341-360

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cười khổ: "Hoặc có lẽ là ta nghĩ nhiều." Chỉ là từ sau khi Lăng Xuyên gặp qua y một lần thì hình như vẫn luôn trốn tránh y, khiến Khúc Tâm Dương nhịn không được mà miên man suy nghĩ.

"Đúng rồi, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là võ sư?" Khúc Tâm Dương hỏi.

Diệp Thạch gật gật đầu: "Đúng vậy!"

Khúc Tâm Dương cười: "Thật tốt, mạnh hơn ta nhiều."

Diệp Thạch nhìn Khúc Tâm Dương, nói: "Mẫu phụ, Mộ Thần là luyện dược sư bát cấp hậu kỳ, cho dù tư chất của ngài không tốt, thì cũng sẽ có biện pháp. Không chừng còn có thể khiến ngài thành võ tôn luôn ấy."

Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười khẽ một chút, trở thành võ tôn nào có dễ dàng như vậy! Những người Bạch gia tư chất xuất chúng kia trở thành võ hoàng đã không tồi rồi, y lại còn đã qua thời gian tu luyện tốt nhất, có thể trở thành võ linh là đã không tồi.

... ...

"Các ngươi tới rồi." Lăng Xuyên nhìn Mộ Thần cùng Bạch Thần Tinh, có chút thất hồn lạc phách nói.

Mộ Thần nhìn Lăng Xuyên, có chút hồ nghi hỏi: "Ông ngoại, ngài có tâm sự sao?"

Lăng Xuyên tại trong mắt Mộ Thần luôn là bộ dáng định liệu trước, thần thái phi dương. Nhưng Lăng Xuyên giờ phút này buồn bã thất vọng, khiến Mộ Thần cảm thấy có chút xa lạ.

Lăng Xuyên liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, hỏi: "Ngươi đã nhìn ra?"

Mộ Thần gật đầu: "Vâng." Từ sau khi Lăng Xuyên gặp Khúc Tâm Dương, thần sắc liền khác đi.

"Nhạc phụ, ngài đang lo lắng về Tâm Dương?" Bạch Thần Tinh hỏi.

Lăng Xuyên lại nhìn về phía Mộ Thần, hỏi: "Ngươi từng xem xét về nhạc phụ ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Mộ Thần cắn răng nói: "Người thường tu vi còn có thể dùng linh dược, dựa vào tẩy tinh phạt tủy mà đẩy lên. Nhưng thân thể nhạc quá mức hư yếu, nếu dung sai đan dược thì chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, ta cảm thấy bên trong huyết mạch của nhạc phụ giống như có chút thứ cổ quái nào đó, thứ này sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với tư chất của nhạc phụ."

Bạch Thần Tinh cúi đầu, nghe được lời Mộ Thần nói, lập tức run rẩy.

Tâm Dương tuy rằng cứu về rồi, nhưng thân thể lại quá yếu, lại chỉ có tu vi võ giả, chỉ sợ...

Lăng Xuyên siết chặt tay, trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ: "Tâm Dương biến thành như vậy, đều là lỗi của ta!"

Mộ Thần cùng Bạch Thần Tinh không khỏi hai mặt nhìn nhau, trên mặt hai người đều hiện lên vài phần khó hiểu.

Lăng Xuyên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Năm đó ta ở trong bí cảnh trúng Tuyệt Mệnh Xà Độc, may mà có A Khôn. Sau này ta cho rằng độc đã giải, hết thảy đều kết thúc."

"Nhưng mà, khi nhìn thấy Tâm Dương, ta mới biết được, độc kia..." Lăng Xuyên siết chặt tay, ngẹn ngào nói.

Bạch Thần Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vang nói: "Độc kia chuyển vào trong cơ thể Tâm Dương?"

Lăng Xuyên nhắm mắt lại, trầm trọng gật đầu.

Mộ Thần cau mày, hắn đã nói mà, Khúc Tâm Dương có huyết thống tốt như vậy, tư chất cũng không thể quá kém được, rõ ràng tư chất của Khúc Khôn cùng Lăng Xuyên đều cực kỳ nghịch thiên, tư chất Diệp Thạch cũng rất tốt, thì ra mấu chốt là ở trong này. Nếu tìm được mấu chốt, liền dễ đúng bệnh hốt thuốc rồi.

"Ta hiểu rồi, việc này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết." Mộ Thần nói.

Lăng Xuyên mãnh liệt nhìn Mộ Thần: "Ngươi có thể giải quyết?"

