17 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cả…”

“Tại nó chán chứ bộ, với lại, em cũng nói là em không cần trị liệu gì cả, em khỏe rồi” Sica giơ tay, kéo cái tay áo phồng lên…

“Em có chuột đấy nhá…”

Sau hành động lí lắc đó là tràng cười tối mắt tối mũi của bác sĩ Kwon, hệ quả lại tiếp tục là 1 người giận và 1 người năn nỉ, gớm khổ, họ cứ mãi vờn nhau như thế từ ngày này qua ngày khác mà không biết chán là gì…

Đã 1 tháng từ cái đêm mà 2 con người đó thú nhận tình cảm của họ với nhau, sau cái đêm ấy không phải mọi thứ đều dễ dàng như mọi người thường nghĩ đâu. Họ tránh mặt nhau, ở tất cả mọi nơi, mọi lúc có đối phương, không phải họ sợ tình cảm trong lòng mà cái chính là sự cắn rứt khi họ phản bội những người thân thiết với mình. Có lẽ họ sẽ cứ tiếp tục tránh nhau nếu không có thêm 1 vài cuộc tiếp xúc bắt buộc giữa bệnh nhân và bác sĩ, nhờ những buổi gặp đó mà giờ đây 2 con người ấy mới thật sự ở bên nhau và chấp nhận đối mặt với những thử thách cho tình yêu của họ…

Cũng trong thời gian 1 tháng trị liệu ấy thì tình hình sức khỏe hiện tại của Jessica phải nói là chưa từng tốt như thế, nhìn cô bây giờ chắc không ai nói cô từng mắc bệnh nặng đến gần như điên loạn cả…mều vàng bây giờ, không những khỏe khoắn mà còn yêu đời rất rất nhiều và nguyên nhân vì ai thì mọi người cũng đã rõ…

“Hôm nay có tiết mục gì không Yul?” Sica ôm ôm cánh tay Yuri, còn tay thì nghịch mấy lọn tóc vương trên vai cô gái kia…

“Không, Yul bận mà” đẩy gọng kính, Yuri chăm chú vào mấy sấp tài liệu

“Xì…chán quá đi, kệ đi mà, đi xem phim đi Yul”

“…”

Nhận thấy ai kia không thèm chú ý tới mình, mều vàng bĩu môi lắc lắc liên tục cánh tay Yuri, cô muốn đi chơi chứ không muốn cả ngày dính chặt lấy mấy cái hồ sơ chán ngắn ấy…

“Oài, em kéo hoài thế, sao Yul xem được, đừng phá nữa…”

“Không, đi chơi cơ…”

Xem kìa, gì mà hết bĩu môi rồi lại phồng má, mắt thì cứ long la long lanh…kiểu này thì còn gì là ice princess nữa chứ, bởi ta nói sức mạnh tình yêu thật kinh khủng, ở bên cạnh Yuri thì Jessica đúng là con mều vàng nhỏ bé dễ thương mà thôi…

“Thôi, hôm nay mà không xong thì Yul mất việc đấy, em chịu khó đi, ngày khác mình đi sau” véo nhẹ đôi má phúng phính mềm mại, Yuri phải ráng lắm mới giữ vững được lập trường của mình không bị lung lay…

“Ứ chịu, Yul không thương em à. Giận luôn”

“Sao lại nói thế? Yul yêu em còn không hết nữa là, chỉ là hôm nay thì không được. Hay thế này đi, Yul đền cho em nhé…”

“Hả? đền gì…”

“Thì những gì mà em thích”

Yuri nháy mắt, nhếch mép cười gian tà làm mều vàng đỏ hết cả mặt, cô nàng bẽn lẽn trông đáng yêu kinh khủng khiếp…

“Nhắm mắt lại đi”

Sica nhắm mắt chờ đợi, dạo gần đây cô luôn có xu hướng phát cuồng và luôn ham muốn nụ hôn ngọt ngào của người yêu…

1s

2s

3s

<PÓC>

“Ui da…” 1 cái búng vào trán thay cho nụ hôn ngọt ngào, Sica xụ mặt bức bối…

“Hahaha…em đúng là cô nàng gian tà mà, tối ngày nghĩ mấy thứ bậy bạ không…” Yuri gục xuống đất, miệng cô đang hoạt động quá mức vì gương mặt tiu nghỉu của ai kia…

“Yul ăn hiếp em…hức hức…”

“Thôi, được rồi, được rồi. Yul xin lỗi em được chưa? Ráng 15p nữa đi, xong sấp hồ sơ này rồi chúng ta đi chơi cả ngày luôn, được không?”

“Yay!!!”

Chỉ vài câu nói, vài hành động cùng những cử chỉ nhẹ nhàng, Yuri đã dễ dàng dụ dỗ được cô mều vàng xinh đẹp kia…không cần gì nhiều, vì chỉ cần là Yuri, ở đâu, khi nào và làm gì hoàn toàn chả quan trọng với Jessica nữa…

…………

Bầu trời sụp tối, phía cuối chân trời một vài tia sáng yếu ớt còn lại của vật thể màu vàng cam nóng bỏng hắt lên mặt đường, lại thêm 1 ngày nữa sắp trôi qua…

Chiếc xe màu đen thoải mái lăn bánh bon bon trên đoạn đường thưa thớt, nó đã đến nhiều địa điểm hôm nay, thời khắc này nó có quyền được nghỉ ngơi hay ít nhất chủ nhân của nó cũng mong 1 điều như thế…

Với tay bật bản nhạc ballad của nhóm nhạc yêu thích, Yuri nhẹ nhàng điều khiển tay lái vừa thoải mái dựa vào thành ghế êm ái, tự thưởng cho mình chút yên bình hiếm có. Lén nhìn qua gương chiếc hậu, ngay lập tức hình ảnh của cô gái tóc vàng hiện lên đầy xinh đẹp...

Yuri không phải thể loại không tin vào tình yêu càng không phải loại ủy mị yếu đuối phụ thuộc vào thứ tình cảm đó. Những ngày tháng rong ruổi bên trời tây với trí nhớ gần như ở mức zero thì sức hút tự nhiên của Yuri vẫn thể hiện rất rõ, cô đã trải qua khoảng 7,8 mối tình và khá nhiều cuộc hẹn hò trong suốt 4 năm, 1 con số khá là nhiều đến mức mà Joo Hyun đã từng phải gọi cô là player…Yuri không player, cô biết rõ điều đó, cô hẹn hò vì cô muốn tìm 1 cảm giác mà cô đang thiếu - thứ cảm giác có thể lấp đầy lỗ trống lạ lùng nơi trái tim cô. Jessica khẽ nhích người, ngáp 1 cái và tiếp tục bĩu môi lèm bèm thứ gì đó có liên quan đến thức ăn…mỉm cười với hình ảnh đáng yêu ấy, giờ thì Yuri đã rõ, khoảng trống trái tim cô chỉ có duy nhất 1 người có thể lấp đầy – 1 cô nàng kiêu kỳ mang tên Jessica…

“Sica, tới nơi rồi em, dậy đi!” Yuri lay lay Jessica và với tay gỡ dây an toàn cho cô ấy, họ đã đến địa điểm dùng bữa tối…

“Óap, đây là đâu vậy Yul…”

“1 nơi tuyệt vời của riêng Yul”

Jessica mơ màng đi theo sự dẫn dắt của Yuri, luồng gió mát thoang thoảng mang mùi của nước khiến mi mắt của cô càng nhíu lại hơn, nếu không có tiếng reo đột ngột của Yuri thì hẳn mều vàng lại ngủ thêm 1 lần nữa…

“Wao, đẹp quá…”

Miệng hơi há 1 tí, Jessica đã phải thốt lên tiếng reo nho nhỏ trước vẻ xinh đẹp của cảnh vật trước mặt…Dòng sông xanh biếc trong vắt, vài con cá đầy màu sắc bơi bơi dưới làn nước, trông chúng như những nàng tiên bay trên những cụm mây trong truyện cổ tích…xa xa trên dòng sông là cây cầu gỗ cong cong có tô điểm thêm cái cây cổ thục um tùm phía bên đầu cầu, đây đó bên kia sông vài đứa trẻ con nô đùa cùng với cánh diều phấp phới theo con gió mát, một nơi quá tuyệt vời giữa dòng đời đầy xô bồ này…

“Yên bình quá…sao Yul biết nơi này vậy?”

“1 lần Yoong dẫn Yul đến đây, em ấy nói đây là nơi Yul hay đến ngày trước. Dù không nhớ gì, nhưng Yul rất thích nơi này và hay đến mỗi khi mệt mỏi” Yuri mỉm cười đan tay vào tay Jessica, tay họ lúc nào cũng vừa khích…

“Vậy mà giờ em mới biết, hôm nay Yul tới đây…chả lẽ Yul cũng đang mệt sao?”

“Ha ha, không đâu. Yul chỉ muốn giới thiệu cho em biết nơi này thôi, thật tốt vì em cũng thích nó” Yuri mỉm cười xoa nhẹ đầu mều vàng, tiếp tục kéo Jessica tới 1 nơi khác…

Trời tối dần, hoàng hôn lùi xa nhường chỗ cho bóng đêm tĩnh mịch, dù trời tối nhưng không gian xung quanh dường như đang nhộn nhịp hẳn lên, họ đang đến 1 khu bán thức ăn ngoài trời…

“Chào dì, bé đen lại đến đây”

“Ô hô, xem ai kìa? Lại đây ta ôm cái nào”

Dừng lại ở 1 quán nhỏ phía cuối “con đường ẩm thực”, Jessica đang há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy Yuri nũng nịu với 1 dì lớn tuổi, họ đang ôm nhau thắm thiết dù rằng cô gái da ngăm hình như có xu hướng đang nghẹt thở vì bị ôm quá chặt…

“Cho con như mọi khi nha, nhưng hôm nay là 2 phần”

Yuri vui vẻ nháy mắt với dì ban nãy, sau màn giới thiệu và ôm ấp đầy bạo lực thì họ đang yên vị chuẩn bị cho buổi tối với các món ăn nóng ngon lành…

“Em thấy hôm nay như thế nào?”

“hmmm, để em nghĩ xem…buổi sáng xem phim trong thành phố, trưa thì đi sở thú, chiều thì dạo mát ven sông và buổi tối lại ở 1 quán ăn ven đường…1 buổi đi chơi bụi đúng nghĩa…”

“…Nhưng em phải công nhận là rất thú vị, lâu rồi em không thấy thoải mái như thế này đấy…” Jessica hào hứng kể, cũng cỡ 4 năm rồi cô chưa có buổi đi chơi nào tương tự như thế này, cô chỉ quanh quẩn từ nhà đến nhà sách, thỉnh thoảng đi shopping, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với hôm nay…

“Uhm, em vui thì tốt rồi…”

“…Yul sao vậy? có gì không vui sao?” nhận thấy vẻ mặt trầm ngâm của ai kia, Sica vội vã quan tâm…

“…cũng không có gì…”

“Không, nhất định phải có gì đó thì mặt Yul mới như bánh bao chiều như thế. Nói em nghe đi, N.O.W” dùng 2 tay ép 2 bên má Yuri, Jessica ép con người kia phải nhìn vào ánh mắt cô…

“…Ok…em bỏ ra trước đi…”

“Rồi, nói đi”

Một khoảng lặng diễn ra trước khi Yuri hít vào 1 hơi dài, có một vài điều khó đối mặt mà cả 2 đã né tránh suốt 1 tháng qua, nhưng họ không thể né mãi được, đến lúc phải đối mặt với chúng rồi…

“Đi cả ngày với Yul như thế này, em có khi nào nghĩ tới cảm giác của ChunHo oppa không?”

“Yul muốn em nói thật hay nói dối?”

“Em cứ nói những gì mình nghĩ”

“Em nghĩ Yul phải biết chứ…”

“…”

“…em yêu Yul, Yul biết điều đó…và em không quan tâm ai ngoài Yul cả” Sica lạnh lùng nhìn Yuri, cô muốn ai kia biết rõ vị trí của kẻ đó quan trọng như thế nào với cô…

“em…”

“…liệu có thể khác gì không nếu em cứ suốt ngày do dự, cắn rứt hay lo nghĩ về cảm giác của ChunHo?”

“Yul không biết, chúng ta đã không thể quay lại, nhưng Yul không muốn phải tuyệt tình đến mức bỏ mặc cả cảm xúc của anh ấy…” Yuri cười buồn, sự cắn rứt hiện lên rõ rệt trong đôi mắt đen láy của cô…

“Nhìn em đi, Yul nghĩ em không cắn rứt ư? không đau đớn, lo lắng hay suy nghĩ gì về anh ấy sao?...”

“…em có nghĩ, có lo, thậm chí còn cắn rứt hơn Yul rất nhiều lần kìa…chỉ có điều…”

<RING, RING>

“Em đi nghe điện thoại đã, lát chúng ta tiếp…”

Nhìn theo dáng Jessica chạy về phía sông nghe điện thoại, rốt cuộc vấn đề họ né tránh suốt bao lâu nay cũng bùng nổ, sự lo lắng và do dự luôn không ngừng bao lấy Yuri mỗi khi cô nghĩ đến tình cảm của cả 2, dù có là người yêu đầu tiên của cô gái tóc vàng thì cô cũng phải công nhận 1 sự thật phũ phàng là giờ đây cô chỉ là người đến sau và thậm chí còn là người thứ 3 trong cuộc hôn nhân của người bạn thân luôn rất tin tưởng cô…

“Hình như con rất yêu cô bé đó phải không?” dì Mishuk mỉm cười dịu dàng nhìn Yuri, bà luôn xem cô như con gái của mình

“Vâng”

“Vậy sao ta thấy sự do dự trong mắt con?”

“Vì con là người thứ 3 và con cảm thấy tồi tệ gấp bội vì đã phản bội bạn thân của mình…”

“Thế con muốn chia tay cô bé?”

“Con…”

“Tình yêu thì không có trước hay sau gì cả con à, quan trọng là cô ấy yêu con và con yêu cô ấy…”

“…Và người bạn đó, nếu anh ta là 1 người bạn tốt và thực sự yêu thương Jessica thì anh ta sẽ buông tay, dù rất khó, nhưng nếu là ta, ta cũng sẽ làm như thế…”

“Dì…”

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, làm theo con tim mình thôi, dì tin con sẽ không hối hận”

Ngẩn người vì những lời nói chân thành của người đàn bà lớn tuổi, trong lòng Yuri dâng lên 1 cảm giác lạ lùng, cô rối bời giữa lý trí và trái tim, cô thật sự phải quyết định như thế nào đây???

“Yul, Yul…em trở lại rồi”

“À ờ…”

“Sao ngẩn người vậy? lại nghĩ gì kỳ quặc à?”

“ChunHo oppa gọi cho em à…”

“Uhm…”

Yuri im lặng, cô tránh ánh mắt của người kia, cô không thể tự tin cho tình yêu này…

“Sica này, Yul đã suy nghĩ nhiều rồi, Yul không thể tiếp tục giữ em bên cạnh như thế nữa, Yul không đủ can đảm…”

“Yul…sao Yul lại làm thế? Yul nỡ bỏ rơi em như thế sao???” Jessica bùng nổ, nước mắt đang trào trên khóe mi cô, tim cô đang đau đớn đến mức tưởng như có thể ngưng đập…

“…Nên Yul muốn em hứa 1 điều…”

Chậm rãi lau đi nước mắt vương trên má Jessica, Yuri ôm cô gái đó vào lòng mình, ủ ấm cô ấy bằng hơi ấm cơ thể và muốn cho cô ấy biết trái tim cô đang đập mạnh như thế nào…

“…Phải luôn ở cạnh Yul, nắm lấy tay Yul và ép Yul phải luôn cố gắng vì tình yêu của chúng ta. Chỉ có vậy, Yul mới có thể tiếp tục giữ lấy tình yêu này…”

“Yul…”

“Em hứa với Yul chứ?”

“Em hứa, dù Yul có muốn buông thì em cũng không cho. Cùng cố gắng nha, em tin có ngày chúng ta sẽ có được sự chấp thuận của mọi người…”

“Uhm”

Khi mà 1 ai đó sinh ra đã là định mệnh của đời bạn thì dù bạn có cố chạy trốn hay né tránh đi chăng nữa thì sợi dây định mệnh cũng sẽ kéo bạn về ở bên người ấy. Yulsic là của nhau, và tin đi, dù có sóng to gió lớn đến cấp độ nào đi nữa thì họ cũng sẽ vượt qua hết, vì với họ không gì là không thể….

…Nhưng, đó lại là một câu truyện khác…

Có lẽ đến lúc rồi…
Yul tin em, Sica…
…Yul tin em sẽ ở bên cạnh Yul đến cuối cùng,
…Cho dù Yul thật sự không như những gì em đang nhìn thấy…



END CHAP.

Phần Special (Yulsic) #1: Lần gặp đầu tiên.



Từng giọt mồ hôi nặng nhọc chảy dài từ trán xuống xuyên suốt gò má và kết thúc ở cổ cô gái da ngăm, cơn sốt cấp tính cô mắc phải đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, bác sĩ đã tiêm thuốc giảm sốt nhưng bệnh tình cô không những không thuyên giảm mà còn nặng hơn…chả lẽ, số phận cô sắp hết rồi sao?

“Cô chủ…cố lên…cô đừng đầu hàng như thế, có quá nhiều điều quan trọng đang đợi cô…” người đàn ông già cỗi run run lau mồ hôi trên trán Yuri, chưa bao giờ ông thấy cô chủ của mình yếu đuối như lúc này, tựa hồ như chỉ cần sơ suất 1 chút thôi thì tính mạng của cô ấy có thể chấm dứt dễ dàng…

Cố hé mắt, Yuri khó nhọc xác định xem ai đang nói với mình nhưng vô ích, đầu cô đang đau buốt và mắt thì cay xè, nhiệt độ trong người cô dường như đã vượt quá 37 độ quá nhiều. 1 cơn đãu dữ dội ập đến, lồng ngực Yuri đau đớn cùng cực, cơ thể cô giật mạnh 1 cái rồi xụi dần, Yuri đã ngất xỉu vì quá đau…

“Cô chủ….”

Bóng tối dần cuốn chặt lấy Yuri, tâm trí cô mờ dần mờ dần…

…Đã đến lúc…điều đã mất quay lại rồi…
.
.
.

Mặt trời tỏa sáng nhưng không *** gắt, ngọn núi màu chàm mờ ảo bởi vài cụm mây trắng lơ lửng trên đỉnh, đâu đó rải rác dọc thung lũng giữa núi và đồi là vài điểm màu trắng tinh khôi của bồ công anh…trắng, xanh, chàm, cam, và một vài màu khác…không còn gì để nhận xét khung cảnh đang hiện hữu ngoài 2 chữ “tiên cảnh” hết. Hình ảnh 1 cây táo to tướng tọa ngay đỉnh đồi nhỏ hiện ra, khung cảnh này có gì đó quá quen thuộc…

<BỘP>

“UI DA…”

Tiếng hét chói lói cất lên, bóng đầu vàng bực dọc xoa xoa chỗ đau của mình, miệng không ngừng rủa xả thứ mới rơi trúng đầu cô…

“Trái táo quái quỷ, sao mày dám rớt vô đầu tao hả???”

“Ây, đừng đổ lỗi cho nó tội nghiệp. Tại tớ đụng trúng chỗ nó ở thôi mà…”

Một giọng nói khác cất lên, cô bé tóc vàng ngạc nhiên ngẩng lên tìm xem ai đang nói thì bắt gặp 1 nụ cười tươi tắn…
“Cậu là ai? Chọi táo vô đầu tôi còn ở đó lý do lý trấu” trừng mắt nhìn kẻ đang vắt vẻo trên cành cây, Jessica bực dọc lên tiếng…

“Xin lỗi, tại tớ không thấy cậu mà. Với lại, tớ phải nói thế để cứu trái táo tội nghiệp khỏi bị cậu dẫm bẹp chứ…”

“Cứu trái táo? Hay nhỉ, thế thì cậu xuống đây nói chuyện với tôi trước đi, biết đâu tôi sẽ tha cho nó”

Jessica nhếch mép, cầm trái táo vẫy vẫy con người đen thui vẫn đang vắt vẻo trên cành cây. Không biết người kia có nhận ra cái tà ý trong câu nói của mều vàng hay không nhưng kẻ đó vẫn cứ tuột xuống và chạy tới trước mắt cô bạn nhỏ kia…

“Tới rồi đây, cậu tha cho nó luôn đi…”

Ánh mắt long lanh và nụ cười tươi sáng đó phút chốc làm Jessica do dự, cô không có muốn thừa nhận bản thân bị ảnh hưởng bởi gương mặt ngốc nghếch của kẻ kia chút nào cả, phải cho kẻ đó 1 bài học trước đã…

“Hờ…thế á. Cũng được nhưng ghé sát lại đây, tôi có chuyện nói với cậu nè…”

“Gì???”

“CẬU LÀ ĐỒ KHÙNG…”

Và trong nháy mắt, Jessica hét lớn rồi mạnh mẽ tung cú đấm vô mặt cô bé da ngăm kia khiến cô ấy té lăn ra đất

“Cho chừa tội dám làm bản cô nương thức giấc. Đang ngủ còn bị phá đám, hừ…”

Tóc vàng kiêu kỳ quay lưng bỏ đi, để lại phía sau 1 người vẫn đang ngơ ngác nhìn theo bóng cô gái kia khuất xa dần…

Nhưng câu truyện không có kết thúc nhanh như thế, sau 1 thoáng ngơ ngẩn vì cú đấm bất ngờ, cô bé da ngăm hồi tỉnh và lật đật chạy theo người vừa đấm mình…

“Này cậu…”

Bị tiếng nói đánh động, Jessica quay lại nhìn chằm chằm vào con người đuổi theo mình, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ…

“Sao hả? còn muốn ăn đá nữa mới chịu sao?”

“Không…đủ rồi, tớ muốn cảm ơn cậu thôi…”

“Vì???”

“Đã tha cho quả táo…”

WT****???? Đến nước này thì Jessica cũng phải há hốc mồm ra rồi, cứ tưởng con nhóc kia sẽ cho Jessica 1 bài học chứ…ai dè lại tiếp tục cái điệp khúc táo tiếc nhảm nhí, sao lại có đứa nhóc vừa khùng vừa ngốc vậy trời???

“Cậu…bị khùng thiệt hả???”

“Sao khùng??”

“Cậu xin cho quả táo, cậu cảm ơn tôi vì đã đánh cậu, có người bình thường nào làm thế không???”

Nở nụ cười tới mang tai, cô bé da ngăm tự tin bước lại gần mều vàng trong khi cô bé kia cứ lùi xa ra, có vẻ Jessica đang nghi ngờ vấn đề thần kinh của kẻ đối diện…

“Đúng, tớ không phải người bình thường. Thế nên, cách cảm ơn của tớ cũng sẽ khác họ…”

Nhanh như cắt, ánh mắt cô bé da ngăm trở nên sắc lạnh, cô lao tới trong sự ngỡ ngàng của Jessica và vật cô ấy xuống trong tích tắc. Không để cho mều vàng kịp hồi tỉnh, da ngăm tiếp tục ngã xuống dùng thân mình chèn chặt cô bé bên dưới rồi khóa chặt 2 tay của cô ấy bằng 2 tay của mình…

“1-1, cậu tưởng tớ để cậu đánh xong rồi phủi tay đi vậy hả? tớ đẹp chứ không có bị khùng…”

“Cậu…cậu giả vờ???”

“Ầy, không đâu. Trái táo là vô tình, xin lỗi là thật lòng. Chỉ có xin tha cho trái táo là đùa thôi…Nhưng không ngờ hậu quả là con mắt bị bầm này…”

Nheo nheo mắt trái, cô bé da ngăm nhếch mép cười gian tà, nói cô bị khùng hả? cô sẽ cho biết tay, muahahaha…

“Thả tôi ra, hòa rồi còn kẹp tôi làm quái gì vậy???”

Vùng vằn nhưng Jessica chả nhúc nhích được tí nào, cô vẫn bị kẻ kia kèm chặt cứng. Mải mê loay hoay cô không hề chú ý gương mặt ai kia đang từ từ tiến sát mặt cô hơn từng chút một…

“Này…”

Làn hơi thở nóng ấm phả vào da mặt mịn màng của Jessica làm cô rùng mình, ngay khi quay qua tính chửi cái con người vô duyên dám thổi hơi vào mặt cô thì…

“Cậu…cậu tính …làm gì hả???”

“Cậu đoán xem???”

Ánh mắt mều vàng chìm sâu vào đôi đồng tử đen láy, sức hút mạnh mẽ như hố đen vũ trụ thoáng chốc làm Sica ngừng thở. Khẽ nhếch mép trước vẻ mặt ngơ ngác của ai kia, da ngăm nảy ra ý tưởng trêu chọc con cọp nhỏ bên dưới thêm chút nữa, cô gái thú vị như thế này thì không nên buông tha sớm làm gì…

“Đẹp quá mà phải không? Cậu còn nhìn là tớ hôn cậu đấy…”

Giật mình trước thông tin quá hot, Sica chợt phát hiện ra tư thế nhiều chấm của họ hiện giờ cộng thêm ai kia cứ đưa mặt vô sát làm cô thêm phần bối rối, mặt cô cứ thế mà có dịp đỏ tưng bừng…

“Cậu…cậu…không được làm bậy…đâu đấy…tôi la lên bây giờ…” lắp bắp

“Làm bậy là làm gì?”

Thích thú cúi gần thêm, cô bé da ngăm nghiên người và kê sát miệng vào tai trái mều vàng, thì thầm…

“…Như thế này phải không…”

Hồn vía Sica chính thức mọc cánh bay bay, làn hơi nóng ấm làm trái tim nhỏ của cô đập điên cuồng. Thấy ai kia yên lặng không phản đối, da ngăm ngẩng lên nhìn để rồi phì cười trước vẻ ngơ ngơ của ai kia, người gì đâu mà dễ điều khiển quá mức…

“Đen tối quá rồi nha, tớ không có rỗi hơi mà dê cậu đâu…”

Cúi xuống

Cắn vào tai

1s

2s

3s

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á…..”

“Im, Im. Cậu làm thủng lỗ tai tớ rồi.”

Da ngăm bụm miệng Jessica lại trước khi cô nàng kịp làm chim chóc xung quanh lăn quay ra hết vì sóng cá heo siêu tần của mình. Chưa gì mà tai cô bé da ngăm ù hết cả lên rồi…

“Cắn cậu là nhẹ đó, dám gọi tớ là đồ khùng sao. Thiên tài đây mà dám gọi thế, nếu cậu không xinh thì tớ đã “xử” đẹp cậu nãy giờ rồi, ke ke”

Khỏi nói cũng biết Jessica ức chế đến thế nào rồi, mắt cô rơm rớm, vừa bị phá giấc ngủ, vừa bị vật xuống đất, vừa bị dê công khai còn bị cắn nữa chứ…chưa có ai dám hành hạ cô như thế này bao giờ, ba mẹ cô còn chưa dám nữa là. Cô mà thoát ra thì sẽ cái tên nằm trên sống không bằng chết…

“Khóc sao? Làm như oan ức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net