Chương 101 - Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Các ngươi muốn thế nào ( 1 ):

"Béo nha?"

Liên tục kêu vài tiếng cũng không ai đáp lại.

Nhưng rào tre quây gà phía trước đều không có dùng vải buộc lại.

Chậu cám gà cũng rơi xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt sao đã không thấy người đâu?

Nghĩ đến khả năng nào đó, Tiết Thải cẩn thận nhìn quanh, theo dấu vết trên đất thấy sau đống củi cách đó không xa lộ ra một góc quần áo.

Hắn bất động thanh sắc xoay người, làm bộ làm tịch kêu thêm vài tiếng béo nha, không kịp chuẩn bị, nhanh chân bỏ chạy!

Nhưng chưa chạy được hai bước thì đã bị người kéo lưng quần bắt lại.

Một giọng nam tử thô ráp dữ tợn từ phía sau vang lên: cái dữ tợn trung hơi mang thô

"Tiểu tể tử chạy nhanh thật nha!"

Vừa nói vừa đổi tay, xoay người Tiết Thải lại, sau khi thấy rõ khuôn mặt hắn thì hai mắt sáng ngời, "haha, phát tài rồi!"

Nhìn tiểu tử này lớn lên lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, nhìn như nữ oa, nếu bán cho mấy tên buôn người thì có thể kiếm không ít bạc đâu.

Đáng tiếc là hắn chỉ mang theo một cái khăn thấm thuốc mê.

Lý Đại Lực một tay che miệng Tiết Thải, một tay ôm bung hắn, đem theo hắn ra phía sau đống củi, lấy dây thừng trói chặt hắn lại.

Trong troàn bộ quá trình, Béo Nha nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Hai người bị ném cùng một chỗ.

Tiết Thải bị nhét khăn trông miệng, không cử động được mà cũng không la được, lúc này gấp đến cả người chảy mồ hôi.

Hắn cọ cọ vào người Bạch Lê Hoa, cố gắng đánh thức nàng.

Lý Đại Lực mặc kệ bọn họ, chỉ nghĩ bây giờ làm thế nào, theo ý của Lý Tiểu Ngọc thì hắn đi tìm mấy huynh đệ, cùng nhau khiêng bà béo này bán cho bọn buôn người, đem tới nơi xa xa một chút rồi quay về tìm nàng lấy năm mươi lượng bạc.

Nhưng tối hôm qua hắn suy nghĩ thật lâu, huynh đệ của hắn tuy là nhiều nhưng nếu hắn nói cho bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ xảo trá đòi chia hoa hồng, vậy bạc kia không phải tất cả là của hắn.

Nếu bây giờ người đã ở trên tay hắn rồi thì sao lại phải nghe lời cái bà nương Lý Tiểu Ngọc kia, sao không trực tiếp đòi tiền từ Lương gia?

Nhưng nếu là trực tiếp đòi tiền Lương gia thì chắc chắn không thể bán tiểu tử này.

Lý Đại Lực có chút luyến tiếc.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định để lời nhắn lại cho Lương gia, muốn bọn họ lấy sáu mươi lượng bạc ra dể chuộc người!

Chỉ cần lấy được tiền thì hắn lập tức đi đến nơi khác sung sướng, ai tìm ra được hắn?

Nghĩ kỹ đường lui, hắn liền đem xe đẩy tay đặt ở một bên đẩy lại đây, bà béo này nặng như heo, hắn kéo mãi cũng không động đậy.

Lý Đại Lực đã chuẩn bị sẵn hết, xe đẩy tay để đẩy, lúa để chút nữa khiêng người lên xe đẩy rồi thì đắp lên trên, ai cũng không nhìn ra. Nhưng còn thằng nhóc đang tỉnh này thì hơi khó.

Hắn vuốt miệng, hung tợn chỉ vào Tiết Thải nói, "Ngoan ngoãn nằm yên, không được lộn xộn, động một chút là lão tử giết chết ngươi nghe không?"

Nơi này không thể ở lâu, lỡ như lát nữa người của Lương gia phát hiện ra chuyện xấu.

Tiết Thải ngây ngốc gật đầu, đồng thời tay bị trói ở sau lưng rốt cuộc cũng đụng tới đầu ngón tay của tới Bạch Lê Hoa

Lý Đại Lực yên lòng, chạy tới kéo tay Bạch Lê Hoa để kéo nàng ta lên xe đẩy.

Thấy thân thể to lớn của Bạch Lê Hoa, hắn hít một hơi thật sâu, vừa dùng sức tay vừa tự cổ vũ chính mình: "Năm mươi lượng! Hây!"

Bạch Lê Hoa thân mình hơi nhúc nhích.

Cuối cùng, bởi vì Bạch Lê Hoa quá béo nên hắn không thể kéo lên xe đẩy. Lý Đại Lực mắng chửi xong thì chuẩn bị khom lưng khiêng người lên.

Không ngờ ngay lúc này Bạch Lê Hoa đột nhiên mở to mắt, hai chân giơ lên, ổn, chuẩn, tàn nhẫn đá vào mặt hắn.



Chương 102: các ngươi muốn thế nào ( 2 ):

Giây tiếp theo, Bạch Lê Hoa vững vàng đứng lên, nhanh chóng móc chủy thủ trong giày ra, chặt đứt dây thừng trên chân Tiết Thải.

Lý Đại Lực ngàn tính vạn tính cũng không có dự đoán được Bạch Lê Hoa hằng ngày uống nước trong không gian, nên đối với thuốc rất mẫn cảm, tuy rằng lúc đầu sơ lý bị hôn mê, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại.

Thấy vậy, hắn mắng to, "Con đàn bà thúi!"

Trái lo phải nghĩ, hắn đuổi theo Tiết Thải, chỉ nghĩ Lương gia ở ngay phía sau, trăm triệu lần không thể để hắn chạy về nói ra.

Bạch Lê Hoa duỗi chân ra, hắn vấp ngã chổng mông xuống đất, dến khi bò dậy thì Tiết Thải cũng chạy xa lắc rồi.

Lý Đại Lực đổi mục tiêu thành Bạch Lê Hoa con ngươi phẫn nộ trừng to, hung thần ác sát.

Bây giờ trong lòng hắn vừa tức vừa gấp, âm thầm hối hận, không nên vì một văn tiền mà mua thuốc mê rẻ, nếu không làm sao con đàn bà này có thể tỉnh nhanh như vậy.

Nhưng chẳng qua hắn cũng không tin một hán tử cao lớn thô kệch như hắn lại không có cách bắt một nữ tử yếu đuối.

Đúng lúc người Lương gia tới, không cần phí tâm tư để lại lời nhắn, trực tiếp một tay giao tiền một tay giao người là được.

Thấy thời gian càng ngày càng gấp, người Lương gia không biết lúc nào sẽ tới. Hai mắt Lý Đại Lực hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Bạch Lê Hoa, quát lớn, giơ nắm đấm đấm về phía nàng..

Bạch Lê Hoa vẫn luôn nhìn hắn, lúc nắm đấm đấm qua, eo nàng chợt nhói.

Trong tình huống bình thường thì nàng hoàn toàn có thể né được nắm đấm của Lý Đại Lực, còn có thể dùng khuỷu tay thúc hắn một cú, nhưng không ngờ nàng lại khi địch, nắm đấm chỉ là tung hỏa mù, lực chân chính là ở trên đùi.

Bạch Lê Hoa chỉ cảm thấy đầu gối cong xuống đau nhói, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được quỳ xuống.

Chẳng qua nàng cũng không phải vô dụng, quỳ xuống liền lấy tay chống đất, xoay người.

Hai người lăn trên đất, cuối cùng, Lý Đại Lực dựa vào ưu thế sức lực của nam nhân, gắt gao đè chặt vai nàng xuống.

Dù sao thì nàng cũng chỉ là nữ tử, đồi mặt với tiểu hài tử như Béo Hổ còn được, nhưng đồi mặt với Lý Đại Lực từ nhỏ đã trộn lẫn vào đám lưu manh, đánh nhanh đều dùng mấy chiêu hạ lưu thì nàn khó lòng phòng bị được.

Đang lúc nàng ủ rũ, Lý Đại Lực ngồi ở trên bụng nàng, hai tay nắm chân nàng lên, dùng sức bẻ! (aaaaaaaaaaaaaaaaaa.....)

Chỉ nghe "bặc bặc" hai tiếng, xương chân cứ thế bị hắn làm trẹo..

Cơn đau thấu tim lan ra từ chỗ chân bị trẹo, Bạch Lê Hoa không nhịn được la to!

Không ngờ hôm nay hắn lại có thể lật thuyền trong máng xối. (ý là hắn có thể lật người chiến thắng ấy)

Lý Đại Lực nắm chắc thắng lợi, cười hả hê khoe ra hàm răng vàng ố: "Con đàn bà thúi, xem ngươi chạy như thế nào!"

Vừa nói vừa duỗi cánh tay dài qua lấy dây thừng muốn trói người lại làm giao dịch.

Bạch Lê Hoa thừa dịp hắn không nhìn, nắm chủy thủ bên cạnh, đâm vào mông Lý Đại Lực.

"Aaaaaaaaaa!"

Lý Đại Lực hét thảm, nhưng vẫn gắt gao ngồi ở trên bụng nàng.

Bạch Lê Hoa rút chủy thủ ra, không để ý tới máu tươi phun trào, lại đâm dao vào phần mông bên kia

"Con kỹ nữ thúi này! Đáng chết!"

Lý Đại Lực đau đến nỗi trán nổi gân xanh, trở tay tát lên mặt Bạch Lê Hoa, tay phải run run lấy ra chủy thủ cắm trên mông, cầm trên tay.

Một cái tát kia làm lỗ tai Bạch Lê Hoa "ong ong" lên.

Nhưng nàng không chú ý được nhiều như vây. Tư thế và vẻ mặt của Lý Đại Lực lúc này như hận không thể đâm thẳng xuống ngực nàng.

Sau khi Lương Đại Lang nghe được tin từ Tiết Thải lập tức chạy tới rừng trúc, đúng lúc nhìn thấy hắn đang giơ chủy thủy lên, rống to: "Dừng tay!"

Tiếng rống này khiến cho Lý Đại Lực đang điên cuồng sực tỉnh lại.



Chương 103: Các ngươi muốn thế nào ( 3 ):

Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn lương Đại Lang, giọng nghẹn ngào, hung tợn nói: "Không được tới đây, dám qua đây lão tử thọc chêt nàng ta!"

Lương Đại Lang dừng bước, nhân tiện khiến cho bọn người Lương lão cha, Lương Đại Nương theo ở phía sau cũng ngừng lại, tâm treo ở trên cổ họng.

Lương Nhị Lang trừng mắt liếc Lý Tiểu Ngọc.

Lý Đại Lực này tốt xấu gì cũng là tiểu cữu tử của hắn (em vợ -- nguyên văn là vậy, nhưng LĐL là anh của LTN mà, nên đáng lẽ phải là đại cữu tử -- anh vợ chứ nhỉ.), bây giờ hắn lại cầm dao khống chế đại tẩu hắn, không thể nói nổi.

Lý Tiểu Ngọc nhìn Lý Đại Lực tức giận đầy mình.

Nàng muốn Bạch Lê Hoa không bao giờ xuất hiện ở Lương gia, ở trước mắt nàng nữa, nhưng không ngờ Lý Đại Lực ngu xuẩn này lại tự chủ trương, cầm đao uy hiếp người, còn không thèm cải trang giả dạng.

Tuy trong lòng hận muốn chết, nhưng nàng vẫn dậm chân nói, "Đại ca, ngươi làm gì đó, mau lấy dao ra."

"Đồ đê tiện, câm miệng cho lão tử!"

Lý Đại Lực ngồi ở trên người Bạch Lê Hoa, một tay kéo tóc nàng, một tay chỉ chủy thủ vào người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở người Lương Đại Lang, "Ngươi, đi lấy bạc cho lão tử."

Lý Tiểu Ngọc làm bộ lo lắng, khuyên nhủ: "Đại ca, đều là người một nhà, huynh đừng xúc động, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói.."

"Ta phi!" Lý Đại Lực phun nước miếng, "Mau đi lấy năm mươi lượng, à không, tám mươi lượng bạc lại đây, nếu dám nói cho người khác thì đừng trách ta không khách khí."

Lương lão cha nhíu mày.

Đừng nói tám mươi lượng, dù tám lượng hắn cũng lấy không ra a.

Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Tình huống nhà chúng ta như thế nào ngươi không phải không biết, làm gì có bạc?"

"Lão tử có bảo ngươi nói chuyện sao?" Lý Đại Lực giận dữ, lại tát một bạt tai.

"Nếu ngươi đụng vào nàng ta một chút thì một đồng cũng đừng hòng cầm đi!" Lương Đại Lang cả giận nói.

Thấy Lý Đại Lực dừng lại, lúc này mới xoay người, "Ngươi chờ đó, ta đi lấy cho ngươi."

Trên mặt Lý Đại Lực vui vẻ.

Mà những người còn lại của Lương gia mặt đầy kinh ngạc, đại phòng này, lại có thể lấy ra tám mươi lượng bạc? Hơn nữa xem khẩu khí của Lương Đại Lang, không thèm thở mạnh một cái, không thèm do dự, đây...... Ở đâu ra nhiều bạc như vậy?

Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang nhìn nhau phức tạp.

Một khắc kia lúc Lương Đại Lang sảng khoái đáp ứng, trong lòng Lý Đại Lực liền hối hận, xoay tròng mắt lên tiếng, "Không được, đem thêm hai mươi lượng, vết thương trên mông ta còn phải đi đại phu đấy?"

Lương Đại Lang quay đầu lại, "Ngươi cho chúng ta là tiền trang à?" (tiền trang: kiểu như ngân hàng ấy)

"Ta mặc kệ, nếu không lấy ra một trăm lượng......" Lý Đại Lực dùng đao đập đập vào mặt Bạch Lê Hoa, "haha, vậy thì ngươi chờ gặp tiểu nương tử của ngươi ở âm tào địa phủ đi!"

"Cũng đúng lúc." Lương Đại Lang đột nhiên mặt mày hớn hở, "Ngươi giết nàng, ta đi báo quan, kêu thôn trưởng báo cho Huyện thái gia, bảo đảm ngươi một mạng đền một mạng, còn ta cầm bạc đi mua đại mĩ nhân nũng nịu về sống chung, ha, hoàn hảo!"

Không chỉ cười, biểu tình còn rất hưởng thụ, giống như đang nghiêm túc suy xét chuyện này.

"Lương Đại Lang, ngươi còn có phải là người hay không!" Bạch Lê Hoa ra sức giãy giụa, gân cổ rống, "Đó là gia sản trang sức của ta!!"

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Lý Đại Lực không thể không dùng sức ấn nàng xuống, "Ngươi ít lừa bịp ta đi!"

Chẳng qua ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hình Béo Nha dưới mông hắn vừa đen vừa béo, trong lòng hắn lại do dự.

Hiện tại mua cái rắm. Mỹ nhân xinh đẹp ngực to cũng chỉ tốn bốn năm lượng bạc, so với bỏ ra một trăm lượng bạc chuộc con đàn bà xấu xí này về còn tốt hơn.

Nghĩ đến đây, hắn không kiên nhẫn phất tay, "Đi lấy đi!"



Chương 104 các ngươi muốn thế nào ( 4 ):

Nhìn Lương Đại Lang biến mất ở ngã rẽ, Lý Đại Lực không quên chèn thêm một câu: "Nếu dám nói cho người khác, dao này của ta không có mắt đâu!"

"Nếu nương tử ta có gì xảy ra thì ngươi tự cầu phúc cho mình đi!"

Lương Đại Lang đi lấy bạc, Lý Tiểu Ngọc làm bộ làm tịch khuyên, "Đại ca, mọi người đều là người một nhà, ngươi làm gì vậy?"

Nàng trong lòng rất rõ ràng, nếu không khuyên, đến lúc Lý Đại Lực cầm bạc chạy, cả nhà nhất định sẽ đem chuyện này trách tội ở trên đầu nàng, không bằng lúc này khuyên nhiều một chút, đem lập trường của nàng nói ra.

"Còn không phải là do thiếu bạc sao?" Lý Đại Lực nói, trong mắt lóe lên ác độc, cười âm hiểm, "Còn muốn đa tạ muội tử chỉ điểm nữa."

Chỉ điểm? Chỉ điểm cái gì? Hắn chưa nói rõ, nhưng chính câu nói không rõ ràng này khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.

"Các ngươi đừng nghe hắn nói bừa." Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cả nhà chỉa vào mình, mặt Lý Tiểu Ngọc đỏ lên, trợn mắt Lý Đại Lực: "Trong miệng ngươi phun loạn phân thúi gì đó!"

"A, tức giận sao?" Lý Đại Lực khiêu khích nói, "Đừng tưởng rằng lão tử không hiểu rõ chút tâm tư này của ngươi, ta không sống tốt thì ngươi cũng đừng mong sống tốt."

Lý Đại Lực nói với Lý Tiểu Ngọc, lời uy hiếp này cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu.

Lương Nhị Lang nhìn bất mãn, "Lý Đại Lực, ngươi không có bản lĩnh lại đi uy hiếp hai nữ nhân, có ngon thì ra đây đánh một trận!"

"Ta phi."

Bây giờ mà đánh nhau thì ai cho hắn tiền?

Lý Đại Lực nhàn nhã chơi đao, mãi cho đến khi Lương Đại Lang trở lại.

Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm túi tiền trong tay Lương Đại Lang, cuối cùng, nhìn mọi người Lương gia nói, "Các ngươi đi ra chỗ khác, ném bạc xuống đất, ta cầm bạc rồi sẽ thả người."

Ở đây toàn là người Lương gia, nếu trên tay không có nhược điểm, lỡ sau khi giao người bọn họ nhào vào đánh hắn thì sao?

Cũng không thể để bạc đã đến tay biến mất chứ.

Không chờ Lương Đại Lang nói chuyện, Tiết Thải chém đinh chặt sắt mở miệng, "Không được, Đại Lang ca đang bị thương, lỡ như ngươi lấy tiền rồi không thả người làm sao?"

Lương gia bên này gật đầu.

Hai bên giằng co không dứt, cuối cùng Lý Đại Lực hỏi, "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"

"Rất đơn giản, Tiết Thải tới đưa bạc cho ngươi." Lời Lương Đại Lang nói ra lại ngoài dự kiến của mọi người, "Vóc dáng hắn nhỏ không có sức, ngươi không cần lo lắng bị hắn uy hiếp. Ta bị thương chắc chắn cũng không đánh lại ngươi, còn những người khác thì theo lời ngươi nói, đi về.."

Người Lương gia không tán đồng, "Đại Lang......"

Nhưng mà Lương Đại Lang đã quyết.

Lý Đại Lực suy nghĩ một hồi lâu, đồng ý phương pháp này.

Xoa xoa đầu Tiết Thải, hỏi, "Đệ có sợ không?"

Tiết Thải sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt kiên định của Lương Đại Lang lắc đầu, "Không sợ."

Bọn Lương lão cha đi vào nhà.

Giữa ba cặp mắt chăm chú nhìn, Tiết Thải từng bước một đi về phía Lý Đại Lực.

Hắn cầm chặt túi tiền, bước chân đi rất chậm, quả thực là làm Lý Đại Lực vừa trông mòn con mắt, vừa kích động đến phát run.

Tám mươi lượng đang ở trên tay tên tiểu tể tử này đó! Đời này hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy đâu.

Nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng gần, lúc còn khoảng một trượng, Tiết Thải dừng bước, bắt hắn cam đoan, "Ngươi về sau không bao giờ được tới Lương gia nữa."

Ôm một cái cây rụng tiền như vậy, ngu sao mà không tới?

Ngoài mặt thì lại gật đầu như gà mổ thóc.

Tiết Thải vẫn cảnh giác lui về phía sau hai bước, dùng sức ném túi tiền ra xa.

Lý Đại Lực vội chạy tới, điên cuồng vui sướng, mở túi tiền ra —— ai ngờ bên trong toàn là đá.



Chương 105 các ngươi muốn thế nào ( 5 ):

Trong nháy mắt, đầu óc của Lý Đại Lực trống rỗng.

Ngay sau đó là phẫn nộ vì bị đùa bỡn.

Hắn nắm túi tiền, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng.

Chạy hay là đấu?

Bây giờ Lương Đại Lang đang bị thương, hắn hoàn toàn có thể đánh thắng được.

Không chờ hắn nghĩ kỹ, một con dao sắc bén chỉa vào ngực hắn...

Bên kia, Bạch Lê Hoa rốt cuộc có thể thở phào, Tiết Thải ngồi xổm bên cạnh nàng, nắm cổ chân nàng, dùng sức vặn, sau khi đau nhói thì cổ chân lại hoạt động tự nhiên.

Sau đó, chân kia bị trẹo cũng về lại vị trí.

Thấy vẻ mặt Tiết Thải nghiêm túc, Bạch Lê Hoa đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng Lý Đại Lực mua thuốc mê rẻ tiền, nhưng lúc nàng giả bộ bất tỉnh, Tiết Thải ở sau lưng dùng sức ấn vào vị trí huyệt thiếu trạch ở sườn móng tay của ngón út.

Lúc trước hắn cũng có hỏi: Tại sao lại gạt bọn Vương Thúy Lan.

Rõ ràng uống nhiều nước là có thể khỏe, cố tình lại muốn đùa dai.

Bạch Lê Hoa nắm cánh tay Tiết Thải hỏi: "Đệ biết y thuật sao?"

Dù cho hắn không biết, nhưng người nhà hắn chắc chắn sẽ biết.

Tiết Thải chỉ vào chân đã khỏi của nàng, hỏi "Tỷ nói cái này hả?"

"Ừm."

Tiết Thải nói, "Đệ không biết a, từ nhỏ ta chỉ cần nhìn thảo dược là biết nó co tác dụng gì, thấy bệnh trạng hay vết thương là có cách trị."

Bạch Lê Hoa bừng tỉnh đại ngộ.

Đứa nhỏ này lúc trước nhất định là ở y dược thế gia, hơn nữa có trí nhớ rất tốt.

Chẳng qua bây giờ không phải lúc nói chuyện này.

Bạch Lê Hoa che gương mặt nóng rát, đi đến bên cạnh Lý Đại Lực, đạp lên mông đang đổ máu của hắn.

Cả người Lý Đại Lực đau như muốn gục xuống.

Lương Đại Lang hỏi, "Làm gì với hắn bây giờ?"

"Trói lại, mang về."

Dùng tạm dây thừng hắn mang đến, Lương Đại Lang trói chặt người lại, lùa vào trong viện.

Lương lão cha nhìn người hỏi: "Lê Hoa, này...... Con muốn làm gì?"

Bạch Lê Hoa cười như không cười nhìn chằm chằm Lý Tiểu Ngọc, "Nếu hắn muốn đòi tám mươi lượng bạc, thì chúng ta liền ăn miếng trả miếng, đòi hắn tám mươi lượng bạc, bằng không thì, haha."

Biểu tình cười như không cười trên mặt nàng quá mức cổ quái, Lý Đại Lực nổi da gà, "Ngươi đừng làm bậy, ngươi muốn làm gì?"

"Béo Nha, còn không giao hắn cho quan phủ đi?" Lương Đại Nương nói, "Lý gia làm sao có thể lấy ra tám mươi lượng bạc......"

"Nhà bọn họ lấy không ra, nhà của chúng ta lấy ra chắc?" Bạch Lê Hoa lạnh mặt hỏi lại, "Cho hắn nửa canh giờ, mỗi canh giờ ta chặt một ngón tay, hết ngón tay rồi thì cắt lỗ tai, không lấy bạc tới thì ta đưa thi thể hắn về."

Không chỉ có Lý Đại Lực mà ngay cả ngay cả Lương Đại Lang trước sau vẫn đứng ở phia sau nàng cũng run lên. .

Đây cũng quá ngoan độc rồi.

Đúng lúc Bạch Lê Hoa quay đầu hỏi hắn, "Chàng thấy sao?"

"Gậy ông đập lưng ông, rất tốt."

Vừa nói xong, mặt Lý Tiểu Ngọc trắng bệch.

Tuy rằng nàng vẫn luôn căm hận chán ghét ca ca này, nhưng bây giờ thấy hắn sắp bị phanh thây giết chết tàn nhẫn như vậy, nàng ta có chút không đành lòng. "Ca của ta chỉ nhất thời hồ đồ, sao ngươi có thể ngoan độc như vậy?"

"Ngoan độc? Không phải hắn há mồm muốn bạc sao? Cũng không phải dao kề trên cổ ngươi?"

Lý Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, "Hắn dù sao cũng là thân ca ca của ta!"

Vừa nghe lời này, Lý Đại Lực phảng phất như nhìn thấy cứu tinh, cuống quít xác nhận, "Đúng đúng, là nàng ta bảo ta làm như vậy! Tất cả đều do nàng ta làm, ngươi muốn bạc thì tìm nàng ta mà lấy! Không liên quan đến ta.



Chương 106 các ngươi muốn thế nào ( 6 ):

Nghe vậy, Lương Nhị Lang mới từ nhà xí đi ra đạp một đạp lên người hắn,"Sao ngươi không có chút lương tâm nào vậy, ngươi có còn coi Tiểu Ngọc là muội tử ngươi không?"

Bây giờ Lý Tiểu Ngọc là cứu tinh duy nhất của hắn, hắn cũng biết vừa rồi nói sai, bây giờ đầu óc tỉnh táo chút, liền dùng lời uy hiếp trước đó của Lương Đại Lang để khuyên giải, "Ngươi giết ta thì quan phủ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, đến lúc đó một mạng đổi một mạng, cần gì phải vậy? Hay là chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi?"

Nhưng lời nói ra khỏi miệng đâu có dễ thu hồi?

Lương Đại Lang bình thản nói, "Là ngươi trói Béo Nha lại trước đòi chúng tám mươi lượng bạc, lại còn dùng đao uy hiếp, mọi người đều nhìn thấy, chẳng qua chúng ta chỉ là tự vệ chính đáng, đem ra quan phủ, ngươi lấy bạc ra cho ta, nếu không lấy ra thì chúng ta sẽ tự định đoạt vậy."

Người trong thôn đều biết, Lương Đại Lang người có tiền đồ, hắn đi học ở thư viện lớn, tất nhiên hiểu biết nhiều hơn so với người ở đây, hơn nữa lúc này hắn lại nói nghiêm túc, Lý Đại Lực hơi chột dạ.

Rũ đầu không biết suy nghĩ gì.

Lương Đại Lang cũng mặc kệ hắn, mắt nhìn chằm chằm Lý Đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan