Q1 - C27: Lầu xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 27: Lầu xanh

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Đêm nay ta đổi nam trang, trở thành một công tử tuấn tú, mê chết hàng chục thiếu nữ cũng không thành vấn đề, kẻ ngu cũng biết ta muốn gì. Tối hôm qua mỹ nữ che mặt đó trốn thoát ở Hạnh Hoa lâu. Dù gì ta cũng chưa từng đến lầu xanh, thuận tiện thì xem một chút cho biết thế nào.

Ta vừa bước vào cửa đã được một đống lớn nữ nhân ăn mặc lộ liễu vây quanh, có lẽ ta cải trang rất đẹp trai, nhưng mà những nữ nhân này thật độc ác, các nàng suýt thì khiến ta ói ra mất. Ít nhất có hơn cả trăm cô nương, còn những người khác đang “làm việc” nữa, ta không thể kéo từng người lại mà nhìn. Nếu nàng vẫn ẩn thân ở lầu xanh, đương nhiên sẽ không thật sự làm kỹ nữ, cùng lắm thì làm một nữ nhân bán nghệ không bán thân, phạm vi tìm kiếm của ta cũng nhỏ đi rất nhiều. Lúc này, một người đàn bà béo tốt đi tới phía ta, trên mặt nàng trát ít nhất là ba cân phấn, môi còn đỏ hơn cả loài cây ăn thịt người, cổ áo kéo thấp, chẳng khác gì không mặc quần áo cả. Bà ta đến trước mặt ta, quyến rũ cười nói: “Công tử chắc là đến đây lần đầu, nơi này chúng ta có đủ loại cô nương cho ngài chọn nha.” Nói còn chưa dứt đã vứt cho ta một cái nháy mắt, dạ dày ta bỗng cuộn lại thật mạnh, cũng đến ngần này tuổi rồi còn muốn ăn đậu hũ của ta, thật sự là quá tục.

Ta cố gắng hết sức mà khống chế tâm tình của mình, lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay nàng, ồm ồm nói: “Hôm nay bản công tử muốn cô nương hoa khôi của các ngươi, mau gọi nàng ra đây.” Trong TV đều diễn như vậy, hẳn là không tệ đi. Tú bà nhìn ta như thấy núi tiền lớn, trong mắt cũng chỉ viết một chữ – tiền.

Trong một phòng lầu trên có một tên đang nổi điên, âm thanh oang oang từ trong truyền ra, sau đó chỉ nghe một người rống to: “Hừ, đêm nay trừ Phù Dung ra đại gia không muốn ai khác, các ngươi cút cho ta.” Ta đang theo tú bà lên lầu, lại nghe tên kia quát “Ngọc Phù Dung, ngươi không phải chỉ là một ca kỹ ti tiện hay sao? Đừng giả vờ thanh cao, ra đây cho ta.” Ngọc Phù Dung? Không phải nói tỷ tỷ của ta đấy chứ?

Ta u mê hỏi tú bà: “Ngọc Phù Dung là ai?”

Bà ta liếc mắt nhìn ta một cách kỳ quái, cười quyến rũ: “Aiz, không phải công tử không biết đệ nhất danh kỹ Tần Hoài – Ngọc Phù Dung cô nương – đấy chứ?” Đúng là Phù Dung tỷ, nàng không ngốc nghếch ở Tần Hoài nữa, chạy trốn đến đây rồi còn làm đà điểu ở chốn lầu xanh hạ đẳng này làm gì?

Ta không nói thêm lời nào, lôi ra một xấp lớn ngân phiếu lắc lư trước mắt bà ta, nói: “Từng này bạc đủ chuộc nàng chưa?”

Bà ta lộ ra vẻ mặt khó xử nói: “Phù Dung cô nương chỉ tạm thời hành nghệ ở đây thôi…”

“Đêm nay ta muốn nàng cùng ta, có được không?” Bây giờ ta chính là đại phú ông, làm sao lại để tỷ tỷ ở lầu xanh chịu tội được.

Bà ta lại vừa cười vừa xoa dịu ta, nói: “Công tử, ở đây loại cô nương nào mà chẳng có, ngài xem…”

Ta cắt đứt lời bà ta, lạnh lùng nói: “Đêm nay ta muốn Phù Dung, nếu không ta sẽ đập nát Hạnh Hoa lâu của ngươi.”

Bà ta lại nhẹ nhàng huých ta một cái, nói: “Đêm nay Phù Dung cô nương có khách, đêm mai ngài trở lại được không?"

Trong nháy mắt, ta đã khôi phục tạo hình của một phi tặc, lại đến Hạnh Hoa lâu gây sự. Tú bà chết tiệt, ngươi cho rằng không nói cho ta phòng của Phù Dung ở đâu thì ta sẽ chịu thua sao, cũng không hỏi thăm xem ta làm việc ở đâu nữa. Ta lại đi tìm n lâu cũng không tìm ra, thiếu chút nữa giận quá mà chết. (Phần lớn các phòng đều đang chiếu chương trình giới hạn trẻ em) Không phải tú bà giấu nàng đi đấy chứ? Hay là có hai người tên Phù Dung? Phù Dung vốn là đệ nhất danh kỹ Tần Hoài, đương nhiên không thể ở cùng một chỗ với những cô nương hạ đẳng kia được.

Nhưng mà ta thật sự rất ngu ngốc. Lúc ta leo tường vào, nhìn thấy một toà điện khá đẹp, gọi là Hạnh Hương các, chẳng lẽ Phù Dung ở đó? Trước mặc kệ đã, vào xem xem thế nào.

Hạnh Hương các có rất nhiều phòng, ta phải gian nan mới mò vào xem được. Có lầm không, nơi này có rất nhiều thứ khác lạ, chỉ là có phần tốt hơn ở ngoài, có lẽ là nơi cô nương khuê tú ở. Ta đã lục soát nhiều lần khắp n gian phòng vẫn không thấy bóng dáng của Phù Dung, bây giờ chỉ còn một gian cuối cùng. Ta đang chuẩn bị phá cửa sổ mà vào, chợt nghe có người thê lương nói: “Chẳng qua ta chỉ là một nữ nhân phong trần, Dương lão gia có thể chấp nhận ta sao?”

“Phù Dung, ta…”

“Nữ nhân phong trần thì sao, có ta làm chỗ dựa cho tỷ.” Sao thế này, ta lại không nhịn được mà nói ra rồi, vốn đang nghe lén cơ mà. Không còn cách nào khác, ta chỉ đành mặt dày tươi cười nói: “Phù Dung tỷ, ta là Sở Sở. Ách, cái này, cái này, ta đi nhầm phòng rồi, các vị cứ tiếp tục, không quấy rầy nữa, tạm biệt.” Vì có nam nhân trong phòng nàng, ta có ý định chạy về khách sạn lấy mê hồn hương, nếu ta không bận tâm mọi việc mà vọt vào, lại đẩy ngã tỷ phu tương lai thì phiền toái rồi.

“Quỷ nha đầu, vào đi.” Ta đoán bọn họ nhất định sẽ kinh ngạc lắm.

“Đùa chút thôi, ta vào nhé.” Thật ra bên ngoài lạnh muốn chết, ta đã sớm muốn tiến vào. Khi ta nhìn thấy diện mạo thật sự của tỷ phu tương lai thì cũng không cười nổi nữa rồi. “Trong thiên hạ này, người xứng đôi với tỷ tỷ của ta cũng chỉ có Dương đại ca.”

Ba người chúng ta ngồi không như vậy đã gần một giờ rồi, ta chỉ có thể tuỳ tiện tìm một đề tài mà nói. Phù Dung uyển chuyển mà thê lương cười nói: “Chẳng qua ta chỉ là một nữ nhân phong trần, sao xứng với Dương công tử được.”

Ta kéo tay nàng nói: “Mỗi người đều có quyền được yêu, huống chi tỷ còn có muội muội ta làm chỗ dựa.” Ta nhân cơ hội liền thờ ơ giữ chặt cổ tay nàng rồi liếc mắt một cái.

“Phù Dung, ta hy vọng nàng có thể theo ta về Hàng Châu.” Từ lúc ta nhảy vào, hắn không nói chuyện nhiều, bấy giờ mới mở miệng. Ta còn tưởng mấy tháng không gặp khiến hắn trở nên câm điếc rồi.

Ta thấy vẻ do dự của Phù Dung liền lạnh nhạt cười nói: “Vừa lúc ta cũng định đi chúc thọ Dương bảo chủ, tỷ tỷ không ngại đi cùng ta chứ?”

Phù Dung thân mật vuốt mặt ta, nói: “Ngay cả muội cũng giúp huynh ấy, ta có thể không đi sao?”

Ta cố ý thở dài, nói: “Một người là tỷ tỷ của ta, một người là đại ca của ta. Chỉ là… bây giờ ta không thích tỷ tỷ nữa.”

Phù Dung chau mày hỏi: “Tại sao?”

Ta bật cười khúc khích, nói: “Ta thích tẩu tẩu.”

Dương Thành lại cười nói: “Linh Lung, không nghĩ muội lại nghịch ngợm như vậy.”

“Muội muội, muội lại trêu chọc ta.” Phù Dung cũng cười rồi. Ba người chúng ta cùng cười, nhưng thật là đang cười sao? Ta chỉ biết trái tim của ta đang khóc. Chẳng lẽ hắn cũng muốn giết ta để báo thù cho cô cô của hắn, Thanh Vân phu nhân?

Dương Thành do dự hồi lâu rồi vô cùng nghiêm túc nói: “Gần đây muội ở đâu? Trên giang hồ đồn đại muội diệt toàn bộ Thanh Vân sơn trang, có phải là thật không?”

Ta cười lạnh: “Đại ca, huynh nghĩ sao? Tỷ tỷ, tỷ nghĩ sao? Người khác không rõ, ngay cả các ngươi cũng không rõ ta là loại người nào sao?”

“Xin lỗi, ta không nên nghi ngờ muội. Trên giang hồ đều nói muội giết hêt người này đến người khác. Đáng thương thay là muội gánh tội thay kẻ đó.” Dương Thành thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ta thừa nhận là ta làm, hắn sẽ làm gì? Giết ta ư?

“Không, trong mắt thế nhân, nữ ma đầu minh chủ lục lâm Thuỷ Linh Lung đúng thật là ta.” Hai người đồng thời dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, ta vội vàng bổ sung “Nhưng ta không giết người, có người hãm hại ta.”

Phù Dung nắm lấy tay ta, nói: “Làm sao muội lại lên làm minh chủ lục lâm?”

“Cũng chẳng có gì, ta thấy bọn họ luận võ, đã chết rất nhiều người, ta ngăn cản, bất ngờ lại được coi là minh chủ lục lâm, lại bất ngờ bị người ta hãm hại.” Ta cố hết sức để nói thật vân đạm phong khinh, trong mắt Dương Thành ta là một nha đầu ngây thơ, ta không muốn để hắn có ấn tượng xấu với ta.

Dương Thành tự trách: “Ta là đại ca mà không chăm sóc muội thật tốt, mấy ngày nay muội đã chịu khổ rồi.”

“Cảm ơn đại ca quan tâm, ta tốt lắm, chỉ là bị người hãm hại mà thôi.”

“Muội muội, xin lỗi, ta cũng không chăm sóc tốt cho muội.”

Ta phiền não quay đầu nói: “Tỷ tỷ, các ngươi không cần tự trách, ta tốt lắm, thật sự rất tốt. Là ta lén chạy vào đây, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, ta đi trước.” Giống như kẻ trộm, ta trèo cửa sổ ra ngoài, lúc ta rời đi trước tầm mắt bọn họ, nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net