Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liễu Vi Dung vốn đang định cùng Đoàn Đoàn và Hạnh Nhi chơi đánh bài mà nàng mới sai người chế tạo ra. Nào biết mới chơi được 1 nửa, bụng bắt đầu quặn đau, kèm theo đau bụng đẻ, nàng vội vàng che bụng lại.

"Hạnh Nhi, ta sắp sinh rồi..." Từng có một lần kinh nghiệm, Liễu Vi Dung biết lúc này là sắp sinh thật, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.

Không phải thái y nói đầu tháng tư mới lâm bồn sao? Sao mà hiện tại mới trung tuần tháng ba nàng đã sắp sinh rồi chứ?

Hạnh Nhi kinh hãi, vội vàng quăng bài trong tay ra, chạy lại đỡ lấy Liễu Vi Dung.

"Chủ tử đừng nóng vội, nô tỳ đỡ người đến phòng sinh bên cạnh."

"Mẫu thân sắp sinh tiểu đệ đệ sao?" Đoàn Đoàn vứt bài trong tay ra, hai tròng mắt trợn to nhìn mẫu thân, vẻ mặt chờ mong.

"Uhm, Đoàn Đoàn ngoan, đi gọi Trần mama đến đây!" Lúc này Trần mama và Bạch Liên đều không có ở đây, Liễu Vi Dung cắn răng nhịn đau mở miệng nói.

"Vâng!" Đoàn Đoàn gật đầu nghiêm túc, chân ngắn nhỏ bé bước nhanh ra cửa.

Trần mama nghe tin vội đến, còn đưa bà đỡ đã sớm chuẩn bị đến, phân phó một tiểu thái giám đi Tử Thần điện, thông báo cho Hoàng thượng.

Sau đó cùng Hạnh Nhi hợp lực đưa Liễu Vi Dung đến phòng sinh bên cạnh.

Bạch Liên ở ngoài cửa chăm sóc cho Đoàn Đoàn.

Bà đỡ đã ở đó chuẩn bị khăn mặt, kéo,..., các cung nhân cũng vội vàng đi đun nước, vân..vân..., toàn bộ đều được tiến hành đâu vào đấy.

"Hạnh Nhi, đem nước ta đã chuẩn bị tốt từ trước lấy qua đây." Liễu Vi Dung khó khăn lên tiếng, cảm thấy bụng của chính mình càng ngày càng căng, rất đau, nàng biết đây là điềm báo sắp sinh.

Thế nhưng không có sinh nhanh như vậy.

May mắn mỗi ngày nàng đều cố ý lấy ra một bình linh tuyền để dự phòng, chỉ sợ ngày nào đó đột nhiên lâm bồn.

Quả nhiên cũng đến lúc phải dùng đến.

"Vâng, chủ tử!" Hạnh Nhi nhanh chóng đến nội thất bên cạnh đem bình gốm sứ nhỏ mà chủ tử vẫn xem là bảo bối đưa qua.

Trần mama rất có kinh nghiệm, đầu tiên đã sớm chuẩn bị một hộp đựng nhân sâm đã cắt vụn qua đây, lấy một chút đưa đến bên miệng Liễu Vi Dung.

Sắc mặt Liễu Vi Dung bắt đầu dần dần trắng xanh, lắc đầu, trên mặt từng hạt mồ hôi to tròn rơi xuống, cắn răng nói: "Mama, cái này trước không vội."

Hạnh Nhi rất nhanh đem bình gốm sứ nhỏ đến, rót một chén nước cho Liễu Vi Dung uống, Liễu Vi Dung uống vào xong liền giảm bớt một chút đau đớn, chỉ là giảm bớt mà thôi, vẫn còn rất đau.

Có thể là do song thai, còn đau kịch liệt hơn so với lúc mang thai lần đầu tiên.

Hai bà đỡ đều đã đi tới, bắt đầu bận rộn.

"Nương nương, dùng sức, dùng sức..."

Bởi vì là song thai, hai bà đỡ đều cực kỳ khẩn trương hướng dẫn cho Liễu Vi Dung.

Liễu Vi Dung đau đến thét to một tiếng, Trần mama vội vàng cầm vải đoàn đưa cho Liễu Vi Dung cắn, sau đó tiếp tục cố gắng dùng sức, từng giọt mồ hôi tích tụ đầy khắp mặt theo tóc mai chảy xuống, thêm vào đó là cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng, cho đến khi trước mắt biến thành màu đen.

Lúc này Hoàng đế mang theo thái y đồng thời vội vã chạy đến đây, Đoàn Đoàn đứng bên ngoài thấy phụ hoàng tới, vội vàng chạy lên phía trước, ôm đùi của hắn, oa oa khóc lớn lên.

"Phụ hoàng, Diệu Nhi rất sợ..."

"không sợ, không sợ, đã có phụ hoàng ở trong này rồi." Mộ Dung Triệt ôm lấy Đoàn Đoàn vừa tròn hai tuổi, nói trấn an, hai mắt lại lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.

Thái y đã đi vào.

Dù sao cũng là song thai, nguy hiểm vẫn còn rất lớn.

Có thái y ngồi ở đây nên khiến người ta an tâm.

"Phụ hoàng, mẫu thân sẽ bình an sinh hạ đệ đệ chứ?" Đoàn Đoàn ôm cổ Mộ Dung Triệt, hơi sợ hãi hỏi.

"Sẽ!" Mộ Dung Triệt ôm chặt Đoàn Đoàn, kiên định nói.

Một chậu đựng nước ấm rất sạch được mang vào ban đầu, nhưng sau đó lúc đem ra lại là một chậu máu loãng, sắc mặt Hoàng đế Mộ Dung Triệt tái mét, gương mặt tuấn tú căng thẳng khẩn trương.

"Tình hình hiện tại như thế nào rồi hả?" Mộ Dung Triệt ở một bên hỏi cung nhân bưng nước ấm đi vào.

"Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương người đang đau bụng sinh, phải một lúc nữa mới sinh."

Nhận được câu trả lời xong, Mộ Dung Triệt càng lo lắng, Tiểu Lý Tử vội hỏi: "Hoàng thượng, ngài đừng lo lắng, nương nương chắc chắn sẽ bình an sinh hạ tiểu hoàng tử."

Trong phòng sinh

Trần mama động viên chủ tử, cầm vải đoàn, đem một miếng nhân sâm đưa đến bên miệng Liễu Vi Dung: "Chủ tử, ngài nhất định phải chịu đựng, không cần lãng phí nhiều sức lực, nước ối rất nhanh sắp bị vỡ rồi.."

Liễu Vi Dung ngậm miếng nhân sâm trong miệng, mệt mỏi gật đầu.

Không phải nói sinh lần thứ hai dễ hơn sao? Tại sao lăn qua lăn lại lâu như vậy, nước ối còn chưa bị vỡ?

Chẳng lẽ là do song thai?

Hẳn là không có khả năng.

Hai bà đỡ cũng rất vội vàng, đầu đầy mồ hôi, nước ối của Đức phi nương nương vẫn không vỡ, các bà cũng không có cách.

Lại một trận đau bụng sinh cuốn đến, Liễu Vi Dung ' a' hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm áp từ bụng dưới phun trào ra ngoài.

"Nước ối vỡ!" Bà đỡ mừng rỡ.

"Nhanh, nương nương sắp sinh, Trần mama mau nhẹ nhàng đẩy bụng nương nương xuống dưới, nhanh! Dùng sức, dùng sức!" Một bà đỡ phân phó với Trần mama nói.

Trần mama gật đầu, vươn tay từ từ đẩy bụng chủ tử xuống.

"Đầu! Đầu ra rồi!"

Liễu Vi Dung nghe xong cắn răng một cái, cố gắng dùng sức, một tiếng khóc thanh thúy vang lên.

Bà đỡ nhanh nhẹn dùng kéo cắt đứt cuống rốn, cười đến không khép miệng được nói: "Chúc mừng nương nương, là một hoàng tử!"

"Mau, còn có một!"

Một bà đỡ khác vội vàng hô.

"Nước, nước. . . . . ." Sinh một đứa gần như đã tiêu hao hết sức lực của Liễu Vi Dung, bây giờ nàng đã không có hơi sức dùng sức rồi, vội cắn môi hướng Trần mama nói.

Trần mama lập tức mang bình sứ nhỏ bên cạnh cầm đến, liền trực tiếp đặt miệng bình trên môi Liễu Vi Dung, Liễu Vi Dung vội vàng uống vài ngụm, uống sạch linh tuyền trong bình sứ.

Dần dần, thân thể của nàng bắt đầu hồi phục lại khí lực.

"Nương nương, dùng sức, còn có một, nhanh lên dùng sức một chút, nếu không sẽ nín hỏng (*) đấy!" Bà đỡ nóng nảy, mắt thấy đầu đứa trẻ sơ sinh nữa còn chưa có ra vội vàng kêu lớn.

(*): đứa trẻ bị ngột ngạt sẽ chết

Liễu Vi Dung gật đầu, cắn răng càng cố gắng dùng sức.

Hoàng đế đang lo lắng chờ đợi bên ngoài bỗng nghe bên trong truyền đến một tiếng khóc thanh thúy thì thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc sinh rồi.

Ngay sau đó lại nghĩ đến trong bụng Đức phi còn có một đứa chưa có sinh ra, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm.

"Phụ hoàng, đệ đệ, đệ đệ. . . . . ."

Đoàn Đoàn thính tai nghe thấy một tiếng khóc, ở trong ngực Mộ Dung Triệt lộn xộn, vui mừng kêu.

"Ừ, đệ đệ!" Mộ Dung Triệt ôm chặt Đoàn Đoàn, gật đầu.

Lúc này, không ít phi tần đến Nhu Phúc cung, Huệ phi, Phương phi, Đoan phi, Hiền phi cùng với Liễu Tương Nhã cùng một đám phi tử đã đến rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoàng đế, thấy Hoàng đế thân mật ôm Đại hoàng tử, trên mặt khó nén lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng sanh, không nhìn họ thì trong lòng trào lên đủ loại dấm chua cùng đố kỵ.

Lại nghĩ đến Đức phi đã sanh ra một đứa, bà đỡ còn chưa có ôm ra, không biết là hoàng tử hay là công chúa.

Bây giờ còn đang sinh một đứa nữa.

Trong lòng hận đến đỏ mắt!

Liễu Tương Nhã siết lòng bàn tay thật chặt, âm thầm cầu nguyện Liễu Vi Dung sinh ra hai công chúa.

Không chỉ có duy nhất một mình nàng có ý nghĩ này, ở đây cũng không thiếu phi tần cũng đang cắn răng nghiến lợi nguyền rủa các loại.

Phương Chỉ Doanh hung hăng cắn môi, song thai, nghĩ đến mình đã không thể sinh lại, liền cảm thấy một trận chán nản.

Sắc mặt của Huệ phi có chút khó coi, nghĩ đến mình đến bây giờ còn chưa có một đứa bé, Đức phi cũng sắp có ba đứa bé bên người rồi, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái.

Vốn định nhân lúc Đức phi sinh thì gian lận, nhưng Hoàng thượng phòng thủ rất nghiêm mật, nàng căn bản không có chỗ trống để chui vào.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Đức phi sinh ra đứa bé này rồi đứa bé kia.

Lúc này cửa phòng sanh đã được mở ra, một bà đỡ ôm một đứa trẻ đã được quấn tã lót thật chặt ra ngoài, sắc mặt vui mừng hướng Mộ Dung Triệt nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Đức phi nương nương sanh hạ một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."

Mộ Dung Triệt nhìn đứa bé một cái, ngược lại hỏi tới tình hình Liễu Vi Dung: "Đức phi hiện tại như thế nào? Còn có khi nào thì ra ngoài?"

Bà đỡ cười nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Đức phi nương nương sinh rất thuận lợi, còn có một tiểu hoàng tử đoán chừng rất nhanh là có thể thuận lợi sanh ra được."

Thần kinh căng thẳng của Mộ Dung Triệt rốt cuộc có thể buông lỏng, đem Đoàn Đoàn đặt xuống, từ trong tay bà đỡ nhận lấy đứa bé, hướng bà đỡ nói: "Ngươi mau vào hỗ trợ đi!"

Bà đỡ vội lĩnh mệnh vào phòng sanh.

"Phụ hoàng, đệ đệ, Diệu nhi muốn xem đệ đệ. . . . . ." Đoàn Đoàn vừa được đặt xuống liền đòi xem.

Mộ Dung Triệt cúi người xuống, đem tiểu hoàng tử trong tã lót cho Đoàn Đoàn nhìn thoáng qua.

Đoàn Đoàn nhìn tiểu đệ đệ trong tã lót, rối rắm nói: "Phụ hoàng, mặt của đệ đệ nhăn nhăn, khó coi!"

"Diệu nhi ban đầu cũng là cái bộ dáng này đấy." Mộ Dung Triệt sờ sờ đầu của hắn.

"À?" Lúc hắn mới sinh cũng khó coi như vậy sao?

Đoàn Đoàn buồn bực.

Nhưng mà hắn cũng rất vui mừng vì có đệ đệ mới.

Phi tần xung quanh biết được Liễu Vi Dung lại sanh hạ một tiểu hoàng tử xong, đều biến sắc.

Ai cũng vò vò tiểu mạt tử (*), mang trên mặt nụ cười mừng rỡ vừa đi đến nhìn tiểu hoàng tử vừa chúc mừng, nhưng trong lòng đã sớm cắn răng nghiến lợi, ghen tỵ Liễu Vi Dung mệnh tốt.

(*) khăn nhỏ

Mộ Dung Triệt cũng lười để ý những nữ nhân này, sai thái y bắt mạch cho Tam hoàng tử, sau khi biết được tất cả khỏe mạnh xong, liền để bà vú cho bú sữa.

Đoàn Đoàn cũng trông mong vội vàng đi theo.

Có Bạch Liên chăm sóc, Mộ Dung Triệt cực kỳ yên tâm, cộng thêm nơi này là Nhu Phúc cung, khắp nơi đều có người của hắn, không cần lo lắng.

Hồi lâu, trong phòng sinh không thanh không tức như cũ, cho đến bây giờ đứa bé thứ hai vẫn chưa ra, Mộ Dung Triệt bắt đầu tâm hoảng ý loạn, bắt đầu cầu nguyện Đức phi nhất định phải bình an, nhất định phải bình an. . . . . .

Tiểu Lý Tử ở một bên cũng lo lắng.

Không biết có phải Mộ Dung Triệt quá nỗ lực cầu nguyện hay không, trong phòng sinh rốt cuộc vang lên tiếng con nít khóc.

"Oa oa. . . . . ."

Ngay sau đó, bà đỡ ôm một tã lót nữa ra ngoài, cười đến không khép miệng được, lúc này họ được ban thưởng khẳng định không ít rồi.

"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Đức phi nương nương bình an sinh hạ tiểu công chúa nữa."

"Chúc mừng Hoàng thượng, thai Long Phượng, đại cát chi triệu (*)!" Hiền phi cười khanh khách nói.

(*): Có

Mọi người rối rít nói lời cảm tạ.

Trong phòng sinh thái y bắt mạch cho Liễu Vi Dung bẩm báo Hoàng thượng, cũng không có phát hiện vấn đề, chỉ là kiệt lực thôi.

Biết được Đức phi không có việc gì, lúc này Hoàng đế mới hoàn toàn yên tâm. Bình tĩnh lại, phát hiện sau lưng mình đã ướt một mảng rồi, thì ra là hắn khẩn trương lo cho Đức phi như vậy.

Ôm nữ nhi trong tay không buông, vung tay lên, hậu thưởng bà đỡ cùng cả cung nhân Nhu Phúc cung rất nhiều.

Dĩ nhiên ban thưởng cho Liễu Vi Dung càng thêm phong phú.

Rất nhanh, tin tức Đức phi bình an sinh hạ thai Long Phượng truyền khắp cả hậu cung, Thái hậu giả bệnh biết được xong vui mừng một hồi, cũng hậu thưởng một phen cho Liễu Vi Dung, khen ngợi nàng có công sinh con, đồng thời lại có chút tiếc nuối.

Sao Đức phi này không phải là nữ nhi Phương gia?

Liễu Vi Dung ở bên trong mới vừa sanh xong hai đứa bé liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nhóm người Trần mama bắt đầu dọn dẹp phòng sanh, lúc này chủ tử sanh hạ thai Long Phượng, thật là rất đáng mừng.

Cả hoàng cung một mảnh vui sướng.

Sau ba ngày tắm lễ cực kỳ long trọng, dù sao long phượng thai cũng là hiếm thấy, cộng thêm sau khi Long Phượng Thai sanh ra, Thái hậu liền khỏi hẳn, mọi người càng thêm yêu thích đối với Long Phượng Thai rồi.

Không ít mệnh phụ đặt rất nhiều đồ trang sức trân quý ở trong bồn, hy vọng có thể hưởng chút phúc khí của Long Phượng Thai.

Đối với lần này Mộ Dung Triệt thích nghe.

Đoàn Đoàn rất thích hai người đệ đệ muội muội này, ngày ngày đều phải đi xem bọn hắn.

Liễu Vi Dung thì vẫn ở cữ trong phòng sinh, Trần mama thường đem Long Phượng Thai ôm tới cho nàng nhìn, thuận tiện cho uống sữa.

Đặt nhũ danh cho Tam hoàng tử gọi là Viên Viên.

Kết hợp với tên Đoàn Đoàn, chính là Đoàn Đoàn Viên Viên.

Đoàn Đoàn vui mừng, mỗi ngày đều gọi Tam hoàng tử là Viên Viên.

Mỗi lần Liễu Vi Dung nghe xong cũng không nhịn được phì cười, Viên Viên làm cho nàng nhớ đến một nhân vật lịch sử.

Có chút cảm thấy quẫn, nam bản Viên Viên (*)!

(*): ý chị Vi Dung nhà mềnh nói đến chính là mĩ nữ trần viên viên đó

Tam công chúa tên là Hoan Hoan.

Lúc Mộ Dung Triệt nghe thấy nhũ danh Tam hoàng tử thì khóe miệng giật giật, Đức phi lấy nhũ danh trước sau như một đều khó nghe.

Rất nhanh, một tháng trôi qua, trung tuần tháng tư, nàng ở cữ xong, đoán chừng là được hộ lý thích đáng, cộng thêm công dụng của Nước Linh tuyền, ngực của nàng lại đầy đặn trở lại, vóc người vô cùng xinh đẹp.

Hôm nay chính là tiệc đầy tháng của đôi Long Phượng Thai.

Cho người ôm hai đứa trẻ sơ sinh mềm mại phấn nộn ra, chậm rãi đi tới Ngự Hoa Viên.

Tiệc đầy tháng lần này cực kỳ long trọng, đặc biệt là do ăn mừng cho đôi Long Phượng Thai.

Mệnh phụ cùng đại thần và chúng phi tần đều đến đông đủ.

Hoàng đế cũng ngồi ở trên thủ tọa.

Nhìn thấy Liễu Vi Dung một thân cung trang, vừa lúc thấy dáng người nàng vẫn đầy đặn có lồi có lõm, khẽ hí mắt, đáy mắt xẹt qua một tia hỏa quang.

Liễu Vi Dung cũng nhìn thấy Thái hậu, phát hiện khí sắc Thái hậu tốt hơn rất nhiều, lúc này người đỡ Thái hậu đổi thành Phương Chỉ Doanh.

Chúng phi tần thấy Liễu Vi Dung tham dự, nhìn vóc người này càng thêm xinh đẹp làm cho trong mắt mọi người đều ứ máu.

Thật là không có thiên lý, sinh Long Phượng Thai, còn điều dưỡng thân thể tốt như vậy.

Không để ý đến mọi người hâm mộ ghen ghét, Liễu Vi Dung mang theo Long Phượng Thai cùng Đoàn Đoàn đến trước mặt Hoàng đế và Thái hậu.

Sau khi cúi người hành lễ xong, Long Phượng Thai được Thái hậu ôm qua, ngồi ở bên cạnh nàng, cảm giác tựa như ngồi bên cạnh một đôi kim đồng ngọc nữ, Thái hậu nhìn gương mặt tinh xảo của Long Phượng Thai thì vui mừng, cười tít mắt.

Tiệc đầy tháng rất nhanh bắt đầu.

Hoàng đế ban tên cho Long Phượng Thai, Tam hoàng tử gọi Mộ Dung Phong, Tam công chúa gọi Mộ Dung Nhạc.

Liễu Vi Dung rất thích hai cái danh tự này, nhịn không được mà lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Liễu Tương Nhã hí mắt nhìn Liễu Vi Dung nói cười duyên dáng ở nơi xa, mí mắt rũ xuống, khóe miệng khẽ nhếch, hi vọng sau đó ngươi còn có thể cười được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net