[Xuyên không] Hoàng hậu luật sư (hay) Update liên tục - Post by Tbon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đạm Mạc Tử Sắc

Nguồn:http://vn.360plus.yahoo.com/gatre2112/

tình trạng: Đã hoàn thành

Thể loại: Xuyên thời gian


Mộ Dung Khiết, thanh lệ tuyệt tục, tinh hoa của nghành luật ở thế kỷ hai mốt, ngôi sao ở tòa án, chủ trì chính nghĩa, đi làm một năm tựu thắng vô số vụ án, tiêu biểu cho trí tuệ và chính nghĩa , nhân một lần du ngoạn mà xuyên qua thời gian, hồn du nhập vào một người thuộc lịch sử không ghi chép niên kỉ đại, bị ép tiến cung, đối mặt với một vị hoàng đế lãnh khốc vô tình, nàng phải làm sao bây giờ? Đây rõ ràng là một thời đại trọng nam khinh nữ, nàng còn có thể vì lý tưởng của chính mình phấn đấu ở một niên đại như vậy không? Các quy tắc của nàng thì làm sao bây giờ?



Lãnh quân ---- Hoàng đế của Dịch hoàng triều, tuấn mỹ không gì sánh được, phong lưu phóng khoáng, giai nhân ở hậu cung vô số, nhưng hắn chỉ sủng chứ không thương. Gặp gỡ nữ nhân chẳng biết thẹn này, hắn vì sao xuất hiện cái cảm giác dị dạng chưa bao giờ biết tới ? Để trả thù tên tả thừa tướng vốn luôn áp chế hắn, hắn không ngừng nhục nhã nàng, chà đạp nàng, nhưng khi nàng ly khai hậu cung, hắn vì sao cảm thấy tâm hồn trống rỗng, không muốn chấp nhận?



Mộ Dung Kinh ――― quý tử của tả thừa tướng quyền cao chức trọng trong Dịch hoàng triều, chiến tướng đại danh đỉnh đỉnh, tướng mạo đường đường, cao to uy mãnh, anh dũng không gì sánh được, bên ngoài cường hãn nhưng ẩn trong một nhân tâm ôn hòa. Đối mặt với vị nữ tử giống muội muội, tâm của người hai mươi lăm năm qua không ai có thể phiền nụy bỗng chốc dậy sóng.



Tà Tà ――― một thiếu niên nông thôn 16 tuổi, mi thanh mục tú, đột nhiên bị nói là dâm tặc, gần đến ngày bị định tội, thì được một vị ca ca anh tuấn chính nghĩa đến cứu. Khi hắn biết chuyên, quyết định thề sống chết đi theo vị ca ca, và khi phát hiện vị ca ca kia chính là một tuyệt sắc gia nhân thì tâm cũng vô pháp bình tĩnh trở lại.



Vũ hiên ――― anh tuấn bất phàm, phú khả địch quốc, tài sản rải rác khắp nơi, đặc biệt am hiểu lĩnh vực mở sòng bạc, hắc bạch lưỡng đạo không ai dám đắc tội hắn. Hắn tự cho mình là siêu phàm, đối xử với nữ nhân như cặn bã, nhưng rồi hết lần này tới lần khác quỳ gối trước một Băng Tuyết thông minh, cũng chính là vị quan ở Đại Lý tự, hắn nguyện ý đáp ứng yêu cầu của nàng, gia sản của hắn đều để dưới tên nàng, chỉ với hy vọng nàng sẽ để ý đến.

Cảnh báo: Dành cho 18+

Chương 1: Tinh hoa giới luật sư


Tòa án yên lặng như tờ, một vị nữ luật sư đang đọc lời luận tội " Thưa tòa, các vị bồi thẩm đoàn, căn cứ biểu hiện của vật chứng P1, thân chủ tôi lúc đó xác thực xuất hiện tại hiện trường, nhưng liền rời đi sau đó; mà căn cứ biểu hiện của vật chứng P2, người chết tử nạn là do bị hung thủ dùng tay phải đâm mạnh vào ngực dẫn đến chảy máu quá nhiều mà, tuy nhiên thân chủ tôi hai năm trước tay phải bị thương do tai nạn lao động, bác sĩ đã chứng minh hắn hoàn toàn không thể đâm với lực mạnh như; căn cứ biểu hiện của vật chứng P3, người chết gần đây có dấu hiệu của bệnh tâm thần, đã từng nhiều lần tại nơi công cộng không kìm nén được dẫn đến đả thương người khác. Vì vậy tôi có lý do để nghi ngờ nạn nhân bở sa sút tinh thân mà dẫn đến tự sát, hoàn toàn không phải do thân chủ tôi giết, vì vậy mong tòa ra quyết định vô tội đối với thân chủ tôi”. Nói xong khẽ gật đầu với vị thẩm phán ngồi phái trên, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Viên trợ lý toà án đứng lên tổng hợp ý kiến kết luận của bồi thẩm đoàn, đưa tới tay thẩm phán. Chăm chú nhìn bản kết luận một lúc, tài lang đọc to: "Bồi thẩm đoàn nhất trí bị cáo Lưu Thanh Phong tội danh giết người không thành lập, phóng thích tại chỗ! Kết thúc phiên toà "

Cả toà án bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay hòa tiếng hoan hô, nam bị cáo kích động chay đến trước mặt nữ luật sư, mừng rỡ như điên nói " luật sư Mộ Dung, cảm tạ cô! Cảm tạ cô!"

Nữ luật sư nhìn hắn mỉm cười nói "Không cần khách khí, như tôi đã nói với anh, pháp luật rất công bằng, chỉ cần anh chưa làm qua, pháp luật chắc chắn sẽ trả lại cho anh sự trong sạch."Nàng nhìn hắn, nhớ tới thảm cảnh của nạn nhân, không khỏi thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Bất quá sau này mong anh chú ý, tuy rằng nàng thực tự sát mà chết, nhưng gián tiếp cũng là do anh xử lý tình cảm không thích đáng khiến nàng nghĩ quẩn trong lòng mà tự sát, mong anh sau này chú ý đến phương diện này để tránh sảy ra các tình huống tương tự."

“ Vâng, nhất định tôi sẽ làm thế!" Nam tử liên tiếp gật đầu, khuôn mặt tiều tụy dần hiện ra nét áy náy.

"Vậy bảo trọng!"Nữ luật sư nói xong liền thu thập gì đó trên bàn, rồi đi tới bàn khác, vươn tay tới một nam luật sư. Vị mam luật sư cũng vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng nón của nàng nói"Chúc mừng cô! Phá được vụ án rất được dư luận chú ý này, cô không hổ là tinh hoa trẻ của ngành luật."

“Tào luật sư quá khen! Tôi chỉ tin tưởng chân lý luôn có sức thuyết phục dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào!"Nói xong liền giơ tay tạm biệt, bước ra khỏi tòa án.

Nàng tên là Mộ Dung Khiết, cao ngạo mỹ lệ, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp tại đại học luật XX , mới công tác được 1 năm đã thắng hai mươi vụ án lớn nhỏ, vừa tháng trước được coi là tinh hoa ngành luật, cũng được rất nhiều tạp chí và đài truyền hình mời phỏng vấn, coi như là thần thoại trong giới luật

Tiếng “khanh khanh khanh” của giày cao gót đều đặn vang lên, Mộ Dung Khiết vừa vào đến cửa, đột nhiên nghe tiếng "Phanh ", liền lúc đó nhân viên mới Tiểu Mẫn, trợ lý luật sư Tiểu đào bắn năm màu pháo hoa, nhất thời toàn bộ phòng làm việc đều truyền ra từng đợt tiếng vỗ tay hoan hô vang dội.

Lão bản JASON đi tới, khẽ ôm Mộ Dung Khiết, vui vẻ nói "Chúc mừng cô đã thắng trận một cách đẹp mắt!"

Mộ Dung Kkhiết tự tin nói: "Vụ án này từ lâu tôi đã đoán nhất định thắng. Ông cũng biết mà. Giờ thì ông cần giữ lời hứa. Tôi sẽ nghỉ ngơi vài ngày !"

JASON gật đầu, Tiểu Mẫn liền chạy tới la to "Chị Mộ Dung, chị thực sự lập kế hoạch đến Tây An du ngoạn?"

“Ừ! Vì chị đã từng đọc sách về nơi đó, bất quá vì bài vở và bài tập bận rộn, nên vẫn chưa đến đó được. Lần này khó có được lão đại đồng ý nên nhất định phải đi!"

" Thật tốt! chị nhất định phải chụp nhiều ảnh về nha!" tính trẻ con của Tiểu Mẫn thể hiện rõ ao ước.

"Đực! Không chỉ có ảnh chụp, còn có quà! Các vị, chờ ta trở về!"Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai được đến nơi mơ ước từ lâu Tây Anh, Mộ Dung khiết tâm tình cũng dị thường kích động!

Đứng ở đỉnh Hoa Sơn, Mộ Dung Khiết kích động nhìn bốn phía, "Thái hoa chi sơn, tước thành mà tứ phương, kỳ cao năm nghìn nhận, kỳ quảng mười dặm."Đây là bài thơ sớm nhất ghi chép về Hoa Sơn. Vốn từ lâu luôn được mơ ước tới Hoa Sơn, lần này rốt cục có cơ hội lãnh hội thắng cảnh.

Nàng đi từ Tây An đến Hoa Sơn, hai ngày trước đã đi thăm tượng binh mã ở Liêu đông, cảnh hoa ở Thanh Trì, bởi vậy lần này không đi theo tour nhất định mà trực tiếp bắt xe lửa từ Tây An đến Hoa Sơn .

Mộ Dung Khiết nhắm hai mắt lại, ngửa đầu hít thật sâu hấp thụ không khí thanh tịnh của núi, cả người vui vẻ thoải mái. Từ nhỏ nàng đã rất thích xem những bộ phim về luật, sau lập chí lớn lên nhất định phải trở thành luật sư xuất sắc, coi trọng chính nghĩa, lý tưởng và tài phú đích sẽ nhất định kết hợp hoàn mỹ.

Tại trường học nàng cũng luôn nổi bật ở phương diện này, trường đề nghị nàng ở lại nghiên cứu, nhưng nàng không muốn chất gánh nặng thêm về kinh tế cho bố mẹ và anh trai, vì vậy dứt khoát cự tuyệt ý tốt của chủ nhiệm, quyết định đi làm.

Cuối cùng qua đề cửa của chủ nhiệm, nàng tới hãng luật của JASON làm việc. Lần đầu tiên nhận bào chữa một vụ án ly hôn, nàng đã thể hiện bản lĩnh, kế nhận toàn những vụ án không ít tranh cãi, ấu đả, vơ vét tài sản, tình sát chờ án kiện, đối với từng án kiện, nàng luôn tin tưởng vững chắc chân lý còn hơn tất cả. Một năm sau, cái tên Mộ Dung Khiết không chỉ nổi danh trong giới luật sư mà còn trở thành nhân vật trang bìa của các tạp chí lớn.

Mỗi lần xử lý xong một vụ án, cha lại gọi điện tới chúc mừng: "Tiểu Khiết a, cha và mẹ vừa hôm nay lại thấy con xử án trên TV, anh trai cong cũng nói những đồng sự ở công ty hắn đều ao ước có được em gái lợi hại như vậy , bọn họ đều tranh nhau đòi làm quen với con. Ha hả."

Nhìn đám đương sự mừng rỡ như điên cùng cử chỉ cảm kích vạn phần, nghe được người nhà vui mừng và lên giọng kiêu ngạo, rồi thấy chính tài khoản ngân hàng liên tục bổ xung nhiều chữ số, nàng cảm thấy vui mừng và tự hào không gì sánh được!

Bởi đều tập trung thời gian vào bài vở và bài tập, rồi làm việc liên tục, hai mươi hai năm qua, thế giới tình cảm của nàng đều trống rỗng, cũng không phải không ai theo đuổi, mà nàng thấy danh hiệu luật sư bất luận cái gì đông tây đều trọng yếu.

Ở trường học rất nhiều chàng trai muốn làm quen. Nàng…tóc dài, phối hợp hoàn hảo với khuôn mặt trái xoan, mi cong dài kết hợp với đôi mắt to mơ màng, mũi cao và thửng, cộng với đôi môi hồng mềm mại, nghiễm nhiên là một mỹ nữ cổ điển , đi tới đâu đều có nam sinh chủ động làm quen, có người còn thậm chí trực tiếp biểu lộ, nhưng nàng nhất định cự tuyệt.

Đi làm một năm, nàng còn đẹp hơn, lại là tài hoa của giới luật sư, nên người theo đuổi lại càng nhiều , bất kể giới luật sư thậm chí là giới chính trị, rất nhiều nhân tài anh tuấn trẻ tuổi đều muốn, nhưng nàng lại luôn đặt sự nghiệp hàng đầu, nên đối với bọn họ chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Nàng mở mắt, nhìn sơn đạo phía trước, chỉnh trang lại hanhgf trang, rồi đi nhanh về phía trước



Đường bắt đầu dốc lên, địa thế dần trở nên nguy hiểm. Tay chân nàng cùng bám vào dây bảo hiểm mắc dọc sườn núi.... Đến ngọn núi cao nhất dãy Hoa Sơn

Đăng tại đây cao phong thượng, bao quát cảnh vật mờ ảo từ phía, có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, đột nhiên nàng phát giác đất dưới chân rung chuyển, cạnh đó có mấy người cũng hô đứng lên, mặt đất rung động càng ngày càng lợi hại, đột nhiên một đạo tia sáng như thiểm điện bàn đánh úp về phía nàng, rất nhanh nàng bị cuốn vào tia sáng đó, người xoay tròn liễu vài vòng, chậm rãi tiến nhập vào một đường hầm, nàng hét lên một tiếng liền mất đi tri giác.

Chương 2: Xuyên qua thời gia, nàng trở thành nhị tiểu thư nhà Mộ Dung


Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm yếu ớt tại ngọn giả sơn tinh xảo, có chút buồn bực, mình không phải mới vừa ở núi Hoa Sơn hay sao? Thế nào đột nhiên lại xuất hiện hòn giả sơn như vậy? Hơn nữa nàng lại nằm trên mặt đất? Tha đành phải đứng dậy, đi ra giả sơn, đập vào mắt nàng lúc này chính là lâm viên kiểu cổ điển, lấy một cái ao làm trung tâm, xung quanh là các lầu, ở giữa có cửa sổ để trống, hành lang gấp khúc tương liên, bên trong là vườn núi đá, cổ mộc, lục trúc, hoa cỏ, cấu thành một hình ảnh yên lặng sâu thẳm. Phù khiết cảm than, lâm viên thật đẹp, lẽ nào nơi này là Tô Châu? Từ xưa vốn có tiếng khen "Giang Nam lâm viên giáp thiên hạ, Tô Châu lâm viên giáp Giang Nam ", mà nàng rõ ràng ở Hoa Sơn tại Thiểm Tây, thế nào đột nhiên lại chạy đến Tô Châu .

Nàng chậm rãi đi vào phương đình ở phía trước, chậm rãi ngồi xuống nhìn ao, ánh mắt trong veo đầy nghi hoặc. Đột nhiên bên ngoài đình vẳng lại tiếng gào: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Mộ Dung Khiết không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn trang phục nữ hài bước nhanh vào, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới nói: "Tiểu thư, thế nào lại một mình chạy tới nơi này? Hơn nữa lần này tóc tai bù xù, trang phục lấy từ đâu tới? Trời ạ, lão gia nếu như biết được, khẳng định mắng chết Nguyệt nhi."

Mộ Dung Khiết kinh ngạc nàng nói liên tục, hỏi: "Cô. . cô gọi tôi?"

"Vâng! Nguyệt nhi không gọi tiểu thư thì gọi ai?"Sau đó đi tới kéo nàng, nói gấp: "Nhân lão gia còn chưa trở về, tiểu thư cùng Nguyệt nhi nhanh chóng trở về phòng nha, bằng không để cho lão gia thấy tiểu thư mặc trang phục này thì thảm. Tiểu thư là người sắp tiến cung, sao lại mặc những trang phục như vậy."

Mộ Dung Khiết hoàn toàn nghe không hiểu tiểu nha hoàn trước mắt đang nói cái gì, thấy nàng rõ ràng mặc trang phục cổ đại, không khỏi hỏi nàng: "Cô vẫn đều mặc trang phục như thế à? Còn có, cô gọi tôi là tiểu thư, mà cô là nô tỳ?"



Nữ tử kinh hãi địa nhìn Mộ Dung Khiết, sau đó thiếu chút nữa hét lên nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Nguyệt nhi biết tiểu thư không thích tiến cung, đó là do quy định của hoàng triều, nhưng tiểu thư cũng không nên tái cự tuyệt."

"Chờ một chút, cái gì tiến cung? Cái gì hoàng triều?"Mộ Dung Khiết lập tức đứng lên kinh ngạc: "Xin hỏi nơi này là chỗ nào?"

"Trời ạ, nơi này là gia đình của tiểu thư a, là tả tướng phủ của Dịch hoàng triều a!"

"Cái gì? Tả tướng phủ của Dịch hoàng triều?"Nghe thế nàng rà soát ký ức một lần, Mộ Dung Khiết hét rầm lên, run run hỏi: "Xin hỏi hiện tại cô đang ở thời đại nào? Tên của triều đình là gì?"

Người tự xưng là Nguyệt nhi vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, sau cùng mới nói: "Hiện tại là Dịch hoàng triều, cai trị đã được 80 năm, đương kim hoàng thượng tên là Lãnh Quân. Tiểu thư, người làm sao vậy? Những ... này nàng đáng nhẽ nàng phải biết từ lâu rồi chứ?"

A! ! ! ! ! Lẽ nào nàng đã xuyên qua? Trước đây đọc sách về chuyện này cùng bạn học, khi nàng nói muốn xuyên qua quá khứ, lúc đó nàng toàn cười các nàng đã mộng tưởng hão huyền, ai ngờ sự tình kiểu này dĩ nhiên thực sự xảy ra, nhưng lại phát sinh trên người nàng! Trời ạ. Còn có, trong lịch sử căn bản không có thông tin gì về Dịch hoàng triều, hình như cũng không có hoàng đế nào tên là Lãnh Quân đế. Trời ạ, rốt cuộc là cái gì niên đại?

Nguyệt nhi ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi thương tâm lắc đầu: "Tiểu thư khẳng định là bị tiến cung gây choáng váng."Vừa nghĩ đến chuyện lão gia sẽ đã trở về, liền nhanh chân nàng còn đang đờ người ra, dẫn đi ra ngoài đình.

Mộ Dung Khiết cứ như vậy ngơ ngác bị nha hoàn dẫn đi, tới một gian phòng u nhã một cách cổ điển, Nguyệt nhi ba chân bốn cẳng nhanh chóng thao bỏ đi y phục của nàng, giúp nàng thay một bộ quần áo phi thường đẹp, rồi chỉnh lại mái tóc cho nàng.

Đột nhiên, xuất hiện một thiếu nữ tuyệt lệ, khuôn mặt nõn nàn, long mi dày và công, đôi mắt to trong vắt. Mộ Dung Khiết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, người trong gương chính là nàng ư? Nàng vẫn biết mình rất đẹp, nhưng tuyệt đối nghĩ không ra hội như vậy xuất trần thoát tục. Mà Nguyệt nhi cũng không nề hà ca ngợi: "Tiểu thư, Nguyệt nhi phát hiện người so với trước đây càng thêm phần mỹ lệ động lòng, trước đây tiểu thư xinh đẹp như hoa, người sáng sủa, nhưng hiện tại người cũng xuất trần thoát tục, thật giống như….như tiên nữ hạ phàm. Tiểu thư, lão gia để người tiến cung là đúng, bằng khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư nâm, khẳng định sẽ được phong làmhoàng hậu!"

Đột nhiên từ cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo đó là một tiếng nói ôn nhu voạng vào: "Tịch nhi, muội ở đâu?"



Nha hoàn Nguyệt nhi vừa nghe thấy giọng nói đó, lập tức kêu lên vui mừng "Đó là đại thiếu gia!"Sau đó nhanh đi mở cửa. Cửa vừa mở, liền xuất hiện một thanh niên tiến vào, tướng mạo đường đường nam tử hán, khuôn ngực rộng, đặc biệt đang mặc một bộ quần áo quân nhân, biểu hiện hết sức oai phong. Hắn đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt sủng nịch: "Tịch nhi, đại ca đã trở về, thế nào mà vẫn ngồi thế?"

Mộ Dung Khiết chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, không biết làm sao. Mà người nam tử cũng kinh ngạc nhìn nàng, tràn đầy buồn bực, sau đó khôi phục thái độ dường như không có việc gì nói: "Tịch nhi vẫn còn đang vì chuyện tiến cung mà tức giận phải không? Kỳ thực phụ thân làm như vậy là có dụng ý của người, muội cố gắng thông cảm cho phụ thân. Hơn nữa đại ca bảo đảm với muội, muội tiến cung tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ ủy khuất và ai khi dễ."Thấy người trước gương có phản ứng, tay hắn lại sờ sờ lên đầu nàng, thở dài một hơi, liền đi đi ra cửa.

Thẳng đến nghe được tiếng đóng cửa, Mộ Dung khiết mới hồi phục lại tinh thần, sự thực chứng minh, nàng đã thực sự xuyên qua, nhưng do nguyên nhân nào đó lại bị trở thành thiên kim của liễu phủ Thừa tướng, người bên cạnh chính là nha hoàn của vị thiên kim tiểu thư, mà nam nhân khôi ngô cường tráng kia chính là đại ca của thiên kim tiểu thư! Trời ạ, như vậy chuyện tình ly kỳ đã phát sinh trên người nàng, vậy lý tưởng của nàng phải làm sao? mục tiêu của nàng làm sao? Ai tới nói cho nàng, nàng làm sao bây giờ đây? Lẽ nào thực sự tiến cung tuyển tú? cửa cung sâu như biển, một ngày đi vào, tựu không thể đi ra, huống chi là muốn tìm đường trở lại thế kỳ hai mốt ? Nhất định không thể vào hoàng cung. Đầu tiên nàng phải nghĩ biện pháp ly khai phủ Thừa tướng này. Còn có, vị Mộ Dung tiểu thư chính hiệu kia đã chạy đi đâu rồi không biết?

Nàng lập tức quay đầu lại hỏi nha hoàn: "Nguyệt nhi, Chẳng hiểu vì sao, hôm nay vừa tỉnh lai ta đột nhiên quên toàn bộ chuyện trước đây, ngươi có thể kể đại khái ta nghe một chút?"

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm yếu ớt tại ngọn giả sơn tinh xảo, có chút buồn bực, mình không phải mới vừa ở núi Hoa Sơn hay sao? Thế nào đột nhiên lại xuất hiện hòn giả sơn như vậy? Hơn nữa nàng lại nằm trên mặt đất? Tha đành phải đứng dậy, đi ra giả sơn, đập vào mắt nàng lúc này chính là lâm viên kiểu cổ điển, lấy một cái ao làm trung tâm, xung quanh là các lầu, ở giữa có cửa sổ để trống, hành lang gấp khúc tương liên, bên trong là vườn núi đá, cổ mộc, lục trúc, hoa cỏ, cấu thành một hình ảnh yên lặng sâu thẳm. Phù khiết cảm than, lâm viên thật đẹp, lẽ nào nơi này là Tô Châu? Từ xưa vốn có tiếng khen "Giang Nam lâm viên giáp thiên hạ, Tô Châu lâm viên giáp Giang Nam ", mà nàng rõ ràng ở Hoa Sơn tại Thiểm Tây, thế nào đột nhiên lại chạy đến Tô Châu .

Nàng chậm rãi đi vào phương đình ở phía trước, chậm rãi ngồi xuống nhìn ao, ánh mắt trong veo đầy nghi hoặc. Đột nhiên bên ngoài đình vẳng lại tiếng gào: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Mộ Dung Khiết không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn trang phục nữ hài bước nhanh vào, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới nói: "Tiểu thư, thế nào lại một mình chạy tới nơi này? Hơn nữa lần này tóc tai bù xù, trang phục lấy từ đâu tới? Trời ạ, lão gia nếu như biết được, khẳng định mắng chết Nguyệt nhi."

Mộ Dung Khiết kinh ngạc nàng nói liên tục, hỏi: "Cô. . cô gọi tôi?"

"Vâng! Nguyệt nhi không gọi tiểu thư thì gọi ai?"Sau đó đi tới kéo nàng, nói gấp: "Nhân lão gia còn chưa trở về, tiểu thư cùng Nguyệt nhi nhanh chóng trở về phòng nha, bằng không để cho lão gia thấy tiểu thư mặc trang phục này thì thảm. Tiểu thư là người sắp tiến cung, sao lại mặc những trang phục như vậy."

Mộ Dung Khiết hoàn toàn nghe không hiểu tiểu nha hoàn trước mắt đang nói cái gì, thấy nàng rõ ràng mặc trang phục cổ đại, không khỏi hỏi nàng: "Cô vẫn đều mặc trang phục như thế à? Còn có, cô gọi tôi là tiểu thư, mà cô là nô tỳ?"



Nữ tử kinh hãi địa nhìn Mộ Dung Khiết, sau đó thiếu chút nữa hét lên nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Nguyệt nhi biết tiểu thư không thích tiến cung, đó là do quy định của hoàng triều, nhưng tiểu thư cũng không nên tái cự tuyệt."

"Chờ một chút, cái gì tiến cung? Cái gì hoàng triều?"Mộ Dung Khiết lập tức đứng lên kinh ngạc: "Xin hỏi nơi này là chỗ nào?"

"Trời ạ, nơi này là gia đình của tiểu thư a, là tả tướng phủ của Dịch hoàng triều a!"

"Cái gì? Tả tướng phủ của Dịch hoàng triều?"Nghe thế nàng rà soát ký ức một lần, Mộ Dung Khiết hét rầm lên, run run hỏi: "Xin hỏi hiện tại cô đang ở thời đại nào? Tên của triều đình là gì?"

Người tự xưng là Nguyệt nhi vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, sau cùng mới nói: "Hiện tại là Dịch hoàng triều, cai trị đã được 80 năm, đương kim hoàng thượng tên là Lãnh Quân. Tiểu thư, người làm sao vậy? Những ... này nàng đáng nhẽ nàng phải biết từ lâu rồi chứ?"

A! ! ! ! ! Lẽ nào nàng đã xuyên qua? Trước đây đọc sách về chuyện này cùng bạn học, khi nàng nói muốn xuyên qua quá khứ, lúc đó nàng toàn cười các nàng đã mộng tưởng hão huyền, ai ngờ sự tình kiểu này dĩ nhiên thực sự xảy ra, nhưng lại phát sinh trên người nàng! Trời ạ. Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC