35:Đêm Không Trăng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Tí (1h sáng)

Nhóm người Du Thiên đi lặng lẽ dưới ánh trăng xinh đẹp bên người của bọn họ có một lá chắn do hai huynh đệ Mộng Thiên tạo nên và họ đang ở phía trên mọi người để quan sát xung quanh.

"Chỉ cần đi theo đường này tới cuối con đường sẽ tới nơi bọn chúng lấp đặt hòn đá Mộng Thực và Mộng Ảo Thiên phẩm!" Mộ Hạn nói

"hừ! Không ngờ bọn chúng chơi liều với ta như vậy, vậy thì ta nên cho thêm một chút gia vị rồi!" Du Thiên cười đầy thâm ý mà chỉ có Du Mặc bên cạnh y 117 năm mới biết 'thêm gia vị'của y nghĩa là gì, hắn có vài phần đau lòng nghĩ 'cha, xin người đừng quá trớn dùm con! Con không muốn tiễn người xung Ma giới nhanh vậy đâu! Người đi rồi thì ai trả nợ giúp con chứ!' Người con có tâm nhất năm đang nghĩ thì đã nhanh chóng tới nơi họ muốn tới

Nơi đây có một ngọn núi đứng thẳng sừng sững không thấy ngọn, trước mặt bộ họ là một cái hang có vòng cung xuống, lại có rất nhiều lính canh ít nhất là Linh Vương cấp 5-9 quả thật rất khó để vào.

Tuy là giời Tí nhưng người canh gác vẫn rất cẩn mật mà ra vào bên trong rất nhiều có lẽ bọn chúng biết y sẽ làm gì đó nên mới tăng người canh gác! Nhưng so với huynh đệ Mộng Thiên thì không là vấn đề gì to lớn nhưng càng ít người vào thì càng tốt nên chỉ có cô, Du Thiên và Du Mặc là vào trong còn những người bên thì được Mộng Thiên Quân che giấu

Bên trong khá tối chỉ có thể thấy hai vầng sáng màu vàng và trắng lấp lóe cuối con đường. Khi Du Thiên tới nơi thì bên trong đã là một hầm thất chính giữa là 2 viên đá Mộng Thực, Mộng Ảo.

Y ra hiệu cho cô và Du Mặc đứng im để y vào, khi vào thì lại lấy ra một quả cầu có hình tròn như một hố đen nhưng nó có màu trắng và có tia sét bắn ra y đã bỏ nó vào viên đá Mộng Thực còn Mộng Ảo thì y lấy ra một viên đá tròn khác bên trong như có thứ động đậy muốn thoát ra nó như một hố đen thực sự

Sau khi cho chúng vào xong y đi ra ngoài mọi người cũng điều đi về trên đường về y lại nói với Mộ Hạn:

"Tiểu Hạn, chút nữa ngươi cứ cho chúng lượt chúng ta trước và ngươi cho ta lên trước và nhớ chỉ mình ta thôi!" Du Thiên nói giọng cương nghị

"Được thưa Giáo Chủ đại nhân!" Hắn cuối đầu nói
.........
Ở chính giữa của vùng trung tâm đang có một tế đàng khoản 50 km vuông bên trên có bốn cái cột trên đó có 4 viên đá và ở chính giữa có đầy đủ 4 viên đá lam, ám, quang, hoả.

Nhóm của cô ở bên cột ám và mỗi một cột đều có ba người trưởng lão kia, Mộ Hạn cũng đã nói với nhóm người kia là muốn lên trước và người lên trước là y khiến cho người nào cũng nghi ngờ mà nhìn y nhưng gương mặt không có tia xúc cảm đôi mắt lại mịt mù nên chúng cũng yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

Y bước lên đi đến giữa đài mà nhìn mọi thứ dưới chân, bọn người Dương Uyên kế bên là lắng nhìn giáo chủ của mình, theo phe ta cho y hơn 100 năm lại sợ y làm mình tổn thương sống với y lâu biết y rất để ý đến Thần Giáo hội nhưng bọn họ rất kiên kỵ người kia cho dù là Ma Linh Đế, hay cha của y cùng hợp lại cũng rất khó trừ khi nàng trở lại và hắn và Thiên Dương Quang nữa mới có phần thắng được người kia.

Y đang bị đưa lơ lửng trên không trung cả người y bị bao bởi màu đen trong lúc không ai chứ ý y lại đưa vào người mình vài tia sét, tia sét vừa vào người mặt y liền trắng như tờ giấy không khác, nhìn vừa suy yếu vừa đáng thương lại thấy tội nghiệp cho y. Nhưng y vẫn không để phần khổ sở xuất hiện ra ngoài y muốn giấu cô!

Khi y được tiếp đất trên mặt đã không còn nét trắng bệch mà là đờ đẳng mắt là một khoản mù mịt không thấy. Cô nhìn y còn tưởng là y bị khống chế noi sao mà mấy người kia không tin sự thật là chúng đã yên tâm mà mất đi cảnh giác nhưng lại có một kẻ trong số đó tối mắt nhìn y đôi một ánh lên vẻ dữ tợn như muốn xé xác y ra vậy -Đó là từ ánh mắt của Ái Lưu!
.........
Chiều thì mới xong và cho người thu xếp cho tất cả về chỉ còn nhóm cô và các trưởng lão tất cả ánh mắt của chúng đều đặt trên y, y vẫn lạnh nhạt mắt mịt mù không có một tia sơ hở kể cả cô còn lầm tưởng là y đã bị điều khiển. Đột nhiên Ái Lưu lại lên tiếng:

"Hắn có thật sự bị điều khiển không chứ? Ta thấy thật giả tạo!" Ái Lưu trừng mắt nhìn y, y cũng không phản ứng

"Người bị gì vậy Ái Lưu? Trước giờ Thần Giáo hội làm gì có sai sót?" Trí Lưu lên tiếng nghi ngờ nhìn Ái Lưu

"Hừ! Ta cũng chỉ là lo cho có kẻ thông đồng để làm giả thì sao?" Ái Lưu lên tiếng mà hừ lạnh một cái quay đi hướng khác

"Ai lại nói về Thần Giáo hội như ngươi chứ, A Ái? Còn nữa đừng có nói bóng gió Tiểu Hạn như thế là chung một nhóm phải tin tưởng nhau chứ!" Từ phía sau bọn họ giọng nói của Xích Liêu La làm cho Mộ Hạn thẳng thờ sau đó hơi đỏ mặt mà nhìn Xích Liêu La
...............
Ahihi! Mị không thể nói gì thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC