341-360

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hiện tại hết thảy đều sẽ không giống.

Tiêu Mạnh nhìn sắc mặt khó coi của Hồ Khung, trong lòng hậm hực một trận. Không cần nghĩ hắn cũng biết Hồ Khung đây là đang oán hắn. Tiêu Mạnh rất rõ, không chỉ Hồ Khung oán hắn, những người lúc trước rời đi cùng hắn cũng đang oán hắn. Thật ra, trong lòng Tiêu Mạnh làm sao có thể không hối hận.

Lúc trước nghe nói Mộ Thần tới đan đường giảng bài, Tiêu Mạnh còn nghĩ, có lẽ Bạch gia sẽ đến mời hắn trở về. Luyện đan thuật của hắn đương nhiên không thể so với Mộ thiếu, nhưng so với những luyện dược sư lưu lại Bạch gia thì mạnh hơn nhiều. Sau đó, luyện dược sư của Bạch gia liên tiếp tấn cấp, Bạch gia đối với đám luyện dược sư rời đi không đề cập tới một từ, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của Tiêu Mạnh. 

Chương 346

Bạch gia.

"Thạch Đầu, Mộ Thần đâu rồi? Gần đây hình như không nhìn thấy bóng hắn đâu luôn!" Khúc Khôn hai má phình lên, vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi.

"Hắn đang lên lớp giảng bài cho mấy lão nhân kia." Diệp Thạch than thở nói.

"Như vậy à!" Khúc Khôn nằm trên xích đu, thầm nghĩ một tên tiểu bạch kiểm như Mộ Thần lại lên lớp giảng bài cho một đám lão nhân, ngẫm lại thật là quỷ dị.

"Mộ Thần nói, hắn tính bồi dưỡng ra một luyện dược sư bát cấp cho Bạch gia với Lăng gia." Diệp Thạch nâng cằm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Tháp chủ Đan Tháp có gì hay, không phải chỉ là một luyện dược sư bát cấp cấp thấp sao? Vậy mà lại cũng dám không biết tự lượng sức mình nơi chốn đối nghịch với Mộ Thần. Chờ Mộ Thần bồi dưỡng ra hai vị luyện dược sư bát cấp, xem người này còn có mặt mũi gì làm bộ làm tịch.

Khúc Khôn trừng lớn mắt, lăng lăng nói: "Hai vị... luyện dược sư bát cấp? Ngươi không nói nhầm đó chứ?"

Diệp Thạch lắc đầu: "Không có. Mộ Thần nói luyện dược sư thất cấp không trấn nổi bãi, luyện dược sư bát cấp mới dùng được. Nhưng luyện dược sư bát cấp không dễ bồi dưỡng như luyện dược sư thất cấp, hắn phải ngẫm lại đã."

"Mộ Thần không sợ sẽ bị người khác vượt qua?" Khúc Khôn nói.

"Làm sao có thể. Những tên luyện dược sư giá áo túi cơm của Bạch gia Lăng gia kia muốn vượt qua Mộ Thần? Trời còn đang sáng đấy, chưa tối đâu mà mơ." Diệp Thạch bĩu môi không cho là đúng.

Khúc Khôn trợn mắt liếc Diệp Thạch một cái: "Ngươi đối với Mộ Thần thật có niềm tin."

"Mộ Thần sắp là luyện dược sư cửu cấp rồi, luyện dược sư bát cấp thật sự không coi là cái gì." Diệp Thạch khoát tay, vẻ mặt 'luyện dược sư bát cấp không là gì, không cần để ý'.

Khúc Khôn nhìn vẻ mặt thiếu đòn của Diệp Thạch, âm thầm bĩu môi.

Linh Tháp của Mộ Thần đã thăng nhập cửu cấp, các loại công dụng của Linh Tháp cũng tăng lên nhiều hơn, Mộ Thần đã giả lập luyện chế đan dược cửu cấp trong Linh Tháp và còn thành công nhiều lần.

Khúc Khôn nhíu mày hỏi: "Mộ Thần tính luyện chế đan dược cửu cấp sao?"

Diệp Thạch gật đầu: "Mộ Thần nói là có thể thử một chút. Phụ thân với ông ngoại đang tại chuẩn bị linh thảo, chỉ cần linh thảo chuẩn bị xong là tùy thời có thể bắt đầu."

Khúc Khôn trầm ngâm một chút, nói: "Bảo hắn trấn định một chút."

Bạch gia hiện giờ đang đứng ở nơi đầu ngọn sóng, nếu như Mộ Thần luyện chế đan dược cửu cấp thất bại, Đan Tháp chắc chắn sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói Mộ Thần không biết tự lượng sức mình.

Tuy rằng lời đồn chung quy chỉ là lời đồn, nhưng trên thực tế, nhân ngôn vô cùng đáng sợ! Lời đồn cũng có thể giết người trong vô hình.

Diệp Thạch gật đầu: "Mộ Thần nói hắn tính bồi dưỡng ra hai vị luyện dược sư bát cấp trước, sau đó mới lo chuyện đan dược cửu cấp."

Khúc Khôn nói: "Cũng tốt." Nếu hai nhà Bạch, Lăng thật có thể có hai vị luyện dược sư bát cấp, thì cho dù Mộ Thần luyện chế đan dược cửu cấp thất bại, người khác cũng sẽ không nói thêm gì.

Đại Bảo, Tiểu Bảo an an phận phận ngồi ở bên người Diệp Thạch uống sữa thú, Khúc Khôn nhìn bình sữa trong tay hai đứa nhỏ, đột nhiên cũng muốn uống.

"Ông ngoại, ngài làm sao vậy?" Diệp Thạch hỏi Khúc Khôn đột nhiên ngây người.

Khúc Khôn lắc lắc đầu: "Không có việc gì. Ngươi có thịt khô không? Gần đây răng hơi ngứa, lấy thịt khô ra nhai đi."

Ông ngoại ăn miếng bánh ngọt lớn như vậy của y rồi còn muốn thêm thịt khô của y, Diệp Thạch có chút rầu rĩ.

Diệp Thạch gật đầu: "Có ạ, Mộ Thần chuẩn bị cho ta rất nhiều."

"Mộ Thần so với Bạch Thần Tinh và Lăng Xuyên thì tốt hơn nhiều." Khúc Khôn chua chua nói.

Diệp Thạch mím môi cười, thầm nghĩ đó là tất nhiên, so sánh với Mộ Thần, phụ thân và Lăng ông ngoại đều chả bằng.

Khúc Khôn không biết rằng, Mộ Thần sợ Diệp Thạch đói bụng rồi lung tung lấy đan dược đỡ đói, thế nên tuyệt không dám cắt đồ ăn Diệp Thạch.

Phòng tiếp khách của Bạch gia.

"Thần Nhi, ngươi nói là muốn tổ chức một cuộc bán đấu giá?" Bạch Khê Phong nhìn Mộ Thần, sửng sốt hỏi.

Mộ Thần gật đầu: "Đúng là vậy."

Bạch Khê Phong hứng trí hỏi: "Ngươi muốn bán đấu giá cái gì?"

Mộ Thần lấy một hộp ngọc, mở ra, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Ba mươi viên đan dược bát cấp."

Hộp ngọc vừa mở ra, một cỗ đan hương cùng nguyên khí nồng đậm tức khắc bùng ra, mắt Bạch Khê Phong thiếu chút nữa là lòi ra luôn.

Bạch Khê Phong khụ mạnh hai tiếng, hồi lâu mới bình phục tâm tình kích động, hỏi: "Nhiều như vậy? Ngươi rất thiếu nguyên thạch sao?"

Nhiều đan dược bát cấp như vậy, lấy ra bán đấu giá làm gì? Bạch gia hoàn toàn có thể tự mình nuốt mà!

Mộ Thần lắc lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là... hơi chán."

Bạch Khê Phong: "..." Ngươi có dám chán thêm nữa không!

Bạch Khê Phong nhìn Mộ Thần, nghĩ thầm trong lòng, hôm nay mới biết ý tưởng của thiên tài không giống thường nhân, nhàm chán liền lấy ba mươi viên đan dược bát cấp ra đùa giỡn. Lúc hắn nhàm chán cũng chỉ tìm vài ba huynh đệ đi luận bàn, quả nhiên người so với người tức chết người!

Mộ Thần trầm ngâm một chút rồi nói: "Lần bán đấu giá này là dùng vật phẩm để đổi, có thể là các loại đồ vật có liên quan về đan thuật, minh văn, phù chú, luyện khí, trận pháp, hoạc là thứ có thể xúc tiến dị hỏa thăng cấp, phương thuốc cửu cấp, linh tài cửu cấp, ưu tiên nguyên thạch cực phẩm..."

Bạch Khê Phong gật đầu: "Cũng tốt."

Hiện tại với trình độ này, đồ vật Mộ Thần nhìn trúng đều là một ít thứ mà mấy lão gia hỏa áp đáy hòm, không ra chút máu thì đám gia hỏa kia làm gì muốn lấy ra.

"Chuyện lúc trước ta nói muốn bồi dưỡng luyện dược sư bát cấp cho hai nhà Bạch, Lăng, chỉ sợ là có chút vấn đề..." Mộ Thần do dự rồi nói.

Bạch Khê Phong âm thầm thở ra một hơi, thầm nghĩ nếu luyện dược sư bát cấp dễ bồi dưỡng như thế thì còn không loạn sao. Tháp chủ Đan Tháp Cừu Tranh Vanh vì sao lại ở vị trí đó nhiều năm, còn không phải là bởi vì hắn là một luyện dược sư bát cấp sao. "Việc này ngươi không cần quá mức nóng vội, từ từ sẽ được, từ từ sẽ được." Bạch Khê Phong vội an ủi.

"Ta có hơi đánh giá cao ngộ tính của luyện dược sư trong gia tộc rồi. Muốn từ trong này dạy ra một luyện dược sư bát cấp, chỉ sợ không dễ dàng." Mộ Thần có chút buồn bã nói.

Bạch Khê Phong thầm bĩu môi, ngươi có ngộ tính kinh người, liền nghĩ người khác đều có ngộ tính cường hãn giống ngươi hả.

"Bồi dưỡng không ra cũng không sao, có nhiều luyện dược sư thất cấp như vậy cũng đủ rồi." Bạch Khê Phong uống ngụm trà, an ủi.

Mộ Thần liếc mắt nhìn Bạch Khê Phong một cái, nói: "Ta nghĩ là từ trong gia tộc bồi dưỡng không dễ, chỉ sợ phải nhận thâm người từ bên ngoài."

"Ngươi muốn mời chào luyện dược sư thất cấp cao cấp rồi bồi dưỡng?" Bạch Khê Phong lập tức hỏi.

Mộ Thần gật đầu: "Đúng thế. Nhân tuyển luyện dược sư này còn phải nhờ bá phụ hỗ trợ tìm kiếm."

Bạch Khê Phong vội nói: "Chuyện này ta nghĩa bất dung từ, nghĩa bất dung từ."

Bạch Khê Phong híp mắt, việc này chính là công việc béo bở nha! Nhưng mà mình phải nâng mắt cao hơn, không thể tuyển vào mấy cái tên ăn cây táo, rào cây sung.

Còn tên Tiêu Mạnh kia, là thứ gì chứ! Trước đó vài ngày, tên đó thế mà còn dám bàn bạc với một trưởng lão từng giao hảo với hắn trong gia tộc nói hắn nguyện ý trở lại, chỉ là đãi ngộ phải cao hơn lúc trước một chút, thiếu chút nữa đã làm vị trưởng lão kia tức hộc máu. Tên kia cũng quá coi trọng chính mình, một tên luyện dược sư thất cấp cao cấp mà thôi.

"Đợi cho hội đấu giá chấm dứt, ta nghĩ sau đó mời chào luyện dược sư thất cấp sẽ đơn giản hơn." Mộ Thần nói.

Bạch Khê Phong ngẫm nghĩ, Mộ Thần thật sự quá coi thường lực hấp dẫn của đan thuật đối với luyện dược sư. Trước khi Mộ Thần đề cập tới chuyện này thì đã có mười mấy vị luyện dược sư thất cấp gửi thư tỏ vẻ nguyện ý gia nhập Bạch gia, nhưng lúc đó Mộ Thần không có đề cập tới, Bạch Khê Phong cũng không dám nói gì.

"Thần Nhi, với thanh danh hiện tại của ngươi bên ngoài, ngươi mà muốn thu nhận người, căn bản là không cần sầu không có ai tới cửa." Bạch Khê Phong nói.

Mộ Thần nói: "Thật sao?"

Bạch Khê Phong gật đầu nói: "Đương nhiên." Mộ Thần này căn bản không biết mị lực của hắn hiện tại nhiều bao nhiêu!

... ...

Khúc Khôn lười biếng nằm trên ghế, gặm một miếng bánh ngọt lớn.

Diệp Thạch nhìn miếng bánh ngọt bị Khúc Khôn nuốt vào mà hết sức đau lòng.

Bánh ngọt này là do Mộ Thần làm, y còn chưa kịp ăn hai miếng thì đã bị Khúc Khôn đoạt đi rồi.

Khúc Khôn thấy đôi mắt Diệp Thạch trông mong nhìn miếng bánh ngọt trong tay mình, nhất thời có chút ngại ngùng.

Tuy rằng ngại ngùng, nhưng động tác nuốt bánh ngọt của Khúc Khôn lại không dừng chút nào.

Khúc Khôn thầm nghĩ, tay nghề của Mộ Thần càng ngày càng tốt, thật là, linh đầu bếp của Bạch gia sắp bị hắn đoạt bát cơm luôn rồi.

"Gần đây Mộ Thần nhà ngươi vội đến mức chân không chạm đất luôn nha!" Khúc Khôn ha hả cười, ý đồ dời lực chú ý của Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật đầu nói: "Đúng vậy, không biết tại sao Mộ Thần lại muốn tốn nhiều tâm huyết trên người mấy lão nhân không thông suốt kia như vậy."

Khúc Khôn: "..." Lão nhân không thông suốt? Những người kia đều là luyện dược sư thất cấp đó! Tại trong mắt Diệp Thạch liền thành lão nhân không thông suốt rồi? Nhưng thật ra so sánh những người đó với Mộ Thần thì kém quá xa, căn bản là không cùng một đẳng cấp.

Một nam tử thân bạch y, lưng đeo hòm thuốc đi về phía hai người.

"Chào Khúc tiền bối, chào Bạch thiếu." Nam tử nọ vô cùng cung kính chào hỏi hai người.

Khúc Khôn nhìn người tới, nhíu mày, sắc mặt không tốt hỏi: "Ngươi là ai?" Trên y phục người nọ có đánh nhãn Lăng gia, khiến Khúc Khôn theo bản năng là không thích.

"Ta họ Lý, tên là Lý Hoài, là y sư của Lăng gia." Lý Hoài tươi cười ôn nhuyễn nói.

"Lăng gia á? Ngươi mặc một thân quần áo Lăng gia như vậy, không cần nói tên Lý Phôi ta cũng biết ngươi không phải là người tốt gì." Khúc Khôn phiết miệng, không vui nói.

Lý Hoài tốt tính cười nói: "Khúc tiền bối, ngài thật biết đùa."

Khúc Khôn ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta không đùa, ta đang nói thật."

"Khúc tiền bối, ta không phải tên Lý Phôi, ta tên Lý Hoài." Lý Hoài tươi cười ấm áp giải thích.

Khúc Khôn nhìn Lý Hoài tính tình như bánh bao, trong lòng đè nén một trận.

"Rồi ngươi tới làm gì?" Khúc Khôn đi thẳng vào vấn đề.

"Thập Thất gia nói rằng Khúc tiền bối gần đây khẩu vị rất tốt, rất có thể là mang thai, nên kêu ta đến bắt mạch cho ngài thử." Lý Hoài nói.

Khúc Khôn siết chặt tay, nói: "Nếu như ngươi là y sư, vậy sao ngươi không đi bắt mạch cho Lăng Xuyên thử xem bụng của hắn có bệnh hay không, ta cảm thấy hắn sắp bệnh nguy kịch rồi đấy."

Lý Hoài: "..."

Diệp Thạch tiến đến trước mặt Khúc Khôn nói: "Nhưng mà ông ngoại này, gần đây khẩu vị của ngài càng ngày càng tốt, thực sự có hơi giống như đang mang thai đó."

Khúc Khôn đen mặt, tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào?"

Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên: "Ta đương nhiên là đứng ở bên Khúc ông ngoại..." Nhưng mà hình như mình đứng ở bên kia thì cũng không liên quan tới chuyện ông ngoại mang thai thì phải.

Khúc Khôn không kiên nhẫn nhìn Lý Hoài, nói: "Ngươi có thể đi rồi."

Diệp Thạch lại không cho là đúng: "Ông ngoại, chẩn một chút đi, cũng không bị gì hết mà. Hơn nữa gần đây thân thể của ngài thật sự rất lạ đó!"

Vẻmặt Khúc Khôn âm tình bất định, cuối cùng căm giận mà vươn tay ra, nói: "Nhanh lên."

Lý Hoài vội vàng vươn tay xem mạch cho Khúc Khôn.

Khúc Khôn thấy sắc mặt Lý Hoài bình tĩnh, tâm tình nhất thời bất ổn, "Thế nào?"

Lý Hoài lắc đầu nói: "Không có."

Khúc Khôn nhất thời thở ra một hơi, vui sướng nói: "Vậy là tốt rồi."

Lý Hoài nhìn sự vui sướng đáy mắt Khúc Khôn, sắc mặt có chút cổ quái.

Khúc Khôn liếc mắt nhìn Lý Hoài một cái, khụ hai tiếng, nói: "Ngươi có thể trở về phục mệnh với cái tên Lăng Xuyên kia rồi. À, bảo hắn không có việc gì thì đừng nghĩ quá nhiều, chỉ với cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa như hắn, chẳng lẽ còn nghĩ chuyện tốt gì cũng dính được. Nói hắn nhanh chóng đi tắm nước lạnh để thanh tỉnh một chút đi, chỉ với chút trình độ đó của hắn mà còn cả ngày si tâm vọng tưởng, hừ."

Nhìn thấy Khúc Khôn tràn đầy khinh bỉ nói, Lý Hoài thu hồi hòm thuốc, phẫn nộ ly khai.

Chương 347

Khúc Khôn nhìn bóng dáng Lý Hoài rời đi, cười to ba tiếng, đắc ý dào dạt nói: "Ta biết mà, trình độ như tên Lăng Xuyên kia làm sao có thể..." Nhiều lần đều trúng!

Lăng Xuyên chính là võ thánh! Tu vi càng cao, con nối dòng càng gian nan. Thường thì võ thánh cấp bậc này đều có tới mấy chục, mấy trăm lão bà, sau đó mỗi ngày hóa thân cầm thú, cố gắng phải vài chục năm mới có khả năng có một hoặc hai đứa con nối dòng. Lăng Xuyên tên này nghĩ quá đẹp rồi.

"Tuy rằng khi tới võ thánh, con nối dòng sẽ rất gian nan, nhưng nếu tình trạng thân thể phù hợp, tỷ lệ vẫn sẽ rất cao." Diệp Thạch nói thầm.

Sắc mặt Khúc Khôn không tốt mấy nhìn Diệp Thạch: "Ngươi cảm thấy ta và Lăng Xuyên có thân thể rất phù hợp?"

"Đúng vậy!" Diệp Thạch không nghĩ ngợi liền đáp.

Năm đó hai ông ngoại mới lăn một lần mà đã trúng, đương nhiên là vô cùng phù hợp.

Khúc Khôn hung tợn trừng Diệp Thạch: "Người kia không phải đã nói là không có sao, nếu thật sự có, hắn cũng đã sớm nói."

"Nhưng mà ông ngoại à, gần đây ngài ăn quả thật hơi nhiều rồi đó." Diệp Thạch nghiêng đầu nói.

Khúc Khôn tức giận liếc Diệp Thạch: "Ta ăn rất nhiều sao? Cũng không có bao nhiêu mà, Đại Bảo với Tiểu Bảo mới ăn nhiều đâu."

Diệp Thạch: "..." Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn luôn ăn nhiều mà!

Còn Khúc ông ngoại thì lúc trước thường chỉ dùng Ích Cốc Đan, không thường ăn đồ ăn, nhưng gần đây lại ăn rất nhiều, còn luôn đoạt đồ của y mà ăn.

Khúc Khôn lạnh lùng nhìn Diệp Thạch, nắm bình nước ô mai bên cạnh, ừng ực nuốt xuống.

"Nước trái cây không tồi! Vừa hay đang khát." Khúc Khôn cảm thán nói nhỏ.

Diệp Thạch trừng lớn mắt. Nước trái cây kia chua vô cùng, Mộ Thần nói đó là nước cốt, nếu muốn uống thì phải thêm nước lọc vào mới uống được, vậy mà Khúc ông ngoại lại uống hết rồi. Thật lợi hại, chẳng lẽ Khúc ông ngoại không thấy chua sao?

"Ông ngoại thích thì tốt." Diệp Thạch chớp chớp mắt, thầm nghĩ không biết Lăng ông ngoại tìm y sư kia có đáng tin không? Sao y lại cảm thấy người kia vừa nãy chỉ nói hưu nói vượn thôi nhỉ.

Khúc Khôn hỏi Diệp Thạch: "Nước trái cây kia từ đâu ra?"

"Linh đầu bếp ở phòng bếp làm." Diệp Thạch nói.

"Đi lấy thêm hai bình lại đây, mát lạnh rất giải khát, ngon đó." Khúc Khôn nói.

Diệp Thạch gật đầu: "Dạ." Dừng một chút, lại nói: "Ông ngoại, ngài có muốn mời thêm một y sư bắt mạch lại không?"

Khúc Khôn đen mặt nhìn Diệp Thạch: "Ngươi vẫn cảm thấy ta đang mang thai?"

Diệp Thạch cười nói: "Ta cảm thấy việc này vẫn nên thận trọng thì hơn."

Khúc Khôn xùy một tiếng, nói: "Ngươi cũng đánh giá Lăng ông ngoại của ngươi quá cao, hắn chỉ có chút bản lĩnh này..."

"Năng lực của Lăng ông ngoại không được sao ạ?" Diệp Thạch có chút hồ nghi hỏi.

Hẳn là không phải đâu, Lăng ông ngoại rất sinh mãnh mà?! Mỗi lần Lăng ông ngoại với Khúc ông ngoại đóng cửa, đều phải thật lâu thật lâu mới đi ra.

Khúc Khôn nói dối không chớp mắt: "Lăng ông ngoại của ngươi ấy à, hắn miệng cọp gan thỏ, ngân chúc sáp đầu thương... Ngươi có biết vì sao nhiều năm như vậy mà hắn không tìm nữ nhân không, đó là vì hắn không có năng lực, sợ tìm nữ nhân sẽ mất mặt, nên hắn liền đơn giản thanh tâm quả dục..."

Diệp Thạch nhíu mày, Lăng ông ngoại không được việc tới như vậy? Không phải chứ?

"Nhưng mà Lăng ông ngoại không sợ mất mặt đối với ngài sao?" Diệp Thạch không hiểu hỏi.

Khúc Khôn nghẹn một chút, sau đó nói: "Đối với ta, hắn chính là không biết xấu hổ, sợ mất mặt cái gì!"

"Mỗi lần các ngài ở trong phòng thời gian đều rất dài." Diệp Thạch nói.

Khúc Khôn nói dối càng ngày càng lưu loát, "Thời gian dài là bởi vì hắn phải tốn thời gian rất lâu để đứng dậy."

Lý Hoài vẫn chưa đi xa, lời đối thoại giữa Khúc Khôn cùng Diệp Thạch đều truyền vào trong tai Lý Hoài.

Lý Hoài cúi đầu, nhẹ hít một hơi, thầm nghĩ Lăng Xuyên tiền bối nhất thế anh hùng, vậy mà lại là người mang bệnh không tiện nói ra như vậy, thật sự là đáng thương mà! Lý Hoài lắc lắc đầu, bước nhanh ly khai.

"Ông ngoại, ta nghe nói không phải như thế." Qua nửa ngày, Diệp Thạch nhíu mày nói.

"Vậy ngươi nghe nói sao?" Khúc Khôn liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, lười biếng hỏi.

"Ta nghe nói người Lăng gia sau khi tu luyện Luyện Thân Vi Khí thì có thiên phú dị bẩm, kim thương không ngã, một đêm bảy lần." Diệp Thạch nói.

Khúc Khôn liếc mắt xem thường. Bảy lần một đêm?! Tên hỗn đản Lăng Xuyên này cũng không sợ tinh tẫn nhân vong, "Ngươi nghe ai nói?" Khúc Khôn không vui hỏi.

"Thất gia." Diệp Thạch nói.

Khúc Khôn nói: "Ngươi chớ nghe hắn nói bậy, hắn cũng tu luyện Luyện Thân Vi Khí, thuần túy là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi."

Diệp Thạch gật đầ: "Cũng có thể là vậy."

... ...

"Thập Thất gia." Lý Hoài đi đến trước mặt Lăng Xuyên, cúi mình chào, cung kính gọi một tiếng.

"Thế nào?" Lăng Xuyên hỏi.

"Hẳn là đã có chừng một tháng." Lý Hoài nói.

Lăng Xuyên hiểu rõ cười cười, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, nói: "Ngươi không có nói cho hắn biết chứ?"

Lý Hoài cười khổ: "Thập Thất gia, ngài đã nói với ta, nếu như ta nói cho Khúc tiền bối rằng hắn mang thai, Khúc tiền bối tuyệt đối sẽ thẹn quá thành giận mà đánh ta, ta làm sao dám nói."

"Làm tốt." Lăng Xuyên khích lệ.

Lý Hoài nhìn Lăng Xuyên, muốn nói lại thôi.

Lăng Xuyên khó hiểu hỏi Lý Hoài: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Lý Hoài lấy ra một phương thuốc, đưa cho Lăng Xuyên rồi nói: "Thập Thất gia, đây là phương thuốc mà tiểu nhân tư truyền, có công dụng cường thân kiện thể, cố bản bồi nguyên, không hề có tác dụng phụ."

Lăng Xuyên nhìn phương thuốc, không tự giác mà đen mặt: "Ngươi cảm thấy ta cần bổ thận?"

Lý Hoài: "..." Giấu bệnh sợ thầy là không đúng.

"Thực lực của nam nhân, tất nhiên là càng mạnh càng tốt." Lý Hoài đưa khuôn mặt tươi cười nói.

Lăng Xuyên híp mắt nhìn Lý Hoài, phất tay nói: "Ngươi đi xuống đi."

Lý Hoài đầy đồng tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net