Chap 11: Vân Nguyệt Tán cũng trọng sinh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Lão đầu à!
Không người đáp lại, nhưng ta hình như thấy lão chu công lấp ló ở sau cây đại thụ, lão đang đưa ánh mắt đáng thương nhìn. Ta chậc lưỡi nói:
-Ra đi.
Lão tủi thân lắc đầu, nhưng ta là người bị thương ở chân. Nào có phải lão, đưa bộ mặt đó làm gì? Ta kiên nhẫn nói:
-Lão đầu, mau ra đây!
Lão làm vẻ yếu đuối, nhút nhát đến bên ta. Lão ta không những bịp bợm, hay đổi chủ đề mà còn là tên đa nhân cách. Thật sự, ta cũng thấy lão diễn giỏi. Chu công đến gần ta, thấy bộ mặt ỉu xìu, ta hắng giọng:
-Bây giờ, liền cho ngươi lấy công chuộc tội!
Lão mắt lóe sáng, gật đầu lia lịa.
- Chơi cờ với ta!
Dù sao, chu công cũng già rồi. Tạo chút phúc đức cho lão cũng không sao, ta tự giải thích cho chính mình.
Trước khi trọng sinh, ta đã gặp chu công. Lão luôn luôn xuất hiện mỗi khi ta ngủ, tính cách thì vui tính bởi vậy cứ vài hôm lão lại tặng ta một giấc mơ rất vui tính như: Gặp trộm, bị phụ thân đánh, đi lưu lạc bị sói ăn thịt...... Thật sự "Rất vui tính". Nhưng khi ta buồn, lão bên ta. Khi ta vui, lão bên ta. Lúc ta là chính thất của Lý Thương, hắn đã xúi ta đi Hoan Lâu, tìm mỹ nam tử nhu mì, đem về nuôi.
Lúc nhỏ, dường như ta mơ hồ nhìn thấy chu công đang nghịch cá ở hồ nước trong vườn. Lúc đó, lão rất trẻ còn mếu máo với ta như tiểu hài tử mang danh "trung niên" rằng: Nương tử của lão ta bắt lão ta ngủ trên đất, cỏ suốt mấy tuần mà vẫn không tha cho lão. Buồn phiền quá, lão qua phủ ta nghịch.
-Hắc, hắc, ta thắng rồi!
Chu công ở trước mặt ta nhảy đú đỡn, à, phải rồi đây là ván đầu tiên lão thắng ta. Ta phì cười nhìn lão, trong đầu đột nhiên có thắc mắc:
-Lão đầu à, ta có thể thấy lão vậy Thiên Mặc Nhu thì sao?
Lão cứng đờ. Ta lại tiếp:
-Ta và hắn cùng trọng sinh, vậy hắn có thể thấy giống ta không?
Lão dừng việc đú đỡn lại nghiêm túc gật đầu. Hôm nay, chu công thực thật thà, làm ta xém tưởng lão bị thánh nào nhập.
-Vân Nguyệt Tán????
Lão lại gật đầu, bộ dạng giống như sợ bị ta cạo đầu.
-Lý Thương?
Lão lắc đầu
-Đới Nhi?
Lão lại lắc đầu
-Lương Hoành Di?
Lại lắc đầu
-Tất cả những người còn lại đều không thấy được?
Lão gật gật
-Lẽ nào Vân Nguyệt Tán cũng trọng sinh?
Lão ăn gà, gật gật. Thấy kì lạ ta hỏi:
-Ngươi là lấy gà ở đâu?
Lão ôm gà quay đi chỗ khác, ngấu nghiến đáp:
-Cái này là Tán Tán và Nhu Nhu cho ta, người đừng hòng nếm.
Trông ta, tham ăn lắm? Vân Nguyệt Tán gián tiếp chê ta xấu, giờ chu công gián tiếp chê ta tham ăn. Lão chóp chép:
-Không có gián tiếp đâu, là trực tiếp!
-Ngươi đọc suy nghĩ?
-Mặt ngươi thành thật khai báo còn hỏi ta?
Nhìn ra được sao? Thật là, cái gương mặt khuynh quốc phản chủ.
-Lạc Lạc, ta để thuốc ở đây. Ngươi nhớ bôi!
Là giọng của Vân Nguyệt Tán, ta quay qua nhìn chu công, lão vẫn an bình mà gặm gà. Ta hỏi:
-Làm sao hắn biết được ta có thể nghe?
-Hắn tự độc thoại thôi! Ai bảo nô tỳ phủ ngươi đi bấm ổ khóa cơ chứ, làm cho mỹ nam người ta không vào được!
Chu công phán xanh rờn rồi tỉ mỉ lấy từng sợi thịt ăn, làm cho cục xương sạch sẽ. Lão tham ăn thật!
-Ta là đang cố gắng không phí phạm, của trời khó ăn lắm!
Ta bực dọc:
-Mặt ta không có khai báo!
Lão không ngẩn đầu, đáp:
-Ta cũng đâu có nhìn mặt ngươi.
Điên mất, phải mau tỉnh dậy. Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy!!!!!!!!
Ta hé mắt ra ngoài cửa, trời chỉ mới sang sáng. Mặc kệ sự quyến rũ nệm ấm chăn êm, ta mặc một bộ y phục đơn giản, chuồn ra ngoài. Cũng sau hôm ăn vịt quay, ta đã dặn dò thật kĩ rằng Đới Nhi không được phép ngủ ngoài cửa, chỉ ngủ phòng thôi. Bởi thế, ta dễ dàng ra khỏi phòng.
Phi Tiểu thư đã thành công vượt qua ải chu công và cửa phòng. Ải cuối cùng đó là lỗ chó, tới bây giờ ta vẫn không ngờ được chính mình sẽ bò qua cái lỗ chó mà Thiên Mặc Nhu bị ta cười. Nhục, nhục thật! Vì sự nghiệp an lạc của chính mình, nhắm mắt một phát, ta liền bò qua.
Mặc dù vượt qua được cửa ải, nhưng ta lại không hề vui tí nào. Ngược lại, ta thật muốn đem đầu mình cắm xuống đất. Ai mà ngờ, ta xui đến mức mới bò ra liền gặp Thiên Mặc Nhu đang bị trói tay, chân đứng bên ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC