Chương 01-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hoài cơ hội trời cho.

-        Đại ca, huynh cho đệ mượn vài người đi tìm cô nương ban nãy nhé, người của huynh làm ăn rất khá mấy cái vụ tìm kiếm này.

-        Được.

-        Huynh cũng nên chuẩn bị quà cáp gì đi, đệ có lẽ sẽ thành hôn trước cả huynh đấy.

Ta nén cười đến đau cả bụng trước cái dáng điệu bất đắc dĩ của hắn. Trừng trị sơ sơ thế này là nể mặt lắm rồi, ai bảo hắn dám giành mỹ nhân với ta. Thái tử ca ca có cả một dàn người đẹp ở trong phủ rồi còn tham lam gì nữa chứ. Hắn trước giờ làm gì biết “thương hoa tiếc ngọc” là cái gì đâu. Người ngoài không rõ sự tình cứ tưởng hắn hào hoa, phong độ lắm thực ra ta biết hắn đối với nữ nhân thái độ trong lòng rất mờ ám. Người ta so sánh người đẹp với hoa với ngọc, hắn ngoài miệng cười mỹ mạo, khen ngợi, ban thưởng nhưng trong lòng đang đánh giá mỹ nhân với “rác trên phố” hay là “cỏ ven đường”.

-        Đệ biết trước đệ có thể tìm ra cô nương ấy hay không mà nói trước chắc chắn vậy?

-        Một mình đệ thì chắc là không được thế mới phải nhờ đến huynh. Huynh nói sẽ tìm cô ta cho đệ mà, quên rồi sao?

Ta cười toe toét nháy mắt với hắn. Ta đoán hắn đang cân nhắc có nên liệt ta vào cái danh sách “những kẻ ngứa mắt” hay không đây mà? Người hiểu hắn không nhiều nhưng lại có tên ta, nhìn ánh mắt của hắn đang kìm nén cơn tức thật buồn cười quá. Lâu rồi ta không gặp được chuyện vui như vậy ha ha ( huynh đệ nhà này cũng gớm mặt thật đấy, hix).

-        Không quên, ta sẽ giúp đệ. Ta phải vào cung gặp phụ hoàng đây, đệ có về bây giờ chưa?

-        Huynh đi trước đi, bữa rượu này đệ trả, coi như ăn mừng gặp được vương phi tuong lai của đệ.

-        Vậy huynh cũng không khách sáo.

Tên đệ đệ đáng ghét, ta vừa bước đi xa vài bước hắn đá phá ra cười. Cười đi rồi sẽ biết hậu quả, huynh đệ tốt.

Chương 6: Mỹ nữ không có thật sao?

Lật tung cả kinh thành lên trong cả hai tuần mà một tí tin tức về mỹ nhân cũng mò không ra khiến hai huynh đệ ta nhìn nhau chán nản. Nàng cứ như là bóng ma vậy chẳng thấy một dấu vết gì chứng tỏ sự tồn tại của mình cả. Những người nhìn thấy nàng hôm đó thì nhiều, nữ nhân nhìn nàng ngẩn ngơ, nam nhân thì ngớ ngẩn ( he he, mỹ nhân nào mà sức công phá kinh khủng vậy) nhưng cũng chỉ thấy một lần duy nhất rồi mất tăm mất dạng.

-        Hoàng huynh, người của huynh lần này làm ăn cũng bết bát quá.

-        Người của đệ khá khẩm hơn được mấy phần.

Ta cay cú đáp trả, ta cũng dốc toàn lực rồi đấy chứ. Hôn thê tương lai của ta cũng chưa được ta để tâm đến mức đó. Nàng mặt mũi ra làm sao ta cũng có quan tâm đâu. Ta giúp hắn tìm người mà hắn lại còn ngồi đó ỉ ôi than vãn, thật không biết cái gì là ơn nghĩa.

-        Đệ đùa thôi, cám ơn huynh đã dốc sức, coi bộ đành phải nhường huynh cưới vợ trước rồi.

-        Đệ muốn cưới sớm như thế thì mỹ nữ trong kinh thành xếp cả mấy hàng dài đấy.

-        Nói thế cũng bằng thừa, đệ muốn vương phi của đệ là mỹ nhân hôm nọ kìa.

Ta nhún vai bước lại bàn rót một ly trà uống cho tỉnh táo. Hai huynh đệ chúng ta nói không cường điệu thật sự là “thân tàn ma dại” đến nơi cả rồi. Mỹ nữ gì mà tai hại quá, tìm nàng thật khổ.

-        Vào đi.

Ta lên tiếng khi có tiếng gõ cửa vang lên. Quản gia trong phủ bước vào cung kính bẩm báo:

-        Điện hạ, có Hoắc công công từ trong cung đến.

-        Mời vào đây đi.

Phụ hoàng cho gọi ta hay sao, hôm qua ta vừa mới tiến cung mà, người có chuyện gì mà lại muốn tìm ta nữa.

-        Nô tài Hoắc Lăng xin bái kiến thái tử điện hạ, tam vương gia.

-        Đa lễ quá rồi Hoắc công công, có chuyện gì sao?

-        Bệ hạ cho mời người tiến cung, xin mời thái tử.

Biết ngay là thế mà, ta nhanh chóng đi ngay. Phụ hoàng triệu kiến bất ngờ không phải là chuyện hay ho gì, cái này qua kinh nghiệm lâu năm ta biết rõ. Lần gần đây nhất là cái tin người đã hạ chỉ tứ hôn, người ra tay toàn dúng chiêu trí mạng, tuyên chỉ rồi mới báo cho ta biết. Ta lúc đó mặt méo xẹo cũng phải nuốt giận dằn xuống, vua không nói đùa thánh chỉ đã tuyên làm sao rút lại được.

Ta bước vào thư phòng của người thì thấy cả mẫu hậu cũng đang ở đó. Dấu hiệu của chuyện không tốt đã lờ mờ trước mắt rồi.

-        Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.

-        Hoàng nhi, con lại đây ngồi đi.

Mẫu hậu cười kéo tay ta ấn vào ghế bên cạnh người. Mẫu hậu của ta là chính thất, đương triều hoàng hậu cao cao tại thượng. Người là ái nữ của cựu tể tướng, một trung thần lỗi lạc.

-        Thưa, phụ hoàng và mẫu hậu cho triệu kiến hoàng nhi vì vần đề gì vậy ạ?

-        Trẫm gọi hoàng nhi đến là vì hôn sự của con, thánh chỉ đã ban xuống cả nửa tháng rồi sao Trẫm thấy con chẳng có động tĩnh gì?

-        Thưa phụ hoàng, hoàng nhi gần đây công cán bề bộn nên chưa chu toàn xong việc chung thân đại sự này. Hoàng nhi đã để người phải bận tâm thật đáng trách phạt.

Ta hai tuần nay phải lo chuyện của Bạch Hoàng Các với lại tìm mỹ nhân, thời gian đâu mà lo chuyện hôn sự đó. Huống hồ, hôn sự ép uổng này ta không hài lòng một chút nào.

-        Hoàng nhi không vui với hôn sự này sao?

Mẫu hậu ta nhẹ nhàng hỏi. Chuyện chính sự người không tham gia bao giờ, quản lý hậu cung với một đám cung tần mỹ nữ của hoàng đế đã đủ mệt rã người rồi. Thêm vào đó cuộc hôn nhân này sặc sụa mùi chính trị người càng không hứng thú.

-        Thưa vâng, hoàng nhi không thích.

Nàng nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Nàng quay sang hoàng thượng thắc mắc.

-        Bệ hạ, chuyện này là sao?

-        Trẫm tứ hôn ái nữ của Chiêu Văn đại tướng quân cho hoàng nhi, Trẫm thấy chuyện này rất ổn mà.

