Phần 27 vô cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế là một đêm khó ngủ đã qua, tôi cùng mấy đứa kia lên đường đi học, nhưng không hiểu sao tôi không thể vui được, có phải vì hai người kia qua đời không nữa, chúng tôi cả sáu đứa đi vào lớp học, cô giáo chủ nhiệm cho chúng tôi 6 đứa vào một góc, ở cuối lớp, Quân thì ở ghế bét dẩy cuối ở góc lớp học, tôi thì được xếp ở trên Quân một ghế, hướng ngay ra cửa sổ, ở trên tôi là Linh, bên Phải Linh là Phong, sau Phong thì tới Nga và cuối cùng là Thắng, còn mấy đứa khác thì xếp lung tung khắp lớp

Quân: ê tụi bây sao hôm nay mọi người kỳ vậy

Nga: cha m mới mất, m ko biết hả

Quân: ờ thì, ờm...

Không hiểu sao bầu không khí trong cái hội của tôi không còn như trước nữa, Quân thì không biết sao chứ mọi người ai củng trầm mặc, không còn cà khịa với nhau, dởn với nhau như trước nữa. Một tiết học về toán đã qua, rồi tiết ngữ văn, một giờ giải lao bất đầu, ai ai củng đi trong đó có Phong, chỉ cái hội của chúng tôi còn trong lớp học, thầy thể dục đi tới

Thầy: thôi nào các em, vui lên đi, đừng buồn nữa

Tôi: ủa thầy sao thầy ở đây

Thầy: hiện tại thầy có trách nhiệm là người bảo hộ hai em, như là cha mẹ vậy, thầy củng phải đi xem tình hình con mình chứ phải không

Tôi: dạ...

Thầy: tên thầy là Osdon, từ nay các em cứ gọi thầy là Osdon được rồi, không cần thầy trò j đâu

Tôi: vân ạ

Osdon(thầy): thôi được rồi, đừng buồn nha, thầy đi trước đây

Tôi: vân ạ

Quân: thầy kiêu kìa, vui lên đi mn

Thắng: ờ

Quân: tụi bây nghe truyện cười không

Thắng: m kể nếu không vui thì t chém m á

Quần: m yên tâm, m biết j không

Thắng: biết j

Quân: hôm qua, khi nghe tin cha với chị t mất, thằng Thường ôm t khóc quá chời hé hé

Thắng: zậy là vui hả, t thấy m sao á

Tôi: Quân

Quân: hả

Tôi: t hỏi thiệt, có phải m quá vô cảm không

Quân: t vô cảm hả?

Tôi: chứ ai, cha mẹ m mất mà m vẫn có thể đùa như thế, thì m vô cảm quá còn j

Nga: Trường nói đúng á

Quân: ờ thì, à, t vô cảm mà, phải không, khoan, t đi vô đây cái

Quân rời đi, tới một nơi nào đó

Tôi: hình như t hơi nặng lời thì phải

Nga: m nói đúng mà

Thắng: m củng hơi vô cảm đó Nga

Nga: à thì, t củng thấy hôm nay nó sao sao á

Thắng: à Linh m đi tìm Quân đi

Linh: tại sao lại là t

Thắng: m hiểu mà

Linh: à thoy được rồi

Tôi: tự nhiên t cảm thấy nó lạ quá

Thắng: thôi không sao mọi chuyện sẽ ổn thôi

Tôi: t thấy, mọi chuyện cứ liên tục tới, tới không ngừng, như chuyện chuyển sinh, mất thứ quan trọng nhất(*), đi đánh nhau, cha mẹ mất, bị ám sát...

Nga: thoy được rồi, cố gắng thì nó sẽ qua

...Ở một nơi nào đó Linh đi tìm Quân

Linh: Quân ơi, m ở đâu vậy, Quân đi đâu vậy, à mình biết đâu rồi

Ở trên sân thượng, Quân đang ngắm cảnh

Quân: có lẽ mình vô cảm thật, hzzzz

Linh: m ở đây hả Quân

Quân: ủa Linh

Linh: bọn nó biết lỗi rồi m đừng giận tụi nó nhen

Quân: đâu có đâu, bọn nó đúng

Linh: hả

Quân: bọn nó đúng, t vô cảm, t thật sự quá vô cảm

Linh: ờ thì...

Quân: m biết không, lúc t biết tin đó, t thật sự... t củng muốn như Trường vậy, t củng rất muốn khóc thật to, để đỡ buồn

Linh: m hả

Quân: m biết đó, hai người đó, là hai người cực kỳ quan trọng với t ở thế giới này, nhưng, ở đây, t là anh của Trường, t phải trưởng thành hơn nó, để bảo vệ nó, m biết không, nó là con gái tính trong thế giới này, nó muốn làm j củng được, nủng nịu củng được, chả ai bất bẻ được cả, còn t phải cứng rắng

Linh: nhưng mà

Quân: m biết không, thật sự t yếu đuối lắm, có lẽ còn yếu hơn Trường nữa, vì nó có thể thể hiện tâm trạng của mình cho người khác

Linh: này Quân

Quân: m biết không, đứa nào mà chả muốn lấy le với đứa khác

Linh: (nói to)Quân!!!

Quân: hả

Linh: này, t muốn nói cho m cái này

Quân: à ừ, m nói đi, t xin lỗi

Linh: Quân, ha mình chia tay đi

Quân: hả

Linh: xin lỗi m, nhưng t muốn nói, mình chia tay đi

Quân: sao vậy

Linh: vì t muốn chia tay thôi

Quân: ừ thì, t xin lỗi, m thích đứa khác rồi hả

Linh: không phải t chia tay vì t không thích m nữa, t muốn chia tay vì t muốn chúng ta trưởng thành hơn, chúng ta cần trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn nữa mới được, chứ không phải dựa vào cái thân hình trẻ con mà muốn làm gì thì làm, mình lớn rồi, gần ba mươi nồi bánh chưng rồi, nhưng ta lại bị cái thân hình này làm ta không trưởng thành, bây h chúng ta cần phải trưởng thành hơn nữa, đừng thích thể hiện, cừ bình thường là tốt nhất, được không vì t nói lời chia tay với m nhé

Quân: ừ, um

Linh: m đừng buồn

Quân: t không buồn đâu

Linh: hả, thật à, có ai chia tay mà vui như m không

Quân: nhờ m, t củng hiểu rồi, cảm ơn m nhìu lắm

Linh: à thế à, m mừng là t vui rồi

Quân: sau này, t vẫn sẽ tỏ tình m, trong lúc đó, m ko được cập bồ với ai đấy nhé

Linh: được rồi, t hứa với m, nhưng

Quân: nhưng sao

Linh: m củng phải không tỏ tình ai khác trừ ai đó nhé

Quân: được rồi, t thề luôn

Linh: t nhớ lời này của m, Ànày Quân, t có thứ này muốn trao cho m

Quân thứ j vậy

Linh: là lần đầu của t (ở đây là nụ hôn nha, mn đừng nghĩ j sâu xa)

Quân: hả khoan

Linh nhốm gót lên hôn Quân, hai người khóa môi hết 1p

Linh: ok chưa, thôi đi xuống mấy kia chờ

Quân mặc đỏ như trái cà chua, đi theo Linh xuống dưới lớp, thanh niên ấy còn chưa hiểu j đã xảy ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net