Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tản bộ về Bạch Nguyệt các Quách Nhã Nhược ngồi trước cửa ngắm những bông tuyết, nước mắt chợt rơi.

Nữ nô tỳ thấy thế ngồi gần lại chỗ nàng, cầm khăn tay lau đi giọt nước mắt lăn trên má nàng.

"Tiểu thư sao người khóc vậy? Người buồn chuyện gì sao?"

"Tiểu Lạc ta nhớ cha mẹ quá" vừa rứt lời nước mắt rơi nhiều hơn, nàng rất vui vì được sống lại nhưng không bao giờ được gặp lại cha mẹ nữa.

"Cha mẹ?" Tiểu Lạc nghe không hiểu.

Nghe Tiểu Lạc nói nàng quay lại nở nụ cười khó coi, nàng quên mất sao Tiểu Lạc có thể hiểu cách xưng hô ở hiện đại chứ!

"Là phụ thân và mẫu thân của ta đó" Quách Nhã Nhược giải thích.

"À! Nhưng phu nhân mới thăm tiểu thư  mà, nếu người nhớ có thể đến thăm phu nhân" Tiểu Lạc nhanh trí trả lời, tiểu thư rất lạ nha!

Nàng cười nhẹ, lấy tay lau đi nước mắt trên má.Nhìn những bông tuyết nhẹ rơi, nàng nghĩ thầm:" Cha mẹ hai người sống tốt chứ? Không có con gái bên cạnh hai người giữ sức khỏe nha! Con yêu cha mẹ. "Đang ngắm tuyết nói chuyện phiếm với tiểu lạc , một tiểu tử chạy từ bên ngoài vào "Tứ tiểu thư, lão gia gọi người tới sảnh chính"

"Gọi ta sao? Có chuyện gì vậy?"

" nô tài không biết thưa tiểu thư" tên nô tài cúi đầu trả lời.

Quách Nhã Nhược đi đến sảnh chính, phía sau là nô tỳ Tiểu Lạc. Đây là lần đầu tiên khi nàng đến đây được gặp phụ thân, không biết phụ thân là người thế nào, có tốt như cha nàng hay không? Quách Nhã Nhược có chút hồi hộp.

"Tiểu Lạc phụ thân ta tốt chứ"  nàng kéo kéo tay Tiểu Lạc

"Tiểu thư...tiểu thư..." Tiểu Lạc không biết trả lời sao, chẳng lẽ lại nói với tiểu thư phụ thân không thương nàng?

Khi  đi đến sảnh chính, một nô tài cung kính bẩm báo "Lão gia tiểu thư đến rồi"

Nàng ngước mắt lên nhìn người phụ thân của mình, mái tóc và bộ râu dài đã lấm tấm bạc, gương mặt cương nghị, bờ môi mím chặt ngồi ở ghế giữa sảnh. Trên tay cầm cây gậy rất uy nghiêm.

Bên cạnh có một nữ nhân, trên gương mặt xuất hiện những dấu hiệu của năm tháng.

"Tiểu Lạc phụ thân ta kia à?" nàng đứng giữa sảnh đánh giá hai người lạ trước mặt.

"Dạ tiểu thư, đó là lão gia và đại phu nhân".

Quách Khiệm thấy nàng tới cầm cây gậy giơ về phía hàng ghế ý bảo nàng ngồi.

Tiểu Lạc hiểu ý đỡ nàng ngồi xuống rồi đứng sang bên cạnh.

"Hôm nay ta gọi con đến là có chuyện muốn dặn dò" Quách Khiệm cất giọng trầm, tuy đã già nhưng vẫn rất uy nghiêm.

"Dạ" Quách Nhã Nhược ngẩng đầu chờ phụ thân nói tiếp.

"Mai Lâm gia sẽ tới cầu thân, con hãy chuẩn bị một chút "

Nghe tới đây nàng đã hiểu, Quách Nhã Nhược đứng phắt dậy, lớn tiếng "con không gả cho tên thái giám đó, sao người không bắt nhị tỷ, tam tỷ gả sang đó"

Nghe nàng nói vậy Quách Khiệm đập mạnh gậy xuống đất , mặt tức giận nói "hỗn xược, sao con giám cãi lời ta, không còn phép tắc gì nữa".

"Lão gia người bớt giận" Tô Giang Mạch ngồi từ đầu tới giờ mới lên tiếng.

"Nhã Nhược con hãy nghe lời phụ thân , người cũng muốn tốt cho con thôi" Tô Giang giả bộ tốt đẹp lên tiếng khuyên can.

"Đúng là khẩu thị tâm phi, rắn độc" Quách Nhã Nhược cố ý lớn tiếng chửi xéo, không quên liếc ả một cái.

"Con...con..." Tô Giang tức giận nghiến răng nhưng vẫn phải giả bộ hiền thục, đức hạnh.

Quách Khiêm gõ mạnh gậy xuống đất "tất cả im hết cho ta".

"Mai con nhất định phải chuẩn bị theo lời ta, có gì sai sót đừng trách ta không lưu tình" Quách Khiêm lớn tiếng hăm dọa.

"Người muốn gả tự người gả đi, con không tới. Tiểu Lạc về thôi" Quách Nhã Nhược lớn tiếng nói lại, cao ngạo kéo tay Tiểu Lạc bước thẳng ra ngoài, còn lâu nàng mới cưới tên đó.

"Con...con..."

"Lão gia người thấy xem nó càng ngày càng không ra gì, đúng là bị Hạ Mẫn chiều hư".

"Tiểu thư người không sợ sao, trước giờ người chưa từng cãi lão gia" ra khỏi sảnh chính Tiểu Lạc nhớ lại gương mặt của lão gia tức giận vẫn cảm thấy sợ sợ.

"Hừ! Ta không thích ai ép được chứ" nàng không còn là Quách Nhã Nhược của ngày xưa còn lâu mới bắt nạt được nàng nữa.

"Tiểu thư mặc dù có chút sợ nhưng em cảm thấy rất vui" Tiểu Lạc nở nụ cười theo sau Quách Nhã Nhược.

"Người nhớ gương mặt của đại phu nhân chứ lúc xanh lúc đỏ như màu gan heo".

"Haha! Xem bà ta còn giám bắt nạt ta nữa không" đúng là mẫu tử mà, Quách Nhã Tiệp với Tô Giang giống y nhau. Nàng rất vui sướng vì chiến công của mình.

Trên suốt đoạn đường đi về hai nữ nhân một trước một sau nói chuyện rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net