Chương 01-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chân nhưng ta khoái ra ngoài coi phong cảnh, đi xe ngựa thì nhìn thấy được cái gì nên không chịu. Bảo bối như ta muốn đi bộ là được đi bộ (hix, nàng làm như chuyện đó đáng khoe lắm hay sao ấy), phu nhân tôn kính cũng chiều ta.

Một cái xe ngựa đỗ phịch trước mặt ta, người trong xe chẳng để cho ta kịp phản ứng kéo ta lên xe cái roẹt. Hắn hành động như ta là búp bê nhựa nặng có vài gram ấy, dễ dàng vô cùng. Ta tại bất ngờ nên không kịp phản ứng, đến khi định thần thì đã ngồi yên vị trên xe rồi. Người kia ta nhìn thấy lạ hoắc, hiển nhiên Như Ý cũng không quen. Hắn nhìn cũng rất trẻ cỡ 23 không hơn và khá điển trai nha. Quên nói với các vị ta là lấy ca sĩ Enrique Iglesias ( nam ca sĩ người Tây Ban  Nha) làm tiêu chuẩn đẹp trai ( tác giả chẳng biết nàng nghĩ sao nhưng mà nàng chọn như vậy nên chiều nàng luôn, nhân vật con cưng của Chiqu mừ).  Ai mà đẹp cỡ chàng là “chuẩn mực”, kém hơn thì liệt vào danh sach “khá điển trai” mà đẹp hơn thì lọt vào “siêu cấp đẹp trai”.

-        Thất lễ rồi tiểu thư.

-        Công tử là ai vậy?

-        Tại hạ “nói không đổi tên im lặng không đổi họ”, đích danh gọi Huyền Tam công tử.

-        Hân hạnh.

Ta chắp tay theo cái cách mà ta thấy mấy vị đại hiệp trong phim kiếm hiệp vẫn làm, một tay nắm lại tay kia duỗi thẳng đặt lên thốt lên hai chữ tỏ lòng “ngưỡng mộ”. Thực tế thì ta thấy hắn rõ dở hơi, ta chỉ có hỏi hắn tên gì thôi mà, đâu cần phô quá vậy, gì mà “nói không đổi tên im lặng không đổi họ” nghe nó ngố ngố làm sao ấy. Tên họ hắn như thế nào thì nó thể nào chả nguyên si lúc nào cũng như thế, làm như có mỗi hắn tên họ muôn đời không đổi chắc. Ta xuyên không, xuyên thời đại vẫn “chết dính” mãi một cái tên Chiêu Văn Như Ý mà còn không thèm khoe khoang đây này. Tên riêng của mình với cái chuông cửa là cài thứ của mình hay nhà mình nhưng mà công dụng chính là để cho người ta dùng thôi.

-        Tại hạ phụng lệnh chủ nhân mời tiểu thư đến một nơi, hy vọng tiểu thư không cảm thấy bất tiện.

-        Nếu ta nói rằng điều này rất bất tiện.

-        Vậy xin thứ lỗi tại hạ đành phải để tiểu thư chịu thiệt thòi rồi.

Tên khờ này thế thì còn hỏi ý kiến ta làm cái gì, ta bây giờ như “cá trên thớt” rồi, ta có nói gì thì hắn cũng không thèm thả ta đâu. Xứ này coi bộ văn minh chưa rọi tới nên cuộc sống con người ta cũng mập mờ quá. Ta mới sáng sớm còn ngồi nhà ăn uống phè phỡn giờ phải ngồi trên cái xe ngựa sóc ầm ầm đối diện với một “ đại hiệp nửa mùa” không quen này ( nàng ấy đánh giá người ta là “đại hiệp nửa mùa” vì nàng ấy chưa biết người ta là ai thôi, nhân vật đình đỉnh đại danh ngồi trước mặt mà không biết, phí cơ hội). Hên cho ta, hắn không xấu trai coi như cũng an ủi đi, ngồi trong xe ngựa không gian hẹp thế này có mỗi ta với hắn ta tranh thủ (he he ngắm trai đó mà), không nhìn hắn thì nhìn ai bây giờ.

