Chương 61- chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Mua sắm lớn:

Thúy nhi bị khinh bỉ, đó chính là đánh vào mặt Bạch Ngọc Lan.

Lúc này nàng tuy rằng vẫn tiếp tục mỉm cười, hô hấp lại rõ ràng tăng lên: Cái con ngốc này quả nhiên là tai họa, đầu óc vừa khỏe lại, thì đã nhanh mồm dẻo miệng như vậy, thật khó đối phó.

Bạch Ngọc Lan thấy nàng có chút nhan sắc, nghĩ thầm cũng muốn thường xuyên lui tới, nhưng rồi lại cố kỵ thân phận mình.

Nàng tuy rằng không phải tiểu thư nhà giàu gì, nhưng nương nàng từ nhỏ đã nuôi nàng như một thiên kim tiểu thư, muốn gả nàng cho nam nhân tốt, làm cho nhà mình vẻ vang, nếu bị người ta thấy nàng là người đàn bà đanh đá, về sau chắc chắn không có trái cây tốt mà ăn.

Đây lại là trên đường cái, bị người đi qua đi lại nhìn cũng mất mặt.

Nếu có thể gọi nàng về nhà thì tốt rồi, nghĩ như vậy, tròng mắt nàng xoay chuyển, thay đổi lý do thoái thác, "Gần đây thân mình cha không được tốt, thường xuyên nhớ tỷ đó."

"Tiểu thư, ngươi cũng đừng khuyên." Tiểu thúy hung hăng trừng mắt với Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang, "Nhìn bộ dáng bọn họ, sợ là ngay cả hai văn tiền trái cây còn mua không nổi, trong tay không có gì làm sao có thể không biết xấu hổ mà về nhà mẹ đẻ đây."

Bạch Ngọc Lan vừa nghe, cười "Phụt", sau đó ra vẻ như mình là người thông minh lương thiện, nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ vấn an cha mẹ thay cho tỷ."

Người không biết, chắc sẽ cho rằng nàng là người hiền lương thục đức đây.

Bên trong biểu tình và hành động của họ rõ ràng viết hai chữ nghèo hèn, rõ rang là khinh thường bọn họ.

Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang trao đổi ánh mắt một chút, nói, "Vậy các ngươi đi trước, chúng ta đi mua chút đồ rồi về."

Bạch Ngọc Lan trên nét mặt không che dấu được sự hưng phấn, "Vậy Ngọc Lan về nhà trước chờ tỷ."

Chờ bọn họ vừa đi, Bạch Ngọc Lan đi theo Thúy Nhi vào cửa hàng vừa rồi.

Trụ Tử ngáp dài tiếp đón, "Đầu bếp mang theo mọi người trốn đi rồi, chỗ này cái gì cũng không có, cô nương mời đi nơi khác ăn."

Bạch Ngọc Lan lấy ra một thỏi bạc nắm ở trên tay thưởng thức, "Nói cho ta biết, vừa rồi hai người kia vào đây làm gì?"

Đôi mắt Trụ Tử lập tức sáng lên, nhìn thiếu gia nhà mình không có phản ứng gì, liền vội vàng nói ra chuyện Bạch Lê Hoa muốn thuê cửa hàng.

Nói xong liền duỗi tay ra lấy bạc.

Bạch Ngọc Lan nhanh tay, cất bạc vào trong túi mình. (Sặc nước, cái bà cô già này sao mà vừa gian xảo vừa keo kiệt thế!)

Cùng Thúy Nhi ung dung thong thả rời đi, mặc cho tiếng tiểu nhị mắng liên tục.

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, trên mặt mỉm cười, tay lại hung hăng vò khăn lụa: Tiện nhân này, không ngờ bây giờ còn có bạc thuê cửa hàng!

Phải chạy nhanh về nhà nghĩ cách mới được.

Bạch Lê Hoa đi dạo một vòng trên chợ, mua dầu hạt cải, bột mì, muối.

