Chap 7 => 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7

Lúc Tô Xử Nữ thực sự đã mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng kéo lê được thân thể tàn tạ về tới nhà mình, cô thực sự rất kích động chỉ thiếu chút nữa là nước mắt đầy mặt.

Trong thâm tâm cô bây giờ chất đầy u oán, mắt nhìn chằm chằm nóng về cánh cửa sổ ở phía trên. Đúng, chính là cái cửa sổ phòng của Tần Thiên Yết, bên trong dĩ nhiên đèn đuốc sáng trưng.

Tô Xử Nữ đúng là uất ức đến nỗi khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ một chút. Bảy giờ đúng, cô đã đi bộ suốt hai giờ dư tám phút.

Đối với trạch nữ vạn năm như cô mà nói, chỉ tính riêng lần đi bộ này liền bằng tất cả thời gian cô đi bộ trong một năm. Trong nháy mắt, oán thù của Tô Xử Nữ lan tỏa khắp người!

Cô kéo lê hai chân mỏi nhừ bước vào thang máy, suýt chút nữa là tê liệt chỉ trực ngã xuống bất cứ lúc nào, cũng may cuối cùng cũng với được hai tay chống lên cửa thang máy.

Chỉ là mới đứng vững vàng được vài giây, thang máy đã tới nơi, cửa đột nhiên mở ra, cô liền không đứng vững, cứ thế lao ra ngoài, thân thể lại được tiếp xúc gần gũi với mặt đất. Một khắc này, Tô Xử Nữ ở trong lòng ngàn lần, vạn lần nguyền rủa: Tên cầm thú! Anh ta không chết cô quyết không dừng tay!

Tô Xử Nữ vừa nhìn thấy cửa phòng Tần Thiên Yết, chỉ hận ngay lập tức nhấc chân chạy qua tính sổ, phát tiết hết cơn giận trong lòng nãy giờ. Nhưng tại giây phút cuối cùng, chân cô trong nháy mắt lại dừng lại ở giữa không trung.

Bởi vì cô nghĩ tới, Tần Thiên Yết có một sở thích đáng ghét, chính là báo cảnh sát, anh chính là yêu cảnh sát đến phát điên rồi!

Cô ủ rũ thu chân lại, phẫn hận quơ quơ nắm tay nhỏ bé, sau đó cúi đầu mở cửa phòng mình. Vừa thấy được chiếc giường thân yêu của mình, Tô Xử Nữ tựa như muốn khóc òa lên .

Cô vội vàng lao qua, mặc kệ mồ hôi đầm đìa trên người, trực tiếp nhào người tới chiếc giường mềm mại, chỉ là còn chưa được nghỉ ngơi giây phút nào đã nghe thấy tiếng điện thoại đặt ở đầu giường vang lên.

Cô vừa nghe thấy tiếng chuông được cài đặc biệt này, trong lòng liền run lên, theo bản năng nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, bảy giờ mười lăm phút!

Cô cả kinh bật dậy, vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, ngay lập tưc ấn nút trả lời. Đầu dây bên kia không cho cô kịp giải thích một câu nào, đã bắt đầu tuôn ra xối xả.

Thanh âm cực lớn khiến thân thể Tô Xử Nữ khẽ run lên, nhưng vẫn không dám đem điện thoại cầm quá xa.

"Tô Xử Nữ! Bản thảo tuần này của cô đâu? Có muốn làm nữa hay không? Có muốn trở nên nổi tiếng không? Muốn thành đại thần hay không?"

Tô Xử Nữ rụt cổ lại, làm một bộ dáng nhu thuận , chờ người bên kia rống xong, cô mới dè dặt trả lời một câu: "Vâng. . ."

Đầu dây bên kia tựa hồ cảm giác Tô Xử Nữ biểu hiện ra rất biết điều, ho nhẹ một tiếng, kiềm chế hung dữ: "Hôm nay bản thảo tới đâu rồi?"

Tô Xử Nữ vừa nghe liền giật mình, đang suy nghĩ tìm từ: "Tô Sư Tử đại nhân. . ."

Người ở đầu bên kia vừa nghe giọng điệu của Tô Xử Nữ , thanh âm chợt đề cao lên tám độ, bắt đầu một tràng quở trách.

"Tô Xử Nữ, cô có biết cô bây giờ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm không hả? Cô hiểu cái gì gọi là bồi dưỡng trọng điểm không? Người sáng lập trang web chúng ta, vị thần của chúng ta, muốn xem tác phẩm của cô, cô biết chưa?"

Tô Sư Tử nói đến người này, dừng một chút, ngay sau đó đau lòng nhức óc tiếp tục quở trách: "Cô tại sao vẫn cứ lười như vậy? Rốt cuộc cô có muốn thành đại thần hay không ? Muốn được gả cho trai đẹp nhà giàu hay không?"

"Tô Sư Tử đại nhân, em lập tức làm! Cho dù sắp chết cũng làm! Em cam đoan trước mười hai giờ sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Xử Nữ quỳ ở trên giường, vẻ mặt ấm ức khóc không ra nước mắt.


"Được, tôi chờ thành ý của cô."

Tô Sư Tử hừ lạnh một tiếng, rầm một tiếng cúp điện thoại. Tô Xử Nữ nhìn màn hình tĩnh lặng của điện thoại, cầm ra xa khỏi cái lỗ tai như sắp bị điếc của mình, vừa muốn ngửa đầu về phía sau nằm xuống giường, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.

Cô vừa nghe tiếng chuông như quái vật gào khóc, sợ đến té ngã, lại chật vật đứng lên. Cô vừa mới nghe máy, đầu bên kia lại bắt đầu rít gào:

"Cô có phải hay không vừa nằm xuống? Mau ngồi dậy! Nếu không tôi đến nhà cô tự mình đốc thúc!"

Tô Xử Nữ cắn cắn môi, vô cùng thành khẩn nói: "Không có, em vừa mới mở máy tính mà!"

"aaaaaaaaaaaaaaaa!"

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng la hét khủng bố sau đó lại mạnh mẽ rầm một tiếng liền ngắt điện thoại.

Tô Xử Nữ cố tình chà xát mặt mình thật mạnh, vuốt vuốt cái bụng đang sôi lên, cố sức đứng dậy, trong thâm tâm lại có chút mừng thầm, may là tuần này cô chăm chỉ, đã gần hoàn thành bản thảo từ sớm, bây giờ chỉ cần làm nốt phần hậu kỳ cuối cùng là ok .

Trong lúc đó ở cách vách, Tần Thiên Yết ngồi trên ghế sa lon đang xem báo cáo mới nhất của công ty, cúi đầu trầm tư, đột nhiên điện thoại vang lên, anh nhìn lướt qua màn hình di động, mới tiếp điện thoại.

"Tiểu Tần Thiếu!"

Một tiếng gọi này, Tần Thiên Yết trực tiếp đem điện thoại cắt đứt .

Không tới một phút sau điện thoại lại vang lên, anh liếc mắt một cái rồi mới tiếp điện thoại. Bây giờ đầu bên kia của điện thoại đã tỏ ra đứng đắn, nghiêm chỉnh không ít, thể hiện rõ thái độ làm việc nghiêm túc.

"Tần tổng, có một đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, hy vọng ngài chỉ đạo thêm, tư liệu tôi đã gửi đến hòm thư của ngài!"

"Được."

Tần Thiên Yết chỉ đáp trả một chữ, vừa muốn cắt đứt điện thoại, đầu bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ: "Tiểu Tần thiếu, ông nội thật sự bị bệnh, cậu không trở về xem thế nào sao?"

