Chương 61- chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đâu.



Chương 98: trúng độc ( 2 ):

Phải biết rằng, đứa nhỏ kia ngày nào cũng ngủ đến trưa.

Bạch Lê Hoa hoảng sợ, nhanh chóng xuống giường đi tìm, nhưng mới vừa kéo cửa phòng ra, thì thấy Tiết Thải uể oải ỉu xìu nằm bò trên ghế dài trong nhà chính.

Tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, "giường tốt không ngủ, sao lại ra nằm bò lên ghế thế?"

Tiết Thải ngẩng đầu, dưới mắt là một quầng thâm cực lớn, nhìn nàng với bộ dáng một lời khó nói hết.

Nàng lại hỏi, "Đệ làm sao vậy?"

Tiết Thải lắc đầu, hỏi, "Tỷ...... Tối hôm qua ngủ được không?"

Bạch Lê Hoa gật gật đầu, dù là Tô Noãn hay là Béo Nha, nàng cũng ngủ tốt nha, "Tốt, tốt chứ, đệ hỏi cái này làm gì?"

Tiết Thải càng thêm một lời khó nói hết.

Tối hôm qua bởi vì ăn quá nhiều bánh nướng, bụng căng ngủ không được, đi vòng quanh phòng để tiêu thực.

Đi chưa được mấy bước chân thì nghe thấy tiếng ngáy rung trời của Bạch Lê Hoa, uy lực có thể so với súng đạn, đều đều mà tiết tấu cực nhanh.

Lúc ấy, hắn vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lương Đại Lang, người nọ thì đã tập mãi thành thói quen, dựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Tiết Thải là người rất cảnh giác, ngày thường ngủ chỉ cần có một tiếng động nhỏ là tỉnh ngay, huống chi là tiếng ngáy như ma âm vào tai bên người.

Lúc tiếng ngày của Bạch Lê Hoa càng lúc càng lớn, Lương Đại Lang bắt đầu đốt đèn đọc sách, hắn nhìn sát vào nhưng một chữ cũng xem không vào.

Thật vất vả đến rạng sáng, hắn thật sự là buồn ngủ, mơ mơ màng màng muốn ngủ, không biết ai lại đập cửa "Bang bang", vừa muốn ngủ liền tới, còn đúng giờ hơn gì nữa.

Mấu chốt là, Lương Đại Lang người này còn đặc biệt không có nghĩa khí, tự mình đi lên nóc nhà ngủ mà không mang theo hắn!

Sau đó hắn cứ như vậy ngây người ở nhà chính tới hừng đông.

Đúng lúc, Bạch Lê Hoa hỏi: "Đệ có thấy Đại Lang không?"

Tiết Thải hừ một tiếng, giọng có hơi có chút vui sướng khi người gặp họa, "Có lẽ còn ngủ ở trên nóc nhà đó!"

Nói lời thật lòng, tuy rằng Bạch Lê Hoa lớn lên khó coi, lại thô lỗ dã man, nhưng lúc trước hắn nghĩ nếu sau này trưởng thành cưới một tức phụ như vậy cũng không tồi, ít nhất sẽ không động một chút là khóc sướt mướt, tay thì trói gà không chặt còn liên lụy người khác.

Quan trọng nhất chính là tuy Bạch Lê Hoa lớn lên xấu xí, nhưng nội tâm nàng không xấu, làm đồ ăn lại ăn ngon và đỗi xử tốt với hắn.

Nhưng một nữ tử, sao có thể ngáy to như vậy?

Người như vậy không thể lấy làm nương tử, ngay cả tẩu tử còn chưa được.

Nghĩ đến đây, Tiết Thải liền có chủ ý.

Ngẩng đầu, ra vẻ ngây thơ nói, "Béo Nha, đệ nghe người ta nói, kết hôn là phải ngủ chung giường, nhưng sao tỷ với Đại Lang ca ngay cả chung phòng cũng không ngủ a?"

Bạch Lê Hoa đỏ mặt, "Con nít con nôi, chuyện người lớn đệ quản làm gì ."

"Đệ không phải tiểu hài tử!" Tiết Thải thở phì phì, "Đệ ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi có thể làm thơ, bảy tuổi đã có thể viết Thiên Tự Văn, đệ......"

Tiết Thải còn đang khoe khoang, Bạch Lê Hoa thì càng nghe càng cảm thấy không đúng, nghĩ lại chuyện của hắn qua một lần thì đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này không đơn giản.

Nếu là trốn từ nhà thổ ra, lúc trước lại còn không thuận theo bọn chúng thì làm sao chúng có thể dạy chữ nghĩa cho hắn, huống chi bảy tuổi viết Thiên Tự Văn?

Cũng có thể nói hắn là công tử gia đình giàu có, không cẩn thận bị lừa bán, nhưng hắn lại cố tình nói mình không có cha mẹ......

Kỳ quái......

"Bạch Lê Hoa, ngươi cái đồ đĩ ngàn đao chém chết, sao ngươi lại ngoan độc như vậy!"

Đang nghĩ nghĩ, thì một giọng nói sắc nhọn từ nhà xí bên kia truyền đến.

Là Lý Tiểu Ngọc.



Chương 99: Trúng độc ( 3 ):

Sắc mặt Lý Tiểu Ngọc vàng như nến, ôm bụng đau mà mắng chửi, rõ ràng là vừa từ nhà xí đi ra.

Mới sáng sớm đã bị mắng, trong lòng Bạch Lê Hoa cũng khó chịu, lên tiếng hỏi: "Ta đã làm gì chứ?"

Tiết Thải ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Bọn họ tối hôm qua ôm nhà xí suốt đó."

Bên này vừa dứt lời, bên kia Lý Tiểu Ngọc lại bắt đầu:

"Ngươi làm chuyện tốt mà ngươi không biết sao?" Lý Tiểu Ngọc lau nước mắt, "Ngươi có phải muốn hại chết từng người từng người Lương gia mới an tâm phải không?

Lý Tiểu Ngọc càng nói càng kích động, "Hôm qua ta đã nói gì? Hôm nay xảy ra trên người hai vợ chồng ta đi? Con yêu tinh hại người! Ngươi muốn chúng ta chết, không có cửa đâu!"

Giọng nàng ta vô cùng sắc nhọn, lúc này nàng ta gân cổ lên nói chuyện, mới sáng sớm nên mọi người đều từ trong nhà ló đầu ra xem.

Lý Tiểu Ngọc thấy nhiều người nhìn thì càng thoải mái.

"Ta Lý Tiểu Ngọc có chỗ nào có lỗi với ngươi thì nói thẳng ra đi, đừng có suốt ngày đi tính toán đường ngang ngõ tắt, người làm có trời thấy a!"

Nàng lúc này vẫn luôn chửi đổng, người ngoài nghe như lọt vào trong sương mù, có người có lòng tốt đứng ra nói chuyện, "tức phụ của Lão nhị, người nói bùm bùm một đống như vậy chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói từ từ đi mọi người phân xử cho ngươi!

"Nói cái gì mà nói?" Lý Tiểu Ngọc mắng, "Nam nhân của ta bây giờ còn đang ngồi xổm trong nhà xí không ra được, còn nói cái gì nữa?"

Trần quả phụ đứng ở bên cạnh nói: "Ta thật không hiêu nổi, đây là ngươi vô duyên vô cớ oan uổng người sao?"

"Ngươi nói tiếng người hả?" Lý Tiểu Ngọc nói, "Chúng ta đi đại tiện cả một đêm vì muốn oan uổng nàng? Ta phi!"

"Tiểu Ngọc, ngươi cũng nói là người làm thì trời nhìn thấy nha, ngẩng đầu ba thước có trời thấy rõ, Bạch Lê Hoa ta làm việc không thẹn với trời, ngươi lấy lí do gì đến đây oan uổng ta?"

"Hai vợ chồng chúng ta đi đại tiện cả đêm vì ăn lươn của ngươi a!"

"Nhà Lão Nhị, lời này ngươi nói không đúng nha." Trần quả phụ hướng về phía mọi người nói, "Tối hôm qua lúc chúng ta ăn cơm có rất nhiều người làm chứng nha, các ngươi không hề gắp một miếng đồ ăn nào của Lê Hoa!"

Lý Tiểu Ngọc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lươn là tự mình làm, nhưng vẫn hùng hổ doạ người, "Chúng ta chính là vì ăn lươn nên tiêu chảy, nếu không phải nàng nói có thể ăn thì chúng ta sẽ làm sao? Trong lòng đã có ý định không tốt rồi."

Hơn nữa tối hôm qua làm lươn, tuy bỏ thêm rất nhiều dầu nhưng ăn vào vô cùng hôi tanh, không biết bọn họ làm cách nào mà ăn hết.

Trần quả phụ cũng không phải dễ đối phó, trực tiếp chất vấn: "Nếu không thể ăn, trên bàn chúng ta có món lươn, mọi người chúng ta đều ăn sao đều không có việc gì?"

Nói đến đây Bạch Lê Hoa liền hiểu rõ, hơn phân nửa có lẽ là đêm qua lúc bọn họ làm lươn không cẩn thận cắt qua túi mật nên bị viêm dạ dày.

Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Lươn này quan trọng nhất chính là rửa sạch, nhất định phải nhanh chóng lấy túi mật ra, không được để mật dính lên thịt, bởi vì gan và túi mật của lươn dùng để tạo máu và giải độc, nên trong đó đầy chất độc, có phải làm hỏng rồi không? Ngươi là muốn ăn vụng mà không thành, tự lấy đâ đập chân mình!"

"Sao ngươi không nói sớm?" Lương Nhị Lang ôm bụng từ nhà xí ra, "Nhưng bây giờ chúng ta bị như vậy thì ngươi chung quy cũng phải chịu trách nhiệm!"

Bọn họ đã đi đại tiện cả một đêm, bây giờ cứ tiếp tục đi như vậy thì sẽ mất mạng a.

Nhưng mấu chốt là bọn họ còn không có tiền đi xem đại phu.

Cho nên mặc kệ thế nào cũng phải để làm đại phòng lấy bạc ra.



