Chương 84. Theo Đuổi Em, Công Khai Kiên Quyết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ảnh cũ rồi, còn đặt ở đây làm gì...

Lâm Yên Yên để lại khung hình của bản thân ở vị trí vừa nãy, tâm trạng có chút bối rối khó tả, vô ý nói lên một lời bình luận bâng quơ.
Chính cô cũng không quá để tâm câu nói của mình, bởi vì thật sự nó chỉ xuất phát nhầm mục đích gỡ bỏ gượng gạo giữa hai người.

Bất quá Vương Nhất Hàn lại cực kì nghiêm túc tiếp nhận từng lời của cô, cho nên giờ phút này nụ cười thường trực trên môi anh dần dần hạ thấp, biến thành dáng vẻ mang chút ưu phiền.

Vương Nhất Hàn đi về phía Lâm Yên Yên, không nói không rằng ấn cô ngồi xuống ghế của anh, còn bản thân lại quỳ một gối trên nền nhà, tạo nên tình cảnh khiến người ta dễ sinh hốt hoảng

- Anh làm gì vậy?

Lâm Yên Yên thừa nhận cô bị một khắc này dọa cho suy nghĩ lung tung, cho dù biết Vương Nhất Hàn đối với mấy kiểu quỳ gối tỏ tình không mấy "quen biết" nhau, nhưng tình cảm cả hai như thế nào, thực chất cô hiểu rất rõ.

Bất quá loại lãng mạn thuộc về trí tưởng tượng hết sức phong phú của cô lại hoàn toàn đi ngược thực tế, ở một giây tiếp theo đã bị hành động của Vương Nhất Hàn phá vỡ tất thảy.

Người đàn ông một thân âu phục nghiêm nghị chỉnh chu không ngại vươn tay đến cổ chân của Lâm Yên Yên, nhanh chóng đem giày cao gót của cô tháo ra ngoài.
Anh làm một chuyện những tưởng chẳng chút liên quan tới chủ đề nãy giờ của bọn họ, vậy mà mỗi một chữ tiếp theo được nói ra, lại ở trong lòng Lâm Yên Yên không ngừng náo loạn

- Anh tin em thừa sức biết ý nghĩa việc anh đặt tấm ảnh này ở đây. Chuyện của quá khứ anh đã vấp bao nhiêu lỗi, để cho em bị tổn hại như thế nào, anh chưa bao giờ quên được.

Ngón tay thon dài vươn tới ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một đôi giày thể thao có họa tiết hoa cát tường màu tím, vừa vặn cả về sở thích lẫn số đo của cô, cảm giác là sản phẩm được đặt làm độc nhất.

Nhìn đôi giày ở trên chân cô hoàn mỹ phù hợp, khóe môi người đàn ông liền vô thức cong lên, nói tiếp đoạn bày tỏ chưa hoàn chỉnh vừa rồi

- Em không cần né tránh, anh vẫn còn yêu em là thật, dĩ nhiên sẽ theo đuổi em lần nữa. Nếu muốn chạy thoát, về sau em đi làm đừng mang giày cao gót nữa.

Dừng một chút, đột nhiên ở trên trán cô cốc cho một phát

- Không tốt đâu!

Lâm Yên Yên chung qui giữ im lặng từ đầu đến cuối, không rõ vì lười đáp lại anh hay căn bản là chẳng biết nên nói cái gì.
Cô thừa nhận vừa rồi bản thân rung động rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa đã từ bỏ lớp phòng thủ mình cất công dựng lên mấy năm qua.
Nhưng cô vẫn như mọi lần, bị nỗi ám ảnh xưa kia quấy nhiễu, đến cùng chỉ còn cách không đưa ra bất cứ hồi đáp nào, để cho anh tự mình buông tay là được...

Lâm Yên Yên chớp mắt lấy lại tỉnh táo, lập tức vươn tay xuống cổ chân, rành mạch bày tỏ ý định từ chối

- Tôi đi giày cao gót quen rồi, không cần thiết phải...

- Nếu em không muốn ngày mai có thêm điều khoản tất cả nữ nhân viên đều phải mang giày thể thao đi làm thì để yên đó cho anh!

Vương Nhất Hàn tuy rằng đối với cô ôn nhu chiều chuộng nhưng một số chuyện vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, đây chính là một ví dụ.

Lâm Yên Yên thở dài, đoán chắc cô cũng không thay đổi được phần bá khí này của anh, vì vậy gật đầu vài cái xem như chấp thuận rồi.
Cô rời khỏi ghế, hướng đến bàn trà đằng trước cầm lấy túi xách của mình, lấy một tập tài liệu đưa về phía anh.

Vương Nhất Hàn vì thái độ chấp nhận của cô mà hài lòng mỉm cười, ra hiệu cho Lâm Yên Yên ngồi xuống sofa từ từ nói chuyện.

- Em không định làm trang sức?

Vương Nhất Hàn đọc hết vài dòng ý tưởng của cô, có chút ngạc nhiên ngoài dự tính. Bản thân Lâm Yên Yên là một nhà thiết kế trang sức, nhưng cô lại quyết định bác bỏ loại hình thức này đầu tiên, nguyên nhân chính là... quá bình thường.

- Phải, những thứ bà nội hay đeo như vòng cẩm thạch hay dây chuyền ngọc trai đều đã nhàm chán rồi, huống hồ cũng không cần thêm làm gì nữa.

Vương Nhất Hàn ừm một tiếng, tiếp tục xem xét phần kế hoạch cô viết.
Trong các quà tặng được gợi ý bên dưới, có một thứ khiến anh lập tức bị thu hút, gọi là khắc lên vật dụng thường ngày.

Lâm Yên Yên dựa theo tầm nhìn và hiểu biết của cô về anh, gần như chắc chắn anh đang nhắm tới điều gì, đây cũng trùng hợp là thứ cô muốn tặng cho bà nội nhất

- Tôi muốn tạo một món quà có thể dùng hằng ngày, cho nên đề xuất việc khắc lên đồ dùng trong phòng của bà nội những hình ảnh bà thích. Ví dụ như...

Lâm Yên Yên kéo dài đoạn cuối, cố tình không nói ra phần quan trọng nhất.
Người đàn ông đối diện không gấp, rất kiên nhẫn chờ cô cho mình đáp án. Kì kèo một lúc, Lâm Yên Yên lại bị chính ý tưởng của mình làm cho bật cười

- Mặt anh chẳng hạn!

Nam nhân đối diện thừa biết cô đang cố ý trêu đùa, cùng lắm sau một cái lườm thiếu vui vẻ liền trở về nét mặt bình thường.
Lâm Yên Yên vì loại phản ứng nhạt toẹt này mà không còn hứng đùa nữa, im lặng ngồi ở sofa chờ anh đưa đến quyết định cuối cùng.

Vậy mà tự nhiên đầu óc đang rảnh rỗi lại nhớ ra một chuyện quan trọng, lập tức khiến khóe môi anh đào nâng lên một đoạn

- Khi nãy bà nội gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh đang họp nên tôi nghe máy giúp rồi. Lát nữa gọi lại cho bà xem như thế nào đi.

Vương Nhất Hàn nghe cô nói xong, mất chút thời gian nhướng mày suy ngẫm, sau đó lại bật điện thoại tìm tìm kiếm kiếm. Mắt anh lướt qua những dòng ghi chú, rốt cuộc dừng trên một chỗ được đánh dấu đặc biệt, có vẻ đã thấy được đáp án nên mới thoải mái thở ra

- Anh biết chuyện gì rồi.
À phải, em không cùng bà nội trò chuyện gì sao?

- Bà nội nói... chiều nay cùng anh về nhà ăn cơm.

Lâm Yên Yên mặc dù có chút khó xử, bất quá điều cần anh biết vẫn phải nói. Nếu không đợi đến khi cô bất thình lình có mặt trên mâm cơm nhà người ta, không khí hẳn càng ngại hơn bây giờ.
Mà Vương Nhất Hàn dường như nghe được chuyện nằm trong dự đoán, vừa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vừa tùy ý nói ra mấy chữ

- Cũng tốt, bà nội sẽ không than thở cô đơn lạnh lẽo nữa.

Lâm Yên Yên cho rằng anh lại ngang ngược như trước kia, thái độ đối với Mạc Ninh Từ trong ngoài bất đồng, rõ ràng yêu thương bà như vậy, cứ thích tỏ vẻ tùy hứng chọc ghẹo.
Loại đánh giá ngầm này của cô ở trong mắt hiển thị dày đặc, đến mức người ngồi xa cả mét đằng kia cũng cảm nhận được, vô thức dời tầm nhìn từ bản kế hoạch lên chỗ cô rồi bật cười

- Làm sao? Anh nói sai à?

- Ông bà nội cả năm đều ở Phú Quốc, đến nhà anh chơi được mấy ngày mà than vãn cô với chả đơn?

Nụ cười đang nở của Vương Nhất Hàn không rõ vì sao mà dần dần khép lại, để khóe môi anh đọng một chút gượng gạo bất chợt.
Lâm Yên Yên nhận ra điểm không đúng, theo lẽ thường hỏi anh một tiếng xem có chuyện gì. Kết quả chẳng ngờ, đáp án mà người đàn ông kia hé lộ, trong một khắc khiến cô bối rối cùng cực

- Ông nội đã mất rồi, hai năm qua bà nội sống với anh...

Hiện tại, cô mới là người không còn phản ứng nữa.
Thời gian đúng là thứ có thể đánh cắp mọi điều, cũng có thể biến hóa mỗi người trên đời.
Ông nội Vương trong trí nhớ của cô vừa khỏe mạnh vừa nhân hậu, vậy mà đi ít năm quay về, lại nhận một tin tức lớn như vậy. Món nợ mà cô luôn dằn vặt trong lòng, vốn định sẽ trả cho ông nhiều nhất, nhưng đến cùng lại chẳng còn cơ hội nữa...

Vương Nhất Hàn nhận ra cô không tự nhiên, hơn nữa phản ứng nắm chặt tay vào vạt áo càng chứng minh cô đã quá căng thẳng, thói quen này vẫn chưa hề thay đổi.
Cho nên anh nhìn không nỡ cảnh tượng này, trực tiếp đem áo tây trang sau ghế mặc lên người, tiến về phía cô nửa quỳ nửa ngồi khuyên giải một câu

- Phân ly là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, em đừng đặt trách nhiệm lên mình. Anh nói rồi, chuyện ngày xưa cùng với em và anh đều đã sớm không còn liên hệ.

- Tôi...

- Đi thôi, về sớm để bà nội gặp em!

Vương Nhất Hàn chỉ đơn giản nói dứt câu liền nắm tay cô ra khỏi văn phòng, hướng thẳng đến thang máy mà đi. Lâm Yên Yên dù đã ngàn vạn lần nhắc nhở chính mình giữ khoảng cách với anh, không được để bọn họ phát sinh thêm một chút liên hệ nào ngoài công việc nữa, nhưng đến cùng mới phát hiện thời điểm này không thể dứt khoát rút tay trở về.

Cô thừa nhận, mình còn yêu người đàn ông này quá sâu đậm, đến mức trở thành một chấp niệm hết đường chối cãi.

Kết quả cho hình ảnh tay trong tay của bọn họ chính là, toàn bộ nhân viên Vương Thị đều truyền tay nhau ghi nhận hai sự kiện hiếm có của chủ tịch nhà mình.
Một, lần đầu tiên đi làm chưa được nửa ngày thì về.
Hai, lần đầu tiên công khai nhan sắc của chủ tịch phu nhân trong lời đồn mấy năm qua.

Nhóm chat bát quái của công ty bùng nổ sau vài giây Vương Nhất Hàn và Lâm Yên Yên bước ra khỏi cửa lớn. Độ bàn tán nhân rộng trên n khía cạnh khác nhau, đến khi Phó Tình Xuyên vào dẹp loạn, chủ đề thậm chí đã tới chỗ đoán tuổi con chủ tịch!

Cái này... cũng thật nhanh đi.

Ngược lại không khí nháo nhào ở công ty, hai nhân vật chính của vụ việc đã về đến cửa lớn nhà họ Vương, thậm chí trước mặt còn được Phùng quản gia hết lòng tiếp đón

- Cậu chủ, Yên Yên, sao hai cô cậu về sớm như vậy, nhà bếp chỉ mới đi mua thức ăn chứ chưa kịp nấu cơm.

- Bác Phùng!

Lâm Yên Yên có chút nghẹn ngào lẫn hoài niệm, chỉ biết cúi đầu chào ông một tiếng, đối với một số điều còn lại chưa kịp nghĩ đến.
Ông vẫn như ngày trước, vui vẻ nhìn cô gật đầu thăm hỏi, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện cách biệt bốn năm. Loại bao dung này, cô nhịn không được để mắt khẽ hồng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net