Q2 - C11: Trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 11: Trùng phùng

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Sau giờ Ngọ, ánh nắng rực rỡ, oanh đã sớm hát vang trên cây, ta vẫn ngồi một mình trước cửa sổ. Bên ngoài ý xuân rộn ràng, trong phòng ta lạnh như băng như sương, có lẽ trái tim ta thật sự đã đóng băng rồi. Ta vuốt vuốt tóc, lẩm bẩm: "Trừ báo thù ra chẳng lẽ không còn việc gì để làm hay sao?" Mấy ngày nay ta buồn bực đến bứt rứt, ngày nào ta cũng nghĩ đến việc bỏ qua cho Vân Sương, nhưng rồi lại tự động không nghĩ nữa.

Ta chỉnh sửa trang phục một chút, che mặt lại, đến ngoại ô đi dạo. Vừa ra cửa đã đụng phải hai cô nương đang cười nói đi trước mặt ta. Một người nói: "Lừa cô làm gì, hoa đào thành tây nở rộ chỉ sau một đêm kìa."

"Nghe nói rừng đào nọ đã không nở hoa suốt 6 năm rồi, chúng ta đến đó chiêm ngưỡng đi."

Trước nay ta vẫn thích hoa đào, vừa nghe các nàng nói, tâm lý muốn chơi liền trỗi dậy.

Sáu năm không nở, này rừng đào đột nhiên ra hoa, dẫn tới không ít người đến chiêm ngưỡng. Không hiểu sao, vừa nhìn thấy rừng đào này tâm tình ta bỗng có chút là lạ. Về quá khứ của "Sở Sở", ta chỉ nhớ lại một đoạn ngắn, nhưng cũng là những đoạn khá quan trọng, còn lại có cố đến mấy cũng không nhớ nổi. Ta muốn tìm về ký ức của nàng, lại sợ hãi về những ký ức đó. Sắc mặt ta trở nên nghiêm trọng, vòng vo hồi lâu trong rừng đào, chẳng nhớ tới gì nữa.

Thường thường, Trầm Vân Đào sẽ lui tới nói chuyện cùng ta lúc hoàng hôn, nhưng hôm nay hắn không đến. Ta không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào cả, trước kia hắn vẫn thích chơi trò mất tích, bây giờ lại tiếp tục cũng không làm sao, dù sao cũng thành thói quen rồi. Ta không lo hắn sẽ rời đi, bởi vì hắn sẽ coi ta như tìm được chút đầu mối về "Sở Sở", sẽ không buông tha. Hắn không đến, ta thanh nhàn hơn nhiều. Một mình, chẳng hứng thú ăn uống gì, chỉ tuỳ tiện ăn chút hoa quả mùa thu trong viện.

Ta nhàm chán đến cực độ rồi, lại chơi đùa cùng một cây thuyên ngàn năm. Thật ra ta cũng muốn chơi đùa trên giang hồ lần nữa, nhưng ta không thể. Ta muốn cố gắng hết sức, tận lực nguỵ trang chính mình. Tần Vân Sương, lần này ta sẽ chơi đùa cùng ngươi, ta muốn ngươi thua hoàn toàn, thua đến trắng tay.

Ta đang nhàn nhã ngồi trên cây, đột nhiên một người đẩy cửa xông vào, là một cô gái, quần áo màu hồng phấn nhiễm máu, dồn dập nói: "Cô nương, ta bị kẻ thù truy sát, có thể cho ta tránh nhờ một chút được không?"

Ta nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ chỉ gian phòng: "Đến phòng đó đi."

"Cô nương, ta nghĩ cô nên bớt quan tâm chuyện bao đồng thì hơn." Ta vừa dứt lời, một bóng người từ trên trời đã giáng xuống, đứng trước mặt ta. Nàng đội một đấu lạp, ta không nhìn rõ mặt nàng, nhưng vóc người của nàng thật đẹp.

"Thật ư? Chuyện này ta đã muốn quan tâm rồi." Không hiểu sao ta lại muốn gây phiền toái như vậy, có lẽ ta cảm thấy cô gái áo hồng kia thật đáng thương.

"Vậy ta sẽ không khách khí." Vừa nói, nàng vừa động thủ muốn kéo ta từ trên cây xuống.

Một tay ta bám lấy cành cây, một tay đánh lại nàng. Qua mấy chiêu, ta vẫn duy trì nụ cười mỉm, bình tĩnh nói: "Cô nương, nếu tha được thì hãy tha."

"Không ngờ cô nương cũng là một cao thủ, có ý tứ lắm."

"Thật sao? Tiểu nữ học nghệ không tinh thông, để cô nương chê cười rồi. Nếu cô nương có hứng thú muốn luận bàn một chút, ta liền phụng bồi ngay."

"Đây là ân oán của Thần Nguyệt giáo chúng ta cùng Phong Vũ lâu, mời cô nương nể mặt ta." Thần Nguyệt giáo? Phong Vũ lâu? Trong lòng ta cả kinh nhưng trên mặt thì vẫn mang vẻ chẳng có gì bận tâm.

"Ân oán của Thần Nguyệt giáo cùng Phong Vũ lâu ta không thèm xen vào, cũng không thèm quan tâm. Nhưng vị cô nương nọ là bạn của ta, chuyện của nàng, ta bận tâm."

"Nói vậy, hôm nay việc cô có dính líu đã định, ta cũng không khách khí nữa." Vừa nói, nàng vừa phi một dải lụa đỏ quen thuộc về phía ta.

"Phù Dung tỷ tỷ!" Ta thất thanh gọi.

Nàng nghe tiếng gọi của ta, liền cố gắng thu chiêu, hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"

Ta đã xác định nàng chính là Phù Dung, liền nói: "Tỷ tỷ, muội là Sở Sở."

Nàng dường như không quá tin tưởng, nghi ngờ hỏi lại: "Sở Sở?"

Ta cười khổ, kéo mặt nạ da người xuống, nói: "Tố Tố tỷ, bây giờ thì tin đi."

Nàng tháo đấu lạp ra, rưng rưng ôm ta vào ngực: "Tỷ tỷ có lỗi với muội, để muội phỉa nếm trải nhiều khổ cực như vậy."

"Là ta có lỗi với tỷ tỷ, lại khiến tỷ lo lắng rồi." Nước mắt ta chảy ra, dù sao nàng cũng là người thân duy nhất còn lại trên đời này của ta.

"Sở Sở, rốt cuộc là ai đã rạch mặt muội thành thế này?"

"Tỷ tỷ, việc này kể ra thì dài lắm, vào nhà rồi muội sẽ từ từ kể lại cho tỷ nghe." Ta mở cửa phòng, chỉ thấy cô gái áo hồng đang nằm sấp hấp hối trên đất. Tố Tố vung tay định giết nàng, ta ngăn cản: "Tỷ tỷ, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao tỷ phải giết nàng?"

Tố Tố nói: "Ta tra ra được đúng là Phong Vũ lâu hãm hại muội, khó khăn lắm mới bắt được Mi Nương mà lại bị người khác cứu ra, ta phải giết ả, báo thù cho muội."

Lòng ta bỗng ấm áp, có một tỷ tỷ như vậy là hạnh phúc lớn nhất của ta, nhưng là ta luôn phản đối lạm sát người vô tội. Trong mắt ta, tính mạng ai cũng quý giá như nhau, cho dù họ có từng tổn thương ta hay không.

"Tỷ tỷ, chờ nàng tỉnh lại đã, được không?"

Tố Tố không cam lòng gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, gắt gao kéo tay ta hỏi: "Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã phá huỷ mặt của muội?"

Ta cười khổ, lắc đầu nói: "Bây giờ nói ra còn có ý gì nữa đâu, thù này muội muốn tự báo." Câu nói kia là ta nghiến răng mà nói ra, lấy khăn lau vệt máu của Mi Nương, ta tức giận, hận ý kia không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung. Một khi Tố Tố biết chân tướng, ta cam đoan Vân Sương sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Một đao giết chết thì quá tiện nghi cho ả, phải chậm rãi chơi đùa mới hay.

Nàng buồn bã nói: "Muội đã coi ta là tỷ tỷ thì phải nói thật với ta."

Ta một bên giúp Mi Nương xử lý vết thương, một bên thì tỏ ra không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Tỷ tỷ, phiền tỷ đun giúp muội chút nước nóng."

"Muội..." Nàng bất đắc dĩ giật lấy khăn tay trong tay ta, ngồi bệt xuống đất "Đừng lau nữa, ả không đáng để muội đối xử tốt như vậy. Nói cho tỷ tỷ biết, rốt cuộc là ai? Chỉ cần kẻ đó tổn thương muội, ta sẽ đại khai sát giới."

Ta thở dài một hơi, nói: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ quan tâm tới muội, muội không nói tất có lý do, đừng ép muội, được không?" Ta cười cười, nói tiếp "Được rồi, nấu nước giúp muội đi."

Sau khi lau sạch dơ bẩn, một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc hiện lên trước mặt ta. Là nàng, đúng là nàng! Tối hôm đó, người khiến cả bầy rắn cắn ta chính là nàng. Ta lạnh lùng cười, cười cho sự mù quáng của đôi mắt này, vậy mà cũng không nhận ra. Ta chợt xúc động muốn giết nàng, nhưng lại nghĩ đến bây giờ ta bách độc bất xâm, toàn bộ cũng do nàng ban tặng. Nể mặt mũi của Hồng Cô, ta hẳn là nên cứu nàng. Huống chi bây giờ nàng đang bị trọng thương, mặc dù ta chỉ là tiểu nữ nhân nhưng cũng không muốn trục lợi nhân lúc người khác gặp nguy.

Ta cùng Tố Tố giúp nàng băng bó vết thương cẩn thận. Đã khuya rồi, ta thật mệt mỏi. Ta cầm một bộ quần áo đưa cho Tố Tố thay, vừa nhìn đến trang phục này của nàng lại nghĩ đến ngày đó ở khách điếm, nàng từng muốn ám sất ta, tâm tình khó tránh khỏi không thoải mái.

Trăng như lưỡi câu, tỷ muội chúng ta lặng lẽ ngồi trên cây nói chuyện. Ta tựa đầu vào vai nàng, mỉm cười ngọt ngào. Trời cao vẫn còn công bằng với ta, cho dù ta có mất đi tất cả thì ít nhất vẫn còn một tỷ tỷ là nàng.

"Sở Sở, từ bao giờ muội biết ta là người Thần Nguyệt giáo?"

Ta không trả lời câu hỏi của nàng, lấy ra một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, hỏi: "Tỷ tỷ, đây có phải là tỷ buộc không?"

Nàng nhận lấy nhìn một chút, giống như cầm được vật chí bảo, nói: "Đây là Dương đại ca đưa cho ta." Mày ta nhíu lại càng sâu hơn, ta biết tình cảm của bọn họ, nhưng cuối cùng cũng khống chế không được nói chân tướng ra cho nàng. Nói ra thật sự rất tàn nhẫn, nhưng không nói ra lại càng tàn nhẫn hơn. Ta vừa định mở miệng, nàng đã giành nói trước: "Ta nói tại sao không thấy trong phòng, hoá ra là muội cầm đi."

"Hả? Khăn tay này là muội nhặt được khi theo dõi tỷ trong ngôi miếu đổ nát. Cũng chính là khi đó muội mới biết thân phận của tỷ."

"Ta nhớ kỹ hôm đó là ta cầm nó trong phòng mà." Trong lòng ta bắt đầu bất an, hoá ra còn có một người khác đang chơi đùa với ta. Bây giờ ngẫm lại, có quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra. Tại sao hết lần này đến lần khác lại xuất hiện một con mèo ở đó? Ta là cái dạng gì, người trong giang hồ đều biết. Muốn ám sát ta cũng phải dùng mê dược hạng nhất chứ, còn cả gã đại hán uống say kia nữa. Nếu như trùng hợp quá nhiều, có nghĩa là không phải trùng hợp.

Bây giờ ta khẳng định nàng tuyệt đối không phải Tố Tố, mục đích của nàng là tạo ra mâu thuẫn giữa ta và Tố Tố, nàng ngàn tính vạn toán nhưng không hề tính đến chúng ta là tỷ muội. Ta không hiểu, nàng làm như vậy là vì cái gì, rốt cuộc nàng là ai, có phải là Vân Sương hay không? Ta gõ gõ cái đầu tê dại, nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net