Chương 100: Trúng độc ( 4 ):

Tiết Thải làm mặt quỷ nói, "Ai bảo ngươi tự mình làm, lúc này tiêu chảy là đáng đời."

Lương Nhị Lang hung thần ác sát giơ nắm đấm, "Tên tiểu tể tử này, thiếu đòn phải không?"

Vừa nói xong thì bụng lại nhộn nhạo, kẹp mông chạy vào nhà xí.

"Các ngươi hay quên nhỉ?" Bạch Lê Hoa kéo Tiết Thải bảo vệ sau người, nói: "Tối hôm qua ta đã có hỏi các người muốn ta giúp hay không, chính các ngươi nói là không cần, đâu có liên quan đến ta?"

Tiết Thải đắc ý núp ở phía sau làm mặt quỷ.

"Dù sao cũng là ngươi xấu bụng ." Lý Tiểu Ngọc nhìn cửa nhà xí, nghe tiếng ào ào trong đó, gấp gáp nói: "Ngươi còn không mau đi tìm đại phu cho chúng ta!"

Bạch Lê Hoa duỗi tay, "Lấy tiền ra đi rồi nói."

"Béo Nha." Dù gì cũng là hàng xóm láng giềng, lúc này có người thấy tình trạng của Lương Nhị Lang, cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền hảo tâm khuyên nhủ, "Mạng người quan trọng hơn, ngươi bỏ qua cơn tức này, cứu người đi rồi nói."

Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, phe Trần quả phụ đều nói Lương lão nhị thật bất chính.

Nhưng nói nhiều nhất, vẫn là Béo Nha.

Lúc này đầu óc khỏe rồi, mạnh mẽ vùng lên, hoàn toàn không ở chung được, tuy không nói rõ nhưng bọn họ đều chờ để chế giễu.

Lương lão cha không biết khi nào từ trong phòng đi ra, đen mặt phân phó: "Đại Lang, lấy bạc ra."

"Cha." Lương Đại Lang không tán đồng, "Ta làm gì có bạc......"

Lương lão cha kéo hắn ra một bên, "Ngươi nhưng đừng lừa cha, Béo Nha không phải chuẩn bị mở cửa hàng sao? Làm sao không có bạc?"

Lương Đại Lang hoảng sợ, "Đó là tiền Béo Nha bán trang sức mà? Ta không động vào được!"

"Vậy con muốn nhìn đệ đệ của ngươi chết trong hố phân à?"

"Nhưng......"

Nếu cho bạc thì không phải tương đương với việc thừa nhận sao? Đến lúc đó lại nháo đến trong nhà gà chó không yên.

Bạch Lê Hoa lạnh nhạt nói, "Cha, người đừng lo, hai vợ chồng này chết thì tính lên đầu ta."

Cơ thể người có chức năng điều tiết, bọn họ đi cả đêm, lúc này sợ là mất nước rồi, trong bụng cũng không có đồ gì để xả ra nữa.

Có người nói Bạch Lê Hoa tàn nhẫn, cũng có người nói Lương Nhị Lang đáng đời.

Bạch Lê Hoa không để ý bọn người đến xem náo nhiệt, Lý Tiểu Ngọc lại thẹn quá hóa giận, hắt một chậu nước vòa đám người, "Nhìn cái gì mà nhìn, trong nhà không có chuyện gì làm sao?"

Đám người tản đi.

Tối hôm qua sau khi nấu xong nàng còn đặc biệt dặn Lương Nhị Lang ăn nhiều một chút, lúc này bệnh trạng tất nhiên nặng hơn nàng.

Trong lòng càng thêm hận Bạch Lê Hoa: Đàn bà thúi, ngươi chờ đó, không còn đắc ý lâu được đâu.

Nhưng hiện tại mấu chốt là làm sao có tiền bây giờ, đến lúc xong chuyện mà không có tiền đưa cho Lý Đại Lực, hắn mà nói chuyện hắn làm ra thì chắc chắn nàng sẽ bị giết chết.

Lý Tiểu Ngọc rầu rĩ, Lương lão cha cũng rầu rĩ.

Tuy rằng việc này không quan hệ tới Béo Nha, nhưng bây giờ trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, nếu nói là trùng hợp thì cũng quá khéo đi.

Bạch Lê Hoa không thèm quản bọn họ, xuống ruộng hái chút lá cải, cắt vụn trộn vào bột ngô, làm hơn nửa chậu chuẩn bị cho gà ăn.

Nàng có bỏ thêm chút nước trong không gian vào chậu, gà thích ăn thì cũng nhanh lớn.

Nếu để cho người Lương gia người thấy thì thế nào cũng nói nàng không thể lãng phí đồ vật như thế.

Bạch Lê Hoa ôm chậu cám, thả gà ra khỏi chuồng heo, lùa ra rừng trúc phía sau cho ăn.

Tiết Thải theo đuôi phía sau, chân hắn còn bị thương nên không thể chạy nhanh đươc.

Đi đến rừng trúc thì không thấy bóng dáng Bạch Lê Hoa đâu mà chỉ có một đám gà ríu rít loạn xạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan