CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h Am

"Dậy, dậy. Hai con heo kia lập tức dậy cho bổn cung,... "-giọng hét oanh liệt, long trời lở đất của Tố Băng vang lên

Tử Lam, Tường Vi nghe thấy tiếng như heo bị chọc tiết, liền bật  dậy như chiếc lò xo.

Tử Lam mặt khó chịu, hiện rõ sự thèm ngủ thêm , gắt gỏng hỏi Tố Băng :"Sáng sớm, nhà ngươi ồn cái gì ? "

Tố Băng mặt cũng có chút bất bình lên tiếng :"Còn không phải tới giờ kêu hai ngươi dậy a"

Tường Vi mắt nhắm mắt mở, chưa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn :"Hai ngươi, sáng sớm đã ồn ào.Mệt"

Kết thúc câu nói, Tường Vi liền đi làm vệ sinh cá nhân, Tử Lam chỉ đánh ánh mắt nhìn Tố Băng một chút, không nói gì thêm, theo vào sau Tường Vi.

Tố Băng lắc đầu, thầm nghĩ. Con người buổi sáng dậy sớm đúng là khó chịu a, thôi thì bỏ qua vậy, không quan trọng .

Sau 20' vệ sinh cá nhân, thay đồ thì Tường Vi và Tử Lam cũng ra. Ba người lấy vali của mình, thu dọn đồ đạc.

Tố Băng gom đồ xong xuôi , quay qua hỏi hai người bạn mình:"xong chưa? "

Tử Lam, Tường Vi:"Rồi"

Nhận ra điều gì Tường Vi đột ngột mở miệng:"Đi bằng cái gì về nhà. Với lại đâu biết nhà ở đâu đâu"

Một khoảng không gian yên lặng trôi qua

Tố Băng mặt tỉnh ruội nói :"Gọi xe taxi về. Còn tìm nhà thì không biết"

Tường Vi vẻ mặt như ăn phải ruồi , một chút tức giận nói :"Thế không biết nhà thì để taxi chạy lòng vòng rồi đưa một đống tiền chơi à"

Tố Băng tay gãi đầu, cười cười

Tử Lam cũng hết lời để nói với Tố Băng bạn mình , nhẹ nhàng đưa ý kiến :"Hay tụi mình gọi điện cho gia đình, họ cho người tới đón"

Tố Băng, mặt hớn hở reo lên:"Ý hay, ý hay. Đỡ tốn tiền taxi, với tốn công tìm nhà"

Tường Vi :"nhưng ta với đám người nhà họ Bạch giờ đã không còn quan hệ"

Tử Lam :"thì ngươi đi xe cùng ta hoặc Tố Băng"

Tường Vi :"Ừ" một tiếng

Tử Lam rút ra điện thoại ấn ấn vài cái, liền đưa lên tai nghe

Bên kia, một giọng nói ồ ồ phát ra:"Alo"

Tử Lam :"Bác cho một chiếc xe qua bệnh viện Xx đi ạ"

Người bên kia :"Vâng tiểu thư "

Tố Băng mắt híp thành một đường, miệng cười thiếu đòn :"Nga, tiểu thư nhan"

Tử Lam cười hề hề, mặt cũng cười thiếu đòn như Tố Băng đáp trả :"Sao, ngươi ghen tị a? "

Tố Băng vẫn giữ nguyên mặt đó:"Ta cũng là tiểu thư. Cớ gì lại ghen tị với ngươi? "

Tử Lam không đáp chỉ cười rồi thôi.

15'  trôi qua

Tử Lam  nhìn đồng hồ trên tay nói :"ra ngoài,  đi thôi"

Tố Băng, Tường Vi đồng thanh :"Ừ"

Cả ba người đi khỏi phòng, đứng trước  cổng bệnh viện ngó đông ngó tây

Xa xa,một chiếc xe đời mới xuất hiện dừng ngay tại chỗ Tố Băng,Tường Vi,Tử Lam đang đứng

Trên xe,bước xuống là quản gia ( theo như cả ba nghĩ) tiến lại gần bọn họ

Ông cất giọng khàn :"Mời các vị tiểu thư"

Tử Lam :"Ừ"

~ trên đường đi~

Sau một hồi cân nhắc,suy nghĩ tính toán.Tử Lam xung phong hỏi vài vấn đề với quản gia nhà mình

Tử Lam:"Bác ơi,bác có thể kể lại mọi chuyện trước khi xảy ra tai nạn không ạ? Và hãy nói cho cháu biết hiện tại cháu với hai người bạn của mình sống ở đâu được không?"

Người quản gia giật mình,liền gấp gáp hỏi:"Tiểu thư,người không sao chứ?Hay người có gì bất ổn?Cần tôi đưa người vào bệnh viện lại không?"

Tử Lam trán lấm tấm mồ hôi trả lời:"Ta không sao,chỉ là mới tỉnh dậy nên có vài chuyện không thể nhớ thôi.Phiền bác kể lại rồi"

Người quản gia "À" một tiếng rồi thuật lại hết mọi chuyện cho cả ba người.

Thông qua lời kể của quản gia thì họ cũng hiểu, từ lúc mà gia tộc họ Đinh với gia tộc họ Hàn, bị chu di cửu tộc chỉ còn lại Tố Băng và Từ Lam còn sống, thì cả hai người đều dọn về sống chung với nhau cùng với Tường Vi. Nguyên nhân Tường Vi cũng về chung nhà với hai người bạn của mình là vì sống trong một căn nhà không có tình thương, không có cái gọi là ấm áp của gia đình , mà chỉ còn là sự dối trá, sự đau đớn khi chứng kiến cảnh người cha mình bị người đàn bà khác, người con riêng dắt mũi, luôn tin vào hai ả,.. Không những thế cả ba còn có tài sản riêng rất khủng do cha mẹ để lại(Tường Vi là mẹ để lại)

Kết luận cuối cùng mà cả ba rút ra:Cả ba người cư nhiên sống cùng với nhau, ăn cùng chỗ, ngủ cùng chỗ, tắm cùng chỗ. Hahaa.. Có sự vui mừng ở đây không hề nhẹ nhan. Vậy quá tốt rồi , không cần phải cô đơn lẻ loi, một mình nơi bóng tối,.... Pla... Pla...

Ba người con gái đẹp nhưng thần kinh nào đó, vừa nghĩ vừa cười nham hiểm. Quản gia nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vậy khẽ khàng hốt hoảng, thầm nghĩ:"các tiểu thư có phải là nên đi bệnh viện khám lại không? "

Quản gia lắc đầu một cái, chép chép miệng rồi cười nói:"Mà thôi tiểu thư vui là được"

Tới nơi, xuất hiện trước mặt cả ba người là một căn biệt thự không quá to quá nhỏ, đồ sộ như các biệt thự khác , có một khoảng sân khá rộng đủ để vui chơi, chạy nhảy, nhìn tổng lượt là một nơi ấm áp, yên tĩnh,..

Tố Băng khẽ cười , quay qua nhìn phía Tử Lam và Tường Vi nói:"Trông cũng khá ổn nhỉ? Không phải bị lạc đường ha? "

Tử Lam,Tường Vi cười ngầm đồng ý với ý kiến của Tố Băng.

Tử Lam:"Vào thôi"

Tố Băng, Tường Vi:"Ừ"

Bên trong căn biệt thự là phong cách kiểu Tây Âu, có 3 tầng.

Tầng đầu tiên, tất  tầng họ đang đứng . Ở giữa đại sảnh lớn là phòng khách, đi sang qua bên phải có phòng bếp , bàn ăn đủ cho mười người và được làm bằng gỗ phủ một lớp trải khăn màu trắng tinh.

Phía bên trái phòng khách là cầu thang để lên tầng hai. Trên tầng hai này có 3 căn phòng ngủ, 1 phòng tập thể dục, 1 phòng vui chơi, xả stress . Để nói rõ hơn về phòng vui chơi là trong căn phòng này có quán bar mini, có các trò chơi như bi da, Game,..... V. V

Tầng 3 là tầng sân thượng, phía lang cang có trồng các bông hoa, cây xương rồng nho nhỏ,.. Trông rất đáng yêu. Ở đây, có thể ngắm sao, có thể uống trà hưởng thụ gió mát, trăng thanh,..

Khi tham quan hết căn nhà, cả ba người đều cảm thấy thích và phù hợp với lối sống của bản thân . Không khác biệt với căn nhà mà họ đã từng sống bên thế giới cũ kia.

Xong xuôi hết mọi thứ, cả ba đều tập trung ngay dưới phòng khách nói chuyện phiếm, uống trà. Đồng thời trên bàn là la liệt sách vở, máy laptop, bút viết,....

Tử Lam mắt kiên quyết, sáng rực nói:"tụi mình nhất định phải ôn lại hết đống này, kì này bài kiểm tra đứa nào dưới điểm hay đội sổ. Người đó lập tức phải làm vệ sinh trong vòng 1 tuần"

Tố Băng sợ sệt, hốt hoảng nói:"Ư, ta học ngu lắm, sao mà làm được. Hồi nhỏ ta cố lắm mới được học sinh khá, mặc dù là học từ đầu. Huống chi bây giờ, mấy năm ta không học, trong đầu chỉ có kinh doanh kiếm ra tiền thôi . Chứ đâu ra tư duy làm bài, học bài nữa"

Tường Vi miệng đầy bánh ngọt nói :"Số phận đã an bài, con hãy cứ từ từ mà chấp nhận. Chúng ta sẽ cùng nhau sốc vì điểm, vì cuộc đời, cuộc sống ở đây"

Tố Băng, Tử Lam:"......"

Tử Lam :"Ta không cần biết, quy luật ta đã đặt ra, quyết không thay đổi. Một là cố làm theo, hai là đi dọn dẹp nhà cửa trong vòng 1 tuần"

Tố Băng bất lực , thở dài:"Thôi thì chịu vậy"

Trong hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, bao nhiêu kiến thức toán, công thức lý, định lí, định nghĩa, tính chất, cách phân biệt,hằng đẳng thức,nghe bài giảng trên máy laptop,... mọi thứ cư nhiên nó nhập vào trong đầu, xong nó lại thoát ra và cuối cùng nó lại bay hơi lên, không còn chứa bất cứ một thứ gì.

Tố Băng mệt mỏi, nằm ườn ra bàn :"Nó chả vào đầu miếng nào. Cứ như thế này, ta không chết vì đám nam nữ chính mà sẽ chết vì bệnh đau não quá"

Tử Lam coi như là đỡ nhất, ánh mắt cười châm chọc nhìn Tố Băng nói:"Chỉ trách tại ngươi ngu"

Tố Băng mắt sắc bén nhìn Tử Lam hắng giọng :"Quần què gì cơ"

Tường Vi với đầu tóc bù xù, mắt thẫn thờ nói:"Mệt quá, đau não quá. Thôi dẹp đi, hôm nay ôn nhiêu nay đủ rồi. Trong một lần không thể dồn quá nhiều được"

Tử Lam bất đắc dĩ gật đầu:"Vậy được rồi"

Tố Băng trong trạng thái thiếu sức sống, bỗng bừng tỉnh như mới giác ngộ ra điều gì, liền quay sang hai người bạn mình hỏi :"Tới giờ rồi, ai đi nấu cơm đây? "

Tường Vi mệt mỏi đáp :"Ai cũng được, một trong hai người. Miễn ta ra là ok"

Tử Lam :"Vậy để ta xuống nấu"

Tố Băng :"Ừ"

~Thời gian Tử Lam chuẩn bị bữa tối~

Tiếng vọng từ phòng bếp vang ra ngoài phòng khách :"Tố Băng, Tường Vi xuống ăn cơm, ta làm xong hết rồi"

Hai người đang nằm bẹp trên bàn, nghe thấy tiếng gọi, ngay lập tức liền phi như bay, chạy nhanh như báo, mắt sáng rực như hai đèn ô tô.mãi hớt hải chạy, Tường Vi trong vòng 2s bị vấp cái ghế té dập mặt. Thấy đồng loạ... Nhầm, thấy người bạn thân yêu của mình té ngã, Tố Băng ngưng chạy lại, quay qua ngồi xổm, tay đỡ bạn mình lên, hỏi han

Trong phòng bếp,Tử Lam nghe được một âm thanh "Bụp" liền chạy nhanh ra xem,thấy Tường Vi đang được đỡ lên, một tay xoa bóp cổ chân, hốc mắt đỏ hoe miệng mím run run. Chắc đau lắm đây.

Tử Lam đến gần, khụy người xuống hỏi:"Ngươi đứng lên được không ? Cần ta đưa ngươi đi khám không ? "

Tường Vi giọng khẽ run, la nhỏ:"Ừ, vậy phiền hai người đưa ta đi khám rồi"

Tử Lam :"Ta với Tố Băng đỡ ngươi vào ăn cơm xong rồi hãy đi"

Tường Vi mặt đau:"Ừ"

Sau khi dùng cơm xong

Tử Lam :"Cẩn thận, từ từ"

Tường Vi:"ah, a,..a"

Tố Băng trán đầy mồ hôi:"Ổn thôi, chút xíu nữa là vào rồi"

Tố Băng:"Tử Lam, ngươi gõ cửa đi"

Tử Lam:"Ừ"

*Cốc , cốc, cốc*

Bên trong truyền ra âm thanh trầm ấm:"Vào đi"

Tố Băng, Tử Lam nghe được liền không hai lời đồng loạt nhanh chóng đưa Tường Vi vào khám.

Trước an bài chỗ cho Tường Vi, sau nhìn tới bác sĩ, Tố Băng mặt khẩn cấp nói:"Bác sĩ, phiền anh giúp coi cô ấy xem có sao không ? "

Cô nói xong, cư nhiên vị bác sĩ đẹp trai kia lại nhìn tụi cô chằm chằm, ánh mắt chứa đựng sự khinh bỉ, trào phúng mà ai nhìn vào cũng thấy. Ừ cô thừa nhận, lúc đầu khi thấy cô có chút bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh ta. Nhưng mà chỉ dừng ở việc là thưởng thức chứ không ham muốn. Làm gì mà phải dùng ánh mắt đó nhìn tụi cô chứ? Đẹp trai mà sao keo kiệt vậy? Ỷ có nhan sắc thì ai cũng thèm à? Thôi bỏ qua. Dù gì, mục đích chính là phải khám cho Tường Vi, đây là điều quan trọng nhất mà cô nhắm tới, chứ không phải thằng cha bác sĩ đẹp mà bị điếc này. Hứ

Tố Băng tuy khó chịu với cái nhìn kia, nghĩ mặc kệ mở miệng lần hai nói:"Bác sĩ xin hỏi bác sĩ rốt cuộc là có khám hay không? Nếu không khám, cảm phiền nói cho chúng tôi biết một tiếng. Chúng tôi chả rảnh rỗi mà ngồi thêm mất thời gian để đón ánh mắt không mấy thiện cảm của bác sĩ đâu"

"Thằng cha" bác sĩ kia, bây giờ mới mở miệng ngàn thu ra châm chọc, chán ghét :"Hôm trước lấy lý do là cảm,nhưng khi khám lại chả có bị gì. Hôm kia, lấy lý do bị đau bụng, khi khám cũng chả bị sao. Cách đây mấy hôm, chạy tới nói mình đau dạ dày, kiểm tra vẫn thấy rất khỏe.Hỏi xem, rốt cuộc là hôm nay, cô muốn lấy lý do gì để khám nữa đây a? Cô nói cô không rảnh thời gian? Vậy nói xem? cô nghĩ là tôi rảnh để chơi mấy trò bệnh giả của cô sao?Cô cho dù xém bị đâm chết, cũng không chừa à?Loại đàn bà mặt dày như cô, đàn ông tụi tôi thật KINH TỞM"

Tố Băng,giận đến run người, tay nắm chặt, mặt cúi gằm không rõ biểu hiện. Hắn nghĩ cô lại giở trò khóc lóc, ánh mắt mấy phần thêm khinh thường. Nhưng Tường Vi, Tử Lam lại khác, họ sống chung với Tố Băng nhiều năm nên biết rất rõ. Tố Băng, cô ấy là một người có lòng tự trọng cực kì cao, cô ấy dù xúc phạm tới ai, không có nghĩa là để người đó  cũng  có quyền xúc phạm lại. Nằm mơ cũng đừng hòng mơ tới. Biểu hiện như vậy, có nghĩa hiện tại Tố Băng đang cực kì tức giận. Bình thường, thấy cô ấy bình tĩnh nhưng một khi tức giận thì đừng hỏi bố mày là ai, máu hổ báo có thừa nên đừng đụng vào cái thừa này, hậu quả của người đó đảm bảo gánh không nổi đâu. Ánh mắt thương cảm, tiếc cho một sinh mạng sắp phải ra đi, nhìn vị bác sĩ đẹp mà chơi ngu kia. Không khỏi chậc miệng vài cái.

Người con trai bác sĩ kia bắt gặp ánh mắt của Tử Lam, Tường Vi không khỏi thắc mắc, chưa kịp mở miệng hỏi. Liền có cảm giác đau rát bên mặt, thân thể bị va đập mạnh vào tường, đau đớn dần dần truyền lên. Anh nhăn mặt khi thấy người ra tay. TỐ BĂNG.

Tố Băng ánh mắt khát máu, mặt lạnh lùng, hàn khí xung quanh tỏa ra, miệng không nhanh không chậm nói với hai người bạn của mình:"Tử Lam, đưa Tường Vi đi chỗ khác khám. Có gì xong việc ta bắt taxi về sau"

Tử Lam một bên đỡ Tường Vi, một bên miệng rảnh rỗi nói đùa:"Đừng có vì hưng phấn quá, mà giết chết mạng người nhá. Đi tù thì không hay đâu"

Tường Vi cũng không kém :"Còn có ở nhà hai tụi ta lo á. Cẩn thận làm BẨN tay"

Tố Băng miệng nhếch lên một đường cong, cười như một ác ma thật sự đáp trả hai người bạn :"Sẽ không a. Lâu rồi cũng chả có người làm ta tức giận mất kiểm soát. Bây giờ thì có rồi, nỡ để chết sao? Dù gì cũng không muốn ăn cơm tù a, còn có khi xong, ta liền rửa tay thật kĩ, đảm bảo hết BẨN"

Tử Lam đưa Tường Vi ra ngoài :"Ừ, vậy tốt. Tụi ta đi trước, lát gặp"

Tố Băng quay lại,đưa ánh mắt liếc nhìn tên đang ngồi bệt dưới đất kia, lạnh lùng hỏi:"Tên gì? "

Người con trai kia miệng một bên chảy máu, có chút kinh ngạc xẹt qua, nhanh chóng bình tĩnh trở lại:"Cô là đang giở trò mất trí nhớ với tôi? "

Tố Băng:"Tôi không hỏi lần hai. Một nói. Hai tôi cho anh một vé nằm viện cả tháng"

Người kia không sợ, nghĩ cô chẳng qua cũng chỉ đùa, im lặng một mực không mở miệng

Tố Băng hít một ngụm khí, thở ra, nở nụ cười ác quỷ. Tốt a, cô cho hắn ta cơ hội sống, nhưng hắn đây là không cần. Khá khen cho sự can đảm của hắn a. Được thôi, không thích mở miệng, cô liền chiều theo. Đến lúc có cầu xin để được mở miệng thì cũng chẳng được.

Cô tiến lên ba bước, từ trên cao nhìn xuống hắn như một bậc nữ vương nhìn một kẻ thấp kém. Hắn không chịu được cơn khó chịu, ẩn có chút tức giận đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô:"Tôi xem, cô sẽ làm được gì tôi"

Tố Băng không nhiều lời lập tức xông lên, đánh liên hồi. Cảm giác đã thật , bao lâu rồi cô  chưa được co dãn gân cốt nhỉ? Hắn bất ngờ không nghĩ cô cư nhiên  biết võ. Lại hành động nhanh như vậy. Chứng tỏ, cô đây là học võ từ lâu. Vậy sao lúc trước anh không biết.

Nhanh quá. Không kịp đỡ, hắn bị Tố Băng đánh trúng nhiều phát, liền ngã khụy xuống . Miệng ướm máu hỏi:"Cô là học  võ khi nào? "

Tố Băng tát một tiếng, âm thanh vang to khắp phòng. Vẫn nụ cười chết chóc đầy ma quỷ kia:"Tôi cho anh nói sao? "

Hắn không tin mở to mắt, tức giận nói:"Cô dám đánh tôi? "

Tố Băng lại cho hắn thêm cái tát:"Đứa trẻ không ngoan. Đáng bị phạt a"

Cô nghĩ con trai sao lại yếu thế này chứ ? Nhưng Tố Băng lại không biết rằng , hắn từ nhỏ đến lớn chỉ chú ý vào học y thuật, còn võ thuật thì học chỉ đủ để hơn bọn đứa trong trường thôi, chứ cũng chả rèn luyện hay quan tâm nhiều đến. Vậy thì sao có thể đấu với một người có đai đen cấp bậc cao như  cô. Nếu người khác, họ nhất định không chịu được một quyền của cô, nhưng hắn may ra còn chống cự được tới bây giờ là ổn lắm rồi.

Tố Băng nắm đầu hắn lên lôi  tới một tủ chứa toàn là thuốc. Bản tính cô, kì thật cũng có chút máu SM nên cô cũng .... Ờ thì hiểu rồi đó, không cần nói rõ thêm.

Hắn không khỏi có chút sợ sệt, khẽ run, giọng lấp bấp hỏi:"Cô.... tính làm... gì? "

Tố Băng không đáp chỉ nhìn đám lọ thuốc trong tủ, bàn tay lựa lựa, lấy ra một hộp giơ ra để trước mặt hắn hỏi:"Thuốc này có phải khiến người không thể cử động?"

Hắn không đáp,Tố Băng cũng chả quan tâm.Một đạo mắt nhìn khắp phòng thấy trên bàn có kim tiêm,liền tới lấy.Một đường bị cô kéo tới,hắn cảm giác da đầu mình sắp bung ra hết rồi.Nhục nhã,hắn hôm nay khắp người chỉ cảm thấy nhục nhã,lòng từ trọng bị dẫm đạp, không còn mặt mũi nữa, chỉ bất lực cô muốn làm gì thì làm, hắn bây giờ mới nhận ra, cái sự lẳng lơ, dâm đãng, ác độc kia chỉ là vỏ bọc , đây mới bản chất thật của cô ta, một ác quỷ biến thái.

Tố Băng tiêm một mũi vào người hắn. Toàn bộ cơ quan hắn liền vô lực không thể cử động. Cô ta ra ngoài, không biết làm gì. 30' sau cô ta đem vài thứ trên tay tới, roi da, dây thừng, thau đá,...

Hắn lại càng khó hiểu. Như đoán được ý nghĩ của hắn, cô nở nụ cười tươi rói:"Đừng lo, lát anh sẽ hiểu thôi"

Một trận da gà nổi khắp người, hắn không nghĩ cô ta sẽ có mặt này

Tố Băng tới gần dùng dây thừng trói tên này lại lên tường, cởi hết áo của hắn ra

Hắn nghĩ :"Cô đây là làm gì? Sao lại cởi áo?.. V. V"

Bên đây, cô cầm chiếc roi da lên, quất vào tấm lưng trần của hắn. Một tiếng vút nhanh, "Chát" vào người hắn, đau đớn không thôi.

Tố Băng miệng cười càng sâu , thích thú, sung sướng lan khắp người, tiếp tục vung roi liên hồi.  Sau đó lại lấy đá lạnh đã chảy nước, đỗ hết thau nước vào người hắn.

Âm thanh tàn độc hỏi:"Có đã không? Tôi giúp anh khử trùng. Nói xem, tôi tốt không ? "

Hắn ngoài cảm giác vừa đau vừa lạnh ra thì không thể nghe thêm cô nói gì, nên không mở miệng.

Tố Băng mặt vô tội hỏi:"Không trả lời sao? Anh nghĩ tôi không tốt? Hay anh muốn tôi làm điều gì đó khiến anh thoải mái hơn sao? Được thôi, tôi sẽ làm"

Hắn không tin những lời này lại được cô thản nhiên phát ra như vậy. Tố Băng, cô ta đúng là kẻ bệnh hoạn kinh tởm mà.

Đột ngột tiếng mở cửa bật ra, Tố Băng và hắn đưa mắt nhìn. Một người thì khó chịu, một người vui vẻ vì được cứu.

            HẾT CHAP 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net