"Ông ngoại, ta là người sắp trở thành luyện dược sư cửu cấp đó nha! Đã biết được trúng độc nào rồi, nghiên cứu thêm một chút nữa thì ta nghĩ hẳn là sẽ có biện pháp." Mộ Thần nói.

Lăng Xuyên sửng sốt một chút: "Đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới nhỉ!"

Tuyệt Mệnh Xà Độc tuy rằng được xưng khó giải, nhưng này cũng là nhằm vào luyện dược sư phổ thông mà thôi, Mộ Thần đã là luyện dược sư bát cấp hậu kỳ, tất nhiên là không giống.

Mộ Thần cười cười, nói: "Là do ông ngoại quan tâm nhiều sẽ bị loạn. Ông ngoại, ngài nên đi gặp Khúc nhạc phụ nhiều, ngươi không lộ diện như vậy, hẳn là Khúc nhạc phụ rất thất vọng."

Khúc Tâm Dương từ nhỏ không có phụ thân, chỉ sợ ở đáy lòng cũng như Diệp Thạch, đối với tình thương của phụ thân tràn ngập khát cầu.

Lăng Xuyên cười khổ, vừa phát hiện Khúc Tâm Dương trúng độc, Lăng Xuyên liền có một cỗ cảm giác tội lỗi trầm trọng, cảm thấy thực xin lỗi Khúc Tâm Dương, thế cho nên... Quả là quan tâm nhiều sẽ bị loạn mà!

"Nếu như có thể có được Tuyệt Mệnh Xà Độc để nghiên cứu, ta tin tưởng có thể làm ít công nhiều." Mộ Thần nói.

Bạch Thần Tinh vội nói: "Hình như độc này trong tộc có người giữ, ta lập tức đi tìm."

Mộ Thần gật đầu: "Tốt."

"Nếu độc giải được, vậy tư chất của Tâm Dương sẽ như thế nào?" Bạch Thần Tinh thăm dò hỏi.

Mộ Thần châm chước nói: "Ta nghĩ khi độc giải xong, tư chất của nhạc phụ có thể sẽ khôi phục đến trình độ bảy phần nguyên lai, tình trạng thân thể cũng có thể cải thiện không ít."

Bạch Thần Tinh vui sướng nói, "Nếu là như thế thì tốt quá."

Chương 343

Chuyện trong thân thể Khúc Tâm Dương lưu lại Tuyệt Mệnh Xà Độc cuối cùng vẫn truyền vào trong tai Khúc Khôn.

Khúc Khôn hết sức phẫn uất mà đi vòng vòng, tức giận nói: "Ta nói tên Lăng Xuyên kia gần đây yên tĩnh không ít, cũng trở nên..." thanh tâm quả dục, "Ta còn tưởng rằng hắn đổi tính, thì ra là có tật giật mình, cái tên này đáng đem đi chém ngàn đao."

Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ mà nhìn Khúc Khôn: "Kỳ thật phụ thân cũng không cố ý."

"Không cố ý, đây là một câu không cố ý là có thể bỏ qua sao? Đại Bảo, Tiểu Bảo, về sau nhìn thấy tên khốn kiếp Lăng Xuyên kia, các ngươi liền đi lên cắn hắn, cắn chết hắn." Khúc Khôn tức giận nói.

Diệp Thạch nhíu mày có chút không đồng ý: "Ông ngoại, thịt Lăng ông ngoại rất cứng, Đại Bảo, Tiểu Bảo gặm không được." Nói không chừng còn sẽ gãy răng.

Khúc Khôn chắp tay sau lưng, ý vị sâu sa mà nói: "Đây chính là thịt võ thánh, tất nhiên là không dễ cắn, nhưng nếu thật sự cắn được một miếng, đây tuyệt đối là nguyên khí nồng đậm, so đại bổ đan còn bổ hơn."

Diệp Thạch gật đầu đồng ý: "Khá là đúng." Máu võ thánh! Thịt! Xương cốt! Tất cả đều là thứ tốt hết.

Khúc Tâm Dương: "..."

Đại Bảo, Tiểu Bảo ngửa đầu, ánh mắt lóe sáng, có chút mờ mịt mà nghe hai người nói chuyện.

Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ thở dài: "Mẫu phụ, ngài không cần như vậy."

Khúc Khôn không cao hứng liếc mắt trừng Khúc Tâm Dương: "Ngươi trước kia gọi ta là phụ thân." Mẫu phụ là cái quỷ gì?

