#5: Bất Đắc Dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Rowena] "Tiểu thư...sao lại đi một mình vậy ạ?"

Tôi trở lại chỗ Chrysos đợi thì đã thấy thằng bé dựa vào Rowena mà ngủ gục, đều tại cái tên khốn khi nãy làm mất thời gian.

[Calliope] "Tarquin ngươi đi vào cửa tiệm bán vũ khí dắt Beron về đi, tên đó bị đánh mà ngất đấy"

[Tarquin] "B-bị đánh ạ?! Tiểu thư bị ám sát sao ạ?!"

[Calliope] "Ngươi khôn hồn thì nhỏ tiếng lại đi, Chrysos mà thức là ta chém bay đầu ngươi"

[Rowena] "Tên nào công kích tiểu thư vậy ạ?"

[Calliope] "Không hẳn là đánh nhau với ta, chỉ là tên đó hắn và ta dành nhau mua đồ, Beron ta bảo hắn lấy mạng tên đó đi mà chưa gì đã gục rồi"

Mà làm cách nào tên đó đánh Beron không gây ra tiếng động nhỉ?

[Calliope] "Mà...dù sao ta cũng mua được đồ rồi, tên đó nếu ta gặp lại thì ta sẽ lấy đầu hắn, Tarquin ngươi còn đứng đây làm gì?"

[Tarquin] "T-thần sẽ đi ngay ạ."

[Calliope] "Ta sẽ bế thằng bé, Rowena ngươi gọi xe ngựa"

Tôi đi về thành vì Chrysos đã mệt, để nó không bất ngờ tỉnh giấc nên tôi đặt thằng bé ngồi trên đùi mình. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào nên đã ấm áp lên mấy phần, tóc thằng bé màu trắng pha chút vàng còn tôi thì là màu đen có lẽ tôi giống cha còn Chrysos thì giống mẹ.

Calliope bị ám ảnh việc theo đuổi tình yêu của Ragna mà đã quên mất rằng tình yêu dành cho cô ta vẫn còn xung quanh mình, đứa trẻ này tôi nhớ trong sách có nhắc qua rằng Chrysos vì vô tình làm đổ ly trà nóng lên tay nên Calliope quá tức giận mà trong lúc cha đi vắng cô ta hành hạ đứa bé rất nhiều. Kết cục Chrysos chết dưới tay người chị của mình, trong một lần em ấy đang chơi ở khu rừng cách xa thị trấn thì Calliope nắm lấy thời cơ trả tiền cho bọn người xấu để ám sát thằng bé.

[Rowena] "Thưa tiểu thư đến thành rồi ạ"

[Calliope] "Hầu nữ Bella, ngươi kêu cô ấy đến đây"

[Rowena] "Rõ, tiểu thư"

[Calliope] "Dậy thôi Chrysos đến nơi rồi"

Thằng bé ngủ sâu quá, hẳn là mệt lắm.

[Calliope] "Chrysos"

[Chrysos] "Dạ..."

[Calliope] "Dậy thôi, em ngồi trên đùi chị khá lâu rồi đó"

[Chrysos] "Dạ? Hả?! Em xin lỗi!"

[Calliope] "Xuống xe đi, về thành rồi"

Tôi không ngờ bộ dạng ngái ngủ của em ấy lại quá mức đáng yêu đến thế, chỉ là lần đầu tự dưng có một đứa em trai như thế này lại làm tôi nổi máu một người chị đúng nghĩa. Lúc chưa xuyên không thì khi nhỏ đứa trẻ nào gặp tôi chúng nó cũng chạy mất dạng, không chạy cũng là khóc rất nhiều.

[Bella] "Tiểu thư và cậu chủ dạo chơi trong thị trấn như thế nào ạ?"

[Calliope] "Ta có mua bánh cho các ngươi, còn để ở trong xe ngươi lấy ra đi, không chắc là ngon nhưng các ngươi đừng chê nó trước mặt ta"

[Bella] "D-dạ?! Tiểu thư mua bánh cho tụi thần cơ ạ?!"

[Calliope] "Chrysos xuống xe cẩn thận"

Tôi mà nghe được câu nào chê thì người đó chỉ có chết thôi, nên mấy người đó biết điều nếu có ăn thì cũng ngậm miệng, khen hay chê cũng phải để trong bụng.

[Calliope] "Em vào thành nghỉ ngơi đi, chị cũng mệt rồi cũng sẽ nghỉ một chút"

[Chrysos] "Dạ"

[Calliope] "Bella mau mau mang bánh vào trong, rồi chuẩn bị đồ cho ta"

[Bella] "Tôi sẽ làm ngay ạ!"

Chắc là đã đến giờ trưa, trời cũng bắt đầu ấm lên một chút chứ không còn lạnh nữa. Xuyên vào làm một tiểu thư được hầu hạ từ miếng ăn đến miếng mặc, Calliope cô ta hầu như có mọi thứ từ vật chất đến tình thương đều có nhưng vẫn một mực muốn có tình yêu của Ragna.

Tôi từ một cô gái 27 tuổi trở thành một cô nhóc 17 thật tình vẫn rất là mơ hồ, tất cả thành công tôi vừa mới gầy dựng chưa tận hưởng được bao lâu thì lại gặp phải chuyện khốn kiếp này. Cứ như là tôi bị ép buột sống một phần cuộc đời của cô gái tên Calliope không quen không biết mà chỉ đọc sơ qua một cuốn sách ngẫu nhiên đến tựa đề tôi còn chẳng nhớ.

Chỉ là tôi nhớ cha mẹ của mình, nhớ bạn bè của mình, nhớ nơi tôi từng sống. Tôi muốn thoát khỏi nơi này, sống cuộc đời của riêng tôi chứ không phải của ai khác.

[Bella] "Tiểu thư đang buồn chuyện gì vậy ạ?"

[Calliope] "Khi nào cha ta trở về ngươi biết không?"

[Bella] "Có vẻ là ngày mai Công Tước sẽ về, thần được dặn là 2-3 ngày"

[Calliope] "Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở riêng một chút"

Tôi sẽ dành thời gian để khóc thương cho số phận tội nghiệp của mình, bất đắc dĩ bị chuyển đến đây còn chẳng biết là sẽ về được hay không, có khi tôi thay đổi cuộc đời của Calliope thì tôi sẽ ở đây suốt cuộc đời còn lại của mình. Nếu ở thế giới bên kia thì xa nhà là một chuyện rất bình thường, tôi có thể thăm cha mẹ mình vào những dịp lễ, các dịp để tất cả thành viên trong gia đình đoàn tụ với nhau.

Nếu việc tôi xuyên không là do một tên được gọi là "Thần" thì tôi muốn xoá xổ cái tên khốn đó, vì hắn mà tôi phải xa mái ấm của mình, vì hắn mà tôi đánh mất những gì tôi đã đổ mồ hôi nước mắt xây dựng nên và cũng vì hắn mà tôi phải xa những thứ thân thuộc với mình nhất.

Tôi tự hỏi, Calliope có bao giờ nghĩ đến gia đình mình chưa? Cha cô thì rất yêu quý cô, em cô thì luôn ngưỡng mộ cô, những tình yêu đó sao cô chẳng bao giờ nhận lấy nó mà lại ngu ngốc theo đuổi một tên còn chẳng thèm nhìn lấy cô một cái. Thật lòng mà nói tôi chẳng thấy tiếc thương cho số phận của cô, bởi nó rất nhảm nhí là đằng khác...à không tôi phải trách tác giả của cuốn tiểu thuyết này chứ, bởi nó mà cô là một nhân vật rất mù quáng, một nhân vật có công dụng để dẫn dắt cho nữ chính và nam chính đến với nhau sau bao nhiêu khó khăn.

Nếu nghĩ lại việc tôi trở thành Calliope thì nó giống như một lời cầu cứu thì đúng hơn, nếu cô xuất hiện ở đâu đó dù là ở trong giấc mơ của tôi đi chăng nữa tôi chắc chắn sẽ phải hỏi cho rõ vấn đề này.

Thật khốn đốn làm sao, Calliope nếu thật sự cô đang cầu cứu rằng ai đó hãy giúp cô thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này thì tôi nghĩ là mình không thể giúp cô đâu, vì tôi đang muốn chết rất nhiều là đằng khác.

@waabi_sabi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net