Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm nay năng suất làm việc của Tiêu Chiến thật sự không tốt. Mặc dù cậu thường không quan tâm đến lời người khác nói, nhưng lần này không phải là chuyện nhỏ vì nó ảnh hưởng không chỉ một mình cậu.

Tiêu Chiến nghỉ tay, nhìn xung quanh thấy mọi người đều đã tan ca. Cũng không biết thế lực nào xui khiến, cậu bây giờ đã đứng trước văn phòng Vương Nhất Bác rồi. Thư ký Lê đang thu dọn đồ đạc, mặt cô thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Chiến.

- Cậu tìm Vương tổng? Anh ấy ở bên trong, có cần tôi thông báo giúp cậu không?
- À, cứ để tôi được rồi, cô cũng tan ca rồi sao?
- Phải, tôi luôn được về đúng giờ. Anh ấy thật ra cũng không cần tới tôi lắm đâu. Vả lại, Vương tổng thường xuyên làm việc đến khuya và ở lại công ty, tôi sao có thể theo anh ấy suốt.
- ........
- Tôi khi không lại nói mấy chuyện này với cậu làm gì chứ, xin lỗi nếu cậu thấy phiền. Cậu vào đi. À, Vương tổng có vẻ đang không được vui, cậu cẩn thận chút.
- Cảm ơn cô, buổi tối vui vẻ.
- Buổi tối vui vẻ.

Tiêu Chiến đứng một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu đưa tay gõ cửa. Thấy bên trong đáp lời cậu mới nhẹ nhàng đẩy cửa, cái đầu nhỏ lấp ló, từ từ len lỏi thân người vào trong. Vương Nhất Bác đang làm việc, có lẽ do quá tập trung nên chưa nhận ra là ai đến. Đầu Vương Nhất Bác hơi cúi nhưng lưng vẫn giữ thẳng, có vài lọn tóc rơi trước trán. Ánh hoàng hôn dịu nhẹ soi rọi lên thân ảnh đó khiến nó trở nên đẹp đẽ và sáng ngời, nhưng nét đẹp ấy lại mang chút cô liêu. Cậu dường như hiểu ra, tại sao người đàn ông này lại khiến nhiều cô gái say mê, anh ta quyến rũ đến như thế. "Gì vậy Tiêu Chiến, quyến rũ cái khỉ gì chứ, điên rồi, điên rồi". Cậu bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, vành tai dần đỏ lên, hai tay vỗ lên mặt kêu chan chát. Vương Nhất Bác nghe tiếng liền ngẩn đầu. Anh có hơi ngạc nhiên, cặp mày đang chau vào nhau khi nhìn thấy cậu đã giãn ra phần nào, anh cười cười hỏi.

- A Chiến, điều gì khiến em chủ động tìm tôi vậy? Nhớ tôi rồi?
- Tôi trốn anh còn không kịp, hơi sức đâu mà nhớ anh?!
- Được rồi, chuyện gì?
- Tôi đến để xin lỗi.
- Xin lỗi?
- Chuyện đó....tôi nghĩ anh đã biết rồi?
- Đừng vòng vo với tôi. Nói.
- Chính là, hôm nay mọi người truyền nhau, rằng tôi quan hệ bất chính với anh, vị trí này hay dự án đó đều là dựa vào anh mà giành được.
- Thế nên?
- Thế nên tôi mới đến xin lỗi anh. Vì tôi nên anh mới phải chịu những tin thất thiệt này.
- Theo em thì tôi có gì thất thiệt?
- Danh dự của anh.....bị ảnh hưởng, không phải sao?
- A Chiến, trước tiên tôi muốn nói rằng chuyện này tôi vốn đã biết rồi.
- Anh?! Tôi vốn dĩ chẳng muốn nói ra miệng cái chuyện như này, tôi còn tưởng anh thật sự chưa biết. Vương Nhất Bác, tên lưu manh nhà anh!
- Cái chuyện như này?
- ...........