Khúc Tâm Dương vô tội nhìn Khúc Khôn: "Khi đó ngài nói cho ta biết, ngài là phụ thân ta, mẫu thân chạy theo người khác, nhưng rõ ràng không phải như thế..." Phụ thân Lăng Xuyên nhiều năm như vậy vẫn luôn cô độc tìm mẫu phụ cơ mà.

Kỳ thật lúc trước Khúc Tâm Dương đã cảm thấy có chút kỳ quái, Khúc Khôn ở nước ngoài cũng được coi là cao thủ số một, mẫu thân của mình sao lại không mọc mắt mà chạy theo người khác?

Khúc Khôn nhìn sắc mặt cổ quái của Khúc Tâm Dương, cảnh giác hỏi: "Tên cầm thú kia nói với ngươi cái gì? Hắn miệng đầy lời nói dối, không thể tin."

Khúc Tâm Dương xấu hổ cười, nhỏ giọng nói: "Phụ thân nói ngài bội tình bạc nghĩa..." Vừa xuống giường liền không nhận người. Khúc Tâm Dương nhìn sắc mặt Khúc Khôn khá là khó coi, nửa câu sau liền không nói ra khỏi miệng.

"Hắn sao không đi chết đi." Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.

Khúc Tâm Dương: "..." Chuyện năm đó, sự thật là phụ thân Lăng Xuyên dục hỏa đốt người liền đè mẫu phụ Khúc Khôn, sau khi mẫu phụ ngủ với phụ thân, một câu cũng chưa nói liền chuồn mất.

Cái câu 'bội tình bạc nghĩa' này dùng có chút quá, nhưng quả thật là mẫu phụ bỏ chạy, thế nên cũng coi như liên quan một chút.

"Ngươi cách phụ thân ngươi xa một chút, hắn chính là tên cầm thú, bại hoại." Khúc Khôn tức giận nhìn Khúc Tâm Dương mà nói.

Khúc Tâm Dương trầm mặc một hồi, nói: "Kỳ thật phụ thân rất tốt."

Khúc Khôn: "..." Sao hắn lại sinh ra một đứa con không có mắt như vậy.

"Hắn có chỗ nào tốt? Ra vẻ đạo mạo, trong ngoài không đồng nhất, ti bỉ vô sỉ, ỷ thế hiếp người..." Khúc Khôn càng nói càng kích động.

Khúc Tâm Dương xấu hổ cười: "Phụ thân nói, hắn đối mặt với những người khác đều có thể lãnh tĩnh đối đãi, nhưng ngài là ngoại lệ, vừa gặp được ngài, hắn liền khó có thể tự điều khiển."

Khúc Khôn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, khi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hung quang."Ta đây là tạo bao nhiêu đại nghiệt mới để cho hắn ngoại lệ đối đãi như thế."

Khúc Tâm Dương: "..."

... ...

Bạch Thần Tinh từ hành lang đi ra, nói với Khúc Khôn: "Nhạc phụ, Tâm Dương nên ngâm dược dục rồi."

Khúc Khôn gật đầu, nhìn Khúc Tâm Dương, "Đi thôi."

Khúc Tâm Dương gật đầu, đứng lên.

Bạch Thần Tinh vươn tay bắt lấy tay Khúc Tâm Dương, Khúc Tâm Dương dịu ngoan nhẹ nhàng nắm lại. Diệp Thạch nhìn theo hai người, cảm thấy bóng dáng hai người vô cùng hài hòa.

Khúc Khôn nhìn theo bóng dáng Khúc Tâm Dương cùng Bạch Thần Tinh, sắc mặt dịu đi một chút.

"Mộ Thần xứng dược tề rất hữu dụng, mẫu phụ nói tốc độ hấp thu nguyên khí so với trước nhanh hơn rất nhiều lần." Diệp Thạch bảo.

Mộ Thần nói thân thể mẫu phụ yếu, một phần nguyên nhân lớn là bởi vì trong cơ thể chứa độc tố trầm tích gây nên, một khi độc giải thì thân thể mẫu phụ cũng có thể theo đó mà tốt lên, dù sao tư chất của mẫu phụ vốn là vô cùng tốt.

Chỉ cần thân thể mẫu phụ chuyển biến tốt đẹp, Mộ Thần tuy không chắc có thể đưa luôn mẫu phụ lên võ tôn, nhưng lên võ tông thì vẫn dư dả.

"Cái tên hại người Lăng Xuyên kia chẳng những hại mẫu phụ ngươi, còn hại cả ngươi." Khúc Khôn hết sức chán ghét nói.

Trên thực tế, chẳng những trong cơ thể Khúc Tâm Dương có độc tố trầm tích, cả trong cơ thể Diệp Thạch cũng tồn tại độc tố biến dị của Tuyệt Mệnh Xà Độc, nhưng may mà phân lượng độc tề trong cơ thể Diệp Thạch cực ít, ảnh hưởng cũng không lớn.

Diệp Thạch cúi đầu âm thầm nghĩ, tuy rằng thân thể mẫu phụ có vấn đề đúng là không thoát khỏi liên quan tới Lăng ông ngoại, nhưng Lăng ông ngoại cũng là người bị hại nha,.Hơn nữa, không có Lăng ông ngoại, sẽ không có mẫu phụ.

Khúc Khôn nhìn Diệp Thạch: "Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"

Diệp Thạch sợ run, nhe răng cười với Khúc Khôn: "Ta đang suy nghĩ, ông ngoại, ngài nói quả thực có đạo lý, Lăng ông ngoại chính là cặn bã, bại hoại."

Đại Bảo, Tiểu Bảo bình tĩnh ngồi dưới đất, nghe Khúc Khôn cùng Diệp Thạch nói chuyện.

Khúc Khôn gật đầu đồng ý: "Mẫu phụ ngươi có hơi ngu ngốc một tí, bất quá cuối cùng cũng còn ngươi là đầu óc thanh tỉnh."

Cách đó không xa, Lăng Trầm liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, có chút đồng tình: "Thập Thất đệ, Khúc Khôn đối với ngươi có oán niệm thực sâu nha!"

Sắc mặt Lăng Xuyên có chút tối tăm, "Là do ta không tốt."

Phát hiện thân thể Khúc Tâm Dương có vấn đề, lại có liên qua tới hắn, Lăng Xuyên liền có chút áp lực, đối với Khúc Khôn cũng thu liễm vài phần.

Lăng Trầm nhìn Lăng Xuyên sắc mặt ảm đạm, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, năm đó người kê đơn cho Lăng Xuyên đã sớm bị giết, hiện giờ lại đi tranh luận khi đó ai đúng ai sai, dĩ nhiên đã có chút chậm.

Lăng Xuyên, Lăng Trầm đi ra, Khúc Khôn nhìn thấy hai người, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.

... ...

"Diên Tinh, mẫu phụ ngươi tốt hơn nhiều rồi chứ?" Lăng Xuyên đối với Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch gật đầu nói: "Mộ Thần nói ngâm thêm vài lần nữa là được, độc tố trong thân thể mẫu phụ cũng gần thanh lọc hết rồi."

Lăng Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Khúc Khôn hung ác nhìn Lăng Xuyên, mở miệng quở trách: "Đều là ngươi tạo nghiệt."

Lăng Xuyên cô đơn cười: "Là ta không tốt."

Khúc Khôn nhìn vẻ mặt Lăng Xuyên đều là 'lỗi của ta', giận run cả người.

Lúc Lăng Xuyên vô sỉ, Khúc Khôn chán ghét; lúc Lăng Xuyên chân thành nhận sai, Khúc Khôn vẫn là chán ghét. Khúc Khôn thầm nghĩ, Lăng Xuyên quả nhiên là cái tên đáng ghét.

Lăng Xuyên thấy Khúc Khôn vẻ mặt phiền chán, cũng không để ý, quay qua hỏi Diệp Thạch: "Thạch Đầu, Tử Mẫu Hoàn dùng có tốt không?"

Diệp Thạch nói: "Dùng rất tốt, cám ơn Lăng ông ngoại."

Lăng Xuyên bế Đại Bảo lên, kiểm tra một chút, "Rất tốt, không có bị thương tới đầu." Lăng Xuyên thầm nghĩ, thân thể tôn tử nhà mình thật đúng là cường tráng.

Nghe nói Đại Bảo lấy đầu đụng nát bàn bếp, lông tóc vô thương, lúc ấy linh đầu bếp nhìn thấy Đại Bảo đụng đầu, liền dọa tới mức chân mềm nhũn, có một người còn lập tức ngã bệnh, lá gan thật nhỏ.

"Đại Bảo Tiểu Bảo thích đụng đầu tất cả đều là ngươi làm hại." Khúc Khôn hung tợn nhìn Lăng Xuyên nói.

Lăng Xuyên: "..." Đại Bảo Tiểu Bảo thích đụng đầu, đó đều là do Thạch Đầu dạy, liên quan gì tới hắn?!

"Lăng gia các ngươi đều có bệnh, thích đem mình phóng tới trong lò luyện, Đại Bảo Tiểu Bảo chính là bởi vì di truyền Lăng gia các ngươi mới như vậy." Khúc Khôn giọng căm hận.

Lăng Trầm nhíu mày, nhịn không được mở miệng, nói: "Thập Thất đệ muội, có thể là ngươi hiểu lầm đối với Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia chúng ta ..."

Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi mới là đệ muội!!!!"

Lăng Trầm liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, miễn cưỡng cười, tiếp tục nói: "Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia cũng không phải là ai cũng có thể tu luyện, chỉ có dòng chính Lăng gia mới có thể học, nhưng cũng không phải tất cả dòng chính đều có thể học, phải thông qua Lăng gia kiểm tra thân thể, thân thể phải đạt tiêu chuẩn mới có thể tu luyện được."

Khúc Khôn như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tràn đầy châm chọc mà nói: "Ha, người Lăng gia các ngươi muốn tìm chết, còn phải xem trước coi có đủ tư cách đi chết không, Lăng gia các ngươi thật đúng là biến thái."

Lăng Trầm vô tội trừng mắt nhìn, thầm nghĩ Lăng gia bọn họ sao lại thành biến thái rồi? Luyện Trận Nhập Thể của Bạch gia cùng Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia cũng không kém bao nhiêu mà sao không nói?

"Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia chính là thứ tốt, sau khi tu luyện chẳng những tu vi tiến cảnh nhanh chóng hơn những người khác, lại không cần lo lắng căn cơ bất ổn, còn có thể dễ dàng vượt cấp khiêu chiến, nghênh đón lôi kiếp cũng là hoàn toàn không cần sầu nha." Lăng Trầm đặc biệt kiêu ngạo nói.

Khúc Khôn khoanh tay, từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Trầm một phen, nói: "Nhìn ngươi trông cũng như một nhân tài, thực lực cũng không tồi, ngươi hẳn là cũng học Luyện Thân Vi Khí?"

Lăng Trầm gật đầu, vô cùng khiêm tốn nói: "Đúng thế, ta may mắn đạt tới tiêu chuẩn học tập Luyện Thân Vi Khí, nhưng lại học không tốt lắm."

"Thật không biết xấu hổ, ta biết ngay mà, mèo khen mèo dài đuôi ha!" Khúc Khôn nói.

Lăng Trầm: "..." Hắn chỉ luận chuyện thôi mà!

Khúc Khôn liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, mắng: "Quả nhiên không phải người một nhà thì không tiến chung cửa, không biết xấu hổ giống nhau."

Lăng Xuyên: "..."

Lăng Trầm: "..."

Chương 344

Bạch gia, trong một gian truyền công đường.

Mộ Thần ngồi phía trên đâu vào đấy giảng giải phương pháp luyện đan, một đám luyện dược sư phía dưới thì hết sức chuyên chú nghe, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng khát cầu.

Đại bộ phận luyện dược sư thường không thiếu nguyên thạch, thiếu nhất chính là đan thuật truyền thừa.

Luyện dược sư phần lớn đều quý trọng thứ của mình, cho dù có là sư đồ thì cũng sẽ không dốc túi dạy tri thức luyện đan của chính mình cho đồ đệ.

Cái gọi là dạy được đồ đệ, chết đói sư phụ, tại một giới này đồng dạng áp dụng.

Vì thế có một luyện dược sư bát cấp dốc lòng giảng bài, không hề bảo lưu giải đáp nghi hoặc, là những gì những luyện dược sư đang ngồi đây có tưởng cũng không dám tưởng.

Mộ Thần đã sắp bước vào luyện dược sư cửu cấp, giảng giải một ít tri thức luyện đan thất cấp, xác thực có chút đại tài tiểu dụng.

Trong mắt rất nhiều luyện dược sư thất cấp, tri thức luyện đan thâm thuý huyền ảo, khó có thể lý giải, đối với Mộ Thần mà nói lại dễ hiểu vô cùng.

Mộ Thần giảng giải kéo tơ lột kén, đâu ra đó, khiến người ta tỉnh ngộ, dưới một chúng luyện dược sư, sợ hãi than liên tục, một đám nín thở ngưng thần, sợ bỏ lỡ một câu nào của Mộ Thần.

Mộ Thần giảng giải hai canh giờ luyện đan thuật cho một đám luyện dược sư xong, rồi cho mấy luyện dược sư này một canh giờ để tự do hỏi.

Các luyện dược sư đặt câu hỏi đại đồng tiểu dị, Mộ Thần bình thường giải quyết vấn đề của một luyện dược sư, những người khác cũng có thể từ đó được lợi.

Ba canh giờ sau, các luyện dược sư tràn đầy ý do chưa hết từ trong truyền công đường đi ra.

"Mộ thiếu thật là quá kinh người, ta nghĩ ta đã có thể thử luyện chế đan dược thất cấp hậu kỳ rồi." Hoàng Thành Phong vuốt râu mép, thần tình kích động nói.

Hoàng Thành Phong là luyện dược sư thất cấp trung kỳ, luyện đan thuật ở trong một đám luyện dược sư mà Bạch gia mời chào cũng coi như cầm cờ đi trước.

Từ khi quan hệ của Bạch gia cùng Đan Tháp bắt đầu đối lập, liền không ngừng có người lại đây đào góc tường, đề xuất điều kiện một lần so một lần cao hơn.

Hoàng Thành Phong cảm thấy Bạch gia đãi ngộ không kém, hắn lại từng chịu nhân tình của một trưởng lão Bạch gia, nên vẫn luôn không hề động tâm, sự thật chứng minh, hắn lựa chọn không hề sai.

Đãi ngộ tết hơn thì sao, làm gì so được với luyện đan thuật của mình tăng lên đâu?

Lúc trước Bạch gia đối với đám luyện dược sư bọn họ chẳng hề quan tâm, mặc kệ người khác đào tường, thật sự trong lòng Hoàng Thành Phong cũng có chút khó chịu, nhưng giờ mới biết thì ra là vì thế này.

"Nghe một câu nói của ngài, hơn mười năm đọc sách, những nghi vấn đặt ở trong lòng ta vài chục năm xem ra đã toàn giải." Ứng Phàm hết sức hưng phấn nói, trong mắt hiện lên thần thái sáng quắc.

"Không biết lão nhân Tiêu Mạnh kia hối hận cỡ nào rồi." Hoàng Thành Phong vui sướng khi người gặp họa nói.

"Tự làm bậy không thể sống!" Ứng Phàm vô cùng xem thường nói.

Tiêu Mạnh coi như cũng là đệ nhất nhân luyện dược sư trong Bạch gia, là một luyện dược sư thất cấp cao cấp.

Tiêu Mạnh làm người cao ngạo, xưa nay đối với mấy luyện dược sư thất cấp trung kỳ bọn họ đều luôn nhìn không vào mắt.

Bạch gia tại trên người Tiêu Mạnh đầu nhập vào đại lượng tài nguyên, cho đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều so với đám luyện dược sư thất cấp trung cấp bọn hắn.

Đáng tiếc, Tiêu Mạnh người này bạc tình bạc nghĩa, lúc người Đan Tháp đến đào góc tường, Tiêu Mạnh là tên thứ nhất rời đi, mà Tiêu Mạnh một mình đi còn không tính, còn khuyến khích mấy luyện dược sư lục cấp, thất cấp của Bạch gia đi cùng hắn.

Tiêu Mạnh đã từng chịu ân cứu mạng của một trưởng lão, nếu không phải Bạch gia cung ứng đầy đủ linh thảo, Tiêu Mạnh cũng sẽ không trở thành luyện dược sư thất cấp cao cấp.

Quả nhiên, bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, dưỡng như thế nào cũng là dưỡng không quen.

"Ta nghĩ nghe thêm Mộ thiếu giảng vài ngày nữa thôi, luyện đan thuật của ta sẽ đuổi theo Tiêu Mạnh." Hoàng Thành Phong siết nắm tay, thần thái phi dương nói.

Đãi ngộ tốt hơn cũng không bằng luyện đan thuật tăng lên. Luyện đan thuật nếu tăng lên, đãi ngộ tự nhiên cũng tăng lên.

"Mấy vấn đề chúng ta hỏi, đúng là không thể làm khó được Mộ thiếu, ngươi nghĩ luyện đan thuật của Mộ thiếu rốt cuộc đã là trình độ gì rồi?" Hoàng Thành Phong thần thần bí bí.

"Khúc Tâm Dương dùng Phản Linh Đan là đan dược bát cấp hậu kỳ, ngươi nghĩ Mộ thiếu có trình độ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net