Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

“Anh là người đã cứu tôi? Cảm ơn anh nhiều! Khi nào thì anh có thể đưa tôi về nhà? Tôi nhật định đền đáp công ơn anh thích đáng!” nàng vừa nói chắc nịnh vừa tiến về phía bàn trà hắn đang ngồi.

Hắn nghe mà thấy nhột nhột. Hắn không phải người cứu nàng, hắn là đồng phạm với kẻ đưa nàng tới đây.

Khóe môi hắn giật giật mấy cái, sau đó khẽ cong lên nụ cười gượng gạo.

“Thật ra thì… ưm… ta không thể đưa nàng về được.”

“Oắt? Không thể đưa về? Tại sao a? Nhà tôi rất dễ tìm. Tôi có thể nói địa chỉ a.” đúng. Nhà nàng giàu có như vậy, đương nhiên địa chỉ rất dễ tìm.

“Ta… thật sự không thể! Ta không có khả năng đó.” Hắn lúng túng trả lời, tự cảm thấy vô cùng, vô cùng áy náy.

“Why? Why? Why not?” nàng ngạc nhiên hỏi.

Hắn tròn mắt nhìn nàng.

“Nàng nói gì vậy?”

“Tại sao? Tôi hỏi tại sao không được?” tên này là đồ ngu si đần độn, là đồ não phẳng không nếp nhăn. Đến câu tiếng anh đơn giản vậy cũng không hiểu. Hắn ta có được đi học không vậy?

“Nàng bĩnh tình nghe ta giải thích sự việc đã. Là có người đưa nàng tới đây.”

Nàng tròn mắt nhìn. Đúng rồi. Nàng rơi xuống thác nước, làm sao có thể tử “bơi” tới nơi này chứ. Tên này đúng là ngu ngốc mà. Nói điều dư thừa đó làm gì chứ?

“Vậy thì nói người đó đưa tôi về đi. Về nơi người đó cứu tôi cũng được.” nàng đoán nơi người đó “nhặt” được nàng chắc là chỗ chân thác. Đưa về tới đó nàng cũng có thể tự tìm đường về.

“Nàng… quả thực không hiểu ý của ta mà. Thật ra nàng là do… blab la blô blô (lược bớt vài ngàn từ ngữ mà nam nhân tiêu sái kia dùng để kể rõ ngọn nguồn sự việc cho Lam Anh nghe). Sự việc là như vậy đó.”

Nam nhân huyền y kết thúc bài thuyết minh tại đây.

“Đại ca à, ca thật là một con người đáng khâm phục. Nói nhiều vậy mà không thấy mỏi miệng, khát nước sao.” Nàng thầm tán dương trong đầu.

Hưm… ra là thế, ra là nàng được Đông Phương Bất Bại – nhân vật bán nam bán nữ trong truyền thuyết mà nàng được nghe qua gọi về. Nàng thiệt là may mắn mà. Nhất định phải tìm Bất cụ cụ để xin chữ kí mới được.

Ế mà từ từ… khoan đã! Hắn nói cái gì? Đông Phương Bất Bại? Cái con người từ thời tổ tông nhà nàng còn chưa sinh ra đó gọi nàng? Chuyện quái quỷ gì vậy? Thế khác gì nói nàng đang ở quá khứ?

Này… tên đẹp trai siêu hạng kia không những ngu ngốc mà còn bị điên? Troll nhau à?

Có thật là hắn điên không hay nàng đã thực sự xuyên không?

Chuyện quái này làm sao chấp nhận?

Gia đình nàng, tên hôn phu thối nát của nàng, đám bạn khốn nạn của nàng, lũ đỏng đảnh nàng chưa kịp trả thù, … ??? Làm sao nàng ở đây được?

“Mau đưa tôi về!” nàng bất chấp hình tượng lao tới bóp cổ tên siêu cấp soái ca đầu óc điên khùng trước mặt mà lắc mạnh. “Mau đưa tôi về! aaaaaa Mau đưa tôi về … (n lần câu nói “Mau đưa tôi về”)”

Nửa ngày sau.

Sau khi la hét, gào thét, phẫn nộ và … cào cấu vấu xé tuyệt mỹ huyền y nam nhân, nàng lăn ra giường thở dốc. Quá mệt mỏi…!!!

Chuyện này cư nhiên thật khó chấp nhận nhưng… bây giờ không chấp nhận thì phải làm sao? Nàng đang ở quá khứ, nàng không thể tự xuyên về hiện đại được.

Để nhớ xem nào… Ai nha, mấy bộ truyện xuyên không thường viết thế nào nhỉ? Nữ nhân hiện đại sống quá khắc nghiệt, quá khổ sở hoặc người của Diêm Vương cư nhiên bắt nhầm người. Sau đó thì sao? Kiện Diêm Vương rồi được trọng sinh vào một thân thể khác vừa chết.

Còn nàng … nàng xuyên cả hồn cả xác rồi! Nàng chẳng lẽ tự hủy diệt sự sống của mình rồi tới Địa Ngục gào thét nổi loạn ở đó?!

Lắc mạnh đầu. Ai nha, nhất định không được. Lỡ không thành công không phải nàng sẽ chết luôn sao? Thiệt nàng không nỡ để bản thân chịu thiệt nga. Nàng hiện giờ có gia thế cũng rất tốt nga. Tương lai sẽ là phu nhân của Bất cụ cụ.

Nàng đang miên man nghĩ thì…

Két… có người đẩy cửa vào!

Nàng vội ngồi bật dậy nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.

Nữ nhân này thân ảnh có vẻ nhanh nhẹn, mặc bồ đồ của tỳ nữ, trên đầu có hai búi tóc ở hai bên. Đây là… tỳ nữ?

“Tiểu thư, mời người đi tắm và tân trang lại.” nữ nhân này cúi người kính cẩn, giọng nói lại vô cùng chán ghét.

Sao thế nhỉ? Nàng có làm gì đâu nga?

Xì xà xì xào … bla bla blô blô

Nàng nhíu mày nhìn ra ngoài. Đôi mắt màu hổ phách bất giác nhuốm màu khó chịu.

Đâu ra một bầy oanh yến ở đây vậy? Lại còn bàn tán này nọ. Bất quá là… tai nàng khá tốt, nghe được hết.

“Là ả ta?”

Ả nào?

“Đúng đúng. Chính ả ta.”

Nhưng mà là ả nào?

“Hừ hừ quả thực không thể phủ nhận nhan sắc của ả nhưng mái tóc kia… đúng là đồ bà già mà!”

Tóc trắng? Là nói nàng sao? Nàng mà già?

“Đúng là yêu nghiệt mặt dày vô sỉ mà. Già như vậy còn quyến rũ chủ tử.”

Ai mặt dày vô sỉ? Là đang nói xấu nàng sao? Chủ tử nào? Nàng quyến rủ ai?

“Nói nhỏ nhỏ thôi. Dù sao người ta cũng được chủ tử nhặt về. Nói to lỡ người ta nghe thì sẽ rất tủi thân nga.”

Xin lỗi nhé, nàng lỡ nghe rồi. Ai nhặt nàng về? Nàng là đích thân Bất cụ cụ gọi về đó nga.

“Thật không thể tin. Thân thế nàng ta chắc chẳng ra sao. Chủ tử có lẽ chỉ là thương hại.”

Nàng thương hại ả vừa nói, thương hại cả nhà ả. Dám nói thân thế nàng không ra gì. Láo toét. Nàng dù ở hiện đại hay bây giờ đều có gia thế hiển hách nga. Nàng ở hiện đại là Cao Vân tiểu thư người người tôn sùng, người người gach ghét. Còn bây giờ thì nghiễm nhiên thành phu nhân Đông Phương tộc trưởng – Đông Phương Bất Bại. Thế mà là gia thế không ra gì?

“Đúng là xú nữ nhân hảo hảo đáng ghét mà.”

Chát…

Cái tát đanh gọn giáng mạnh lên mặt ả mỹ nữ vừa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net