Chương 01-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đó là cái lý do mà cục cưng lại thành chủ nợ của ta, nó giàu hơn ta mà. Tính sơ sơ thì nó là đại chủ nợ của ta rồi, ta bây giờ không dám đảm bảo giả sử nó có làm ầm ĩ lên thì vì thương tiệc bà chị số khổ của nó hay là đang tiếc tiền, không biết đòi ai  hix ( Chiqu đến ho sặc sụa vì những lời tự sự của nữ chính).

Papa và mama của ta thì ta chắc chắn là sầu não, ta cá cược đến đồng xu cuối cùng đấy. Họ mất đi một tay chân đắc lực và không tốn kém lắm như ta thì không tiếc sao được ( tác giả nghĩ ba mẹ của nữ chính biết nữ chính nghĩ về họ như vậy chắc tức bốc khói). Cộng thêm các tiểu chủ nợ là những nhỏ bạn thân và mấy chàng trai ta đang hẹn hò hẳn cũng đang ngầm ngầm căm tức vì bị quỵt nợ. Nói thật ta còn ở đó chắc ta cũng ráng đi làm thuê trả nợ cho họ chứ, ta cũng không đến nỗi xấu xa định có mượn không có trả. Nhưng cái này là trời ép ta phải “quỵt nợ” ta cũng bó tay thôi he he ( ack ack, Chiqu xỉu vì sốc).

-        Như Ý.

Ai da, ai lại muốn đòi mạng ta vậy nhỉ? Ta thoát khỏi dòng suy nghĩ quay qua nhìn nhân vật vừa lên tiếng. Tuấn tú nhị ca ca của ta đây mà, trí nhớ của Như Ý không có nhiều lắm ký ức về vị ca ca này.

-        Nhị ca.

-        Muội tỉnh rồi, thật tốt quá. Sao lại ra đây ngồi, ngoài này có gió sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

Tuấn tú ca ca xoẹt một cái đã đứng trước mặt ta, woa tốc độ gì đây? Mới một giây trước còn đứng cách cả mấy mét cơ mà, đáng nể thật.

-        Muội không sao đâu, nằm mãi trong phòng muội ngạt thở chết mất. Huynh mới đi đâu về sao?

-        Sao muội biết ta mới đi đâu về?

-        Huynh ăn mặc banh bao vậy không phải đi ra ngoài hẹn hò với ai sao?

Tuấn tú ca ca chớp mắt rồi nhẹ cốc đầu ta một cái. Này này ai cho phép hả, ui da tức tức tức quá, Ý nhi bình tĩnh nén xuống, không được phá hủy hình tượng.

-        Ui da nhị ca, huynh đánh ta.

-        Cho muội chừa thói lanh chanh.

-        Muội có sao?

-        Còn không?

Tuấn tú ca ca dám cốc đầu đại tiểu thư ta đây, nếu không phải ca ca đây đẹp trai như vậy ta chẳng cho mấy cước rồi ( nữ chính hơi bị bạo lực trong tư tưởng hen, đã vậy còn biện hộ kỳ quái nữa tại vì đẹp trai nên tha cho hix hix).

-        Muội là tỏ lòng ngưỡng mộ ca ca của muội anh tuấn, bảnh trai thôi, thế mà cú đầu muội, huynh không biết tốt xấu gì cả?

-        Ah, bảo bối bữa nay lại còn bắt bẻ huynh nha, muội không ngoan huynh không cho quà nữa.

ấy khoan quà hả? He he không cho là không cho thế nào? Ta vừa đến đây đã đại diện tiền nhiệm Như Ý nhận quà rồi, lần này mình không làm gì cũng có hưởng, thật tốt hi hi.

-        Ơ không, muội xin lỗi huynh. Nhị ca tốt nhất, đẹp trai nhất, thương muội nhất.

-        Thông minh, nè tặng muội.

