân Ê liền gọi Vân Ê đi, cũng không gì không tốt. Nhưng mâm tròn này, ngươi có cảm nhận gì không?"

Bạch Y, không, hiện tại là Vân Ê, nó cầm mâm tròn trong tay. Khi cái mâm tròn xuất hiện ở trong tay nó, trước đây vẻ ngoài đứa nhỏ luôn làm cho người ta không thể phân biệt nam nữ, nhưng tức khắc đã xảy ra biến hóa. Lúc này, đứa trẻ cho người ta cảm giác đây sẽ là một nam hài. Hơn nữa, thông linh tâm thấu, đều không phải là linh thể thấu, mà là cả người có cảm giác rất thoải mái.

"Cảm nhận?" Vân Ê cẩn thận cảm nhận, lắc lắc đầu, "Cha, không có, chỉ là cảm thấy thứ này thực thoải mái. Nhưng thứ này vẫn là đặt ở trên người phụ thân, con cảm thấy phụ thân rất cần nó."

"Nga?" Bạch Cửu U nâng mi, "Sao ngươi cảm thấy ta sẽ cần?"

"Con cũng không biết, chính là có cảm giác mà thôi."

Vân Hủy nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói: "Nếu Vân Ê nói mâm tròn này hữu dụng với ngươi, vậy tốt hơn hết là mang trên người."

Bạch Cửu U nghe vậy, gật gật đầu. "Ừm, vậy ta sẽ đeo nó lên người."

Tuyệt Đề Điểu không chịu cô đơn, "Các ngươi đừng nói chuyện phiếm nữa, nơi này có Bảo Khí, thật nhiều Bảo Khí a! Xem cái rương lớn ở bên kia kìa!"

Vân Hủy và Bạch Cửu U lúc này mới hướng cái rương lớn trong phòng có chút rách nát... Cái rương giản dị tự nhiên, nhưng lại có nhè nhẹ linh khí.

Ngay sau đó, hai người đồng thời bước đến đó.

Một số rương đổ nát chỉ được che đậy khi họ nhìn vào nắp đậy, Bạch Cửu U một kiếm đẩy ra, sau đó, thứ trong rương khiến ngay cả hắn cũng kinh ngạc ngốc lăng trong giây lát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC