Chương 3: Muốn ta trở thành người giống mẫu phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi còn ngồi đó mà tơ tưởng là sẽ có người đến cứu, ta nói cho ngươi biết, trong suy nghĩ của bọn họ, ngươi đã trở thành người chết từ lâu rồi." Hồ ly vừa híp mắt uống 1 ngụm tổ yến chưng đường phèn vừa mỉm cười tà mị nhìn ta trên dưới 1 vòng, sau gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đẩy chung tổ yến đến trước mặt ta.



Ta nhìn chung tổ yến thơm phưng phức trước mắt, mặc dù nhìn nó rất thơm ngon nhưng ta thật sự không thể ăn nữa nha, ta đau khổ đẩy chung tổ yến về phía hồ ly.



Hồ ly hí mắt nhìn ta, đôi mày nhíu lại: "Sao không ăn?" Nói xong lại đẩy chung tổ yến về.



Ta sờ sờ mỡ trên người, lại nhìn nhìn chung tổ yến, ta quyết tâm: "Không ăn! Ta mà ăn nữa sẽ trở nên xấu xí!" Hai chữ cuối mặc dù ta nói rất nhỏ, nhưng hồ ly thính lực tốt, nên nghe rất rõ ràng.



"Xấu xí? Ngươi dám nói giống như mẫu phi của ngươi là xấu xí?" Hồ ly vừa nghe đến hai chữ 'xấu xí', lập tức phát hỏa, đập bàn đứng dậy, ngoác miệng la lớn đến nỗi bộ mặt xinh đẹp như hoa đào cũng trở nên méo mó.



Vừa nhìn thấy hồ ly bốc hỏa, ta lập tức ngoan ngoãn kéo lấy chung tổ yến , uống cạn thấy đáy, sau đó vô cùng biết điều cười khoe 32 cái răng, nịnh nọt: "Không xấu xí, sao có thể xấu xí, giống như mẫu phi mới xinh đẹp, người là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, trên đời này không có ai xinh đẹp như mẫu phi."



Hồ ly nghe ta khen ngợi mẫu phi còn uống sạch tổ yến cho nên hỏa khí trong người mới hạ xuống, ngồi xuống tiếp tục uống tổ yến của mình, nhưng có vẻ còn chút giận dỗi, nên chẳng thèm liếc nhìn ta cái nào.



Ta buồn bực, ta xoắn tóc.



Ta đây là công chúa Lăng Tiêu quốc, điều này ai ai cũng biết, bởi vì ta đã nói rất rất rất nhiều lần, nói đến nỗi ta cũng thật sự tin mình từ khi sinh ra đến giờ là công chúa Lăng Tiêu quốc chứ không phải một người trọng sinh, nhưng ta vẫn chưa nói cho mọi người nghe về mẫu phi của ta. Mẫu phi của ta, hoàng hậu Lăng Tiêu quốc. Mà mọi người cũng đừng trách ta, bởi vì cho đến 2 tháng gần đây ta mới biết được về sự tồn tại của người thông qua lời kể của hồ ly.



Mẫu phi của ta, vốn là đệ tử của Hải Thượng bán tiên, sống trên Vân Ẩn sơn, là 1 người cực kỳ tốt tính, lại giỏi y thuật, người gặp người mến hoa gặp hoa nở, cho nên từ cái ngày đầu tiên hồ ly gia nhập sư môn khi 5 năm tuổi, gặp được mẫu phi của ta năm đó người 16 tuổi liền nhất kiến chung tình, quyết tâm sau này lớn lên nhất định phải cưới mẫu phi của ta làm nương tử. Theo lời hắn kể mẫu phi của ta cũng có tình ý với hắn, chăm sóc hắn, quan tâm hắn, yêu thương hắn vô cùng, hai người là lưỡng tình tương duyệt. Ta không tin, bởi vì đánh chết ta cũng không tin mẫu phi ta có bệnh luyến đồng.



Sau đó, vào 1 ngày năm mẫu phi ta tròn 17 tuổi, trong 1 lần xuống núi mua thức ăn, vô tình gặp được lão cha hoàng đế của ta, lúc đó chỉ mới là thái tử Lăng Tiêu quốc đang bị trọng thương, do bản tính lương thiện nên mẫu phi cứu lão, đưa lão cha ta lên núi. Rồi dần dần hai người nảy sinh tình cảm, mặc sự ngăn cản của sư phụ, sự quyết luyệt ngăn cản cộng phá đám của hồ ly, mẫu phi vẫn thành thân với ông, cùng ông rời núi trở về kinh thành.



Hồ ly mặc dù căm hận lão cha ta đến tận xương tủy nhưng vì sợ mẫu phi ta tức giận mà nuốt hận vào lòng nhìn mẫu phi ta rời đi cùng nam nhân khác, đau thương sống qua ngày, chỉ cầu mong cho mẫu phi ta hạnh phúc, vài năm sau đó, dưới sự dạy dỗ của Hải Thượng bán tiên, hồ ly chính thức bước vào con đường bế quan tu luyện gian nan, cho nên không thể lén lút đến ngắm nhìn mẫu phi của ta được nữa. Sau đó sao?



Không có sau đó, bởi vì đến lúc hồ ly tu luyện thành công, rời khỏi pháp trận của Hải Thượng bán tiên thì mẫu phi của ta đã mất, ta đây giọt máu duy nhất còn lại trên cõi đời này của người cũng bị lão cha hoàng đế của ta đem bán cho Kim Sư quốc cầu bình an. Đương nhiên khi biết được việc này, hồ ly tức giận đến nỗi máu dồn lên não, cũng may hắn công phu tốt, cho nên mới không đứt mạch máu não mà die, lập tức ngàn dặm xa xôi từ Vân Ẩn sơn chạy đến biên cảnh Lăng Tiêu và Kim Sư cướp người.



Cướp được người rồi, đương nhiên là đưa ta về Vân Ẩn sơn, thực hiện kế sách nuôi dưỡng ta thành 1 người giống y như mẫu phi.



Như thế nào gọi là giống y như mẫu phi?



Đó chính là 1 cô nương khuôn mặt tròn tròn, thân hình tròn tròn, bản tính... Ơ hèm, nói theo kiểu văn hoa thì mẫu phi của ta hiền lành ngây thơ chất phác, còn nói theo kiểu bình dân thì có chút ngu ngốc, dễ tin người, cho nên mới dễ dàng bị lão cha hoàng đế của ta dụ dỗ. Hazzz... 1 người không dung mạo, không thông minh như vậy, bắt ta làm sao mà trở thành cho được đây. Thật khó cho ta mà.



Nhưng có trăm oán ngàn oán, ta cũng không dám nói những suy nghĩ của ta trước mặt hồ ly, bởi vì hắn chắc chắn sẽ nghiền ta thành bột, sau đó nặn lại cho giống mẫu phi. Bởi vì trong tâm niệm của hồ ly, chỉ có người như mẫu phi mới được gọi là xinh đẹp, ta thật hoài nghi khiếu thẩm mỹ của hồ ly. Nhưng nói đi nói lại, dạo này ta được chăm sóc kỹ lưỡng, trên người có da có thịt nên cũng có đôi chút giống với mẫu phi khi còn trẻ.



"Ngẩn ngơ cái gì, mau ăn hết con bồ câu hầm đương quy này đi, ngươi ốm như vậy, nhìn thấy ngươi liền làm ta nhớ tới khuôn mặt khó ưa của tên khốn kia. Hừ.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net