E hèm, nam nhân cái xứ này da mặt chẳng dày dặn gì cả, ta mới nhìn hắn có chút xíu mà thấy hắn đã mất tự nhiên rồi (tưởng ai cũng mặt dày như nàng hay sao hả trời). Kiểu này chẳng có tố chất làm diễn viên rồi, ta tưởng tượng nếu ta lia ống kính, máy ảnh vào hắn thì hắn sẽ phản ứng ra làm sao ha ( tác giả thấy là hắn sẽ vung một kiếm nát bét cái máy ảnh của nữ chính, mà nữ chính thì vừa keo vừa tiếc của chắc sẽ có chuyện vui cho chúng ta coi.. he he).

-        Tiểu thư nhìn tại hạ mãi như vậy có gì cần nói sao?

-        Không có.

Ta thì có chuyện gì để nói với hắn đâu, ta chỉ là nhìn gương mặt “khá điển trai” của hắn thôi. Hắn có ngượng ngùng, xấu hổ, mắc cỡ, ngần ngại… đại loại gì đó thì ráng mà chịu đi, ai bảo hắn bắt cóc ta mà không xin phép. Hắn nói trước với ta một câu có khi ta lại chẳng tình nguyện cả “hai tay hai chân” đi theo rồi cũng nên.

-        Vậy tại sao …?

-        Ta không nhìn công tử thì nhìn ai bây giờ?

-        Chuyện đó…

Chuyện đó đương nhiên là nhà ngươi không biết rồi, cho ngươi biết tay có gan bắt cóc đại tiểu thư ta đây thì có gan chịu trách nhiệm. Sau một khoảng thời gian không dài lắm hắn đã cho ta đổi xe không biết cả mấy trăm lần. Hắn làm ăn cũng khá, coi bộ là muốn xóa sạch dấu vết đây mà. Ây da, bộ tính bắt cóc ta rồi thủ tiêu luôn hay sao mà kỹ lưỡng thế. Hắn sợ bị trả thù bởi thân nhân của ta nên ra tay trước.

-        Công tử đưa ta đi đâu?

-        Tới gặp chủ nhân của tại hạ.

-        Chủ nhân của công tử là ai, vì lẽ gì lại muốn gặp ta? Hắn không biết ra trước một cái hẹn à?

-        Tiểu thư, rất xin lỗi tại hạ không có câu trả lời.

Ta thật muốn đấm vào cái mặt không biết điều kia. Hắn ngoại trừ lải nhải mỗi một câu “tại hạ không có câu trả lời” rồi câm như hến suốt cả đoạn đường. Đẹp trai mà “chảnh” khó ưa, hứ.

Sau hai ngày đường hết đi xe ngựa, ngồi thuyền rồi cưỡi ngựa, ta mệt đến mềm hết cả người. Tên Huyền Tam kia đúng là trâu bò mà, hắn chẳng biết mệt là cái gì thì phải?

-        Công tử còn phải đi xa nữa không, ta mệt lắm rồi, thật tình đi không nổi nữa đâu.

-        Với tộc độ này chập tối sẽ đến nơi thưa tiểu thư.

Kiếp trước ta có thù với tên Huyền Tam nên kiếp này bị hắn đòi lại cả “vốn lẫn lời”. Phụ nữ yếu đuối như ta cho dù là ngồi xe hơi mở máy lạnh, hai ngày trời liên tiếp cũng té vật xuống sàn vì đuối chứ đừng nói là đi lại bằng phương tiện giao thông thô sơ này. Đại tiểu thư ta đúng là số khổ mà, bị bắt cóc trắng trợn nhưng không có đường trốn. Thực tế là ta cũng chẳng định trốn, ta đây luôn rất “biết mình biết người”, hắn có võ công ta mà trốn hắn cho một chưởng thì lại lên đường đi gặp Diêm Vương sếp lớn ngay. Nhưng mà ta hơi ngại, lão ta cứ cách mấy ngày lại thấy ta lọ mọ đến thăm chắc lão tự hào lắm.

Trời nhá nhem tối thì cũng đến nơi cần đến, một dãy nhà to đùng trên núi cao chót vót. Là tên biến thái nào đồng bằng không muốn ở cứ thích lên trên triền núi cheo leo mà xây nhà ở thế. Hắn không biết là với địa thế này sẽ rất bất tiện cho việc đi lại sao. Ta nhìn lên tòa nhà cao đó, thở dài, chẳng lẽ ta phải leo lên trên đó sao? Ôi không, ta đuối lắm rồi.

-        Tại hạ đưa tiểu thư lên trên đó.

-        Này ta…

Hắn ôm eo ta rồi nhảy vút lên trên khiến ta sợ chết khiếp. Nguy hiểm lắm đó, chẳng có dây đeo bảo hộ gì cả lỡ té xuống thì còn gì là thể xác con người nữa. ta nhắm tịt mắt lại khi mở mắt ra thì thấy mình đã ở trước cửa căn nhà to dựng trên vách núi rồi.

-        Woa, lợi hại.

-        Mời tiểu thư vào, Huyền Băng cung chủ có chuyện muốn trao đổi.

Ta đang định khen tiếp hắn mấy câu nhưng nhìn lại thấy cái mặt hình sự đó ta câm miệng luôn. Mời thì ta vào thôi, đi hơn cả 2 ngày trời chẳng phải chỉ vì để đến được nơi này thôi sao.

Chương 8: Lục, Bạch Vô Độc Ngọc.

Giang hồ phân chia chính phái và tà giáo lâu đời đối chọi nhau “sứt đầu mẻ trán” mà không phân được thắng bại. Đã từ lâu cái ranh giới mỏng manh ai chính ai tà đã không còn nhiều ý nghĩa lắm. Tiền nhân khi xưa lúc sáng lập môn phái cho dù phất cờ tự xưng chính nghĩa nhưng hậu nhân kế thừa không phải ai cũng phát huy được tinh thần thượng võ. Những kẻ là đệ tử chính phái nhưng tâm bị nhiễm bẩn hắt vết nhơ lên thanh danh của tiền bối là nhiều không đếm xuể. Cũng lắm nhân tài được dưỡng dục từ tà phái đích danh nhưng hành động trượng nghĩa được quần hùng ngưỡng mộ. Huyền Băng cung không hề nằm trong danh sách chính hay là tà.

Hơn 500 năm trước, đệ nhất sát thủ thời đó Lưu Lục Bạch Ngọc công tử vì nữ nhân trong lòng bị người ta hại chết nên chàng buồn tình “rửa tay gác kiếm giang hồ”. Đệ nhất cao thủ võ công cao cường lại không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu quý nhất, thử hỏi còn dám ngẩng mặt nhìn ai. Chàng chỉ kiếm thẳng lên trời nguyền rủa trời cao không có mắt, chàng là sát thủ sống bằng cách lấy mạng người khác lại sống dai như đỉa. Trong khi nàng nữ nhân hiền lành, tâm hồn trong sáng cả đời không hại một ai lại chết một cách tức tưởi khi tuổi xuân còn đang rực rỡ. Trời xanh vời vợi cao xa tít tắp cứ tưởng chẳng thèm đáp lời chàng, ai có ngờ đâu giữa trưa nắng gắt trời quang mây tạnh bỗng có một luồng sầm sét đánh ầm trúng ngay kẻ đang chửi bới kia. Chàng ta ngất xỉu ba ngày đêm nhưng cao số tỉnh lại không chết, sau khi tỉnh dậy tự cho rằng mình đã nghiệm ra thiên ý. Trời cao cho sét đánh mà không chết có ý nhắn nhủ rằng “sống trên đời thiện ác chẳng phân biệt, ta muốn sao thì cứ thế mà làm” ( ack triết lý củ chuối).

Sau khi nghiệm ra chân lý chàng không thèm rửa tay gác kiếm nữa mà nâng cao nghề nghiệp của mình lên tầm cao mới bằng cách lập nên tổ chức sát thủ Huyền Băng. Tên này xuất phát từ tên của người con gái chàng yêu, chàng quyết định khiến cho tên tuổi của nàng lưu danh hậu thế. Truyền nhân của Huyền Băng trải qua nhiều đời đều là kỳ nhân tài ba cả nên tôn chỉ ban đầu của chàng vẫn đang được tiến hành xuất sắc. Hiện nay cái tên Huyền Băng cứ nhắc đến là người trong giang hồ đều nhận thức được.

Huyền Băng cung chủ là một ca ca thuộc hàng “siêu cấp đẹp trai” theo tiêu chuẩn của ta đây. Lúc tên Huyền Tam công tử mời ta bước vào thì hắn đã đứng khoanh tay trong phòng chờ ta rồi. Hắn biết trước thời điểm ta sẽ đến sao thì phải nhưng từ lúc ta đến đã thấy ai thông báo gì đâu.

-        Chiêu Văn tiểu thư, Phi mỗ xin có lời chào.

-        Khách sáo rồi.

Ta im lặng đánh giá hắn, ta biết hắn cũng đang làm tương tự như vậy. Để ta miêu tả sơ lược tên này cho các vị, đầu tiên là cái tư thế đứng của hắn.Ta chẳng biết hắn có bị gãy xương hay đó là thói quen xấu mà từ lúc ta bước vào chỉ thấy hắn lấy tường làm điểm tựa. Hắn dựa nghiêng một bên bả vai lên tường, đầu ngả qua bên trái, liếc liếc ta. Ngay cả lúc hắn chào hỏi ta lần đầu gặp mặt cũng không rời vị trị tạo hình. Trên người hắn từ trên xuống dưới một thân trắng xóa, ý ta là hắn mặc y phục màu trắng, dây cột tóc trắng, giày màu trắng, da dẻ hắn cũng trắng trẻo nốt, à nhưng mắt với tóc của hắn màu đen. Ta nghĩ là hắn ngoài 20 tuổi một chút, trẻ tuổi nhưng rất có dáng “lãnh đạo”.

-        Tiểu thư có thắc mắc tại sao Phi mỗ mời nàng đến đây không?

-        Ta rất tò mò, ngài sẽ không ngại tiết lộ một chút chứ?

Thiên kim con nhà võ tướng có khác, cô bé này toát ra một khí chất rất bức người. Nàng từ lúc bước vào chỉ nói chưa tới hai câu nhưng ta có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt tinh anh đó một nữ nhân mạnh mẽ, dũng cảm. Ta cũng chẳng có ý định làm khó nàng làm gì nhưng nhất định phải mời nàng tới đây. Nữ chủ nhân mới của Lục Vô Độc Ngọc ta đâu thể xem thường.

Lục Vô Độc Ngọc là bảo vật thất lạc của Huyền Băng Cung, mảnh ngọc đó cùng với Bạch Vô Độc Ngọc là một đôi. Năm xưa Đại công tử (ý nói Lưu Lục Bạch Ngọc đó) sau khi bị sét đánh không chết tỉnh dậy tìm thấy bên người có hai mảnh ngọc này. Lục Vô Độc Ngọc chỉ phát sáng trong tay nữ chủ nhân đích thực, nữ nhân nào nắm giữ ngọc này không độc nào trên đời có thể gây hại. Nàng nếu cầm trong tay Bạch Vô Độc Ngọc nữa kết hợp lại có thể giải độc dùm người khác chỉ bằng cách tiếp xúc tay hay thậm chỉ là dùng ý nghĩ và ánh mắt nếu nội công thâm hậu. Bạch Vô Độc Ngọc nếu đứng một mình sẽ chỉ có một tác dụng duy nhất là biết mảnh ngọc còn lại đã nhận chủ nhân mới hay chưa. Cặp Lục Bạch ngọc này nói thẳng ra chỉ phát huy công dụng với nữ nhân, từ lúc xuất hiện Lục Ngọc chưa bao giờ sáng trong tay nam nhân, nếu Lục Ngọc không sáng thì cả một cặp coi như vô dụng (bán vẫn đáng tiền mà vô dụng sao được, Chiqu mà có cặp ngọc này thì tốt quá, he he).

-        Lục Vô Độc Ngọc là báu vật truyền đời của Huyền Băng Cung chúng tôi.

-        A.

Nàng chỉ trố mắt nhìn ta dường như có ý bảo “rồi sao nữa”. Ta đọc được trong mắt nàng sự hiếu kỳ muốn biết thêm thông tin rõ ràng nhưng nàng lại không nói gì thêm. Nữ nhân này thật kín miệng.

-        Ngọc quý nhận tiểu thư là chủ nhân.

-        Vậy thì sao?

-        Lục Ngọc là báu vật của Huyền Băng Cung.

-        Ta đâu có ăn trộm nó từ tay các vị đâu, tùy duyên thì tới tay ta thôi.

Ta nhún vai, coi bộ hắn định đòi hàng hiếm. Đùa sao, định cướp cạn à? Hắn nói cả buổi trời cũng chỉ nhằm mục đích muốn ta xuất ra bảo bối thôi. Mơ đi lọt vào trong tay đại tiểu thư ta rồi còn mong lấy lại, rất khó nha.

-        Phi mỗ cũng không có ý định lấy lại đâu, ngọc quý đã chọn chủ nhân Phi mỗ không có ý kiến gì.

-        Vậy ngài muốn sao?

-        Tiểu thư biết được bao nhiêu thông tin liên quan đến mảnh ngọc chi bảo đó.

-        Không nhiều, ta biết nó giải được mọi loại độc nếu nó phát sáng trong tay chủ nhân.

-        Còn nữa không?

-        Hết rồi.

Ta nhìn vẻ mặt hắn thì biết hắn biết nhiều hơn ta, ừm hắn nói là bảo vật truyền kiếp nhà hắn mà, chắc còn biết một vài công dụng nữa. Hồi hộp quá, ngọc này tốt vậy sao, ta thật có phước làm chủ nhân của nó.

-        Tặng tiểu thư thêm một mảnh nữa.

-        A, thật sao?

-        Đây.

Hắn đưa ta một mảnh ngọc khác ngoại trừ màu sắc ra nhìn hình dáng giống y đúc mảnh ngọc màu xanh kia của ta. Ta xăm xoi nó rồi ngẩng đầu nhíu mày đợi nghe hắn thuyết giáo. Ta đoán là hắn sẽ làm thế, hắn cho không ta một mảnh ngọc quý thế nào được, thể nào cũng có điều kiện đi kèm.

-        Hai mảnh này là một đôi.

-        Bảo vật nhà các ngài.

-        Đúng.

-        Cho ta.

-        Chính xác.

Nàng có vẻ thích nó, đương nhiên là phải thích rồi đi khắp thiên hạ nàng cũng không tìm đâu ra ngọc quý như thế này. Nhưng để có được nó nàng phải trả một cái giá mà theo ta là không đơn giản.

-        Điều kiện là gì?

-        Huyền Băng Cung mời nàng trở thành Thánh nữ của chúng tôi.

-        Ây, cái này.

Hắn vừa nói cái gì nhỉ? Thánh nữ á? Thánh nữ là cái gì?

-        Ta chưa hiểu.

-        Nếu nàng đồng ý nàng sẽ là chủ nhân của cả hai mảnh ngọc đó.

-        Nếu ta từ chối.

-        Nàng sẽ không còn mạng ra khỏi đây. Lục Ngọc chỉ tìm kiếm chủ nhân khác nếu chủ nhân cũ đã chết. Nàng là đương nhiệm chủ nhân nếu nàng không đáp ứng điều kiện thì chúng tôi đành thất lễ rồi.

-        Có cần tuyệt tình như thế không?

-        Rất cần.

Ta mỉm cười thách thức nàng, Huyền Băng Thánh nữ là vị trí của chủ nhân báu vật chi bảo, bất cứ nữ nhân nào khiến Lục Ngọc phát sáng đều nắm giữ ngay vị trí tôn quý này. Hiểu nôm na thì đây là vị trí “lãnh đạo tâm linh” của toàn tổ chức. Hơn một trăm năm nay Lục Ngọc thất lạc nhưng Bạch Ngọc cũng không phát sáng, điều đó chứng tỏ chẳng có nữ nhân nào xứng đáng là chủ nhân mới. Huyền Băng Cung hơn 100 năm nay không có Thánh nữ. Mấy ngày trước khi các môn đồ đang làm lễ trước thần đường thì Bạch Ngọc luôn được đặt trang trọng tại vị trí thờ cúng cao nhất bỗng chớp sáng liên hồi. Môn đồ của Huyền Băng Cung mừng rỡ khôn xiết, reo hò như sấm động.

Huyền Băng Cung tuy là tổ chức sát thủ nhưng tôn chỉ từ lúc bắt đầu thành lập đã mang màu sắc huyền bí rồi. Đại công tử gặp nạn không chết còn được trời cao ban Tiên ngọc làm bảo vật. Ngài lập nên Huyền Băng vì lòng thương tiếc một nữ nhân, cộng thêm bảo vật truyền đời chỉ phát huy công dụng thần kỳ trên người nữ nhân, vì thế người mang mệnh chủ nhân của bảo vật rất có uy trong tổ chức. Cung chủ trải qua 12 đời chỉ có 8 Thánh nữ, đều là nữ nhân thuộc Huyền Băng Cung. Lần này tuy thất lạc nhưng lại nhận ngoại nhân làm chủ nhân, không còn cách nào khác đành phải dụ dỗ nàng gia nhập tổ chức.

-        Đồng ý hay từ chối, à không nói chính xác hơn nàng muốn sống hay muốn chết, mời nàng chọn lựa.

Mạng nhỏ của ta lại bị đe dọa nữa rồi, Diêm Vương sếp lớn có lẽ đang đợi ta dưới kia. Lão ta sẽ chẳng cho ta trụ lại dưới kia đâu, thể nào cũng chớp chớp mắt, nheo nheo mi nói “linh thể không ở đây” rồi đuổi ta đi cho coi. Nhưng mà Thánh nữ là làm cái gì mới được chứ? Nghe thấy nó có vẻ thần thánh hóa đó, hắn mà mời ta làm Huyền Băng Yêu nữ có phải dễ dàng cho ta hơn không? Ta chẳng phải chê bai cái chức vụ Thánh nữ Thánh nam gì đâu, chỉ là ta không thấy hứng thú lắm với việc biên soạn lại từ điển chữ quốc ngữ. Theo kiến thức thô thiển của ta, ta biết Thánh nữ là ám chỉ tới một người có tâm hồn cao thượng, tốt bụng, thiện lương… nói tóm lại là mấy đức tính tốt cứ gộp cho nàng hết đi. Người ta chỉ cần nghe hai từ thánh nữ là dâng trào lên cảm tình tốt rồi. Vấn đề ở đây là ta mà có đủ mấy cái phẩm chất “ chân thiện mỹ” đó hả, he he nói ra thật ngại, ta nghi ngờ lắm.

-        Đồng ý.

-        Hoan nghênh tiểu thư gia nhập Huyền Băng Cung, ngày mai sẽ tuyên cáo và làm lễ chúc mừng. Bây giờ chắc tiểu thư mệt lắm rồi, mời nàng đi nghỉ ngơi sớm, Phi mỗ cáo từ.

Trời ạ cũng không cần phải hành động gấp gáp thế chứ “dục tốc bất đạt” đó. Ngươi ép ta phải nhận chứ ta không thật sự tình nguyện đâu đấy, ngày tháng sau này hình tượng thánh nữ của các ngươi sụp đổ thì đừng có bắt đền ta. Ta là để bảo toàn mạng sống mới bất đắc dĩ chấp nhận cái vị trí “nặng nề trách nhiệm” kia. Siêu cấp đẹp trai ca ca, sau này Huyền Băng Cung của ngươi sẽ có kịch hay mà coi rồi.

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ ta đã bị “dựng” dậy. Ta nói vậy là nhẹ nhàng, thực tế nó thô bạo và dã man hơn cơ. Người khác thế nào ta không biết nhưng ta thuộc típ người “hoạt động về đêm” chứ không phải kiểu “sương sớm ban mai”. Ta thức khuya thì không sao nhưng dậy sớm là cả một “cuộc cách mạng” gian khổ và trường kỳ kháng chiến. Dĩ nhiên không phải ta kháng chiến mà là cái kẻ xấu số nào đó lãnh trách nhiệm kêu ta dậy kia. Nàng dựng được ta dậy tưởng là nhiệm vụ đã thành công. Chưa đâu, nàng vừa quay người đi là ta lại xụi lơ như cọng bún tiếp tục sứ mạng cao cả cá nhân tự giao phó là đo độ dài của cái giường. Đừng trách ta, tâm trí của ta vẫn còn đang bồng bềnh trong mộng thì ta tỉnh dậy thế nào được. Cái tên Huyền Tam công tử kia hành hạ ta hai ngày không có được một giấc ngủ hoàn hảo, ta mệt đến mức tối qua vừa nằm lên giường là đã ngủ say ngay.

Ta mơ được về nhà, nhà ở Việt Nam đó không phải phủ tướng quân. Cục cưng em trai vừa thấy ta là nhào vào “tay bắt mặt mừng” đòi quà. Papa với lại mama còn nồng nhiệt hơn gấp bội, lạ nha họ hào phóng và rộng lượng đến bất ngờ luôn chẳng những không rầy la ta trốn việc đi chơi mà con khen ngợi nữa chứ. Ôi ta khoái đến cười sái cả quai hàm.

-        Tiểu thư, mời nàng dậy đi thôi, trời sáng lắm rồi.

-        Từ từ sáng nay chị không có tiết nào mà.

-        Tiểu thư…

… Kéo tay kéo chân… lăn qua lăn lại… rầm.

Chương 9: Đại tiểu thư ta lên chức.

Thời điểm này ta đang đứng tê rần hết cả chân, hoa hết cả mắt, ù hết cả tai, méo hết cả miệng… để nghe và chúc phúc cho các môn đồ trong tổ chức. Ta bị ép mặc một bồ đồ trắng tinh, lùng nhùng một đống vải có cái đuôi đằng sau dài khoảng chục mét. Màu trắng đó không phải màu xanh lục mà ta thích đâu. Thánh nữ mà, họ bảo màu trắng mới thể hiện được sự tôn nghiêm và thần bí. Ừ thì ta cũng có phản đối gì đâu, màu trắng không phải màu sắc ưa thích của ta nhưng ta cũng chẳng ghét bỏ gì. Có điều là ta phản đối kiểu dáng của nó đó, sao lại có cái dải lụa sau lưng dài thòng lòng khiến ta bước đi trông y hệt như vừa đi vừa quét rác vậy (ack ack). Áo váy cổ trang mặc riết mới biết, đẹp thì đẹp thật mà rắc rối quá. Ta bây giờ mới biết ông bà ta bảo “ở trong chăn mới biết trong chăn có rận” cấm có sai. Mặc vào rất khó, cởi ra cũng khó, ta bây giờ bắt đầu nhớ thương mấy cái quần jean với áo thun thoải mái rồi hu hu.

-        Tiểu thư thật xinh đẹp quả nhiên rất xứng đáng trở thành Thánh nữ của Huyền Băng Cung chúng ta.

-        Khách sáo rồi.

Mỗi khi ta nói câu đó thì có nghĩa là người đối diện không thu được nhiều cảm tình của ta lắm. Cái tên Phi mỗ gì đó mặc dù là đẹp trai nhưng mà hắn phá giấc mộng đẹp mê ly của ta nên không thể không giận được. Đàn ông gì mà kỳ quái, mới sáng ngày ra đã nhào vào phòng ta rồi. Hắn lải nhải cái gì mà đến sớm giải thích sơ lược thủ tục với lại quy tắc cho ta. Ta cần lắm sao, đang mơ được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net