Thịnh Vượng nhét vào lòng bàn tay đang mở ra của Như Ý một mảnh ngọc xanh biếc. Lục Vô Độc Ngọc, thế gian có một không có hai, đây là ngọc quý có khả năng ngừa mọi loại độc trên thế gian. Ngọc này nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng nếu lọt vào tay chủ nhân thật sự sẽ phát huy được công dụng giải độc thiên hạ vô địch này.

Ý nhi nhìn mảnh ngọc từ màu xanh lá bỗng sáng lên trong bàn tay mình. Ngọc quý nha, cầm vào thấy mát lạnh lại còn có khả năng tự phát sáng như dạ quang nữa chứ. Tuấn tú ca ca thật hào phóng he he, ngọc này mà đem đấu giá chắc thu được cả một đống tiền. Trời không phụ ta, sau bao năm làm con nợ nghèo rớt ta đang chuẩn bị phi thăng thành quý cô giàu có.

Thịnh Vượng tròn mắt nhìn ngọc dần sáng lên trong tay muội muội, bất giác mỉm cười. Chủ nhân thực sự của Lục Vô Độc Ngọc ai có thể ngờ lại là em gái của ta chứ. Nghe đồn từ khi chủ nhân trước đây chết đi cách đây cả trăm năm, ngọc này chưa hề chấp nhận chủ nhân mới.

-        Như Ý số muội thật là tốt đó, ngọc này nhận muội là chủ nhân rồi.

-        Huynh tặng nó cho muội thì đương nhiên muội là chủ nhân của nó rồi.

Tuấn tú ca ca không lẽ định đổi ý không tặng ta nữa. Đùa, cho rồi thì cho luôn đi chứ, nó là tấm vé dẫn ta tiến vào con đường giàu sang đấy. Huynh lấy lại thì chẳng bằng lấy mạng ta ( hiz, khiếp quá Ý nhi ui, Chiqu vái sống nàng).

-        Không hẳn, huynh cũng không phải là chủ nhân của nó. Nó chỉ sáng lên trong tay muội thôi không thấy hả?

-        Là sao?

Ta ngu người hỏi lại. Ta phải hỏi chi tiết để biết được mà sau này nâng giá lên chứ. Mặc dù cứ cho là nó chỉ là một mảnh ngọc bình thường đi, đã vào tay ta, qua sự quảng cáo của ta, mảnh ngọc này sẽ nâng tầm cao mới.

-        Ngọc này là Lục Vô Độc Ngọc đó.

-        Thật sao?

Ta chẳng biết Lục Vô Độc Ngọc là cái quái quỉ gì, mà lục lọi trong ký ức của Như Ý cũng chẳng có tí khái niệm nào. Tuy nhiên ta vẫn cứ tròn xoe mắt, biểu lộ sự ngưỡng mộ đã, tuấn tú ca ca thấy ta khoái nó thể nào chả quáng cáo giới thiệu sản phẩm cho ta ngay. Ta học tâm lý ta biết mà, con người ta có nhu cầu nói tương đương với nhu cầu cơ bản ăn, uống, chỗ ở (nhu cầu đầu tiên trong kim tự tháp Maslow đó).

-        Đúng rồi, cả trăm năm nay nó mới nhận chủ nhân mới đó. Ngọc này có khả năng ngừa mọi loại độc nếu chủ nhân mang nó trong người. Muội bây giờ là đương nhiệm chủ nhân muội có nó rồi chẳng sợ bị hạ độc bởi bất cứ độc gì.

-        Woa, lợi hại quá.

Ta giật thót trầm trồ bảo vật quý giá này, nó có khả năng giải tất cả mọi loại độc sao có lẽ cả APTX 4869 cũng giải được ( nữ chính lại bắt đầu mơ màng rồi, APTX 4869 là độc teo nhỏ trong truyện tranh Thám Tử Conan). Khoan, ngọc quý vậy mà cho không thật à?

-        Nhị ca, ngọc quý như vậy mà huynh tặng cho muội sao?

-        Huynh cầm nó thì cũng chỉ để trang trí thôi, nó không có tác dụng trên người huynh.

Thảo nào đem cho ta, huynh dùng không có tác dụng thì giữ làm gì, vướng tay chân. Ngọc quý đi với quý nhân ta đúng là trời sinh một cặp (hiz, lại mắc bệnh “nổ”), ngọc này để phòng thân không nên đem đấu giá. Ta xin xỏ món khác đem bán sau vậy, vừa an toàn mạng sống lại vừa giàu có he he, ta thật phục Ý nhi ta.

Chương 4: Thái tử Vương Bạch Trường

Phủ Thái tử.

-        Hoàng huynh, đang nghĩ gì mà trầm ngâm im lặng thế, đệ ngồi đây cả nửa ngày mà huynh không biết là làm sao?

Ta ngẩng đầu lên liếc cho tên đệ đệ của ta một cái, đàn ông gì mà nhiều chuyện quá.

-        Đệ tìm ta có chuyện gì?

-        Không có gì, đệ vừa từ trở về thì biết tin phong lưu công tử của chúng ta giờ đây đã vướng bận chuyện thê tử nên đến xem huynh thế nào.

Vương Bạch Sơn, tam hoàng tử của Đại Nam Quốc đang có vẻ mặt hí hửng vô cùng của kẻ tiểu nhân thấy người khác gặp họa. Chàng ta không vui sao được khi nhìn thấy kinh thành đệ nhất mỹ nam, yêu quý hoàng huynh của mình cuối cùng cũng phải cưới vợ. Thế là chàng ta bớt đi được một đối thủ đàng gờm ha ha, chuyện vui chuyện vui.

-        Không có gì quan trọng hơn thì biến ngay cho ta.

-        Huynh hung dữ như vậy làm chi? Đệ muốn hỏi huynh khuynh thành đệ nhất mỹ nhân dung mạo ra làm sao thôi mà? Nàng ta có xứng với huynh không?

-        Không xứng.

Bạch Sơn nhíu mày, đệ nhất mỹ nhân còn không xứng thì ai mới xứng đây? Hoàng huynh của mình từ lúc nào trở nên kén chọn, khó chiều vậy cà.

-        Sao vậy, mỹ nhân đệ nhất đó, huynh vẫn không hài lòng?

-        Không.

-        Trời, sao huynh kén chọn quá vậy?

-        Đi ra ngoài ngay, ồn ào quá.

-        Nhưng mà…

-        Đi ra.

Bạch Trường không để tên đệ đệ nhiều chuyện nói hết câu, một cước đá văng ra ngoài rồi đóng cửa cái rầm. Cho đáng đời, ai bảo thích lo chuyện bao đồng làm chi. Chàng đang rầu rĩ lắm đây, hơi sức đâu mà nghe hắn lải nhải này nọ nữa chứ. Ba ngày trước phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn cũng không thèm hỏi qua chàng một câu cho phải phép. Chàng cưới thê tử chứ phụ hoàng nạp tú nữ hay sao mà làm ăn nhẹ nhàng, qua loa, sơ sài như vậy chứ. Đường đường thái tử phong lưu, tuấn tú ngay cả vợ cũng không được phép chọn thì còn mặt mũi nào nhìn ai nữa hả trời?

Đệ nhất mỹ nữ thì sao chứ? Chàng đến mặt mũi cô ta còn chưa nhìn thấy, biết có thật sự đẹp như lời đồn thổi không? Thêm nữa phụ nữ đẹp thì ở đâu chẳng có, chàng vẫy tay một cái có cả một hàng dài xếp hàng chờ ân sủng (hiz chàng thái từ này cũng kiêu). Chàng lại phải lấy một người mình không thích làm vợ sao? Chàng thừa hiểu tại sao phụ hoàng làm vậy, hôn nhân mang mùi vị chính trị quá rõ ràng. Phụ hoàng hạ chỉ chàng một câu chống đỡ, từ chối cũng không được nói. Đau, cái này là thua đau đớn ngay từ lúc chưa xuất quân, mối hận này không trả thật hổ danh quân tử (he, khẩu khí lớn).

Xoẹt, cửa sổ mở tung một thân hình trang phục đen từ đầu đến chân nhẹ nhàng nhảy vào cúi người chờ báo cáo tin tức.

-        Chuyện gì rồi?

… Xì xào … rì rầm…

Sắc mặt của Bạch Trường càng nghe càng tối sầm lại, nhìn vào mà Ảnh Long thấy rét run dù thời tiết đang mùa thu mát mẻ, ôn hòa. Chàng chỉ có thể trách cho cái tin tức chàng mang về không được tốt đẹp sáng sủa lắm nên chủ nhân mới tức giận như vậy thôi.

-        Được rồi, lui ra, cứ theo kế hoạch mà làm.

-        Vâng, chủ nhân.

Trong tích tắc căn phòng lại vắng hoe chỉ có một thân ảnh ngồi trên ghế với một xấp giấy tờ hỗn độn trên bàn. Đại Nam Quốc, binh hùng tướng mạnh, dân chúng ấm no, là quốc gia giàu mạnh nhất trong khu vực 15 nước này. Hoàng đế vua cha là minh quân tài trí, được dân chúng yêu mến, chàng chỉ mới là thái tử cũng phải còn lâu lắm mới tới phiên tiếp quản triều chính. Ngoại quốc nhìn vào ngưỡng mộ và kính sợ Đại Nam Quốc, trong nước triều chính tạm thời chẳng có điểm nào đáng quan ngại. Nhưng chàng với cương vị hoàng đế tương lai và một con mắt quan sát sắc sảo (đa nghi ấy mà, thái tử này rất có triển vọng đó) nhìn ra vô số điểm đáng nghi ngại ( có máu đa nghi của Tào Tháo).

Giang hồ nghĩa sĩ, theo tiền lệ trước nay với triều đình hoạt động song song “nước sông không phạm nước giếng” nhưng dạo gần đây bị chàng “bắt giò” được vài động tĩnh khả nghi. Cái gì cũng phải đi trước một bước giành thế chủ động thì kết quả sẽ tốt hơn. Trong giang hồ gần đây xuất hiện một tổ chức do thám gọi là Bạch Hoàng Các, thế lực bành trướng rất nhanh. Tuy chỉ xuất hiện thời gian ngắn nhưng đã rất nhanh đuổi gần kịp tổ chức sát thủ Huyền Băng Cung là do có sự nâng đỡ từ triều đình. Nói chính xác là Bạch Hoàng Các là tổ chức được chàng gầy dựng và bồi dưỡng. Theo lý thuyết thì cứ nói rằng giang hồ là chuyện của giang hồ, triều đình không tạo điều kiện nhưng cũng không nên ngăn cản. Chẳng ai dại khờ đi đắp cái đập ngăn dòng sông đang chảy nếu không vì mục đích chính đáng ngăn lũ hay chuyển dòng nước trị thủy. Chàng ủng hộ cho Bạch Hoàng Các cũng coi như góp chút “hương sắc” với đời vậy.

Tổ chức bất kỳ nào cho dù đã được bôi trơn hoạt động theo cơ chế có sẵn nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trục trặc và chính vào cái lúc này đây chàng đang có cả khối chuyện phải lo thì nó lại xảy ra chuyện, thật là lắm việc.

-        Thanh Minh.

-        Dạ, thái tử thần có mặt.

Thanh Minh xuất hiện nghe phân phó ngay, chàng ta nãy giờ là đứng ngoài gác cửa mà. Mới bước vào nhìn cái bản mặt chằm vằm một đống của thái tử mà tóc sau gáy chàng đã dựng đứng lên. Chuyện xấu rồi, dự đoán là mình sắp bị đuổi xa đi thực hiện nhiệm vụ gì đó. Chàng chẳng phải ngại ngần nhiệm vụ khó khăn hay nguy hiểm gì nhưng trách nhiệm bảo vệ thái tử không thể lơ là.

-        Đi Sơn Lang thành hỗ trợ Thanh Mẫn.

-        Vâng, vậy còn thái tử ai sẽ…

-        Ta tự lo được.

Bạch Trường lạnh lùng cắt ngang lời Thanh Minh định nói. Chàng không phải là phế nhân không thể tự bảo vệ mình được huống hồ bây giờ nhân sự đang vô cùng thiếu thốn, nuôi quân không dùng thì phí tiền.

-        Thuộc hạ vâng lệnh.

-        Nhân tiện báo cáo điều tra Chiêu Văn Như Ý đâu?

-        Thuộc hạ đang định dâng lên.

Ta cầm bản điều tra lật qua lật lại, không thú vị lắm cũng chỉ là cô gái bình thường, suốt ngày ăn rồi ngủ, ngoài đánh đàn rồi làm thơ chẳng biết cái gì hơn. Đẳng cấp cỡ đó mà muốn thành thê tử của ta sao, thật không biết người biết ta một chút nào. Nàng sẽ hối hận vì đã ép ta Chiêu Văn Như Ý, chỉ mỗi cái tên thôi cũng thấy khó nghe rồi (anh í ghét nàng rồi, xem anh làm được gì nào).

Ta tính toán kế hoạch trong đầu tìm cách làm khó cô ta, đợi ta nhé mỹ nhân ha ha (tên này ma vương quá).

Chương 5Mỹ nữ đáng giá bao nhiêu?

Toàn Phát_ tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành_ mới sáng ngày ra khách khứa đã kéo tời đông nườm nượp. Một cái bàn nhỏ ngoài ban công lầu hai có hai chàng công tử đang nhàn nhã vừa uống rượu vừa tán chuyện.

-        Đại ca mới sáng sớm có nhã hứng ha, kéo đệ đi tửu lâu cơ đấy.

-        Được uống rượu không tốn bạc mà lại chê sao?

-        Làm gì có.

Bạch Sơn chối phắt nhìn lơ đãng xuống đường. Vị đại ca dở hơi của ta chẳng biết có vấn đề gì dạo này hành động hơi khác thường. Không lẽ bởi vì sắp cưới vợ mà tinh thần bị đả kích trầm trọng nên trở nên “ấm đầu”. Nguy, nguy, nếu lấy vợ mà tai hại thế ta chẳng bao giờ cưới ai. Ồ, cô gái đó…

-        Nhìn gì mà chăm chú thế?

Thấy đệ đệ mắt tròn xoe, miệng há hốc như cá mắc cạn ta cũng hướng theo ánh nhìn của hắn xuống đường. Có gì đâu mà hắn hốt hoảng thế? Tên này không lẽ sáng nay ta bắt hắn dậy sớm, lôi đi uống rượu nên hắn bị điên. Ta mà biết trước chuyện sẽ như vậy thì chẳng mời hắn đi theo làm gì?

Thấy hắn ngồi một hồi lâu vẫn cấm khẩu dù đã khép miệng trở lại, ta tiện miệng hỏi chơi dù cũng không hứng thú thật sự.

-        Uống rượu mà cũng bị hóc xương à?

-        Huynh nói vậy có ý gì?

Hắn không biết bị ta nói cạnh khóe nên ngơ ngác hỏi lại. Tên đệ đệ khờ này hắn không biết là cái bộ dáng “cá mắc cạn” hồi nãy của mình nhìn kinh khủng lắm đâu. Hên cho hắn bàn này nằm góc khuất mà ta lại ngồi che khuất tầm nhìn của người khác về hướng này nên chắc là không bị ai nhìn thấy. Chứ cái hình tượng đẹp đẽ bao năm cực khổ gây dựng của hắn bị sụp đổ đi thì thật tội nghiệp mà ta ngồi chung với hắn cũng bị vạ lây (ack ack, cứ tưởng là thương em trai, rốt cuộc chỉ lo hình tượng của mình bị nhiễm bẫn, nam chính nhân cách kém quá).

-        Đệ vừa nhìn thấy cái gì dưới đó, ta thấy đệ ngạc nhiên đến bàng hoàng, thấy quỷ hả?

-        Không phải quỷ mà là mỹ nữ.

-        Mỹ nữ?

Mỹ nữ thôi mà có cần phải biểu lộ “hoành tráng” vậy không? Ta cười khẩy, nhún vai nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ. Rượu ngon chẳng lẽ lại không bằng mỹ nữ, đệ đệ của ta thật không biết đánh giá cái gì mới là tốt cái gì là không đáng giá. Mỹ nữ kinh thành nhiều như rác bên đường ( tác giả muốn đánh hắn quá, hix hix, tức ), đi một bước dẫm lên cả lớp dày đặc dưới chân. Ta chẳng nói quá, bằng con mắt nhìn người của đại thái tử tài ba ta đây, ta phải công nhận phụ nữ Đại Nam Quốc đẹp hơn các quốc gia láng giềng cả chất lượng lẫn áp đảo về số lượng. Ta đi sứ qua 14 quốc gia, dù công cán bận rộn nhưng cũng bớt chút thời gian vàng ngọc liếc ngang liếc dọc một chút thấy phụ nữ của nước mình đẹp hơn nước khác một cách “oanh liệt” ( công cán bận rộn mà hắn vẫn còn tâm trạng cắt xén được dành cho việc tư, tác giả bó tay với hắn luôn).

-        Ừ, đẹp lắm chưa thấy ai đẹp như vậy bao giờ.

-        Rồi sao nữa?

-        Nàng xém té.

-        Sau đó?

-        Không té.

Ta chút nữa sặc chết, có mỗi thế mà hắn cũng ngơ ngẩn cả người. Ta quyết định rồi lần sau không đi uống rượu với hắn nữa, mất mặt quá.

-        Không uống nữa à, rượu này mắc tiền lắm đấy số lượng bán ra mỗi ngày cũng hạn chế, chúng ta đến sớm mới mua được có một bình. Mọi hôm đệ thích lắm mà.

-        Nhìn thấy nàng thì rượu cũng uống cũng chẳng còn vị gì ngon nữa.

Đúng là dở hơi hết chỗ nói, không uống thì thôi đỡ tốn. Ngươi không uống ta sẽ được uống nhiều hơn (ack ack, phải không trời).

-        Này đừng có ngơ ngẩn ra nữa, thích cô ta chứ gì, ta cho người tìm cô ta về cho đệ.

-        Đương nhiên, đệ sẽ cưới cô ta về làm vương phi.

Khổ rồi, bệnh nặng đến mức này sao, làm cứ như trước nay chưa gặp mỹ nhân bao giờ. Ngồi trên ban công tận lầu hai ngó xuống mới nhìn thấy một thoáng biết cô ta hay ho, tốt đẹp ở điểm nào mà đòi cưới về làm vương phi.

-        Sao không đuổi theo cô ta đi, dò theo dấu vết mất công tìm kiếm sau này,  còn ngồi đây làm gì.

-        Bảo bối vẫn còn ở trong tiệm sách bên kia đường mà, xíu nữa nàng ra đệ sẽ phi thân từ đây xuống đó.

-        Nè, xuất hiện đường đột thế sợ không gây được ấn tượng tốt đâu.

-        Vậy phải làm sao?

Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn ta chờ đợi thỉnh giáo khiến ta xém sặc chết vì rượu lần thứ hai. Cái này còn phải hỏi sao, hắn có phải là trẻ nít ngây thơ không biết tán gái là cái gì đâu? Nói không phải chứ, mấy vụ này hắn rành hơn ta cả mấy cấp bậc ấy chứ.

-        Trước tiên là phải xuống đó rồi, đứng đợi nàng bước ra thôi, sau đó thì…

Ta chẳng biết sau đó thì làm cái gì nữa, bởi vì nãy giờ dù nói chuyện với đệ đệ, ta vẫn liếc liếc để ý cái cửa tiệm bên kia đường kia. Ta nhìn thấy một mỹ nữ đẹp tuyệt trần bước ra, nàng là tiên nữ hạ phàm sao?

Đệ đệ ta cuống quýt không cần chờ đợi thời gian thỉnh giáo cách thức gây ấn tượng với mỹ nữ nữa, hắn định phi thân xuống đó thì ta túm tay giữ hắn lại. Ta thủy chung không muốn hắn nhảy xuống đó trước ta, ta làm hành động vô thức đầu tiên là giữ hắn có gì từ từ tính sau. Xe ngựa đột ngột xuất hiện đứng chắn tầm nhìn của ta với nàng, khi xe chạy nàng cũng mất tăm luôn.

-        Huynh buông tay đệ ra nào. Nhanh lên.

Hắn gạt tay mạnh một phát phi thân xuống dưới, chẳng thèm để ý đến ta bởi vì cú đẩy quá mạnh và bất ngờ mà lảo đảo suýt té.

-        Tên quỷ con này, định ám sát ca ca mà.

Ta lầm bầm trong miệng, rồi cũng phi thân xuống theo ngay sát nút. Hành động như một kẻ “ăn quỵt” chính thống bởi vì thật ra ta vẫn chưa trả tiền. Nhưng mà ta đang vội, mỹ nữ đó biến mất nhanh quá không để lại dấu vết gì cả làm hai huynh đệ chúng ta đuổi theo nhưng chẳng thu được kết quả gì.

-        Khi nãy huynh không kéo tay đệ làm gì thì đệ đã đuổi kịp rồi.

-        Ta sợ đệ vội vàng quá té gãy cổ thôi.

Ta đưa ra lý do rất là hợp lý, ta kéo đệ lại vì ta lo cho sự an toàn của đệ đệ mà. Hắn nhìn ta với ánh mắt bỡn cợt rất gian xảo khiến ta chột dạ. Hèm, hắn cũng không phải ngốc không nhận ra lúc nãy ta cố tình ngăn cản chuyện tốt của hắn.

-        Thật sao?

-        Dĩ nhiên.

Ta nhún vai, quay đầu bước hướng quay lại tửu lâu tay thì phe phẩy cái quạt. Ta mà còn đứng đó sẽ bị hắn bắt bẻ đến ngượng ói máu chết mất thôi. Đại thái tử phong lưu, anh tuấn ta đây lại đi tranh giành mỹ nữ với hoàng đệ thật đáng xấu hổ. Nhân gian nói “hồng nhan họa thủy” cấm có sai, ta mới có nhìn thấy nàng ta một cái đã hành động điên rồ rồi không thể trách đệ đệ công phu kém bị “tẩu hỏa nhập ma” vì mỹ nữ được.

-        Dĩ nhiên, có mà huynh sợ ta giành người đẹp thì có. Huynh đệ tốt thế đấy, cái gì cũng giành với ta, chẳng biết nhường nhịn gì cả.

Bạch Sơn nhìn theo dáng anh trai bỏ đi một mạch chẳng dám ngó lại liếc mình một cái thì cười thầm, lắc đầu, bó tay. Không trách được mỹ nữ mà, tên đó không giành với ta thì ta sẽ bị ngạc nhiên bởi tấm lòng độ lượng của hắn đến cảm động nghẹn ngào đến chết quá. Nhưng không lo hắn có thái tử phi rồi, vướng tay vướng chân như thế giành với ta thế nào được. Ha ha, lần đầu tiên ta thấy phụ hoàng ban ra cái đạo thánh chỉ đó thật có ý nghĩa. Mỹ nhân đợi ta tìm ra nàng rồi thì biến thành vương phi yêu dấu của ta. Ta ngẩng cao đầu bước đi hùng dũng quay lại tửu lâu.

Hai huynh đệ kẻ trước người sau quay lại cái nơi cả hai vừa rời đi, ngồi đúng vào cái vị trí khi nãy. Ta cười cười nhìn hoàng huynh đáng kính với ánh mắt trêu chọc. Chuyện thú vị thế này lẽ nào ta lại bỏ qua sao, phí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net