Còn mua một ít hạt giống củ cải, bán hạt giống cũng là lão hán ở nông thôn, còn tặng nàng một ít hạt giống cải thìa.

Một lúc sau hai người đi chợ bán gia cầm.

Mua hai con gà mái được một năm tuổi và mười con gà con.

Mãi đến tay không còn cầm nổi nữa mới đi qua tiệm thịt.

Bạch Lê Hoa tự chọn một nhà có treo lòng heo, mua hai cân thịt ba chỉ, một khối mỡ lá heo.

Lúc trả tiền, nàng chỉ vào lòng heo, hỏi, "Lão bản, lòng heo này bán bao nhiêu tiền ?"

"Cái đồ này mà nói tiền bạc gì." Lão bản sạp thịt heo cười, thứ này ngày thường hắn đều bỏ đi, hôm nay giết heo chậm, vội vàng đi tranh quầy hàng, đi gấp nên quên bỏ đi. Nghĩ tiểu cô nương này mua thịt mà không mặc cả, hắn vung tay lên sảng khoái mà nói, "Nếu cô muốn, ta đưa cho cô là được, về sau nhớ chiếu cố tiệm của ta nhé."

Bạch Lê Hoa đáp ứng, sảng khoái thanh toán bạc, đem thịt heo và mỡ lá đưa cho Lương Đại Lang, mình thì xách lòng heo.



Chương 62 Tiện nghi cho bọn họ:

Thời đại này, họp chợ đều hội tụ ở chỗ này, tùy ý tìm chỗ bày quán nhỏ, kéo dài đến tận cửa trấn, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, người người chen chúc.

Lương Đại Lang vẫn luôn trầm mặc theo ở phía sau, ngẫu nhiên sẽ vươn tay che chở nàng, miễn cho nàng bị người chen chúc.

Là người thận trọng.

Dọc theo đường đi, Bạch Lê Hoa nhìn đông nhìn tây, Lương Đại Lang lên tiếng hỏi: "Còn cần mua gì sao?"

"Không cần." Bạch Lê Hoa nhìn đồ vật tràn đầy trong tay hắn, lắc đầu: "Đi thôi, chúng ta về nhà mẹ đẻ đi."

Lương Đại Lang gọi nàng lại.

"Lê Hoa, nàng yên tâm, tuy rằng nhà chúng ta có chút nghèo, nhưng chờ ta thi đậu công danh, lãnh bổng lộc, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng."

Bạch Lê Hoa không rõ nội tình nhìn nam nhân trước mặt có vẻ mặt quẫn bách.

Nhìn đồ vật trong tay hắn, lúc này mới sực hiểu.

Chẳng lẽ hắn cho rằng mình thật sự không về nhà mẹ đẻ là vì không có tiền? Bây giờ thấy nàng mua nhiều đồ như vậy đem về thì đau lòng?

"Lương đại ca, chàng hiểu lầm rồi, mấy thứ này, là ta mua về cho nhà chúng ta." Bạch Lê Hoa nói, "Thịt ba chỉ có thể làm thịt kho tàu, mua mỡ heo và dầu hạt cải là để nấu ăn cho ngon, mua hạt giống là vì chúng ta mới vừa xới miếng đất kia, mua gà mái gà con nuôi để đẻ trứng."

Nghe được ba chữ "Nhà chúng ta" này, trong lòng Lương Đại Lang ấm áp dễ chịu, rồi lại chần chờ nói: "Vậy Bạch gia......"

"Cho cái này nè!" Bạch Lê Hoa vẻ mặt giảo hoạt chỉ chỉ lòng heo trên tay mình.

Lương Đại Lang vẻ mặt đầy hắc tuyến, lòng heo này, trước giờ không ai muốn, cho chó cũng không thèm ăn.

Bây giờ cầm về Bạch gia cũng quá kỳ cục đi.

Nhìn vẻ mặt Lương Đại Lang không tán đồng, Bạch Lê Hoa trộm cười, gấp không chờ nổi muốn nhìn đến biểu tình "Người nhà" của nàng.

Mà nếu cẩn thận tính toàn, tuy hôm nay bọn họ mua nhiều đồ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có một hai lượng bạc mà thôi.

Một lượng bạc là một xâu tiền một ngàn văn.

Nơi này giá đồ rẻ, thịt heo hai mươi văn một cân, mỡ lá chín văn tiền một cân, một con gà mái thì hai trăm văn, một con gà con thì hai mươi văn.

Sau lưng Lương gia là rừng trúc, đến lúc đó nhờ Lương lão cha bện rào bằng tre, đem rừng trúc vây lại thành một khu, gà lớn, gà nhỏ, gà rừng toàn bộ nuôi thả ở bên trong, gà mái hơn một năm tuổi đúng lúc có thể bắt đầu đẻ trứng, gà con thì từ từ nuôi lớn, có thể ăn thịt hoặc bán lấy tiền cũng được.

Nghĩ dù sao cũng sẽ không lỗ vốn.

Chỉ là do Lương gia quá nghèo, không có chi phí gì mà thôi, hơn nữa năm kia có một nhà giàu thôn bên cạnh, nuôi hơn hai mươi con gà, kết quả gà bị bệnh chết toàn bộ nên không dám nuôi, mở hậu viện như vậy rất lãng phí rừng trúc.

Lương Đại Lang vẻ mặt do dự, "Hay là đem hai con gà này cho bọn họ đi?"

Bạch Lê Hoa đoạt lấy gà mái tự mình ôm, "Không được, ta còn trông cậy vào chúng nó đẻ trứng đấy."

Nếu người nhà kia đã từng đối xử tốt với nàng, nàng chắc chắn sẽ không keo kiêt, mà nói gì thì nói, lòng heo này là đồ tốt đó, chỉ là hơi dơ mà thôi.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Lương Đại Lang đột nhiên bật cười, "Thôi nàng cứ đem qua đi mà, nếu không bọn họ còn tưởng nhà chúng ta khắt khe với nàng đấy."

Bạch Lê Hoa hừ nhẹ một tiếng, "Chàng khắt khe với ta bọn họ mới cao hứng đấy."

Lương Đại Lang không hiểu biết gì về gia đình của nàng, lúc trước thành hôn người nhà Bạch gia không lộ mặt, chỉ nghĩ mặt cũng chưa lộ, hắn chỉ cho rằng bọn họ đem khuê nữ gả thấp nên tránh đi để khỏi bị khi dễ, cho nên dù trong nhà hắn nghèo nhưng cũng không keo kiệt với nàng, lúc này nghe thấy lời lầm bầm của Bạch Lê Ho, nghĩ lại, nói không chừng chính là vì nhà hắn nghèo bọn họ mới gả nàng cho hắn.

Không khỏi nói, "Cho bọn họ lòng heo còn tiện nghi cho bọn họ."



Chương 63: Bạch gia:

Nhà Bạch gia.

Không giống với nhà cỏ của Lương gia, cũng không giống với nhà đất của người khác, nhà của Bạch gia là làm từ ngói phong cách Tây, nhà người khác thổ phòng, bạch gia nhà ở, là từ phong cách tây ngói kiến tạo, đá xanh trắng, gạch hoa, có khắc đồ án cát tường tinh xảo.

Trước cửa có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, ở giữa là đường lót gạch đen, cửa bốn tấm, màu đỏ sậm có khắc hoa văn, cửa sổ khép hờ, mơ hồ lộ ra đồ gia cụ tinh xảo đẹp đẽ.

Trong sân có không ít hoa cỏ rực rỡ, bướm bay từng đàn, mà trước hành lang này, có ghế mây và bàn gỗ đằng, ở trên mặt bàn có bày các loại điểm tâm tinh xảo.

Cách bàn gỗ đằng ba thước, Bạch Diễn Trung đang ôm nương tử nhà mình, trăm phương nghìn kế bắt nàng ăn điểm tâm.

