Chương 83. Cùng Nhau Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên nửa buổi tối cùng với Đóa Tiêu liên tục trò chuyện, sau đó bị chen ngang bằng một tin nhắn đến từ vị chủ tịch nào đấy. Cụ thể, là muốn cô ngày mai tám giờ xuất hiện ở văn phòng của anh, còn lý do cụ thể, tóm lại là không có đề cập tới.

Lâm Yên Yên xem xét thời gian, vội tiễn cô bạn thân vẫn đang hăng say tám chuyện của mình đi ngủ, bản thân cũng nhanh chóng dưỡng da một chút liền leo thẳng lên giường. Cô ít nhất muốn đêm nay ngủ được hơn chín tiếng đồng hồ, xem như bù đắp cho mấy hôm thức khuya quá độ.

Sắp xếp tỉ mỉ khoa học, quả nhiên buổi sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần rất tốt, thậm chí còn có thêm cảm hứng gọi cho Đóa Tiêu an bày một cuộc hẹn tại nhà hàng tầng dưới.
Nhưng mà chút ít vui vẻ này của Lâm Yên Yên rất nhanh đã rời xa cô, bởi vì trước mắt không chỉ tồn tại một Đóa tiểu thư mặt mũi châm chọc, còn có thêm một Dịch công tử lãnh đạm khinh người.

Cái này... tại sao cô không biết Dịch Trác Hàm cũng ở đây vậy?

- Ồ, nhà thiết kế Lâm, trùng hợp quá nhỉ?

Đóa Tiêu một mực giữ bộ dạng bằng mặt không bằng lòng, ở vị trí trung tâm nhà hàng vươn tay chào người đối diện, tựa hồ thật sự ghét cô đến mức muốn phỉ báng một trận rồi.

Tất nhiên, đây chính là vở hài kịch che mắt thiên hạ mà bọn họ vẫn hay dùng, cho nên Lâm Yên Yên một khắc liền nhập vai phối hợp, tùy ý nâng môi đỏ mỉm cười thương mại

- Thôi đi, loại nghiệt duyên này của tôi và cô còn xa lạ gì nữa, đừng phí công nói lời dư thừa.

Hình tượng đấu võ mồm hiện tại chẳng mấy hiếm trong mắt Dịch Trác Hàm, cho nên anh cũng không quá lo chuyện bao đồng. Nhưng công bằng mà nói, anh căn bản chưa bao giờ ưu nỗi cái vẻ mặt cao cao tại thượng này của Lâm Yên Yên, vì vậy tránh không được mỉa mai một tiếng

- Đúng là địa vị cao chẳng cần nể mặt ai cả...

Như thường lệ, mấy câu bới móc tưởng chừng khiến mọi người buồn lòng lại quá đỗi quen thuộc với ba người bọn họ, rốt cuộc vẫn lưng chừng mà kết thúc như vậy thôi.

Đóa Tiêu nãy giờ cầm điện thoại nghịch bừa một khung chat, sau cùng nhàn nhạt ngước lên nhìn nữ nhân trước mặt, nói ra một câu cảnh báo rạch ròi

- Mục tiêu lần này của tôi vẫn là đánh bại cô, cho nên hợp đồng với Vương Thị, tốt nhất cố mà giữ lấy.

Lâm Yên Yên nhúng vai cười, đối với mấy chữ khiêu khích của Đóa Tiêu lựa chọn không cho thêm ý kiến, dù sao cứ đại khái diễn để Dịch Trác Hàm thấy thôi, không cần phí sức quá nhiều.
Hơn nữa ngay lúc này điện thoại cô cũng trùng hợp thông báo có tin nhắn, cuộc nói chuyện cứ như vậy hoàn toàn kết thúc rồi.

"Tên mồm to này tự dưng xin đi cùng tớ sang đây, chẳng biết có phải gián điệp mẹ tớ cài không nữa. Cơm sáng ngày mai bù sau nhé bạn yêu"

Lâm Yên Yên đọc xong, lén lút ra hiệu đồng ý với Đóa Tiêu rồi quay đi mất, để mặc Dịch Trác Hàm tự mình tức chết. Cô về sau sẽ tính với anh ta chuyện làm hỏng cuộc hẹn của hai người, tới lúc đó cũng đừng trách cô quá ngang ngược.

Giày cao gót thong thả bước đi, theo thang máy đến đại sảnh chưa đầy hai phút, có điều đã đủ thời gian làm cho Lâm Yên Yên phát sinh buồn bực.
Cô lúc trước có một tháng điên cuồng với công việc, hậu quả là vì bỏ ăn nhiều lần mà dẫn đến đau bao tử, cô lại không nghiêm túc chữa bệnh uống thuốc, bây giờ mỗi lần nhịn bữa sáng sẽ vô cùng khó chịu.

Tên Dịch Trác Hàm này thật sự gây chuyện phiền phức mà!

- Yên Yên

Tiếng thắng xe ở bên tai đột ngột vang lên, trạng thái suy tư của cô mới miễn cưỡng biến mất.
Lâm Yên Yên xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, phút chốc cau có trên mặt đều giải tán, nhường chỗ cho nụ cười thoải mái vui vẻ

- Sao anh lại tới đây?

Hình Phong chẳng phí giây nào, trực tiếp trả lời bốn chữ

- Đón em đi làm!

Lâm Yên Yên hoàn cảnh hiện giờ là vừa về nước, ở chỗ này chưa kịp đi mua xe cho mình, mà bản thân cô cũng không đủ thời gian bắt xe buýt như lúc trước, cho nên không tội gì mà bỏ qua đãi ngộ cao cấp của anh, cứ thế gật đầu đồng ý.
Bất quá không nghĩ đến, Hình Phong còn chu đáo tặng thêm bữa sáng cho cô, dựa vào độ ấm suy đoán, hẳn là vừa mua ở tiệm cháo cô giới thiệu mấy hôm trước.

- Bây giờ em đi đâu?

- Tập đoàn Vương Thị, em có hẹn Vương Nhất Hàn lúc tám giờ.

Đáp án này rơi vào tai Hình Phong, thật sự khiến anh xuống tâm trạng một chút.
Thẳng thắng thừa nhận, anh không thích việc bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù là nguyên nhân công việc đi nữa. Nói anh ích kỉ cũng được, nhưng tình cảm của anh từng vùi lấp một lần, lại không ngờ Vương Nhất Hàn và cô vẫn tan vỡ như thế. Bốn năm qua là anh luôn ở bên cô, tình cảm ngày một sâu đậm, nói cái gì toàn ý chúc phúc, hẳn bây giờ đã thành hư vô rồi.

Chính vì anh muốn bảo vệ tình yêu này, cho nên phút chốc lại có chút ghen tuông.

- Sao vậy?

Lâm Yên Yên thấy anh nửa buổi không di chuyển, tò mò ở bên cạnh hỏi ra hai chữ. Hình Phong bị âm thanh của cô làm giật mình, nhưng đến cùng chỉ khẽ lắc đầu vài cái rồi lập tức cho xe rời khỏi.

Sau mười mấy phút, cổng lớn Vương Thị đã lọt vào tầm mắt của hai người. Lâm Yên Yên vừa hay kịp thời ăn xong phần cháo của cô, vì vậy rất thuận lợi tạm biệt anh bước ra ngoài. Hình Phong suy nghĩ dần thoáng, nhìn thấy cô một thân tích cực làm việc, anh lại ở riêng một chỗ nuôi ý ganh đua như vậy, quả thật không tốt chút nào.

Hình Phong đột nhiên mỉm cười, quyết định ở trên vô lăng điều khiển một đoạn, tiếp tục đi vào lộ trình của bản thân anh.

Còn Lâm Yên Yên lúc này cũng đã lên tới văn phòng của Vương Nhất Hàn, ở bên ngoài gặp được Phó Tình Xuyên liền trao đổi mấy câu, vừa vặn hay tin vị chủ tịch nào đó đang bận một cuộc họp, tạm thời sắp xếp cô vào bên trong ngồi chờ giây lát.

- Được rồi, cảm ơn cô!

Lâm Yên Yên không biểu hiện gì nhiều, trực tiếp gật đầu chấp nhận. Dù sao đều do cô đến sớm mười mấy phút đồng hồ mà thôi.

Căn phòng cao vút trên tầng ba mươi hai, thật sự là một điểm ngắm cảnh sắc rất tốt, cả thành phố như trọn vẹn trong tay mình, hiển thị dáng vẻ đa dạng muôn màu.
Lâm Yên Yên đứng ở trước mặt kính trong suốt, cẩn thận chiêm ngưỡng sự xinh đẹp đã lâu chưa nhìn thấy, tập trung đến nỗi thất chút hồn phách.

- Bốn năm trôi qua, xem chừng thứ duy nhất thay đổi là bản thân mình...

Nhưng mà trạng thái này duy trì vừa quá ba phút, mảng tĩnh lặng lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan, tức khắc kéo Lâm Yên Yên thoát khỏi thẫn thờ.
Cô xoay người một vòng, cố tìm vị trí đang phát ra đoạn nhạc kia, cuối cùng nhìn thấy nó nằm ở góc bàn làm việc đối diện.

Lâm Yên Yên chán nản lắc đầu, thầm tự hỏi Vương Nhất Hàn sao lại để điện thoại rời xa túi quần như vậy, thật không giống thói quen thường ngày của anh.
Cô nâng gót đi đến chiếc bàn, mặc dù cảm thấy tùy ý xem điện thoại người khác là không đúng, nhưng ở tình huống những cuộc gọi dồn dập vang lên như thế, cô đành phải xử lý một chút.

Lâm Yên Yên nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay vốn định ấn nút nghe máy lại co cứng giữa không trung, tựa hồ chẳng còn chút cảm giác gì cả.
Khóe môi cô khẽ mím chặt, cơn bồn chồn trong tim từng chút trào dâng, những hình ảnh của bốn năm trước lại thay nhau trở về, chồng chéo tua qua trong đầu của cô.

Cuộc gọi lưu vào danh sách bị nhỡ, sau đó mấy giây lại có một hồi chuông khác đến, Lâm Yên Yên chẳng biết cô có nên hay không, nhưng rốt cuộc vẫn vươn tay chạm vào tín hiệu màu xanh, cùng với đối phương chậm chạp kết nối

- Thằng nhóc này, con làm cái gì mà lâu như vậy?

Giọng điệu trách móc quen thuộc vọng ở màng nhĩ, vô tình khiến xúc cảm đang được kiểm soát của Lâm Yên Yên vượt khỏi giới hạn, dạy cô một phen mũi cay mắt đỏ.
Lâm Yên Yên hít một hơi sâu, gượng gạo cong môi cất tiếng, đáp lại người kia một câu thông báo

- Bà nội, là con!

Mạc Ninh Từ thoáng chốc không nói chữ nào, cứ lắp bắp mơ hồ.
Bà không bao giờ quên được âm thanh của cô, đứa cháu dâu mệnh khổ mà mình hết lòng yêu thương. Tuy hôn sự không thành, thù hằn lại to lớn, nhưng Mạc Ninh Từ chưa từng trách qua cô, cũng chưa từng vì chuyện trong quá khứ mà ghét bỏ Lâm Yên Yên.

Bà một đời ngang ngạnh cứng rắn, giây phút này cũng bị nhớ nhung ăn mòn câu chữ, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng

- Con về rồi sao, bao lâu rồi? Có thể ghé thăm bà được không?

- Bà nội, bà vẫn muốn gặp con sao?

Chuyện của ông cô là một cái kim quá lớn, luôn ở trong lòng cô cắm chặt không tha, vì vậy cô vẫn còn sợ hãi, sợ chính mình chẳng có tư cách gặp lại bà nữa.

Nhưng Mạc Ninh Từ nghe cô hỏi, bất giác không nhịn được than trách

- Con bé này, chuyện đã qua lâu như vậy, con cứ để trong lòng làm cái gì. Bà nội rất nhớ con, thật sự muốn nhìn con một lúc.

Lâm Yên Yên đau lòng cười, thuận theo ý của bà nói ra một lời hứa

- Vậy buổi chiều con sẽ đến.

- Tốt tốt, hai đứa nhớ cùng nhau về, bà dặn nhà bếp làm món con thích.

Hai người nói thêm mấy câu rồi kết thúc, Lâm Yên Yên chăm chú nhìn màn hình đã tối đen, không hiểu vì sao lại ngổn ngang lạ thường. Vốn dĩ hạ quyết tâm cùng gia đình anh dứt khoát tách rời, lại không chịu được muốn gần họ nhiều hơn. Có lẽ, đây chính là mâu thuẫn của mỗi con người, khi muốn từ bỏ vẫn sợ mãi mất đi...

Lâm Yên Yên đặt điện thoại của anh trở lại bàn, tầm mắt vô tình quét tới bức ảnh bên góc, một lần nữa dồn dập khó chịu

- Tấm ảnh này...

- Là thợ trang điểm chụp cho em hôm lễ đính hôn.

Âm thanh nam giới bất ngờ xen vào, khiến cho ánh nhìn của cả hai chạm phải đối phương, mơ hồ dậy sóng đoạn tình yêu tưởng chừng đã cũ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net