Chương 13. Theo ca ca học võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Nguyên Lam Thiên về phủ, không khí ở Nguyên phủ vui hẳn lên. Điều này, đúng như Nguyên Lam Anh mong muốn. Nàng không muốn người thân mình phải lo lắng cho nàng, cho dù việc nàng làm là vì họ đi chăng nữa.

Nguyên Lam Thiên thật vui mừng khi được về kinh nhận chức, được ở cạnh chăm lo cho cha nương, được thấy đệ muội ngày càng trưởng thành hơn. Đặc biệt là thấy tiểu muội sức khỏe không còn như xưa nữa, nàng giờ rất hoạt bát, vui vẻ và đáng yêu. Hắn vui khi biết muội muội sắp xuất giá, trong thư cha nương cũng kể sơ qua cho nghe. Nhưng khi biết đối tượng mà tiểu muội kết hôn, hắn lại thấy buồn cho muội muội.

Anh nhi nhà hắn, xinh đẹp đáng yêu, tài hoa hơn người, xứng danh đệ nhất tài nữ kinh thành lại phải ủy khuất gả cho một tên ngốc. Cái này cũng chỉ trách Nguyên gia không có quyền lực như Hầu gia. Hàng Hầu Bắc quốc muốn kết thân dù không nể mặt họ cũng phải nhìn xem đằng sau họ là ai? Huống chi lại là tứ hôn, không muốn mối hôn sự này cũng khó.

Nguyên Lam Thiên không biết làm gì hơn là yêu chiều tiểu muội hết mực, cái nàng muốn dù có trên trời hắn cũng cố tìm cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được. Nhưng tiểu muội của hắn lại rất hiểu chuyện, hiếu thảo lại hay quan tâm đến hai ca ca. Còn hay tìm hiểu món ăn bồi dưỡng thân thể cho cha nương, chuyện đó làm hắn thật ghen tỵ. Bọn họ ở nhà thật tốt quá đi. Được ở cạnh muội muội và được ăn vô vàn món ăn ngon và lạ từ nàng.

Buổi sáng ngày hôm nay, Nguyên Lam Nguyệt đi thỉnh an cha nương thì thấy đại ca luyện công ở sân. Oa! Võ thuật cổ trang hơn hẳn võ thuật hiện đại thật mà. Huynh ấy có dùng khinh công không mà bay như chim vậy? Đúng là phim cổ trang không có lừa người đi, nàng là tận mắt xem luyện công nha. Nàng ở hiên đại cũng có học một chút quyền cước võ cổ truyền, tuy chưa thông nhưng nàng nghĩ cũng có thể tự vệ. Đến hôm nay, thấy đại ca luyện công nàng thấy thật nực cười. Người ở đây nào là có khinh công, nội công, khí công.. Mấy đường võ mèo cào của nàng thì làm gì được, gặp mấy cao thủ như đại ca thì có chết mất xác.

Thấy đại ca đang luyện công nàng không làm phiền huynh ấy mà ra ngồi ở đình viện bên cạnh đợi đại ca luyện công xong thì cùng đi thỉnh an cha nương.

Nguyên Lam Thiên luyện công buổi sáng xong, định đi thỉnh an cha nương thì hắn thấy tiểu muội yêu quý nhà mình đang mắt sáng như sao nhìn mình. Biết là tiểu muội xem hắn luyện công và đợi cùng đi thỉnh an cha nương, hắn rất vui vẻ, ở nhà thật tốt.

Đôi khi Nguyên Lam Thiên thật ghen tỵ với tiểu đệ nhà mình, đệ ấy được ở gần cha nương, được nhìn thấy tiểu muội lớn lên. Đó là điều hắn ngay cả ngủ cũng mong ước đến, nhưng thân bất do kỉ, hắn thân là võ tướng phải trấn thủ biên quan bảo vệ xã tắc.

Nguyên Lam Anh thấy đại ca luyện công xong, lại đứng ngây người, nàng không suy nghĩ gì nhiều vội chạy đến nhẹ giọng gọi:

- Đại ca, huynh luyện công xong rồi a! Chúng ta cùng đi thỉnh an cha nương đi.

- Được, chúng ta đi mau, không cha nương đợi lâu. - Nguyên Lam Thiên sủng nịnh muội muội đáp.

Hai huynh muội vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Thật ra thì đa số là Nguyên Lam Anh hỏi chuyện của ca ca ở biên quan. Nàng thật tò mò quá đi mất, ở cổ đại không được đi đâu cả thật là chán. Dù nàng ngày trước không có điều kiện đi du lịch nhiều nơi nhưng cũng có thể biết qua internet. Còn ở đây, ngoài đi thăm hay nghe người ta kể lại ra thì không có cách nào biết đâu.

Hai người thoáng chốc đã tới chỗ của Nguyên gia nhị lão.

- Chúng con thỉnh an cha, nương. - Hai người vui vẻ đến chỗ Nguyên gia nhị lão.

- Ừ, mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi. - Nguyên phu nhân từ ái nói.

- Đại ca, Anh nhi hai người mau lên. - Nguyên Lam Ngọc tiện tay lấy ghế cho hai người.

Sau khi ăn xong, Nguyên Lam Ngọc vào cung đọc sách, Nguyên lão gia vào triều, Nguyên phu nhân bận chuẩn bị cho đại sự của nàng. Cả nhà chỉ còn nàng và đại ca là nhàn rỗi nhất. Đột nhiên, nàng nghĩ ra một chuyện, rồi quay sang nói với đại ca:

- Đại ca huynh dạy muỗi võ công được không ạ? - Nàng dùng ánh mắt trông chờ, mong đợi nhìn đại ca.

Nguyên Lam Thiên ngạc nhiên tột độ, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của tiểu muội làm hắn không cưỡng lại được, chỉ biết sủng nịnh gật đầu đồng ý:

- Được, chỉ cần muội muốn thì ta sẽ dạy muội!

- Vâng vâng, cảm ơn đại ca, huynh là tốt nhất! - Nguyên Lam Anh vui sướng reo lên.

- Nhưng học võ cực lắm, muội làm được không? - Dù yêu chiều tiểu muội nhưng hắn vẫn phải hỏi lại, tiểu muội mệt mỏi thì không ai vui đâu.

- Được, muội làm được mà. - Nguyên Lam Anh cam kết với ca ca.

Nói rồi Nguyên Lam Anh đi thay một bộ y phục khác, bộ này do nàng tự làm để luyện quyền với tập yoga ở trong phòng ngày trước. Giờ mới có cơ hội dùng đến.

Hai huynh muội bắt đầu học võ công từ cái cơ bản nhất là đứng tấn, sau đó học Ngũ hành quyền (đây là bộ quyền cơ bản nhất trong luyện công).

Nguyên Lam Thiên ban đầu chỉ định vui đùa với muội muội nhưng không ngờ hắn dạy nàng một buổi sáng hắn thay đổi suy nghĩ hoàn toàn. Tiểu muội nhà hắn học võ rất nhanh, đúng là kì tài. Thật ra những cái ca ca dậy Nguyên Lam Anh đều có chút căn bản ở hiện đại rồi nên nàng học mới nhanh như vậy, chứ không thì còn lâu lắm.

Nguyên gia nhị lão biết nữ nhi theo đại nhi tử học võ phòng thân định phản đối, nhưng thấy ánh mắt long lanh vui vẻ của nàng làm cho thay đổi. Nàng muốn học thì học thôi, nghĩ làm gì nhiều, tân nương sắp xuất giá thì sao? Chỉ cần nàng vui là được.

Nguyên Lam Ngọc thấy vậy cũng muốn theo học. Nhưng hắn từ bé đọc sách nào tiếp xúc với võ bao giờ, nên học cực kỳ chậm và được đại ca giao cho một vị thị vệ cao thủ dạy.

Còn Nguyên Lam Anh thì rất vui vẻ, giờ nàng học võ quang minh chính đại không phải giấu diếm nữa. Còn được đại cao thủ như đại ca dạy cho nên ngày càng tiến bộ. Cuộc sống của nàng từ đó đã thêm vào hai chữ "luyện công".

Ban ngày nàng theo đại ca học quyền cước, tối về luyện nội công và khí công, tuy rất mệt, nhưng nàng thích. Lúc tập luyện nàng không thể tránh khỏi bị thương nên đại ca đã tặng này một hộp "hoàn thương cao", loại thuốc này rất tốt cho trị thương, không lo để lại vết chai tay hay sẹo. Chậc chậc, loại này mà ở hiện đại thì bán được đống tiền ấy. Tiếc thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net