CHAP 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mặt trời lặn xuống chân núi, cả 3 người heo kia bắt đầu lần mần bò dậy.

Tố Băng há miệng to gáp :"oáp.... oáp.... Mệt quá"

Tường Vi , Tử Lam cũng dần dần tỉnh

Tường Vi tay gãi đầu, mắt nhắm mắt mở, mè nheo hỏi:"mấy giờ rồi? "

Tử Lam mới tỉnh ngủ, giọng khàn khàn lười biếng nói :"7h tối"

Tố Băng mặt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định

Tử Lam :"thôi dậy đánh răng súc miệng, đi tắm rồi đặt đồ ăn gì đi, sẵn chúng ta bàn về vấn đề xuyên không này luôn"
Tố Băng, Tường Vi:"ừ"

~Thời gian vẫn trôi qua~

Hiện tại ba người đang ngồi trên giường Tường Vi, bên cạnh là đồ ăn được Tố Băng cầu xin, ăn vạ các y tá, bác sĩ , khó khăn lắm mới xin được từ bệnh viện. Bệnh viện giàu mà keo dễ sợ.

Tử Lam khoanh tay trước ngực chậm chậm nói :"Trước hết , chúng ta cần biết thông tin của ba khối thân thể này, đồng thời là những người đã và đang tiếp xúc với thân chủ"

Tố Băng thắc mắc hỏi:"vậy làm sao tìm được thông tin"

Tử Lam nở nụ cười tươi nhìn thẳng Tố Băng :"Ngươi quên ta là gì à? "

Tố Băng lúc này thông não, cười lên cái:"À. Vậy cái này giao ngươi"

Tử Lam :"Ừ"-dứt lời liền đem cái máy laptop bên tủ đầu giường được chôm từ một bác sĩ ra gõ gõ gì đó.

~Sau 15'~

Tử Lam :"tìm thấy rồi"

Tố Băng, Tường Vi nhao nhao lên hỏi:"Đâu, đâu, sao sao? "

Tử Lam liếc nhẹ mắt một cái , khiến hai người kia liền bịt miệng lại, e thẹn cười trừ ,lúc này Tử Lam hài lòng mở miệng :"Đầu tiên Là Tố Băng. Tên :Hàn Tố Băng, 16 tuổi, học trường zodasa nổi tiếng hàng đầu tại Trung . Tiểu thư của Hàn gia. Không có ai là bạn bè ngoại trừ Bạch Tường Vi và Đinh Tử Lam, nổi danh là lẳng lơ, hám trai, chuyên học đội sổ của trường, mang nhiều tiếng xấu. Thích Âu Dương Ngụy và đồng thời cũng có mối đính hôn với người tên Ngụy này.Ngoài ra, thân chủ vì biết tin Bạch Nhược Yên cướp vị hôn phu của mình nên đã cùng hai người bạn thân của mình Tường Vi, Tử Lam nhiều lần gây khó dễ và lên kế hoạch hãm hại Bạch Nhược Yên. Nguyên nhân cả ba thân chủ đang ở trong bệnh viện như hiện tại là cũng từ việc muốn ám sát, hãm hại Nhược Yên"

Tố Băng đầu đầy hắc tuyến. Nghĩ,  sao đời mình nó đen thế? Xuyên ai không xuyên , đi xuyên vào thân thể này, mang danh ngu dốt, hám trai, lẳng lơ, độc ác,.... Đời tôi chết ở bên kia chưa đủ hả dạ ông trời hay sao? Mà giờ cho tôi xuyên vào Tố Băng này... Khốn nạn thật..

Tường Vi, Tử Lam chậc chậc miệng, nhìn Tố Băng với ánh mắt "nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ" khiến Tố Băng một phen ngứa tay muốn xách dao đi chém người cho hả dạ. Hừ.. Hừ

Tử Lam sau khi dành 1 giây ra thương cảm đồng loa... Í nhầm người bạn thân của mình liền tiếp tục đọc :"Tiếp đến là Tường Vi. Tên :Bạch Tường Vi, đại tiểu thư của Bạch gia, chị gái cùng cha khác mẹ với Bạch Nhược Yên. Trường Zodasa, tính cách, lực học cũng như Tố Băng, vì  bị người em cùng cha khác mẹ cũng là cái gai trong mắt của mình cướp hôn phu của Tố Băng nên ra tay giúp đỡ bạn mình. Gia cảnh thì hơi lâm li bi đát, người cha của thân chủ này, lúc còn vợ đã ở bên ngoài ngoại tình với người đàn bà khác, người đàn bà này là mẹ ruột của Bạch Nhược Yên. Mẹ của nguyên chủ vì biết chồng mình có tình nhân bên ngoài liền tái phát bệnh tim mà chết, sau đó không bao lâu thì cha nguyên chủ rước người phụ nữ với Bạch Nhược Yên về nhà mình và không còn yêu thương hay quan tâm tới nguyên chủ , khiến Tường Vi luôn căm hận người cha của mình, tìm mọi cách phá hủy Bạch Nhược Yên, người mẹ kế thậm chí là người cha của mình. "

Tường Vi mặt cũng đầy hắc tuyến, như sét đánh ngang tai khi nghe sơ yếu lí lịch bản thân mình. Cô đúng là có chút cảm thán, nếu đổi lại là cô, sống trong một gia đình như vậy thì chắc nổi điên lên cầm dao, cầm búa đi chém  cha nguyên chủ , người mẹ kế và Bạch Nhược Yên quá, rồi cô đập phá hết mọi thứ trong nhà, sau đó lấy đồng quẹt, quẹt lửa lên đốt sạch hết mọi  thứ có trong tầm mắt,.....

Tường Vi không kiềm được mà kêu :"Má, đời ta cũng có thua gì con Tố Băng kia. Đậu phộng... "

Tố Băng mặt hứng thú hỏi Tử Lam :"Thế còn ngươi? "

Tử Lam cũng hứng thú muốn biết mình xuyên không vào thân chủ có lai lịch như thế nào, liền đọc :" tên :Đinh Tử Lam, 16 tuổi chung lớp Tố Băng, Tường Vi, tính cách như hai người bạn mình, đại tiểu thư Đinh gia. Gia tộc bị ám sát chỉ còn lại mình thân chủ là sống sót, ghét Bạch Nhược Yên, lí do không rõ, học đội sổ như hai người kia, nổi danh cũng không kém, hết. "

Tố Băng, Tường Vi ôm bụng cười sặc sụa, văng nước bọt tùm lum

Tố Băng vừa cười vừa nói :"Hahaa.. . Vậy chẳng phải là đôi bạn .... Í không phải tam bạn cùng tiến a.... Hahaa, ít ra ta cũng không phải chịu một mình"

Tử Lam hù dọa định ném máy laptop vào mặt Tố Băng

Tử Lam :"ngươi tin ta cho cái máy này vào khuôn mặt ưa đòn của ngươi không? "

Tố Băng  chưng bản mặt muốn đánh của mình ra, cười cười nói:"Tất nhiên không rồi, hỏi kì ghê"

Tường Vi như nhận ra điều gì đó,mở miệng nói :"Nhưng mà nếu cả ba thân chủ này chỉ mới có 16 tuổi,vậy chúng ta phải đi học rồi"

Tố Băng,Tử Lam đánh ánh mắt :"dĩ nhiên,ai chả biết.Vậy cũng nói"

Tường Vi thở dài nói:"Quan trọng là tụi mình quên kiến thức,chắc chắn sẽ tiếp tục đội sổ và phải bắt đầu lại tuổi học hành đầy chán nản."

Tố Băng,Tử Lam bây giờ mới nhận thức được liền từ vẻ mặt mờ mịt chuyển sang mặt hốt hoảng nói :"Không được, ta không thích học lại nữa đâu,không muốn.Có chết cũng không...oa oa ..không muốn"

Tường Vi :"Hai ngươi im lặng chút coi,ta cũng đâu muốn đi học lại đâu.Nhưng tình thế đã như vậy rồi,thì thôi tụi mình ráng đi"

Tố Băng,Tử Lam mặt đau lòng nói:"biết là vậy rồi,nhưng...Thôi được rồi học thì học vậy"

*cạch*

Bước vào là một người đàn ông trung niên tuy ngoài 40 ,nhưng vẫn điển trai,trưởng thành, thể hiện rõ là người từng trải.Bên cạnh là một người phụ nữ cũng ngoài 40,như người đàn ông kia,bà cũng khá là đẹp.

Ba người 6 cặp mắt nhìn chằm chằm hai người kia.Tất nhiên,cả ba đều biết rõ hai người đó là ai,nhưng không biết bọn họ sẽ làm gì nên tốt nhất là để họ mở miệng trước vậy.

Người đàn bà nghẹn ngào bất chợt òa lên :"Oa...Oa Vi nhi à,sao con lại thành ra thế này....hichic....mẹ...thay Yên nhi xin lỗi..con,mặc dù ...mẹ không biết con bé làm gì sai cả.....nhưng mẹ mong...con có thể buông tha,đừng làm hại Nhược Yên nữa,được không...hichic...mẹ.."

Tường Vi chán ghét nói "không biết con mình làm gì sai,lại tới đây xin lỗi? Nói tôi làm hại con gái của bà?đây là ý gì ? Hay bà muốn người khác nghĩ rằng tôi là đứa con gái không ra gì,suốt ngày chỉ biết bắt nạt Nhược Yên kia sao?Ha..nói một câu công bằng mà nói bà cùng với con gái bà lúc nào cũng là kẻ thứ ba nhỉ?Tốt nhất bà với con gái mình khôn hồn yên phận sống đi,đừng nghĩ chiếm được cái ghế Bạch Phu nhân,nhị tiểu thư Bạch gia thì muốn làm gì làm.Lớn tuổi rồi thì ăn ở có đức xíu,sau này con mình,cháu mình được sung sướng.Chứ cứ sống ÁC,GIẢ NHÂN GIẢ NGHĨA miết coi chừng chết không nhắm mắt a"

Cô  là người cực kì trọng tình cảm,cô sẵn sàng vì người mình coi trọng mà giúp bất cứ việc gì mà không hề đòi người đó trả ơn lại.Nhưng nếu một người dám lấy những tình cảm thiêng liêng đó ra đùa giỡn,phá hoại gia đình người khác ,cả đời cô cũng không tha,cũng không cần ăn nói nhẹ nhàng,không nể nang gì.

Người phụ nữ trung niên kia,nghe xong còn khóc dữ dội hơn,thấy vợ mình khóc thương tâm như thế,người đàn ông gọi là "cha" thân chủ này,mặt đỏ lên,cơ hồ rất tức giận,quát:"Tường Vi,mày càng ngày càng hỗn láo,mày tin là tao trục xuất mày ra khỏi Bạch gia hay không ?Ngay cả em gái mày,mà mày lại dám hại nó,xém chút nữa là nó bị thương phải nằm viện đấy.Mày xem,ngay cả ông trời còn thấy hành động của mày là hết sức độc ác,nên mới khiến mày bị thương nặng nằm thay thế chỗ Yên nhi đấy"

Tường Vi khẽ đưa tay lên ngực,nơi có trái tim đang đau đớn dữ dội,lời nói của ông như hàng ngàn con dao đâm vào,đau tâm cực điểm. Có người cha thấy con ruột mình bị thương, nằm viện như vậy không đau lòng thì thôi, lại còn vì đứa con riêng độc ác kia mà nói như vậy? Đáng? Hảo, xứng đáng làm cha sao? Nghĩ chắc đây là cảm xúc của nguyên chủ còn sót lại,khẽ vỗ nhẹ ngực,miệng nở nụ cười nghĩ thầm "Tường Vi,đừng đau lòng nữa.Mọi thứ tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô,nên hãy yên tâm an nghĩ đi.Thế giới này tôi sẽ thay cô sống tiếp, sống một cuộc đời vui vẻ nhất có thể".kết thúc suy nghĩ,cô cảm thấy đã bớt đau đi.

Đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cặp đôi vợ chồng kia, khinh thường nói :"Nếu muốn , ông cũng có thể trục xuất tôi ra khỏi Bạch gia. Như vậy, tôi sẽ càng tự do, không nhất thiết phải mang họ Bạch đầy dơ bẩn, kinh tởm này, cũng không cần nhìn một đám giả nhân giả nghĩa, những kẻ vô lương tâm, phụ tình trong Bạch gia... Được rồi , tôi tuyên bố Tường Vi từ giờ trở đi không mang họ Bạch nữa, tự nguyện rút khỏi Bạch gia, mọi thứ không có quan hệ gì  Bạch gia. Giờ thì..... "

Miệng nhếch lên một đường cong đẹp, yêu kiều nói:"Hai người cút khỏi đây"

Cha nguyên chủ không tin vào tai mình liền chỉ vào mặt Tường Vi nói:"Mày dám thách tao sao. Tốt thôi, để tao xem nếu không có Bạch gia chống lưng thì mày sẽ sống được bao lâu ở trong xã hội này. Hừ.. "-Nói xong ông với vợ mình liền một mặt bỏ về

Trước khi ra khỏi cửa, người phụ nữ được coi là mẹ kế của Tường Vi nở nụ cười nguy hiểm, ngạo mạn đầy xấu xí (theo cảm nghĩ của Tố Băng) ra nhìn Tường Vi nói:"Tụi mày thua rồi. Coi như Bạch đại tiểu thư sẽ thuộc về con gái tao. Lúc đó, haha tao  sẽ cho người tới giết chết bọn mày"

Tố Băng khinh khỉnh , nhây đáp:"Tốt thôi bà cáo già, bà cáo thích thì bọn tôi chiều,... Nhưng mà thật lòng khuyên bà một câu:tốt nhất là điềm nhiên mà ngồi hưởng giàu sang phú quý, nếu không hậu quả 18 đời của lão cáo già nhà bà gánh cũng không nổi đâu"

Bà ta:"Ha... Mày nghĩ chỉ dựa vào bọn nhóc hỉ mũi chưa sạch bọn mày sao? "

Tử Lam làm hành động bó tay chấm com nói :"Tin hay không tùy bà. Chúng tôi đã khuyên nhưng không nghe , đành vậy"

Bà ta "hừ" một tiếng, bỏ ra về.

Tố Băng hai ngón tay, mỗi ngón để một bên thái dương, mặt kinh hoàng nói :"Ủa ủa, cái loz gì vậy. Ủa ủa, quần què gì vậy bọn bây. Bà già đó định làm gì? Mẹ thiên hạ hay bà cố nghĩa địa vậy? Đòi cho người xử lí bọn mình hả? Xí xí , não ta đâu rồi. Ôi trời má, IQ dương vô cực của ta không đủ để hiểu cái loz gì đang diễn ra cả.. ... Lượt bỏ 1000000 từ"

Tử Lam, Tường Vi ôm bụng cười nhìn Tố Băng diễn tếu hài cho xem miễn phí.

Tử Lam nhìn đồng hồ, cư nhiên lại  gần 10h , liền hối thúc hai người kia đi ngủ, vì sáng ngày mai bọn họ cần dậy sớm để  sắp xếp,thu dọn, chuẩn bị nhà, củng cố lại kiến thức,....  bận vài.... À không phải nói là nhiều thứ là đằng khác. Nghĩ là làm

Tử Lam :"Nè đi ngủ thôi. Mai có nhiều thứ cần làm lắm"

Tố Băng đang đọc truyện đam mỹ trên điện thoại, không nhìn Tử Lam, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy :"Còn sớm mà chút nữa đi"

Tử Lam cau mày, giọng bắt đầu có chút khó chịu lên tiếng:"Một tắt đèn đi ngủ. Hai ta dùng biện pháp mạnh, tới lúc đó đừng có kêu than hay gì nhan. "

Tố Băng nghe thế, không hai lời liền chạy lon ton tới công tắc, tắc đèn. *Vèo vèo* như một cơn gió leo lên giường, đắp kín đáo, nhắm mắt ngủ.

Tử Lam, Tường Vi thấy vậy,  chỉ lắc đầu, miệng bất giác cười liền theo đó cũng nằm xuống chìm vào giấc mộng đẹp

Cả ba người đều có cùng suy nghĩ " ngày mai nhất định sẽ là một khởi đầu mới, đầy thú vị "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net