Chương 2: Nguyên nhân dẫn đến chiến tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì cũng nhìn thấy…” hắn dừng lại một chút, nhấp một ngụm rượu cho thanh giọng: “…nhưng chẳng có gì đáng để nhìn.”

“…” Ta hít vào một ngụm khí lạnh. Đối với một người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Lăng Tiêu quốc như ta chẳng những bị 1 tên vô danh tiểu tốt không biết đến từ xó xỉnh nào nhìn thấy hết ráo, còn bị xem rẻ không đáng một đồng.


“Đồ khốn nhà ngươi, có mắt như mù, ta là Khang Ninh công chúa a, là đệ nhất mỹ nhân của Lăng Tiêu quốc đó, có biết cái gì là đệ nhất mỹ nhân không hả?”

“Mắt thẩm mỹ của Lăng Tiêu quốc thật kỳ lạ, gọi một bộ xương khô là đệ nhất mỹ nhân.” Tên bắt cóc lại nhã ra thêm một câu, giọng nói còn mang theo ý cười.

Ta há hốc miệng, ta lầm bầm rất nhỏ a, sao tên bắt cóc này có thể nghe được, võ công hắn thật cao nha, chẳng lẽ hắn chính là cao thủ trong phim kiếm hiệp hay nói đến sao? À không không, vấn đề này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn lại tiếp tục sĩ nhục ta. Ta giận đến nỗi giậm chân, nhưng chỉ có thể giậm chân mà thôi, ngoài ra ta chẳng thể làm gì khác, ai biểu ta bóp không chết được tên khốn đó chứ.

Ta căm tức, ta bực bội, nhưng ta đói bụng, nên khi tên bắt cóc vừa giơ ngón trỏ về phía ta ngoắc ngoắc: “Lại đây ăn nào!” Ta liền không chút khí phách lao đến bàn, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, vùi đầu vào ăn. Ta cắn một miếng thịt gà, mở gà cùng da gà tan ra trong miệng. Oa… ta hạnh phúc híp mắt, thưởng thức.

Ăn xong một bụng đồ ăn, ta no nê nằm dài trên bàn, tên bắt cóc lại vỗ vỗ đầu ta cười nói: “No rồi thì đi ngủ đi.” Ta cũng có chút buồn ngủ nên nhanh chóng y lời hắn, trèo lên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Nhưng ta cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Ta nghĩ, ta nghĩ nghĩ, nghĩ không ra, vậy thôi không nghĩ nữa. Ngủ cái đã.

Sáng sớm, ta bị mùi thơm phức của cháo tổ yến làm tĩnh giấc, ta mở mắt nhìn… vừa nhìn liền sặc nước miếng. Ngồi cạnh giường ta lúc này là một nam nhân toàn thân bạch y, khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, ta bất giác rùng mình, chùm kính chăn, lui vào góc giường. Nhiều năm coi ‘Tây Du Ký’ ta đút kết được một kinh nghiệm: “Đẹp như thế này chỉ có thể là yêu tinh mà thôi.” Trước mắt ta chắc chắn là một con hồ ly tinh.

Hồ ly tay trái cầm bát cháo, tay phải cầm muỗng cháo, môi mỏng hé mở, thổi hơi thở thơm như hương lan vào muỗng cháo trên tay phải, đôi mắt hoa đào mê người hiện lên ý cười nhìn về phía ta: “Ngoan, ăn sáng nào!” Nói rồi, còn đưa muỗng cháo đến trước mặt ta. Có vẻ là muốn đút ta ăn.

Hồ ly kia vừa mở miệng ta liền biết người trước mặt ta là tên bắt cóc đã bắt ta, đến lúc này ta cũng biết được chỗ không đúng ở đâu rồi.

“Ta là bị ngươi bắt cóc.” Ta nhắc nhở.

“Uhm, ngươi bị ta bắt đi…” Hồ ly kia cười nói, đang nói giống như nhớ đến đều gì đó, không kiềm được mà “Phốc!” 1 tiếng, cười đến run vai, cũng may hắn nhanh tay đặt bát cháo xuống, nếu không cháo đã văng hết ra ngoài rồi.

“…” Ta đen mặt, ta kiềm chế. “Vậy ngươi bắt ta về làm gì?” Chỗ không đúng ở đây là, hắn bắt ta về chẳng những không làm gì ta, không đánh không mắng, không bỏ đói, mà còn chăm sóc ta rất rất chu đáo, có chút giống như hắn đang chăm thú cưng.

“Vỗ béo, rồi giết thịt.” Hồ ly đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt thon nhỏ của ta, híp mắt cười nói: “Gầy như thế này, ăn không ngon!”

Ặc, ta thật sự bị xem là thú a, nhưng không phải thú cưng mà là thú nuôi thịt. Nỗi nhục nào bằng nỗi nhục này.
Sau 2 tháng ta bị bắt cóc, dưới sự tuyên truyền rộng rãi của người không tận mắt nhìn thấy cảnh ta bị bắt cóc Lãnh Tuyền, thống lĩnh cấm vệ quân Lăng Tiêu quốc mà trên dưới toàn bộ Lăng Tiêu quốc cùng Kim Sư quốc trở nên hỗn loạn. Người Kim Sư quốc luôn nói do người Lăng Tiêu quốc không muốn gả công chúa cho bọn họ mà cố tình giở trò quỷ. Người Lăng Tiêu quốc thì cứ luôn miệng nói đây là hiểu lầm. Nói qua nói lại rốt cuộc dẫn đến tình trạng hai sứ giả hai nước cãi nhau đến lông trời, sứ giả Kim Sư quốc vốn là võ tướng, tính tình nóng nải, trong buổi nghị đàm, do quá bức bối đã lật bàn, nói to: “Không cần nói nhiều, nếu không gả công chúa thì đánh.”

Thành ra tình hình hai nước từ sau buổi nghị đàm về chuyện bị bắt cóc của ta trở nên căng như dây đàn, có thể bùng phát chiến tranh bất cứ lúc nào. Dân chúng hai nước cũng lâm vào tình trạng hoang mang lo sợ. Nhưng điều kỳ lạ là chẳng ai nhớ đến việc phải đi tìm nguyên nhân sắp dẫn đến chiến tranh giữa hai nước là ta. Ta thật buồn bực, thật khổ sở.

“Ngươi còn ngồi đó mà tơ tưởng là sẽ có người đến cứu, ta nói cho ngươi biết, trong suy nghĩ của bọn họ, ngươi đã trở thành người chết từ lâu rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net