Vương Nhất Bác buông bàn phím, hai tay chau lại đặt trên đùi, lưng tựa lên ghế, trạng thái rất thư thả.

- Thứ nhất, tôi cho em công việc này, khen ngợi em, tất cả là vì khả năng của em. Nếu em nghi ngờ tôi vì là em nên mới như vậy, tôi sẽ coi như em đang xem thường tôi. Được chứ?
- ....Được.
- Thứ hai, danh dự của tôi không phải chỉ vì thế mà có thể ảnh hưởng đến. Ngược lại, A Chiến tôi muốn hỏi em. Em lo cho danh dự của tôi, còn bản thân em?
- Tôi và anh, đương nhiên anh phải quý giá hơn, danh dự của anh cũng phải hơn một người bình thường như tôi.
- Nhưng tôi lại lo cho một người bình thường như em.

Tiêu Chiến im lặng rất lâu, Vương Nhất Bác biết cậu đang muốn nói gì đó nên không hề tỏ ra gấp gáp, lặng lẽ mà nhìn cậu. Chắc hẳn phải là chuyện gì khó nói lắm, Tiêu Chiến cứ cúi đầu, hai tay không yên vị cọ cọ vào nhau, vành tai không biết vì lí do gì mà đỏ cả lên. Tiêu Chiến tuy khá cao nhưng dạo này càng ngày càng ốm, làm cậu trông rất mỏng manh. Hiện tại cả người cứ khúm núm, cách vài giây lại động đậy trông chả khác gì một chú thỏ con, mà chú thỏ con này lại còn đang ngại ngùng gì đó. "Chết tiệt, A Chiến con thỏ chết dẫm nhà em, hôm nay đặc biệt bày ra bộ dáng này, là muốn tôi làm thịt thỏ sao".

- Vương Nhất Bác....có chuyện này muốn hỏi anh.
- Ừm.
- Anh...thích tôi sao?

Nói xong một câu này, tai Tiêu Chiến càng đỏ hơn.

- Đừng nói với tôi là đến giờ em mới nhận ra.
- Anh đừng đùa, anh thật là đang thích tôi?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nghiêm túc hỏi, liền không cười nữa.

- Nếu bây giờ tôi nói phải, em sẽ làm gì đây? Đáp trả, hay bỏ trốn?
- ......
- Tôi thích em.

Mặc dù đã chuẩn bị cho câu trả lời này nhưng khi nghe trực tiếp từ miệng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn thấy bối rối. Cậu còn muốn hỏi là từ khi nào, tại sao thế nhưng môi trên môi dưới dính chặt vào nhau, không sao nói nên lời. Tiêu Chiến không biết miêu tả cảm xúc hiện tại là như thế nào, có chút kì lạ.

- Thế nên điều thứ ba tôi muốn nói chính là nếu em sợ người khác nói em và tôi quan hệ bất chính, thì tại sao em không nói rõ với họ, trừ khi em thật sự muốn có quan hệ gì đó với tôi.
- Anh đừng nói nhảm, tôi không nói vì đơn giản sẽ không ai tin. Ai tin tôi thì từ đầu đã không nghi ngờ tôi rồi.
- A Chiến, tôi thích em, em nhớ chứ?
- Đột..đột nhiên lại nói gì vậy.
- Tôi chưa bao giờ để người mình thích phải chịu thiệt thòi. Chuyện này tôi nhất định xử lí, chỗ tôi không ai được phép bàn luận gì khác ngoài công việc. Em về nhà đi.

Tiêu Chiến vẫn không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay lưng đi.

- A Chiến, em đừng nghĩ quá nhiều về việc tôi thích em, tôi hiện tại sẽ không ép em thích tôi đâu. Nhưng em cũng đừng đợi đến lúc tôi ép em, em căn bản chịu không nổi.

Trái tim cậu vì một lời cuối này của Vương Nhất Bác mà đột ngột co lại, đập mạnh từng nhịp. Cho đến khi ngồi trên xe buýt trở về nhà, cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về việc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net