Tần lão gia tử chính là giả bệnh để buộc Tần Thiên Yết mang cháu dâu trở về ra mắt ông. Anh vừa nghĩ tới trở về sẽ bị ông lải nhải từ sáng đến tối, đã cảm thấy khó chịu, nếu không cũng sẽ không trốn tới phòng trọ nhỏ bé này.


Tần Thiên Yết do dự một chút, sau đó mở miệng:

"Cho dù tôi có trở về cũng không giúp ích được gì cho bệnh của ông ấy." Anh dừng một chút, lại bổ sung: "Sau này đừng gọi là Tiểu Tần Thiếu."

Bạch Bảo Bình ở đầu dây bên kia ngay lập tức tỏ ra sửng sốt. Từ trước tới nay anh đã gọi như vậy, Tần Thiên Yết cũng chẳng có phản ứng gì, hôm nay là làm sao vậy, khẳng định có nguyên nhân gì đó, anh nghi hoặc hỏi: "Tại sao vậy?"

Tần Thiên Yết lại trầm mặc, hiện tại vừa nghe đến ba chữ kia, cảm giác như bị gọi là tiểu cầm thú, thật sự không thoải mái, anh liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

"Ai ai ai, đừng ngắt điện thoại! Tiểu Tần Tần."

Bạch Bảo Bình ngay lập tức thức thời đổi giọng, chỉ là tên này đồng thời làm cho Tần Thiên Yết nhíu mày, nhưng cũng không có phí lời sửa lại cho đúng.

"Thẩm Nhân Mã kia lớn lên xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, thân thế cùng cậu cũng rất xứng đôi, ông nội cũng thích cô ta. Nếu có thể cậu hãy cùng cô ta xác lập quan hệ trước, qua ải này của ông nội, sau này nếu thấy vẫn không thích thì chia tay?"

Bạch Bảo Bình đứng nói chuyện đến đau thắt lưng, đưa ra đạo lý vô cùng rõ ràng. Tần Thiên Yết thế nhưng vẫn trầm mặc như trước, biện pháp này anh cũng từng nghĩ tới, chỉ tiếc đã bị Tô Xử Nữ làm hỏng.

"Cô ta không được."

Chỉ bốn chữ đơn giản đã đem Bạch Bảo Bình bỏ vào trong sương mù. Bạch Bảo Bình thấy Tần Thiên Yết không nói lời nào, đột nhiên trêu chọc nói: "Tiểu Tần Tần, cậu thích cách gọi này sao?"

Còn muốn hỏi tiếp, đầu bên kia đã cắt đứt điện thoại. Bên này Bạch Bảo Bình nghe âm thanh tút tút từ điện thoại, trong nháy mắt liền cảm thấy đau đầu.

Bạch Bảo Bình vừa là anh họ đồng thời là bạn của Tần Thiên Yết, ông nội mỗi lần gây gổ với Tần Thiên Yết, đều là do anh kiên nhẫn mỗi ngày xoa dịu tên kia. Nếu anh không bị ép tới phát điên, nhất định sẽ không thèm đi khuyên nhủ cái tên mặt lạnh như Diêm vương kia, đúng là tự mình làm bản thân mất mặt.

Bạch Bảo Bình suy nghĩ một chút, từ nãy tới giờ cũng hỏi không ra điều gì, liền đem điện thoại ném ở một bên, tâm trạng vô cùng kích động vò đầu.

Tần Thiên Yết bên này vừa đặt báo cáo xuống, mở hộp thư ra, khi nhìn thấy tên tác giả kèm theo ảnh chụp phía trên, anh ngay lập tức nhíu mày.

Tác giả: Tô Xử Nữ

Giới tính: Nữ

Sở thích: Nam

Chap 8

Tần Thiên Yết hơi nhíu mày, nhưng kéo xuống xem nội dung phía dưới, một vẻ nghiêm túc nhìn thông tin của Tô Xử Nữ, tác giả hàng đầu chuyên viết truyện tranh về đề tài tình yêu huyền huyễn.

Tô Xử Nữ hoàn tất hậu kỳ của hai mươi trang truyện, lại gửi cho biên tập xét duyệt xong, liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó bắt đầu vào xem bình luận của người đọc truyện như thường lệ

Cô vừa mở trang web ra, liền thấy có rất nhiều người lên bình luận, vội vã nhìn lướt qua, mắt mở to lên, tâm trạng ngay lập tức trở nên tốt hơn, cô thích nhất chính là xem những bình luận tán dương truyện của mình.

Kéo đến một dòng bình luận, đột nhiên phấn khởi trên mặt trong nháy mắt tụt dốc. Tô Xử Nữ không ngại người khác góp ý, cô thậm chí còn vui vẻ tiếp nhận và cảm ơn.

Nhưng cái bình luận với ngôn ngữ sắc bén và từ ngữ đầy vẻ bắt bẻ này, rõ ràng là muốn gây rối, phá hoại những nét đẹp trong truyện tranh của cô!

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua nickname của người kia, là Mặc Tần. Đôi mắt như nửa vầng trăng bất giác mở to đầy kinh hãi: chẳng lẽ là cái tên cầm thú âm hồn bất tán kia ??!!

Nhưng là suy nghĩ lại, không có khả năng mà, kiến thức của tên cầm thú kia nếu rộng lớn như vậy, cô thật đúng là gặp quỷ. Tô Xử Nữ liền khôi phục tinh thần hiếu học khiêm tốn, nghiêm túc đọc cái bình luận này.

Câu trước quả thật rất đúng trọng tâm chỉ ra cho cô ít tật xấu, nhưng là câu nói sau cùng, làm cho Tô Xử Nữ cảm giác mình bị người quen công kích !

Phía trên viết: Mặc dù là truyện tranh, nhưng nhân vật mang tình cảm quá cũ rích, quá mức sơ sài. Nhất là hành động của đôi nam nữ chính có vẻ rất thô cứng và gượng gạo. Tác giả chắc là chưa bao giờ yêu, chưa bao giờ có bạn trai.

Là câu khẳng định! Không phải câu nghi vấn! Mặc dù người này nói rất đúng sự thật, nhưng cũng không thể tỏ ý công kích người ta rõ ràng như vậy!

Tô Xử Nữ nhìn lướt qua những bình luận phía dưới, trong nháy mắt liền hiểu rõ ràng ý đồ của người đó. Những bình luận bên dưới không phải bình luận góp ý, mà là tất cả đều hùa theo tên kia quan tâm Tô Xử Nữ có phải thật sự chưa từng có bạn trai hay không?

Tô Xử Nữ nheo mắt lại. Hôm nay bị tên cầm thú kia lăn qua lăn lại, gặp xui xẻo cả một ngày, mối hận của cô còn chưa trả, đã vậy còn bị cái tên ngụy cầm thú này tiếp tục gây trọng thương, nếu cô vẫn chịu đựng, thì thật sự là kìm nén đến phát điên mất.

Tô Xử Nữ trực tiếp lên mạng tạo tài khoản, bắt đầu công kích oanh tạc tên Mặc Tần này. Nhìn những độc giả trung thành của mình phụ họa theo, tâm tình của cô tốt lên trông thấy.

Cô đứng dậy vừa muốn đi pha cốc yến mạch uống, chúc mừng thắng lợi vẻ vang của mình, bỗng phụt một cái, cả phòng trong nháy mắt rơi vào tăm tối.

Tô Xử Nữ sợ đến trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cũng đen nhánh một mảnh, xem ra đúng là cả khu nhà trọ của cô đều mất điện .

Cô thở gấp hai cái, sau đó không kịp nghĩ ngợi gì cả, rất nhanh chạy ra ngoài cửa phòng. Đẩy mạnh cửa đi ra, nhìn cả một hành lang dài tĩnh lặng, cô chậm rãi thở ra một hơi, một mạch chạy đến nơi có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.

Cô rất sợ bóng tối!

Từ ngày trong bóng đêm tối như mực nhìn thấy cha mẹ chết không nhắm mắt nằm trong vũng máu, cô đã có ác cảm với bóng tối! Cho nên lúc đi ngủ cô cũng để đèn sáng đầu giường.

Tô Xử Nữ tựa vào bức tường, nhìn bốn phía đều tối như mực, thân thể không kìm được run rẩy.


Ngay lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra , ngay sau đó ánh sáng đập vào cô đến chói mắt.

Tô Xử Nữ giống như thiêu thân, không cần suy nghĩ đứng bật dậy, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét vọt tới. Ngay lúc cô cách nguồn sáng càng ngày càng gần, đột nhiên cổ tay bị người ta thô lỗ kéo lại.

Không còn ánh sáng, Tô Xử Nữ phản ứng chậm hơn hẳn, cô nhẹ quay đầu lại liền nhìn thấy một cái bóng ma.

Trong tiềm thức cô liền muốn thét lên, bóng ma nhanh chóng nhìn thấu ý đồ của Tô Xử Nữ, vươn tay bụm miệng cô lại.

Thanh âm trầm ổn đầy vẻ không kiên nhẫn từ đỉnh đầu Tô Xử Nữ truyền đến:

"Cô muốn làm gì thế?"

Tô Xử Nữ vừa nghe thấy thanh âm của Tần Thiên Yết, đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Tại lúc này đừng nói là Tần Thiên Yết là người mà cô ghét nhất, cho dù là một con cóc xấu xí cũng có làm cho cô cảm giác được thế giới xung quanh rất bình yên.

Tần Thiên Yết thấy Tô Xử Nữ nhận ra mình, buông bàn tay che miệng cô ra, ghét bỏ chùi tay lên áo cô sau đó liền buông lỏng cổ tay cô ra.

Tô Xử Nữ lấy lại tự do, liền vội vàng chạy đến bên cạnh chiếc đèn bàn tích điện của anh, giờ khắc này cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn lặng lẽ ngồi dưới nguồn sáng.

Tần Thiên Yết nhìn lướt qua bên ngoài, thấy hành lang rất im lặng, đoán rằng mạch điện khu nhà trọ xảy ra vấn đề, liền tựa vào cửa, nhìn Tô Xử Nữ ngồi xổm bên cạnh đèn bàn, hỏi một câu: "Cô sợ tối?"

Tô Xử Nữ sợ Tần Thiên Yết đuổi cô đi, vội vàng dùng sức gật đầu, sau đó ngẩng đầu bày ra một vẻ vô cùng đáng thương nhìn anh, như một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Tần Thiên Yết bày ra bộ dáng thản nhiên, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình, Tô Xử Nữ ngay lập tức đoán ra anh muốn nói gì, nhất định là anh chẳng quan tâm đến chuyện của cô.

Cô bày ra một bộ dáng chết không biết xấu hổ, mở to mắt nói: "Muốn tôi ra ngoài, có hai lựa chọn. Một là đem đèn bàn cho tôi mượn, hai là tôi sẽ ở ngoài gõ cửa cả đêm!"

Tần Thiên Yết thoáng suy tư một chút, sau đó xoay tay đóng cửa lại, đi vào nhà rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn, tiếp tục cúi đầu nhìn vào văn kiện, giống như trong phòng hoàn toàn không có Tô Xử Nữ.


Tô Xử Nữ thấy Tần Thiên Yết không đuổi cô đi nữa, trong lòng âm thầm cảm kích, liền nhu thuận dựa vào cái bàn ngồi xổm xuống.

"Cô cuối cùng cũng có điểm giống với phụ nữ bình thường."

Tần Thiên Yết đang đóng dấu lên văn kiện, chậm rãi nói ra những lời này, thanh âm trầm thấp, trong buổi đêm yên tĩnh hết sức dễ nghe.

Nghe lời nói của Tần Thiên Yết chẳng có vẻ gì là ca ngợi, Tô Xử Nữ lại cảm giác là lạ, nhưng sau đó cứ thế bỏ qua, cô chẳng muốn phải suy nghĩ nhiều.

Cô mới vừa muốn hòa hoãn một chút quan hệ của hai người, muốn nói lời cám ơn, nhưng lại nghe thấy thanh âm của Tần Thiên Yết tựa như đàn vi-ô-lông-xen từ đỉnh đầu mình vang lên: "Tuy nhiên hiện tại thấy cô thật quá thê thảm."

Âm thanh rất êm tai, nội dung lại rất đáng ghét!

". . ."

Tô Xử Nữ đột nhiên phát hiện thì ra cô cũng có giác quan thứ sáu, giác quan này dùng để phát hiện ác ý của Tần Thiên Yết đối với cô hết sức công dụng.

Cô phải tuân thủ nguyên tắc dưới mái hiên nhà người ta phải nhịn, trầm mặc không lên tiếng ôm đầu gối, chờ có điện lại.

"Điện thoại di động không phải có chức năng đèn pin sao?"

Tần Thiên Yết đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, mang theo một chút giọng điệu nghi hoặc, tựa như muốn lý giải hành vi ngu xuẩn này của Tô Xử Nữ .

Tô Xử Nữ vừa nghe thấy, ngạc nhiên mở to hai mắt, lúc này mới nhớ tới, điện thoại di động trên giường mình đã nạp đầy pin! Trong nháy mắt cảm thấy mình như không bằng heo.

Tuy nhiên cho dù chết cô cũng không có ý định thú nhận sai lầm ngu ngốc như thế với Tần Thiên Yết, nếu không, dựa theo tính cách tự cao tự đại của anh ta, lại cho rằng cô muốn tìm cớ chơi xấu nên mới chạy vào trong phòng anh

"Cái kia. . . Đúng lúc, điện thoại di động của tôi hết pin ."

Chap 9

Tần Thiên Yết đang đánh bàn phím thì ngừng một chút, Tô Xử Nữ co rút thân thể của mình, tự động bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Tần Thiên Yết ở bên cạnh.

Tần Thiên Yết nhìn lướt qua Tô Xử Nữ đang ngồi xổm bên cạnh mình, mở miệng như đang kể lại một sự thật hiển nhiên:

"Cô như vậy thật giống một con mèo ."

"..."

Tô Xử Nữ trong nháy mắt như có một vạn con ngựa thi nhau chạy qua, đem lòng cô chà đạp thành từng mảnh vỡ vụn.

Cô âm thầm than thở : Anh cho rằng cô đây nguyện ý ngồi xổm xuống cạnh anh à? Chẳng qua cô đang sợ đến mức chân mềm nhũn, không đứng dậy nổi, mới tựa người vào cái bàn, để cho anh chiếm tiện nghi, tha hồ thưởng thức chuyện cười?

Đột nhiên một đôi tay to duỗi ra, dọa cho Tô Xử Nữ giật mình. Bàn tay thon dài bắt được cánh tay nhỏ nhắn của Tô Xử Nữ, ngay sau đó cô được Tần Thiên Yết bế lên từ dưới mặt đất một cách dễ dàng.

Tô Xử Nữ có nửa điểm không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm bàn tay của anh với những khớp xương rõ ràng, xung quanh là một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa bao lấy Tần Thiên Yết .

Tuy nhiên nội tâm cô thì không ngừng rít gào la hét: tuyệt đối không phải là anh nhìn thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất quá mệt mỏi nên lòng tốt mới nổi dậy, tuyệt đối không phải.

Tô Xử Nữ bị Tần Thiên Yết ném thẳng lên giường thì sợ đến mức lập tức lui lại co rúm ở cuối giường, trợn đôi mắt to, đầy vẻ cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"

Tần Thiên Yết từ trên cao quét ánh mắt lên người Tô Xử Nữ, lưng đưa về phía ngọn đèn bàn, trên mặt toàn là vạch đen, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt của anh.

Tô Xử Nữ nhất thời càng thêm sợ hãi, đã không còn vẻ ngoan ngoãn lúc ban đầu, vừa mở miệng liền run rẩy: "Anh ... anh muốn làm gì?"

"Có mùi mồ hôi, làm phiền tôi làm việc."

Tần Thiên Yết nói xong, ưu nhã xoay người, trở lại ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cô, hoàn toàn ngay cả liếc cũng không thèm liếc thêm một cái.

Tô Xử Nữ xấu hổ giật giật khóe miệng, đối với suy nghĩ liều lĩnh của mình, tự cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy nhiên cho dù mất mặt cô cũng không muốn xin lỗi anh.

Tô Xử Nữ đứng dậy, tự mình ngửi ngửi, trên người quả thật đang bốc mùi. Cô đi bộ suốt hơn hai giờ, nước trong cơ thể đều bốc hơi lên để giải nhiệt hết, đương nhiên sẽ có mồ hôi một chút.

Vừa nghĩ tới kẻ chủ mưu hại cô ra nông nỗi này chính là Tần Thiên Yết, sự áy náy vừa nãy nháy mắt tan biến hết.


Sau khi trở về, còn chưa được nghỉ ngơi một giây phút nào, cô đã bị biên tập thúc giục, ngay cả cơm còn chưa có hạt nào vào bụng thì làm sao có thời gian đi tắm rửa chứ, bụng cô còn đang réo lên liên hồi đây. Tô Xử Nữ vô cùng xấu hổ có rút khóe miệng, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế ngồi cho nghiêm chỉnh, đoán rằng Tần Thiên Yết sẽ quay đầu lại cho cô một cái nhìn khinh bỉ mất.

Thế nhưng Tần Thiên Yết vẫn ngồi im như trước, tay anh hơi động đậy rồi nắm một túi đồ về phía cô, Tô Xử Nữ còn sợ đến mức giật mình tránh sang một bên làm chiếc túi rơi xuống giường. Tô Xử Nữ cẩn thận vươn tay xem xét, ngay lập tức sáng mắt lên, bên trong có một chiếc bánh ngọt.

Cô hướng ánh mắt về bóng lưng trầm mặc kia của anh với vẻ cảm kích, Tần Thiên Yết cũng không đáng ghét nhiều lắm, có thể bình thường hơi kiêu ngạo một chút nhưng thật ra vẫn là người tốt.

"Tốt nhất cô đừng phát ra tiếng động không thì đi ra ngoài đi."

Âm thanh lạnh lùng của Tần Thiên Yết vang lên thành công dập tắt hoàn toàn ấn tượng vừa mới khởi sắc về con người anh của Tô Xử Nữ, chẳng còn lại chút gì.

Tô Xử Nữ bĩu môi, cố nhìn xuống tâm tình, tự nhủ đang ở trong nhà anh, ăn đồ ăn của anh thì phải biết điều một chút, cô cẩn thận xé lớp giấy phủ bên ngoài, cắn một miếng, khó ăn muốn chết.

Đây mà là đồ ăn cho người ăn sao, chẳng có mùi vị gì hết, mới đầu còn nghĩ là Tần Thiên Yết chuẩn bị bánh ngọt chứ, ai ngờ chỉ là chút lương khô, thế nhưng Tô Xử Nữ đói đến mức bụng dán vào lưng, mấy miếng đã ăn hết sạch, còn thèm thuồng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Cô đang định hỏi Tần Thiên Yết còn nữa không thì đột nhiên cả phòng bật sáng, Tô Xử Nữ không kịp thích ứng với ánh sáng, nhắm nghiền mắt lại.

"Cô có thể về phòng mình được rồi."

Tô Xử Nữ còn chưa định thần lại đã nghe thấy âm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net