-        Thần thiếp cũng nghĩ vậy. Hoàng nhi, ái nữ của đại tướng quân là thiên kim tiểu thư danh gia có điểm nào con không xứng với con.

-        Hoàng nhi là không có ý đó.

-        Vậy thì tốt, hoàng nhi chọn ngày tháng rồi đưa sính lễ qua nhà người ta đi, Trẫm muốn có con dâu chính thức rồi.

Hoàng đế bệ hạ phán một câu với khẩu khí không cho phép người nào phản đối. Khi ngài ra chiếu chỉ này cũng có đôi chút khúc mắc nhưng ngài đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi. Chiêu Văn gia tộc nhiều đời trung thành, yêu nước đối với hoàng triều công lao ngất ngưởng. Dù thế lực gia tộc này rất mạnh nhưng trên danh sách những kẻ có thể làm phản họ đứng hàng dưới cùng. Nếu dùng cuộc hôn nhân này làm mồi nhử như một biện pháp trấn an sẽ có lợi nhiều hơn có hại.

Sau khi mẫu hậu rời đi, ta cũng định xin phép đi luôn nhưng bệ hạ gọi ta lại.

-        Con không trách trẫm chứ?

-        Hoàng nhi không dám.

-        Trẫm nghĩ con sẽ thích vị thái tử phi này thôi.

-        Hoàng nhi hy vọng thế.

-        Con hiểu tình thế mà, Kim quốc và Phong quốc đã bắt đầu rục rịch rồi. Biên cương sắp tới sợ là không yên ổn được bao lâu nữa.

-        Hoàng nhi hiểu được nỗi lo của phụ hoàng, con sẽ không làm người thất vọng.

-        Tốt.

Quốc gia có biến võ tướng có đất trổ tài. Chiêu Văn gia tộc là võ tướng trung thần từ thời lập quốc không có họ thì quốc gia cũng lung lay. Ta vì cơ nghiệp tổ tông bao đời tất phải có trách nhiệm giữ gìn nó. Hôn sự này chỉ là một nước cờ trong một ván cờ thôi, ta chẳng phải người chơi, thái tử phi tương lai của ta càng không, tất cả chỉ là những quân cờ. Nhưng trong một bàn cờ, các quân cờ cũng có thế mạnh yếu không giống nhau mà, không phải sao? Ta nhếch môi cười mà không phải bởi vì vui vẻ.

Thêm một tuần nữa mở rộng phạm vi ra khỏi kinh thành tìm kiếm cô nương bí ẩn kia, không lại hoàn không. Tam đệ của ta thở dài buông tay.

-        Không tìm nữa, cái này gọi là không có duyên rồi.

-        Bỏ cuộc sớm vậy sao?

-        Huynh tìm được thì nhường huynh giữ lấy vậy.

-        Đa tạ.

-        Nè huynh làm thật đấy hả?

-        Làm cái gì?

Ta nhướng mày hỏi lại. Tìm kiếm cả 3 tuần, hao tài tốn của cả một đống công sức và thời gian của ta nữa chứ ít ỏi gì. Bỏ cuộc là bỏ cuộc làm sao?

-        Cướp đoạt vương phi của đệ.

-        Thế ta tưởng đệ rút rui rồi.

-        Đùa thôi.

-        Thế thì tích cực lên, ta còn nhiều việc phải làm lắm, thái tử phi của ta còn đang đợi ta đến mang nàng đi kia kìa.

Ta cũng chẳng định đến phủ đại tướng quân làm gì, ta đợi ngày cưới rồi nhìn mặt nàng luôn một thể.

-        Đại tẩu tương lai của đệ xinh đẹp chứ.

-        Không biết.

-        Cái gì huynh còn chưa gặp nàng lấy một lần à? Huynh thờ ơ vừa vừa thôi chứ.

-        Ta bận tìm mỹ nữ giúp đệ không thấy sao?

-        Lý do không đủ sức thuyết phục.

-        Ta cũng có định thuyết phục gì đệ đâu.

-        Huynh ăn nói “ngang như cua”. Đệ hôm nay đến chào huynh, đệ chuẩn bị ra khỏi thành chiều nay.

Đệ đi đâu mặc xác, báo cáo với ta làm cái gì, tưởng ta rảnh rỗi quản nhiêu như vậy chắc?

-        Nhưng huynh yên tâm đệ sẽ về sớm dự lễ thành thân của huynh.

-        Khách sáo rồi.

Ta thành thân ngày tháng nào bản thân còn chưa quyết định, đệ làm sao biết được mà về đúng ngày giờ chứ. Ta chỉ mới đưa sính lễ qua cũng chưa có chọn ngày lành tháng tốt mà ta thấy bên nhà họ cũng chẳng tỏ vẻ giục giã gì nên ta cứ tà tà để đó. Nếu không phải phụ hoàng cứ hối thúc như hoàng cung bị cháy sắp sập đến nơi, còn bản thân ta khí thế ngất trời hy sinh vì đại cục thì một cọng cỏ ta cũng chẳng đưa qua.

Phủ đại tướng quân.

-        Vẫn không tra ra được manh mối gì à?

Chiêu Văn Tống Ngọc nóng lòng như lửa đốt gầm lên hỏi khiến cho kẻ quỳ dưới sàn nhà đang bẩm báo kia sợ đau hết cả tim. Cả phủ từ trên xuống dưới bầu không khí căng thẳng như dây đàn kéo căng chuẩn bị đứt. Bảo bối của toàn gia đùng một cái mất tích không để lại dấu vết gì không lo lắng sao được. Chiêu Văn phủ dạo gần đây tai họa cứ liên miên đổ xuống đầu làm kẻ dưới cứ xì xầm mãi. Thánh chỉ vừa ban thì tiểu thư té xuống hồ xém chết, dưỡng bệnh chưa khỏi thì bị bắt cóc. Cả nhà đang rối như tơ vò thì bên phủ thái tử đưa sính lễ hỏi cưới qua ầm ầm chất đống đầy nhà. Cưới với xin cái gì, người còn không biết sống chết nơi nào, còn lòng dạ nào mà vui mừng với lại cao hứng nữa. Cho người trong phủ xuất toàn lực đi tìm thì trở về tay trắng.

-        Thuộc hạ bất tài, xin tướng gia tha tội.

-        Lui ra, tiếp tục truy tìm cho ta.

Đại tướng quân thất vọng phất tay đuổi ra ngoài quay qua phu nhân đang thút thít khóc sưng vù hết cả mắt an ủi vài câu.

-        Phu nhân đừng lo lắng quá mà hại thân, Như Ý mà thấy nàng như thế này sẽ buồn lắm. Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, có tin gì ta báo nàng ngay lập tức.

-        Chàng nói xem, Như Ý có làm sao không? Bảo bối từ nhỏ đến lớn chưa đi xa nhà bao giờ lần này chắc là hoảng sợ lắm, hu hu.

Nói rồi khóc không ra nước mắt nhìn nàng vật vã thật thảm thương. An Khang và Vạn Sự liếc mắt nhìn nhau cùng đứng lên dìu, thay nhau trấn an mẫu thân. Các chàng cũng lo đến ruột gan quặn thắt hết cả lên. Lo tìm muội muội đã mệt lắm rồi còn phải cố gắng phong tỏa bưng bít tin tức nữa chứ. Đường đường tứ tiểu thư của tướng quân phủ mà để người ta bắt cóc ngay trước mũi, chuyện này đồn ra ngoài chỉ sợ thanh danh của bảo bối bị đánh “nát như tương”. Nàng hiện tại còn chuẩn bị là người của hoàng gia nữa chứ, bảo vệ không chu đáo ở trên trách tội xuống sẽ không nhỏ đâu.

Chuyện động trời như thế này, thật sự là ai đã ra tay, để mà tra ra được thì kẻ đó sẽ phải khóc hận mấy kiếp còn chưa đền hết tội. Người trong triều ư? Khả năng cũng khá lớn, Chiêu Văn gia thù oán với người ngoài cũng không ít. Phải biết rằng cái danh hiệu thái tử phi tương lai kia của bảo bối có biết bao nhiêu người nhóm ngó. Nàng có thể bị đối phương là kẻ cũng đang mong muốn con cháu trong nhà ngồi vào vị trí đó thủ tiêu trừ hậu họa. Nhưng có đủ năng lực đối kháng ra tay sạch sẽ “ma không biết quỷ không hay” không dấu tích thế này thật sự hiếm hoi nếu không muốn nói là “bói mãi mà chẳng mò ra con ma nào”.

-        Tướng quân có một bức thư mới gửi tới bằng bồ câu.

-        Đưa ta.

Tướng quân đại nhân giật ngay con bồ câu trong tay người hầu kia không chần chừ. Ngài rút từ trong ống tin buộc dưới chân bồ câu ra một mẩu giấy nhỏ.

-        Tin của muội muội sao thưa phụ thân?

-        Ừ.

Ngài trả lời Vạn Sự nhưng vẫn chăm chú đọc lại nội dung mảnh giấy một lần nữa. Ba người còn lại trong phòng cũng vọt tới đứng trước mặt ngài ngay, ánh mắt ánh lên chút hy vọng.

-        Như Ý con nó sao rồi?

-        Không sao rồi, bình an vô sự.

-        Thiếp mượn chút.

Trần Lệ Như giằng lấy mảnh giấy trong tay tướng quân, hai đứa con cũng căng mắt đọc ké. Trong thư vẻn vẹn vài chữ : “ Ngọc quý tiểu thư của tướng quân phủ, an toàn khỏe mạnh. Huyền Băng cung chủ cam đoan”.

-        Huyền Băng cung chủ.

An Khang thốt lên, người của họ bắt cóc tiểu thư của Chiêu Văn gia làm cái gì? Giang hồ lừng lẫy đại danh, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ từ khi nào lại đi làm cái chuyện hạ lưu, mất mặt như vậy?

-        Con đi liên lạc với họ ngay.

Vạn Sự nói rồi xin phép đi ngay, đợi mãi mới có manh mối phải tức tốc chộp lấy chứ. Bảo bối muội muội vì lẽ gì mà lại thu hút sự quan tâm của Huyền Băng cung chủ vậy nhỉ? Hẳn có ẩn tình.

Chương 7:  Giang hồ có gì vui?

Chiêu Văn Như Ý ta là kẻ thích đọc sách, ta mừng đến rơi lệ khi nhìn thấy văn tự họ dùng ở cái xứ này. Đại tiểu thư ta đang ám chỉ tới chữ quốc ngữ đó mà, theo trí nhớ của ta thì chữ quốc ngữ thế kỷ 17 mới xuất hiện rồi đến tận thế kỷ 20 mới được dùng bõm bẽm ở thế giới hiện đại. Chuyện cứ như mơ mà lại có thật, cái xứ văn minh hiện đại chưa rọi tới này lại dùng ngôn ngữ của ta mới tuyệt chứ.

Lý tưởng bị đè bẹp trước giờ của ta là trở thành đại văn hào cơ mà, nên ta rất chăm đọc sách để học hỏi kinh nghiệm. Sách trong thư phòng của nhà ta có vô số, ta đọc chưa hết nhưng khi ta đi ra ngoài dạo phố ta vẫn tranh thủ mua thêm vài quyển. Ta có nói qua rồi mà phải không, mua sắm cũng là một thú vui khác của đời ta mà. Nói mới nhớ chưa tiết lộ cho các vị, người dân cái xứ này xuyên tạc và phỏng đoán sự việc với cường độ thần sầu. Ta nhân tiện lúc rảnh rang lục lọi trí nhớ của Như Ý xem làm cách nào mà cô ta trở thành đại danh đỉnh đỉnh khuynh thành mỹ nhân. Kết quả khiến ta bất ngờ hơn cả chuyện năm xưa ta thi đại học lạng quạng thế nào mà cũng đậu vớt he he. Này nhé ta dám cá là ngoại trừ người trong phủ từng thấy mặt ta ra thì Như Ý đi ra ngoài lúc nào cũng trùm kín mặt như phụ nữ Hồi giáo hết á. Nàng ta cho rằng nàng ta quá đẹp đi, phải trùm mặt vào mất công ra đường gây họa cho người ta. Ta chẳng thể nào hiểu được, dựa vào đâu mà nàng ta tự tin thế. Ta công nhận gương mặt nàng, e hèm mặt của ta luôn, cũng mỹ miều lắm nhưng mà gây họa cho người khác à, làm gì có cửa. Người ta ra đường thì nhìn đường mà đi thôi, ai rảnh mà nhìn nàng làm gì nàng lo chi xa thế.

Ấy thế mà dân chúng người ta cũng kháo ầm cả lên, tứ tiểu thư của Chiêu Văn đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”. Tin tức ấy ở đâu mà ra ta cũng thấy khó hiểu, không lẽ bởi vì “canh me” mãi mà không nhìn được mặt mũi nàng ta ra làm sao nên đoán đại. Mấy nàng che mặt lại chỉ có hai khả năng, một là quá đẹp hai là quá xấu. Cái này là ta suy đoán trên quan điểm của họ, còn ý kiến chủ quan của ta khác biệt hơn hẳn. Ta thấy chỉ có mấy nàng vì lý do tôn giáo mới tuân thủ quy tắc “ẩn dật” trước đám đông thôi chứ phụ nữ làm gì có ai xấu. Như vậy phao tin đồn tiểu thư nhà quan “xấu như ma” thì sợ mang tội vạ thôi cứ phỏng đại là đẹp đi, chẳng chết ai. Chắc là sự tình nó như thế ta ra kết luận sau một hồi suy ngẫm.

Đại tiểu thư ta tư tưởng thông thoáng hơn “xấu che tốt khoe” nên ta nghênh ngang ra đường mà không có dùng khăn dùng mạng che mặt gì hết. Cái xứ ta từng sống nó ô nhiễm khói bụi ra đường ta bịt khẩu trang nó đỡ bụi thôi, chứ cái xứ này cây cối nhiều trong lành mát mẻ che mặt vào làm gì cho nó khó thở. Ta thấy suy nghĩ của ta nhìn kiểu gì cũng đúng hơn cái lối suy nghĩ của tiền nhiệm Như Ý kia, ta đi từ đầu đường đến cuối đường có thấy ai bị làm sao đâu. Đường vẫn đông, chợ vẫn buôn bán bình thường, ta mua hàng cũng chẳng được giảm giá một đồng nào hết. Cái kiểu đẹp mà Kim Dung miêu tả Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp ra đường ăn hàng của người ta bởi vì nàng đẹp quá người ta không lấy tiền ta thấy nó xạo xạo làm sao ấy. Hoặc là ta không đẹp bằng Tiểu Long Nữ hoặc là Kim Dung “ổng” nổ cho sướng miệng ấy mà.

-        Tiểu thư sao người không che mặt vào nữa.

-        Ta sợ bị nghẹt thở.

-        Sao cơ? Trước giờ người không che mặt thì không dám ra đường mà, sao giờ lại thế?

-        Muội mà rơi xuống hồ nếm thử cái cảm giác không thở được đi rồi biết tại sao ta không che mặt nữa.

-        À, ra thế.

Tường Nhi gật gù ra chiều hiểu rõ, lý do của ta hợp lý thế còn gì, bắt bẻ chỗ nào nữa. Ta là người không phải là cá, cái này không có gì bàn cãi nha, ta không thở được dưới nước nếu không có bình oxy, đương nhiên các vị cũng thế rồi. Ta xém chết đuối vì ngạt thở, từ đó suy ra ta sợ cảm giác khó thở. Mạng che mặt là một thứ khiến người ta khó thở khi ta sử dụng, giải pháp là không che nữa, quá thuyết phục he he. Chẳng ai có thể bắt bẻ sự thay đổi thói quen trường kỳ của tiền nhiệm Như Ý kia, ta thì đỡ mệt.

-        Tiểu thư à, người ta nhìn tiểu thư mắt tròn xoe đầy đường kìa.

-        Mắt họ tròn sẵn thôi.

Ta đến mệt với nha đầu này nhưng cũng không dám kể khổ. Cô bé đi theo Như Ý bao năm bị tiêm nhiễm nặng lắm, nhất thời ta chưa uốn nắn được. Chủ tớ bọn họ hai người mắc bệnh “tưởng” quá cao rồi. Bệnh này triệu trứng phát tác trong tư tưởng rồi dần dần xâm lẫn trên nét mặt cuối cùng là biểu hiện qua lời nói. Cô ta ra rả như ve kêu cả buổi thế kia thì đủ biết đang bệnh ở cấp độ nào.

-        Muội nói ít đi cho ta nhờ cái coi.

-        Vâng. Nhưng tiểu thư à, có vị công tử kia vừa nhìn cô vừa đi đường tông đổ cả sạp trái cây của người ta.

-        Bậy nào, hắn không cẩn thận liên quan gì ta. Muội đừng có biến ta thành nguyên nhân của mọi sự như thế chứ, ta gánh không nổi đâu.

-        Muội nói th…

-        Đủ rồi mà.

Ta đến rã hơi, khô hết cổ họng, lùng bùng hết lỗ tai vì cô bé này. Con nít con nôi mới có 15 tuổi mà làm như cái gì cũng biết. Bằng tuổi của cô ta, cả đời đi theo vị tiểu thư tiền nhiệm kia tiếp cận được bao nhiêu chuyện mà ra oai thế, hix. So với em trai cục cưng của ta thì nói nhiều hơn gấp bội, mà cục cưng của ta cường độ nói chuyện được cả nhà ta chứng nhận nói nhiều như “bắn súng liên thanh” không ngừng nghỉ, nói liên hồi cước khiến người nghe mệt tim. Cái này ta không nói quá đâu, các vị cứ thử ở chung với một người nói nhiều một thời gian đi sẽ hiểu cảm giác của ta.

-        Nguyệt cô nương!

-        Ui.

Thu hút sự chú ý ngay tức khắc, cô bé khép miệng lại rồi, đỡ quá. Chắc bị gọi như thế này lần đầu đó mà.

-        Sao tiểu thư gọi muội lạ thế.

-        Muội nói ít thôi ta nhức đầu.

-        Nhức đầu, ôi không, chúng ta đi về thôi, tiểu thư không khỏe không thể lang thang ngoài đường thế này được. Để muội gọi xe đ…

Tận mắt chứng kiến he, các vị chịu nổi không, ta chết mất thôi.

-        Cám ơn tiểu thư, lần sau lại đến nữa.

Chủ tiệm sách cười tít mắt, mời mọc rồi cám ơn ta rối rít. Mua mấy quyển sách thôi mà, cũng đâu cần nói nhiều như vậy. Ta biết là lão cần quảng cáo nhưng mà lão làm hơi quá thì phải, từ lúc ta bước vào đến khi ta bước ra cứ nói “nhặng xị” cả lên. Dạo này ta bị mấy người nói nhiều chèn ép quá hix.

Ta đứng trước cửa tiệm chờ xe ngựa đi về phủ, ta đi bộ cũng khá nhưng mà cũng chạm đến giới hạn rồi. Ta kêu Tường nhi đi thuê xe lúc về cho đỡ mệt. Lúc ta ra cổng, xinh đẹp mẫu thân muốn ta đi bằng xe ngựa cho đỡ đau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net