"Nương tử tốt của ta, nàng ăn một chút đi, đừng để nhi tử bảo bối của ta bị đói."

Trình Uyển Thu bây giờ mới hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài vẫn còn diễm lệ, lúc này làm tổ ở trong lồng ngực Bạch Diễn Trung làm nũng, "Trong lòng chàng chỉ có bảo bối nhi tử của chàng thôi."

Thầy bói nói cái thai này có điềm tốt, Bạch Diễn Trung ngay cả làm ăn cũng không làm, mỗi ngày bám riết ở bên người nàng chăm sóc, sợ nàng va chạm.

Có thể thấy được hắn chờ mong nhi tử này đến mức nào.

Mà Trình Uyển Thu cũng gây khó dễ, đòi không ít vàng bạc ngọc thạch.

Tâm tư của hai người cứ như vậy mà không còn ở trên người Bạch Ngọc Lan nữa.

Bạch Ngọc Lan thấy một màn như vậy, khăn gấm trong tay càng nắm chặt.

Lại trưng lên gương mặt tươi cười, tiến lên vài bước, "Đúng vậy, nữ nhi còn chưa có chúc mừng phụ thân mẫu thân đâu."

Bạch Diễn Trung cười to, nếp gấp trên mặt đều dồn ở một chỗ, chỉ vào điểm tâm: "Lan Nhi cũng ăn đi."

Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn tiếp nhận điểm tâm, không chút để ý mà mở miệng: "Ta hôm nay lên phố, nhìn thấy tỷ tỷ đó."

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, nhiệt độ không khí chung quanh nháy mắt thấp xuống.

Bạch Diễn Trung vẻ mặt không vui, "Con nói tới nó làm cái gì."

Bạch Ngọc Lan thật cẩn thận nói, "Tỷ tỷ đầu óc khỏe rồi, nói muốn về bái kiến phụ thân mẫu thân đó."

"Nếu khỏe rồi......"

Nghĩ tốt xấu gì cũng là nữ nhi của mình, nếu về đây không phải là để moi tiền trong nhà thì cũng không có gì, đáng tiếc lời chưa ra khỏi miệng đã bị Trình Uyển Thu chen vào.

"Tướng công, người đó xúi quẩy, lỡ như va chạm thai nhi của chúng ta ......"

Sớm không về, trễ không về, cố tình đúng lúc này lại về, ai biết nó muốn làm gì.

Cũng may bây giờ trời đất bao la, bụng nàng là lớn nhất.

Quả nhiên lời kia vừa thốt ra, Bạch Diễn Trung liền nhíu mày.

Bạch Ngọc Lan thấy tình thế không ổn, nhanh chóng mở miệng, "Hiện giờ nương mang thai, tỷ tỷ đầu óc lại đột nhiên khỏe lên, đây là song hỷ lâm môn, huống hồ người đã tới cửa mà không gặp, người ngoài nhìn thấy......"

Trình Uyển Thu hung hăng trừng mắt liếc nàng, ngoài miệng lại nói theo: "Cũng đúng, nói không chừng gả cho người ta giải sát khí thì sao."

Dù sao kia con đê tiện ấy đã gả chồng, có muốn cũng không gây nên song to gì, còn không bằng để đầu óc nàng tỉnh táo lại.

Sau khi hàn huyên một chút thì nghe thấy có người tới thông truyền, "Đại tiểu thư và Cô gia cùng nhau về."

Người nọ nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn mang theo không ít đồ vật đấy!"

Bạch Diễn Trung tuy rằng không vui khi đại nữ nhi trở về, nhưng là lại muốn giữ mặt mũi, không muốn bị nói xấu, bây giờ nghe thấy nàng còn mang theo đồ tới, càng không thể đuổi người đi, chỉ có thể nhàn nhạt phân phó: "Mời bọn họ vào nhanh đi."

Không bao lâu sau thì thấy Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang tiến vào.

Tuy rằng quần áo hai người đơn giản, nhưng trong tay mang đầy đồ vật.

Không khỏi có chút cảm động, nàng còn có hiếu như thế.

Bạch Ngọc Lan nhìn thấy thì rất tức giận, không một tiếng động hỏi mẫu thân nhà mình: Đây là mẫu thân nói không cho nàng sống tốt đó sao?



Chương 64: Lòng heo ( 1 ):

Trình Uyển Thu dùng ánh mắt ý bảo nữ nhi đừng nóng vội.

Tuy rằng khi nàng phát hiện Bạch Lê Hoa sống cũng không quá khổ cực cũng có chút tự trách mình lúc trước sơ ý, nhưng cũng không phải thực sự tức giận.

Lúc trước nàng không thích Đại nữ nhi này, chủ yếu là sợ nàng được Bạch Diễn Trung sủng ái mà làm cho mẫu tử các nàng không có chỗ đứng.

Nhưng bây giờ trong bụng mình có thai hài tử, tương lại người sở hữu gia sản Bạch gia đều là mình, sao còn phỉa sợ một nha đầu đã xuất giá chứ.

Chẳng qua nếu người đã tới, nàng cũng không ngại cho nàng thấy rõ một chút.

Rốt cuộc nàng ở trong mắt Bạch Diễn Trung chính là ôn nhu, hiền huệ, có lý lẽ.

Lúc này thấy người tới, chạy nhanh đi lên đi, "Ngươi đứa nhỏ này, tới là tốt rồi, còn đem theo đồ làm gì."

Bạch Lê Hoa từ xa đã thấy bọn họ hoà thuận vui vẻ ngồi ở trên ghế mây, tiểu nương Trình Uyển Thu mặt thẹn thùng, Bạch Ngọc Lan thất thần, còn Bạch Diễn Trung vẻ mặt vui mừng, mặt mày hồng hào, làm gì giống như có bệnh.

Không biết Bạch Ngọc Lan tại sao lại muốn nàng về nhà.

"Chúng ta đi mua chút đồ trong nhà, vừa lúc gặp muội muội nói thân thể cha không khỏe, trong lòng lo lắng nên tự mình đến thăm một chút." Bạch Lê Hoa cười đem lòng heo dưa lên, "Đây là một chút tâm ý của ta, cha và di nương đừng ghét bỏ mới được."

Bạch Ngọc Lan chột dạ nhìn thoáng qua mẫu thân nhà mình, nhanh chóng giải thích, "Ta nghe Thúy Nhi nói, cha đã nhiều đêm ngủ không an ổn, lúc này mới thuận miệng nói ra."

Ánh mắt Trình Uyển Thu sắc bén nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Lan rồi nhìn vào Thúy Nhi đang vùi đầu đứng ở phía sau.

"Nếu tới rồi thì vào nhà ngồi đi."

Bạch Lê Hoa đem heo xuống nước đưa cho trước mặt giả vờ thân thiết với Trình Uyển Thu, "Di nương, đây là một chút tâm ý của chúng ta."

"Ngươi......"

Trình Uyển Thu đang muốn nổi cáu, lại nghe thấy Bạch Lê Hoa nói: "Di nương, lòng heo là đồ tốt đó, chúng ta còn chưa thường xuyên được ăn đâu."

Lòng heo còn không phải là chỗ chứ phân heo sao, Trình Uyển Thu cuối cùng không thể nhịn được, lộ ra biểu tình ghét bỏ.

Lòng heo này, kỳ thật chính là ruột già của heo, mấy thứ lòng heo, phổi heo đều không ai cần, ngoại trừ nhà cực nào thì xào chút lòng heo, bóp mũi mà ăn.

Ruột già heo còn là đồ người gặp người ghét, hận không thể ném đi.

Nhưng lúc này Bạch Lê Hoa như có ý là các nàng thường xuyên ăn món này.

Có thể thấy được điều kiện Lương gia tệ như thế nào.

Bạch Diễn Trung tuy rằng chán ghét, nhưng cũng có chút không đành lòng.

Trình Uyển Thu cũng mặc kệ, che lại chóp mũi la lên: "Ngươi đem nó vất đi!"

Lòng heo hay ruột già heo cũng phát ra mùi phân thúi, làm bà muốn nôn.

Thấy bộ dáng của nàng, Bạch Diễn Trung lo lắng cho nhi tử của mình, quát lớn đại nữ nhi, "Còn không mau đem đồ này quăng ra ngoài!"

Bạch Ngọc Lan đứng ở bên cạnh Trình Uyển Thu, vỗ lưng cho bà thuận khí, ra vẻ nữ nhi hiếu thuận.

Lương Đại Lang che chở cho Bạch Lê Hoa, "Người đừng tức giận, chúng ta liền ném đồ này ra ngoài."

Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của tức phụ mình, hắn mà không nói gì sợ là nhạc phụ sẽ cầm gây đánh, nàng sẽ không về nhà được.

Bạch Lê Hoa tức giận nói, "Không được ném, dựa vào cái gì mà đồ ăn chúng ta ăn được mà các nàng thì không ăn được?"

Đáng tiếc nàng trước đây đã coi thường tâm tư của người nhà này, nên không gửi đồ ở nơi khác, bây giờ thịt trong tay mặc dù đã được che đi, nhưng gà mái và gà con thì bọn họ chỉ liếc mắt là có thể thấy.

Bạch Ngọc Lan thấy, liền nói, "Tỷ tỷ ngươi cũng thật là, rõ ràng mua gà rồi, mà lại muốn lấy lòng heo ghê tởm tới, chọc cho phụ thân với nương tức giận thì có gì tốt cho tỷ đâu?"

Đã đến hồi gay cấn...có ai hóng tiếp không ạ?




Chương 65: Lòng heo ( 2 ):

Edit: loi_nha_tinh

Nàng vừa nói, vừa âm thầm cao hứng, Bạch Lê Hoa ngu xuẩn này, quả nhiên bảo nàng về đây là đúng đắn, nhưng mà làm sao tạo cơ hội cho nàng ta tiếp xúc với nương đây?

Tuy rằng, Bạch Ngọc Lan nói chuyện mềm như bông, nhưng là lại thành công chọc giận Bạch Diễn Trung.

Thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng đen, Lương Đại Lang đứng ra nói, "Tuy rằng ruột già heo thấp hèn, nhưng ăn vào lại vô cùng có lợi, Lê Hoa cũng là do nghe Ngọc Lan nói nhạc phụ đại nhân gần đây thân mình không được tốt nên mới......"

Lấy lui làm tiến, giọng nói thành khẩn, lại rất có tâm cơ kéo Bạch Ngọc Lan xuống.

Bạch Lê Hoa nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.

Bạch Diễn Trung lúc này mới chú ý tới đại nữ tế này, tức giận vơi đi một chút, "Còn gà kia thì con giải thích thế nào?"

"Cũng đúng lúc Lê Hoa ra chợ, đây là cha dặn mua trở về kính thần."

Lúc nói lời này, mặt hắn không đổi sắc, tâm hồn kính sợ, ánh mắt thành kính, thiếu chút nữa Bạch Lê Hoa đã bị gạt.

Bạch Diễn Trung không nói gì, mắt sắc như chim ưng nhìn kĩ Lương Đại Lang.

Hắn không một chút sợ hãi nhìn thẳng.

"Lão gia, nếu đại cô nương có hiếu tâm như vậy thì ta giữ bọn họ lại ăn cơm cùng nhau đi."

Trình Uyển Thu lúc này đã cách thật xa, mùi ghê tởm đã bay đi, thấy Bạch Diễn Trung đã bớt giận, thì trước sau như một làm ra vẻ hiền huệ.

"Nàng đúng là quá thiện lương." Bạch Diễn Trung thật vui mừng nhìn Trình Uyển Thu, quay đầu phân phó nói: "Nếu nương của con đã nói như vậy, thì ở lại ăn bữa cơm nhà."

Trình uyển thu mỉm cười, trên mặt một mảnh chân thành: "Đại cô nương đã nửa năm không về nhà, ta cũng rất nhớ con."

"Ngươi chính là quá thương nàng rồi."

Mấy năm nay, ngoài mặt nàng đối với Bạch Lê Hoa có bao nhiêu để tâm, Bạch Diễn Trung biết nhiều chứ không ít hơn, vẫn luôn cho rằng nàng đối với hài tử vợ lớn chăm sóc, cưng chiều còn hơn khuê nữ của chính mình, cho nên càng đau lòng Bạch Ngọc Lan.

Mà Bạch Ngọc Lan, nghe được mọi người cùng nhau ăn cơm, ánh mắt sáng lên, "Kia...... Hay là chúng ta ăn thử tay nghề tốt của tỷ tỷ đi?"

Bạch Lê Hoa giơ lòng heo trong tay lên, "Ta sẽ dùng cái này."

Sắc mặt hai nữ nhân biến đổi.

Bạch Diễn Trung muốn cự tuyệt, nhưng rồi lại nhớ Lương Đại Lang nói, thứ này có ích đối với thân thể, nên cũng không có cự tuyệt.

Bạch Lê Hoa lôi kéo Lương Đại Lang đi phòng bếp, mà hắn cũng không cự tuyệt.

Tục ngữ nói, quân tử xa nhà bếp, ở bách gia, một người nam nhân tiến vào bếp là chuyện rất mất mặt, cho nên càng them xem thường.

Phòng bếp Bạch gia rất lớn, đồ vật đầy đủ.

Trên thớt hương liệu gì cũng có.

Gạo đầy lu.

Cảm thán một lúc, nàng bắt đầu đem lòng heo rửa sạch "Nhìn không ra nha, bản lĩnh nói dối của chàng thật lợi hại đó."

Lương Đại Lang cười, ông nói gà bà nói vịt hỏi, "Lòng heo làm như thế nào đây? Muốn làm cho các nàng ăn không vô?"

Bạch Lê Hoa lắc đầu.

Không những không muốn làm khó ăn, mà còn muốn làm thật ngon nữa kìa.

Vốn dĩ nàng tính làm lộ chuyện Ngọc Lan mang thai ra, Bạch gia sĩ diện như vậy, nhất định sẽ làm khổ nàng, nhưng mà vừa rồi nàng liên tiếp đưa lòng heo lại gần, tuy nàng ta có hơi chút ghét bỏ nhưng cũng không có nôn ra.

Nếu nàng nhân cơ hội này mà làm ra đồ vật khó ăn, thì không phải đúng như tiểu nương nàng nói, chứng minh là nàng có ý định đem đồ vật hôi thúi tới sao?

Lương Đại Lang càng không hiểu.

Chỉ thấy nàng vừa bận rộn vừa nói, "Lúc nãy cảm ơn chàng giúp ta giải vây, để báo đáp, ta mời chàng ăn lòng heo."

Nàng nói lời này là muốn trêu chọc hắn, không ngờ hắn đáp ứng ngay, "Được."

Bạch Lê Hoa kinh ngạc.



Chương 66: Lòng heo ( 3 ):

Edit: loi_nha_tinh

Lương Đại Lang không chút do dự nói, "Ngươi là nương tử của ta."

Cho nên tất nhiên ngươi nói gì cũng đúng, làm gì cũng tốt.

Bạch Lê Hoa hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc.

Lời này nếu là người khác nói ra, không chừng mặt cô nương sẽ đỏ bừng, thẹn thùng hận không thể trốn đi.

Nhưng là trong lòng nàng luôn cho rằng lúc trước bọn họ không có cảm tình, hơn nữa trong lòng người này còn có một người con gái luôn nghĩ đến, nằm mơ cũng gọi "A Noãn".

Nàng sẽ không tự mình đa tình.

Nghĩ như vậy, quay đầu nhìn lại, người này vẫn là hình tượng anh nông dân nghiêm trang như cũ.

Theo lý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan