Q1 - C28: Tan nát cõi lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 28: Tan nát cõi lòng

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

M.n nhớ chuẩn bị khăn giấy 😢

Đêm đã khuya, ta kéo lê cái thể xác và tinh thần uể oải về khách điếm. Đi vài bước, chợt thấy có giọt nước trong suốt khẽ thấm vào mặt. Ta muốn khóc, khóc thật to, nhưng lại không thể khóc. Con đường phía trước không biết còn khó đi đến đâu, ta phải vượt qua được. Mệnh, đây là số mệnh của ta, không nhận không được. Ông trời, tại sao lại không công bằng với ta như vậy? Ta vốn chỉ là một thiếu nữ, tại sao bắt ta chịu nhiều hành hạ như vậy? Ta cười, cười rất lạnh, bất kể có bao nhiêu khổ sở đều hoá thành tiếng cười lạnh như ma như quỷ này, còn lệ đẫm hai mắt thì cứ nuốt xuống đi. Ta không được lựa chọn, cũng không đến lượt ta lựa chọn.

Ta đẩy cửa phòng, có ai đó đã ngồi lẳng lặng ở bên trong. Ta mạnh mẽ cười nói: “Canh ba nửa đêm ngươi đến phòng của ta là có ý gì? Cẩn thận ta đánh chết tên trộm nhà ngươi.” Ta không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của ta, kể cả hắn cũng không.

Hắn giữ lấy đầu ta đến trước mặt hắn, bỉ bỉ nói: “Ta còn tưởng nàng sẽ hỏi ta đã đi đâu chứ.”

“Chuyện chàng mất tích đã là chuyện cơm bữa, ta mới không thèm hỏi.” Mặc dù lời nói của ta rất lạnh nhưng tay vẫn gắt gao túm lấy cánh tay hắn, chặt đến nỗi mạch máu hằn cả lên. Cho dù chơi trò mất tích nhưng tại sao hết lần này đến lần khác khi lòng ta u sầu nhất mà hắn vẫn không trở về? Hơn nữa nếu ta không phát tiết sẽ nghẹn chết mất, là hắn xui xẻo thôi.

“Á… Nàng điên rồi à?”

Ta không quan tâm, trừng mắt nói: “Này huynh đệ, ngươi đừng có lớn tiếng như vậy, OK? Vào tai người khác sẽ cho rằng ngươi ăn phải chuột chết đó.”

Hắn nhận thấy tâm tình ta không tốt, bèn ôn nhu nắm lấy tay ta, nói: “Có một số việc bây giờ có nói nàng cũng không hiểu rõ được, ta hứa với nàng, sau này nhất định ta sẽ giải thích rõ ràng cho nàng.”

Ta nhấp một ngụm trà, coi mọi chuyện như không khí mà nói: “Ta mới không cần biết rõ ràng, chàng cũng không cần giải thích. Còn nữa, ta muốn đi Hàng Châu trước, chàng muốn theo thì theo, không muốn thì thôi. Thuận tiện cũng báo cho chàng một tin, huynh đệ tốt của chàng bây giờ đang bàn chuyện yêu đương với tỷ tỷ của ta, chàng có thể giúp liền giúp bọn họ nhiều hơn một chút. Bây giờ chàng có thể ra ngoài rồi, ta muốn đi ngủ, không tiễn.”

“…” Hắn rất muốn nói gì đó nhưng không có cơ hội, bị ta đẩy ra khỏi cửa.

Ta lại mở cửa nói: “Tiện nói với chàng, Vân Sương sư muội của chàng, cũng là Sương Nhi muội muội của ta, đang ở cách vách, nếu chàng không ngủ được có thể tìm nàng tán gẫu.”

“…” Cửa đã đóng lại.

Có thể do ông trời ưu ái, hôm nay khí trời cực kỳ tốt, bảy người chúng ta hiện tại đã lên đường. Bây giờ ta nhìn thấy ngựa liền phát run, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên xe cùng Phù Dung. Hai tỷ muội chúng ta ngồi trên xe trò chuyện vô cùng vui vẻ, bên ngoài hai huynh đệ kia cũng bàn luận nghiêng trời ngả đất, nha đầu Vân Sương thì chỉnh hai kẻ tuỳ tùng của Phù Dung đến dở khóc dở cười.

“Trầm huynh, muội muội ta nàng có phần ngốc nghếch, sau này phải phiền huynh rồi.” Dương Thành chết tiệt, lại nói bậy về ta, nếu ta không lầm thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nói ta ngu.

Ta không phục nói: “Dương đại ca, huynh còn nói bậy nữa ta sẽ bảo tỷ tỷ đánh huynh.”

Họ Trầm kia tỏ vẻ bị làm khó, nói: “Nếu là muội muội của Dương huynh, ta đây đành cố mà làm.”

Ta biết là hắn giả vờ, chỉ là ta rất không vui. “Dâm tặc chết tiệt, ta nói cả trăm lần rồi, bản tiểu thư quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy.”

Phù Dung lại vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, nói: “Linh Lung, muội thật không biết xấu hổ.” Không sao, ta đã bí mật bàn mưu tính kế qua với Phù Dung, nha đầu Thượng Quan Sở Sở kia đã chết, bây giờ ta là Thuỷ Linh Lung.

Dương Thành cười vang nói: “Trầm huynh, chẳng lẽ ngươi đã chiếm tiện nghi của muội muội ta rồi?”

“Hỏi muội muội của huynh ấy.”

“Hai người các ngươi lăn lộn cái gì?”

“Ta thấy cũng được đó, nhưng không thể gọi Trầm đại ca là dâm tặc như cũ được.”

“Tỷ tỷ, nếu sư huynh ta khi dễ tỷ thì hãy nói cho ta biết.”

Tiếng đàn mượt mà từ phòng ta bay ra, làm say lòng người, cũng làm tan nát lòng người. Ta chán ghét đánh đàn, chỉ khi ta cô độc mới miễn cưỡng đàn một khúc. Hôm nay, không biết vì sao, đột nhiên ta nhớ đến tiếng đàn, rất muốn rất muốn. Một khúc đã hết, chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Khúc “Chích xứng thiên” này ở nhân gian khó có dịp để nghe được vài lần.”

Ta cười đau buồn, nói: “Thật sao?”

“Ngươi đang không vui, rất không vui.”

“Ta có gì để không vui chứ, ta rất vui, vui vẻ muốn chết.”

“Núi cao nước chảy, ý cảnh tuy đẹp nhưng không che dấu  nội tâm ưu thương của ngươi.”

“Các hạ cũng là một người yêu đàn, tại sao không hiện thân gặp mặt?” Qua hồi lâu ta cũng không nghe được câu trả lời thuyết phục. Cảm thấy kỳ quái, ta liền nhìn ra cửa sổ một chút. Kẻ cần thấy thì không thấy, lại thấy Phù Dung đứng ở cửa. Vừa rồi người nói chuyện là một nam nhân, làm sao lại biến thành Phù Dung rồi? Nàng thấy ta mở cửa, mỉm cười hỏi: “Không nghĩ tới cầm nghệ của muội thật sự tốt như vậy, đến ta cũng thấy tự ti đó.”

Nói đùa, ta đã được huấn luyện qua về đàn tranh (mặc dù là bị mẹ bắt) nhưng làm người không được quá ngông cuồng, ta nhẹ nhàng cười nói: “Tỷ tỷ, làm sao ta dám so mình với một nữ nhân tài ba như tỷ đây.”

“Muội ba hoa vừa thôi, được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Phù Dung đi rồi, ta bắt đầu tìm kiếm người kia, vòng vo hồi lâu cũng không gặp được hắn. Khách điếm này đã bị chúng ta bao rồi, chỉ có bảy người ở lại, hắn là người từ đâu chui ra? Chẳng lẽ là tiểu nhị, nhưng chẳng giống gì cả.

Ta xoay qua xoay lại cũng không ngủ được, bèn đi tìm Vân Sương tán gẫu. Cũng đã trễ thế này, chỉ có nàng là chưa ngủ. Vừa tới cửa ta đã nghe nàng khóc nói: “Huynh đã nhận lời với cô cô sẽ chăm sóc ta suốt một đời.”

“Xin lỗi, ta chỉ coi muội là muội muội thôi.” Là giọng của Vân Đào. Ta bỗng cảm giác được trời đất nghiêng ngả, suốt một đời, chỉ cần ta không phải kẻ ngốc cũng rõ ràng những lời này là có ý gì.

Lại nghe Vân Sương khóc ròng: “Ta biết, là do Thuỷ tỷ tỷ, huynh chớ quên, là nàng hại chết cô cô.”

“Muội hẳn biết, lúc bắt đầu ta chỉ cố ý tiếp cận nàng…” Lúc ở Vân Vụ cốc, hắn đã nói với ta hắn không tin tưởng ta giết người, tại sao lại cố ý muốn tiếp cận ta? Ngay từ đầu hắn đã muốn lừa gạt ta sao?

Ta cũng không nhịn được nữa rồi, vọt vào hét lớn: “Đừng nói nữa.” Hai người bọn họ cũng ngây dại, ta dằn xuống nước mắt, gằn từng chữ “Từ nay về sau, ta và các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Sở Sở, ta…” Còn chưa nói hết, hắn đã bị một cái tát vào mặt.

Ta nhìn hắn, hung hăng nói: “Ngươi không xứng gọi cái tên này.”

Ta ngơ ngác ngồi ở trong phòng gần hai canh giờ, ta cứ tưởng rằng mình sẽ không nhịn được mà khóc lớn, nhưng ta sẽ không khóc, thậm chí nước mắt cũng không còn nữa, lệ đã chảy khô rồi còn nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net